Tác giả: Slaydark

Vòng thi trí tuệ của cuộc thi tuyển chọn nhân tài Siêu gia kết thúc với kết quả không ai ngờ đến, thiên tài có trí tuệ tuyệt đỉnh Siêu Bữu Trí vậy mà lại xếp thứ hai, còn kẻ đứng đầu lại là Siêu Ngụ Kiên, kẻ vừa trở về gia tộc sau hơn một năm trộm bảo vật bỏ trốn.

Cũng vì mang tiếng ăn trộm nên dù có một chiến thắng thuyết phục nhưng Siêu Ngụ Kiên cũng không thể thoát khỏi những lời xì xào bàn tán, đa số là những thuyết âm mưu đưa ra để phủ nhận khả năng Ngụ Kiên chiến thắng bằng tài năng thực sự.

Hơi đâu mà đi cãi với những kẻ ghen ăn tức ở, Dương cùng gia đình đi một mạch về căn nhà tạm để nghỉ ngơi chuẩn bị cho vòng thi thứ hai vào ngày hôm sau.

Ba người nhà Tịnh Nghiên thì vừa mừng vừa lo lắng, mừng vì Ngụ Kiên đã liên tục thể hiện ra tài năng khiến họ kinh ngạc, lo lắng vì họ không biết tài năng này từ đâu ra, và liệu Ngụ Kiên có trả giá gì để đạt được tài năng này hay không, vì họ biết rõ trước đây Ngụ Kiên không hề có thứ trí tuệ này, giống như một người khác hẳn.

Một người khác hẳn, Tịnh Nghiên là người nghi ngờ điều này nhất, nàng đã nhiều lần quan sát và tạo những tình huống và câu hỏi để thử xem Ngụ Kiên này là thật hay giả, nhưng Dương đã chuẩn bị tất cả, hắn bắt chước những sở thích, tìm hiểu những kí ức, làm theo những thói quen mà Ngụ Kiên thường làm để lừa gia đình Tịnh Nghiên một cách gần như hoàn hảo.

"Chị này, lúc nãy em thấy cái gã bảnh trai hay theo đuôi chị lúc trước ấy! Hắn có lén nhìn chị." Dương tìm chuyện nói khi đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách, Tịnh Nghiên ngồi gọi trái cây ngay bên cạnh.

"Vậy sao..." Tịnh Nghiên tỏ ra thờ ơ.

Dương trêu chọc: "Hay em kêu cha mẹ gả chị cho hắn nha, đẹp trai, nhà giàu, còn chung tình nữa."

"Thằng này! Em thích thì tự đi mà lấy hắn!"

"Em có đùa đâu? Chị cũng già cả rồi, lấy chồng đi để còn có cháu cho em bồng chứ!"

Tịnh Nghiên tức giận véo bắp tay Dương và mắng: "Chị mày mới hai mươi mấy tuổi mà già á?"

"Ấy ấy! Đau! Chị trẻ, chị đẹp, được chưa? Hay là chị có anh nào rồi?"

Nghe Dương hỏi, đột nhiên trong đầu Tịnh Nghiên nghĩ đến một người, dù chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi nhưng hắn đã mang cho nàng một tia hy vọng.

Nhưng khi nghĩ về hắn lúc này, nàng lại thoảng cảm thấy thất vọng, hắn không giúp nàng cứu cha mẹ như từng hứa, có lẽ vì hắn vẫn còn chưa giải quyết xong vấn đề của Long Thành, hoặc có lẽ hắn đã quên.

Nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên gương mặt Tịnh Nghiên, Dương giật mình thét lên: "Mẹ ơi con gái của mẹ muốn lấy chồng!"

Nói xong, Dương cắm đầu chổng đít chạy vào phòng, Tịnh Nghiên dí sát theo sau, vừa chạy vừa đấm túi bụi vào lưng Dương.

Dương chạy vào phòng, phóng lên giường lấy gối cản đòn, nhưng Tịnh Nghiên quyết không tha, nàng lao đến đẩy Dương ngã ra giường rồi đè lên người hắn, giật gối ra và véo ti hắn.

Vì là đùa giỡn nên Dương không dùng linh lực, mà Tịnh Nghiên thì véo hết sức khiến Dương la oai oái lên.

"Ui da! Tha cho em! Tha cho em!"

"Không tha!" Tịnh Nghiên dùng cả hai tay véo hai đầu ti Dương, không những vậy, nàng còn dùng linh lực để gia tăng sát thương."

"Ối hu hu! Chơi gì chơi linh lực?" Dương đau muốn khóc, nhưng lúc này, đột nhiên hắn phát hiện ra hai bầu ngực sữa tròn xinh của Tịnh Nghiên đang lủng lẳng sau lớp áo mỏng...

"Đã vậy thì đừng trách em!" Giả ai thì giả, máu dê khó giấu, Dương đưa tay tóm lấy hai đầu v* mềm và véo lại.

Lỡ véo rồi Dương mới hối hận, nhưng Tịnh Nghiên thì giật mình nhìn Dương với ánh mắt quái dị.

Quái dị chỗ nào? Véo ti người ta, bị người ta véo lại thì đúng quá rồi còn gì? Quái dị là vì Tịnh Nghiên đang quỳ đè lên Dương, mà giữa hai chân nàng đang tì lên giữa hai chân Dương, ngay trước khi Dương đưa tay véo ti nàng thì nàng đã sựng lại vì cảm giác được cái thứ to lớn kia cương lên ngay dưới cửa mình nàng.

Và hành động véo ti của Dương càng kéo dài thời gian Tịnh Nghiên sựng lại.

"Cảm giác này là sao?" Tịnh Nghiên khó hiểu tự hỏi, nàng từng nhìn thấy và bị mê hoặc bởi khúc thịt của Dương, nhưng nàng không ngờ rằng, khi bộ phận nhạy cảm của hai người tiếp xúc gần lại khiến cảm giác ham muốn trong nàng như bùng nổ, nàng sựng lại là vì cố ngăn cơ thể mình cử động khiến hai bộ phận ma sát vào nhau.

Mà hai bầu vú nhạy cảm bị Dương nắm lấy khiến Tịnh Nghiên khẽ rùng mình, cảm giác sao mà kích thích khó tả.

Nhưng nó là em trai nàng cơ mà? Bao nhiêu năm chung sống, bao nhiêu lần đùa giỡn, nàng chưa bao giờ nổi lên bất cứ ý niệm tình dục nào với Ngụ Kiên.

Chẳng lẽ Ngụ Kiên nói đúng, nàng muốn chồng rồi, nên chỉ cần là đàn ông thì sẽ khiến nàng nổi hứng?

Không, nàng đâu phải loại người như vậy?

Mà Dương thấy Tịnh Nghiên hóa đá liền sẵn tay xoa lên hai bầu vú mềm mại, hành động này khiến Tịnh Nghiên vô thức khẽ rên một tiếng.

Đột nhiên Tịnh Nghiên cúi người đưa tay bóp cổ Dương, mặt nàng kề sát mặt hắn, mắt nàng đối sát mắt hắn nên môi nàng cũng đối diện môi hắn, hương thơm và hơi thở nàng tỏa vào mũi Dương.

Nàng hé đôi môi hồng và thì thầm một cách đầy sát khí: "Quên chuyện này đi hoặc là chết!"

Dương sợ hãi gật đầu lia lịa trong khi Tịnh Nghiên đứng dậy phủi tay và bước ra khỏi phòng.

Về phòng mình, Tịnh Nghiên lập tức đóng cửa lại, gương mặt nàng đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, phía dưới thì trở nên ẩm ướt. Phải cố gắng lắm Tịnh Nghiên mới có thể tĩnh tâm lại...

Ngày thi thứ hai, vòng thi thứ hai không tổ chức ở trung tâm gia tộc, thay vào đó, cuộc thi được tổ chức tại một cột đá gọi là Luyện Tâm Đài.

Các thí sinh dự thi được sắp xếp ngồi xung quanh cột đá, trên tay mỗi người cầm một khối cầu thủy tinh nhỏ.

Luyện Tâm Đài là một hệ thống các bảo vật có khả năng gây ra ảo cảnh để thử thách tâm tính và khả năng ứng xử của một người, trong ảo cảnh, nếu một thí sinh có suy nghĩ hoặc hành động trái đạo đức thì quả cầu thủy tinh trên tay sẽ đục dần và nứt vỡ, tội lỗi càng lớn quả cầu càng nhanh vỡ. Giám khảo sẽ chấm điểm cho mỗi thí sinh dựa vào thời gian tính từ lúc bắt đầu cho đến khi quả cầu vỡ.

"Bắt đầu!"

Khi giám khảo hô hiệu lệnh, cột đá ở giữa Luyện Tâm Đài liền tỏa ra ánh sáng mờ ảo bao phủ tất cả các thí sinh dự thi.

Tất cả các thí sinh không dùng linh lực phòng ngự nên lập tức bị ánh sáng từ Luyện Tâm Đài xâm nhập vào cơ thể.

Dương đã từng trải qua ảo giác của Ảo Mộng Vĩnh Hằng và ảo giác của Phật Cảnh, cho nên hắn rất có tự tin hoàn thành tốt phần thi này mà không cần gian lận.

Lúc này, Dương ngồi nhắm mắt xếp bằng với quả cầu thủy tinh trên tay, ánh sáng từ Luyện Tâm Đài cũng chiếu vào hắn như mọi thí sinh khác.

Dương cảm thấy cơ thể mình lâng lâng như nhẹ bỗng, hắn hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần tiến vào mộng cảnh.

Và rồi...

Răng rắc...

Quả cầu thủy tinh trên tay Dương nứt toát rồi vỡ vụn.

"Siêu Ngụ Kiên, không điểm!"

Tiếng giám khảo tuyên bố gọi Dương tỉnh dậy trong mộng mị, hắn nhìn đống thủy tinh vụn vỡ trên tay, lại nhìn sang lão giám khảo.

Không điểm, hắn thua, đồng nghĩa mất quyền thừa kế tổ vật, mọi kế hoạch tiếp theo cũng hoàn toàn đổ vỡ.

Hắn không phục!

"Quả cầu này có vấn đề! Ta còn chưa thấy mộng cảnh!" Dương nói với giám khảo.

Nghe Dương nói, các giám khảo liền cử người đến dò xét, sau đó rút ra kết luận: "Không có vấn đề, ngươi thua là vì Luyện Tâm Đài nhận thấy suy nghĩ sai trái luôn tồn tại trong ngươi ngay khi vừa tiến vào mộng cảnh. Cho nên ngươi xứng đáng không điểm!"

"Luôn tồn tại suy nghĩ sai trái? Chẳng lẽ là tình dục? Con mẹ nó chứ, không có tình dục thì chúng mày tuyệt chủng lâu rồi!" Dương tự hỏi rồi mắng.

Mà lúc này, Dương nghe từ xa có tiếng gia chủ Thống Thanh quát lên: "Lập tức giết Siêu Ngụ Kiên!"

Dương biết nếu thua dù chỉ một vòng thì mọi công sức đều đổ bể, nhưng hắn không ngờ Thống Thanh lại hành động nhanh và dứt khoát đến vậy.

Theo hiệu lệnh, một lực lượng gồm năm Linh Vương cấp cao liền xông tới vây lấy Dương.

Thống Thanh tiến đến, vẻ mặt đắc ý nói: "Siêu Ngụ Kiên! Gia tộc đã điều tra rõ, ngươi chính là kẻ trộm lấy trấn gia chi bảo và tổ vật. Tội của ngươi là tội chết!"

"Đậu xanh!" Dương chửi thề một câu, biết khó có khả năng lật ngược tình thế, hắn định dùng toàn lực phá vòng vây và bỏ trốn, nhưng đột nhiên nhìn thấy trên khán đài có một toán quân lính đang bắt giữ ba người nhà Tịnh Nghiên.

Bị vây bắt không thể phản kháng, Tịnh Nghiên hướng về phía Dương và gào to: "Mau chạy đi! Đừng lo cho chúng ta!"

Một mình Dương thì có cơ may chạy thoát đấy, nhưng là một thằng sẵn sàng chết vì gái như hắn thì thà chết một cách ngu ngốc cũng không bỏ gái mà chạy một mình.

Dương nói với Thống Thanh: "Thả cha mẹ và chị ta ra, ta sẽ đưa tổ vật cho ngươi."

Nghe thế, Thống Thanh cười lạnh: "Ngươi có tư cách ra điều kiện sao? Hơn nữa, tổ vật là do ngươi trộm lấy, nó vốn thuộc về ta!"

Rồi Thống Thanh ra lệnh: "Giết hắn!"

Nghe lệnh, năm tên Linh Vương cùng khởi động linh thuật tấn công Dương.

Nhưng còn chưa kịp tấn công vào Dương, năm tên Linh Vương đột nhiên quỳ sụp xuống, linh thực chưa kịp thành hình nổ văng tung tóe.

Mà quanh Dương lúc này lại tỏa ra một nguồn linh lực khủng khiếp, hoàn toàn áp đảo so với năm tên Linh Vương.

"Ngươi... ngươi là Linh Đế?" Thống Thanh giật mình kinh ngạc, mà cả khán đài cũng kinh hô, vì có lệnh truy nã nên ai cũng biết Siêu Ngụ Kiên năm nay chỉ mười chín tuổi, mười chín tuổi Linh Đế, dù đang ở kỷ nguyên linh tinh đi nữa thì cũng là một tuyệt đỉnh thiên tài, đủ tư cách tranh đoạt Hùng Vương Bảng.

Siêu gia có một thiên tài như vậy là đủ để quật khởi, nhưng thiên tài này lại mang tử tội...

"Thiên tài thì sao? Có tài, có trí mà không có đức thì cũng vô dụng!" Thống Thanh lạnh lẽo nói.

Dương biết Thống Thanh quyết giết hắn bằng được để bảo toàn ngôi vị gia chủ, cho nên hắn tìm được lối thoát. Đánh bại Thống Thanh.

Khi đó, là một thiên tài mười chín tuổi đánh bại Chúa Tể, hắn hoàn toàn có đủ tư cách và tiếng nói để lần nữa chứng minh mình vô tội, lần nữa giành lấy ngôi vị gia chủ.

Quanh cơ thể già nua của Thống Thanh bùng lên linh lực mạnh mẽ của một vị Chúa Tể, bên người lão xuất hiện một thanh kiếm, lão chỉ tay vào Dương, thanh kiếm lập tức xé gió bắn vút đi.

Chênh lệch cấp bậc, cộng thêm việc không thể dùng toàn lực vì che giấu thân phận, Dương biết khó né tránh thanh kiếm của Thống Thanh, cũng khó cản nổi, cho nên hắn chọn cách liều lĩnh nhất, không dùng linh lực phòng ngự lao thẳng vào đường kiếm.

Kết quả là đường kiếm đâm xuyên qua khỏi bụng Dương trong khi hắn vẫn lao về phía Thống Thanh rồi tung đấm.

"Ngu ngốc!" Với chênh lệch đẳng cấp, Thống Thanh chỉ cười nhạt trước cú đấm liều mạng của Dương và giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy.

Binh!

Cú đấm của Dương bị Thống Thanh nhẹ nhàng chụp lấy.

"Quá yếu!" Thống Thanh cười nhạt nói, sau đó lão kéo tay Dương định quật hắn xuống đất.

Nhưng chợt bàn tay Thống Thanh nổ ầm một tiếng, tay lão bật ra, cảm giác giống như bàn tay mình bị giá lạnh và lửa nóng đồng thời xâm chiếm.

Trong khoảnh khắc kinh ngạc đó của Thống Thanh, Dương lại tung đấm vào ngực lão.

BINH!

Thống Thanh kịp dùng linh lực ngăn lại, nhưng khi lớp phòng ngự này bị phá vỡ thì từ nắm tay Dương lại bùng lên một vụ nổ mới đánh Thống Thanh bay ngược ra sau, lồng ngực lão dập nát.

Mà lúc này, một người xuất hiện đỡ lấy Thống Thanh.

Dương nhận ra người này, ông nội của Siêu Phàm, Siêu Quần.

Siêu Quần nhìn về phía Dương, ánh mắt lão nghi ngờ soi xét và nói: "Loại linh thuật mày dùng và lực cánh tay mạnh bất thường của mày làm tao nhớ đến một người..."

Siêu Quần xuất hiện khiến tình thế lần nữa lật ngược, Dương biết bản thân không còn cơ hội nào ngoài bỏ chạy.

Dương nhìn về phía Tịnh Nghiên, dù bỏ chạy cũng phải liều mạng mang nàng theo. Hắn dùng một bước Dạ Hành dịch chuyển đến vị trí của Tịnh Nghiên, đồng thời Lục Diện được hắn ném ra hóa thành một cánh cửa để ba người nhà Tịnh Nghiên bước vào.

Nhưng khi Dương nắm tay kéo Tịnh Nghiên vào cửa, một tia chớp phóng tới bắn xuyên qua tim Tịnh Nghiên.

"Không sao! Không sao đâu!" Dương hốt hoảng vội dùng sinh mệnh lực chữa trị cho Tịnh Nghiên, nhưng lại một tia sét phóng vào đầu nàng.

"Chạy... đi..." Tịnh Nghiên nhìn Dương, gượng nói hai từ sau cùng rồi nhắm mắt...

Nàng chết, chết ngay trong tay Dương...

"SIÊU QUẦN!!!!" Dương gầm lên, tiếng gầm như một con cuồng long hung tợn gò thét xé toạc không gian. Khắp người Dương, vảy rồng đen bắt đầu mọc lên, đôi cánh đen hiện ra, Nghịch Thiên kiếm xuất hiện và bị Dương dùng để cắm thẳng vào tim mình.

Hắc niệm tụ thành hàng trăm thanh kiếm bao quanh Dương, hắn muốn Siêu Quần phải trả giá...

Dương lao về phía Siêu Quần, tấn công lão một cách điên cuồng và liều mạng nhất có thể, cả nhà họ Siêu táng loạn, hang động khổng lồ rung chuyển và sụp đổ.

Cuối cùng, toàn Siêu gia thành một đống đổ nát, Siêu Quần ngã xuống, Dương giẫm lên ngực lão, hắc niệm tụ thành một thanh kiếm trên tay, hắn giơ kiếm lên, mũi kiếm nhọn treo ngay trên giữa trán Siêu Quần.

Nhưng cuối cùng Dương dừng lại, hắn đến đây để cứu người chứ không phải để giết người.

Dương tháo chiếc nhẫn tổ vật ra vứt rồi quay lưng bỏ đi, nhưng đi được vài bước, nhìn thấy những gia đình của Siêu gia đang chăm sóc nhau trong đại nạn, Dương dừng lại, suy nghĩ, rồi quay đầu nhặt lại chiếc nhẫn vừa vứt đi. Siêu gia vẫn không biết về nguy cơ khủng khiếp đến từ tượng Xà Thần, mà chiếc nhẫn tổ vật là chìa khóa để ngăn chặn nguy cơ đó.

Giống như đối với Long tộc, Dương thù ghét một vài người họ Siêu, nhưng hầu hết còn lại là vô tội...

Rồi mọi thứ chợt như sụp đổ trước mắt, Dương tưởng mình hôn mê, cho đến khi hắn mở mắt ra và nhìn thấy quả cầu thủy tinh trên tay mình tuy nứt nẻ nhưng vẫn chưa vỡ.

Dương nhìn lên khán đài, Tịnh Nghiên vẫn ở đó cùng cha mẹ, thấy Dương nhìn mình, nàng vẫy tay chào và nở nụ cười thật xinh đẹp...

Hóa ra mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo cảnh.

Vòng thi thứ hai, Dương tỉnh lại nhưng quả cầu thủy tinh vẫn chưa vỡ, điều đó chứng tỏ hắn chiến thắng thử thách của Luyện Tâm Đài, điểm tuyệt đối.

"Siêu Ngụ Kiên, 100 điểm."

"Siêu Thụ Đức, 100 điểm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện