Mới đây đã sắp tới ngày 1 tháng 9, cũng đã đến lúc Thành Thành quay trở về trường học, điều này với Thành Thành mà nói là vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương. Hưng phấn vì lại có thể thực hiện giấc mơ được đi học của nó một lần nữa, khẩn trương vì sợ mình không theo kịp người ta.
Lúc nghỉ hè Trình Hàn Lang mời hai người gia sư đến dạy kèm tại nhà cho Thành Thành, vốn dĩ chỉ cần mời một người là được, thế nhưng người gia sư đầu tiên quá nghiêm khắc. Nguyên nhân chính là, Trình Hàn Lang phát hiện nếu như Thành Thành làm sai bài, sẽ phải đối mặt với sự khắt khe của thầy một hai lần. Trong lòng Trình Hàn Lang đương nhiên không dễ chịu. Chính hắn đánh còn có thể, nhìn người khác đánh thì cảm thấy người ta thô lỗ với nó, cho dù chỉ là búng vào đầu một chút.
Hơn nữa hắn biết Thành Thành cũng không phải là đứa trẻ không biết nỗ lực, nếu như dùng phương pháp này để dạy nó, nó sẽ chỉ bị áp lực ngày càng lớn thôi, cho nên Trình Hàn Lang không hề do dự đuổi người thầy đầu tiên về nhà.
Người thầy thứ hai họ Lưu, thầy Lưu tính tình tốt, con người cũng rất có kiên nhẫn! Thành Thành rất nỗ lực học tập, nhưng đôi khi phương pháp làm bài không thích hợp hoặc là trí nhớ không tốt, sẽ thường vấp ngã nhiều lần ở một đề bài. Thế nhưng thầy giáo không chỉ luôn thông cảm cho Thành Thành, mà còn không ngại phiền phức mà giảng lại cho Thành Thành, cho nên một kỳ nghỉ hè, Thành Thành đã học lại được gần hết toàn bộ chương trình học còn thiếu.
Ngày hôm nay là lễ khai giảng, Trình Hàn Lang đặc biệt chạy từ công ty về nhà, đến trường học báo danh với Thành Thành. Trình Hàn Lang sắp xếp cho Thành Thành vào một lớp chuyên, trong đó toàn là những học sinh hàng đầu, Trình Hàn Lang hy vọng Thành Thành có thể học tập trong môi trường tốt hơn.
Thành Thành coi như đến tương đối sớm, lúc Trình Hàn Lang đứng ở cổng trường căn dặn Thành Thành, rất nhiều nữ sinh đi qua đều nhìn bọn họ, có người còn cố ý thò đầu ra từ đằng sau cổng trường mà nhìn, không biết là đang nhìn Trình Hàn Lang hay nhìn Thành Thành.
"Ở trường phải nghe lời thầy cô, đừng chạy lung tung nghịch ngợm với các bạn, nghe chưa?" Trình Hàn Lang nghiêm túc nói với Thành Thành.
"Dạ, em nghe rồi, anh, anh về đi!"
"Ừa, anh về trước, buổi chiều anh đến đón em."
Trình Hàn Lang nói xong rồi rời đi, Thành Thành đến lớp học, trên đường trở về hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần, có phải là mình cũng nên chăm sóc thằng bé một chút không? Bây giờ nó đang học cấp ba, học tập mệt mỏi, không thể để cho nó giặt đồ nấu cơm nữa. Suy nghĩ một chút, Trình Hàn Lang tâm sự nặng nề mà lái xe về công ty.
"Trình tổng, đây là giấy tờ ngài cần."
"Chờ một chút, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô."
Thư ký Tiểu Khê quay đầu lại cười tao nhã, kỳ thực tuổi của cô còn lớn hơn Trình Hàn Lang, nhưng vẫn rất tôn kính đối với Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang làm chuyện gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, rất có trách nhiệm, tuyệt đối không phải loại tình trạng thừa kế sản nghiệp của cha rồi không biết cầu tiến, chỉ là bình thường có chút nghiêm túc, cho nên mọi người rất ít khi đùa giỡn với hắn.
"Ngài có gì căn dặn?"
"Tôi muốn hỏi một vấn đề, cái gì có dinh dưỡng nhất, tốt nhất với mấy đứa trẻ đang đi học?"
"Hả..." Tiểu Khê lập tức bị kẹt đứng tại chỗ, không phải chứ, hỏi loại vấn đề này? Chẳng lẽ còn có những điều ẩn tình khác ở trong đó, phải trả lời thế nào đây? Trình Hàn Lang mang vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở đó chờ thư ký trả lời, chờ hồi lâu cũng không thấy cô ấy phản ứng, Trình Hàn Lang nhíu nhíu mày, có chút bất mãn.
"Vấn đề này rất khó sao? Trước đây tôi đặt ra rất nhiều vấn đề nan giải không phải cô đều đối đáp trôi chảy sao? Được rồi, vậy tôi hỏi cô, ở nhà cô có làm cơm không?"
Tiểu Khê gật đầu.
Trong đôi mắt của Trình Hàn Lang chợt lóe ra một chút màu sắc, "Vậy cô nên biết những gì ăn có nhiều dinh dưỡng đúng không?"
Tiểu Khê thế mới biết vấn đề Trình Hàn Lang hỏi thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi, cô nghĩ thầm sao Trình Hàn Lang đột nhiên lại bình dị gần gũi như thế, vậy mà còn trao đổi việc nhà với nhân viên. Nghĩ nghĩ rồi Tiểu Khê vui vẻ nói: "Cái này thì tôi biết, tuy rằng ở nhà tôi rất ít khi nấu cơm, nhưng mà tôi có học qua về chăm sóc dinh dưỡng."
"Vậy xem ra tôi vẫn hỏi đúng người rồi." Trình Hàn Lang mỉm cười một chút.
Tiểu Khê thấy nụ cười của Trình Hàn Lang biểu hiện ra sự mong mỏi rất lớn, cô nói với Trình Hàn Lang: "Bữa sáng thì tốt nhất là người lớn nên ninh một ít cháo hoặc canh bổ dưỡng, có thể nâng cao sức miễn dịch, cơm trưa cần phối hợp với đồ ăn mặn, ăn nhiều rau xanh tươi, hoa quả, không nên ăn nhiều các loại thịt mặn, cay hay dầu mỡ như thịt kho tàu, bữa tối, nên ăn nhẹ một chút, nếu bé không đói bụng có thể ăn ít cơm cháo hoặc canh dinh dưỡng, ăn nhiều rau xào một chút..."
"Nếu như bé học bài đến khua, có thể uống một ly sữa tươi, kèm theo bánh bao nhỏ có nhân hoặc không nhân đều được, hoặc một chút bánh ngọt. Có điều kiện thì có thể làm một ít thức ăn nhẹ tươi ngon, như canh hạt sen chẳng hạn."
"Được rồi, cô viết xuống đây giúp tôi đi." Trình Hàn Lang thầm kêu khổ trong lòng, cái gì vậy! Nghe đến đầu phình lớn luôn, nếu bảo hắn đi quản lý một công ty cho tốt, hắn còn thấy dễ hơn một chút, thế nhưng loại việc nhà này đối với hắn mà nói thật sự là khó khăn, xem ra có đôi khi làm những việc nhỏ nhưng rườm rà cũng không dễ dàng gì, Trình Hàn Lang ở trong lòng thầm nghĩ.
Buổi chiều công ty không có công việc gì, Trình Hàn Lang lại lái xe về nhà một chuyến, cầm tờ giấy kia đối mặt với tủ lạnh, nhìn bên trong tủ lạnh, nhìn nhìn xem có cái gì không. Hắn ghi lại sau đó dặn một người trợ thủ đắc lực khác đi mua thêm mấy thứ đưa đến nhà.
Thấy một đống đồ bổ não, khỏe người, dinh dưỡng cao bày ở trước mặt mình, trong lòng Trình Hàn Lang rốt cũng cũng thấy thoải mái hơn một chút, thật giống như thấy được bộ dáng Thành Thành trắng trắng tròn tròn hiện ra trước mặt hắn.
Trình Hàn Lang bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh ý nghĩ làm một bữa cơm vì Thành Thành trong đầu, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn ăn cơm nó nấu, ngày hôm nay cũng thể nghiệm tâm tình của nó một chút vậy.
Nghĩ vậy, Trình Hàn Lang cởi chiếc áo vét xanh đậm bằng tơ tằm ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, lộ ra vóc người cao to. Hơn nữa còn bày ra một khuôn mặt tinh xảo, một người mà nhíu mày cũng tạo thành một nét mặt đẹp, khí chất phi phàm. Ai cũng không có cách nào tưởng tượng ra một người đàn ông như vậy lại muốn mặc tạp dề xuống nhà bếp.
Trình Hàn Lang nhìn một đống đồ dùng lớn trong bếp, còn có chậu rổ tô chén trong tủ, sửng sốt một lúc lâu, mình cần làm cái gì trước đây? Suy nghĩ một hồi, Trình Hàn Lang phản ứng kịp, mình nên rửa tay trước, nói rồi, Trình Hàn Lang chăm chú nghiêm túc đi rửa tay.
Trình Hàn Lang lại nhìn cái bếp điện một chút, sau đó mở lửa, đi tìm dầu, trong tủ bày nhiều loại dầu như vậy dùng cái nào đây? Trình Hàn Lang suy nghĩ một chút, lấy dầu đậu phộng ra, bởi vì màu của dầu đậu phộng đẹp hơn mấy cái khác một chút. Hắn cầm một chai dầu trực tiếp đổ vào trong chảo, theo trí nhớ vẫn có thể nắm bắt được lượng dầu, biết nên đổ vào nhiều ít bao nhiêu.
Đảo đảo dầu, Trình Hàn Lang lấy ra một bó rau xanh, chuẩn bị cho vào chảo, sau đó mới phát hiên rau xanh vẫn còn rễ, lại nhanh chóng lặt rau. Xử lý xong đem nhúng vào trong chậu nước một cái rồi đem ra, bỏ vào trong nồi. Đột nhiên lại phát hiện rau xanh đã cháy đen trong phút chốc, bởi vì dầu trong nồi đã bị đun đến khô rồi.
Trình Hàn Lang vứt sạch phần rau này, lại đổi qua làm cái khác. Sau cùng cầm lấy cái xẻng xào đứng ở đó chiên xào rất ra hình ra dáng, nhìn từ xa thì động tác ưu nhã không gì sánh được, giống như là đang biểu diễn nghệ thuật, kỳ thực đến gần mới phát hiện đồ ăn trong chảo đã loạn xạ thành một đống.
Tròn hai tiếng đồng hồ, Trình Hàn Lang đổ rồi làm, làm rồi đổ, rốt cuộc cơ bản là không còn lại nguyên liệu gì, nhưng lại không thể cam đoan đồ nấu rồi đã chín. Lúc này trên trán Trình Hàn Lang đã đổ mồ hôi hột, xuôi theo hai gò má anh tuấn mà chảy xuống. Hắn nhìn mấy món ăn đến mình còn thấy buồn nôn, lập tức cảm thấy thật thất bại, thì ra ở một số phương diện, hắn cũng là thằng đần.
Điện thoại di động vang lên, màn hình hiển thị là Thành Thành, Trình Hàn Lang lập tức dùng một tay bắt máy.
"Anh, hôm nay anh không tới đón em sao? Em đón xe về nhé?"
"Đừng, đứng đó không được nhúc nhích, chờ anh đến đón em."
"Dạ, em chờ anh."
Trình Hàn Lang nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra khỏi cửa, cũng chưa kịp dọn dẹp, trước tiên phải đặt hình tượng ở vị trí thứ hai, hiện tại nhiệm vụ quan trọng là đi đón Thành Thành mệt mỏi ở trường cả ngày về nhà.
Lái xe khoảng 20 phút, lúc đến cổng trường, trời đã có chút tối, chỉ có một mình Thành Thành đứng ở cổng trường, có vẻ đặc biệt gầy yếu, điều này làm cho quyết tâm bồi bổ cho nó của Trình Hàn Lang càng thêm kiên định.
"Đợi lâu lắm rồi phải không?" Trình Hàn Lang cầm lấy cặp giúp nó.
"Không có lâu lắm, mới tan học thôi ạ."
"Ừ, lên xe đi!"
Xe nhanh chóng về đến nhà, trong phút chốc Trình Hàn Lang lại nhớ đến cảnh tượng thảm hại ở trong nhà, thế nhưng đã không còn kịp rồi, cũng không thể không cho Thành Thành đi lên. Nghĩ như vậy, Trình Hàn Lang cũng chỉ có thể kiên cường bất khuất cùng đi lên với Thành Thành.
Mới vừa vào cửa, Thành Thành đã chạy vào nhà bếp, vừa chạy vừa nói: "Không xong rồi, nhà bếp cháy rồi." Sắc mặt Trình Hàn Lang biến đổi, không đi theo vào.
"Nồi của mình, đen thui rồi!" Thành Thành cầm lấy hai cái nồi gần ngay trước mắt mà đau lòng không thôi, "Trên mặt đất toàn là dầu, trong phòng còn có khói, máy hút khói sao lại không mở?" Thành Thành vừa đóng cửa sổ vừa đi tới chỗ máy hút khói, Trình Hàn Lang đứng ở đằng sau lại có chút khó xử.
"Anh, trong nhà có cướp sao?" Thành Thành lo lắng đi ra hỏi.
Trình Hàn Lang chán nản, cuối cùng vẫn là nói ra, "Anh muốn làm một bữa cơm cho em ăn."
Lúc đó Thành Thành lập tức sửng sốt, lại nhìn cảnh tượng hỗn độn trên đất, cùng một đống thuốc bổ lớn chất chồng ở trong góc, ngay tức khắc hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Trình Hàn Lang có chút ngượng ngùng nhìn nó nói: "Có lẽ anh thực sự có lỗi với đống nguyên liệu kia rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Thành Thành thoáng cái đã nhảy lên trên người Trình Hàn Lang, ôm lấy cổ của hắn, cả người treo trên người của hắn, vẻ mặt cảm động nhìn Trình Hàn Lang, lại cọ cọ trên mặt của hắn thật lâu rồi nói: "Anh, em yêu anh."
Tinh thần của Trình Hàn Lang bỗng chốc bị lung lay, bởi vì câu nói mới vừa rồi, thiếu chút nữa đã thất thố, trong lòng thoáng cái ngập tràn hạnh phúc. Tuy rằng đã đánh mất mặt mũi, thế nhưng so với câu nói này, điều đó thật quá tầm thường.
"Anh, chúng ta ăn đi có được không, em muốn nếm thử cơm anh làm." Thành Thành nhảy xuống khỏi người Trình Hàn Lang, kéo hắn vào nhà bếp.
Trình Hàn Lang ngăn cản nó nói: "Ngoan, đừng ăn, ăn rồi sẽ bị bệnh đó, anh gọi một chút đồ ăn bảo người ta đem qua được không?"
"Không được, em chỉ muốn ăn đồ anh làm." Thành Thành không nghe lời, vẫn đi đến nhà bếp như cũ.
"Nghe lời anh, nếu như anh bỏ cái gì không nên bỏ vào ăn rồi bị tiêu chảy thì làm sao bây giờ?"
"Em đây vẫn muốn ăn."
Cãi hồi lâu, Trình Hàn Lang rốt cục nhận thua, dẫn nó đến nhà bếp, cũng dặn dò nó: "Nếm thử là được rồi, nếu ăn không ngon đừng miễn cưỡng ăn được không?"
"Biết rồi mà!" Thành Thành vội vàng chạy đến nhà bếp, thấy bốn món ăn bày trên bàn, hơn nữa đều không nhìn ra được là món gì, đã hoàn toàn biến dạng rồi. Thế nhưng nó nhìn vẫn thấy rất hài lòng.
"Nếm món sườn này trước đi!" Thành Thành gắp lên, không ngờ Trình Hàn Lang ở bên cạnh nói: "Đó là khoai tây."
Thành Thành lập tức hiểu ra, nó sợ Trình Hàn Lang đau lòng liền nói: "Anh giỏi quá, khoai tây cũng có thể làm thành hình dáng sườn heo."
Tim Trình Hàn Lang đập như trống gõ, thầm nghĩ đây là khen ngợi hắn hay là đả kích hắn vậy! Trình Hàn Lang nhìn chằm chằm biểu tình của Thành Thành, sau khi Thành Thành ăn vào miệng chỉ chốc lát đã nuốt xuống, giơ ngón tay cái lên nói: "Ừm, làm rất ngon."
Trình Hàn Lang có chút kinh ngạc, ngon? Hắn cũng cầm đũa gắp một miếng, vừa bỏ vào miệng liền phun ra, trong lòng rất buồn bực.
"Nếu như em thấy không được ngon thì cứ nói thẳng đi, em như vậy trong lòng anh càng khó chịu."
Thành Thành thấy sắc mặt Trình Hàn Lang thay đổi, biết mình đã tổn thương lòng tự tôn của hắn, vội vã kéo tay hắn nói: "Anh, là anh kén ăn đó, em ăn vẫn rất ngon mà."
Trình Hàn Lang phản ứng lại, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Em đừng có giỡn mặt với anh nha! Đồ anh làm ngoại trừ em thì còn ai mà thích ăn chứ?"
Thành Thành hứ một tiếng, lại gắp một ít món khác, Trình Hàn Lang nhìn khuôn mặt tươi cười của Thành Thành, mệt nhọc cả ngày đều được quét sạch rồi.
Lúc nghỉ hè Trình Hàn Lang mời hai người gia sư đến dạy kèm tại nhà cho Thành Thành, vốn dĩ chỉ cần mời một người là được, thế nhưng người gia sư đầu tiên quá nghiêm khắc. Nguyên nhân chính là, Trình Hàn Lang phát hiện nếu như Thành Thành làm sai bài, sẽ phải đối mặt với sự khắt khe của thầy một hai lần. Trong lòng Trình Hàn Lang đương nhiên không dễ chịu. Chính hắn đánh còn có thể, nhìn người khác đánh thì cảm thấy người ta thô lỗ với nó, cho dù chỉ là búng vào đầu một chút.
Hơn nữa hắn biết Thành Thành cũng không phải là đứa trẻ không biết nỗ lực, nếu như dùng phương pháp này để dạy nó, nó sẽ chỉ bị áp lực ngày càng lớn thôi, cho nên Trình Hàn Lang không hề do dự đuổi người thầy đầu tiên về nhà.
Người thầy thứ hai họ Lưu, thầy Lưu tính tình tốt, con người cũng rất có kiên nhẫn! Thành Thành rất nỗ lực học tập, nhưng đôi khi phương pháp làm bài không thích hợp hoặc là trí nhớ không tốt, sẽ thường vấp ngã nhiều lần ở một đề bài. Thế nhưng thầy giáo không chỉ luôn thông cảm cho Thành Thành, mà còn không ngại phiền phức mà giảng lại cho Thành Thành, cho nên một kỳ nghỉ hè, Thành Thành đã học lại được gần hết toàn bộ chương trình học còn thiếu.
Ngày hôm nay là lễ khai giảng, Trình Hàn Lang đặc biệt chạy từ công ty về nhà, đến trường học báo danh với Thành Thành. Trình Hàn Lang sắp xếp cho Thành Thành vào một lớp chuyên, trong đó toàn là những học sinh hàng đầu, Trình Hàn Lang hy vọng Thành Thành có thể học tập trong môi trường tốt hơn.
Thành Thành coi như đến tương đối sớm, lúc Trình Hàn Lang đứng ở cổng trường căn dặn Thành Thành, rất nhiều nữ sinh đi qua đều nhìn bọn họ, có người còn cố ý thò đầu ra từ đằng sau cổng trường mà nhìn, không biết là đang nhìn Trình Hàn Lang hay nhìn Thành Thành.
"Ở trường phải nghe lời thầy cô, đừng chạy lung tung nghịch ngợm với các bạn, nghe chưa?" Trình Hàn Lang nghiêm túc nói với Thành Thành.
"Dạ, em nghe rồi, anh, anh về đi!"
"Ừa, anh về trước, buổi chiều anh đến đón em."
Trình Hàn Lang nói xong rồi rời đi, Thành Thành đến lớp học, trên đường trở về hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần, có phải là mình cũng nên chăm sóc thằng bé một chút không? Bây giờ nó đang học cấp ba, học tập mệt mỏi, không thể để cho nó giặt đồ nấu cơm nữa. Suy nghĩ một chút, Trình Hàn Lang tâm sự nặng nề mà lái xe về công ty.
"Trình tổng, đây là giấy tờ ngài cần."
"Chờ một chút, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô."
Thư ký Tiểu Khê quay đầu lại cười tao nhã, kỳ thực tuổi của cô còn lớn hơn Trình Hàn Lang, nhưng vẫn rất tôn kính đối với Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang làm chuyện gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, rất có trách nhiệm, tuyệt đối không phải loại tình trạng thừa kế sản nghiệp của cha rồi không biết cầu tiến, chỉ là bình thường có chút nghiêm túc, cho nên mọi người rất ít khi đùa giỡn với hắn.
"Ngài có gì căn dặn?"
"Tôi muốn hỏi một vấn đề, cái gì có dinh dưỡng nhất, tốt nhất với mấy đứa trẻ đang đi học?"
"Hả..." Tiểu Khê lập tức bị kẹt đứng tại chỗ, không phải chứ, hỏi loại vấn đề này? Chẳng lẽ còn có những điều ẩn tình khác ở trong đó, phải trả lời thế nào đây? Trình Hàn Lang mang vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở đó chờ thư ký trả lời, chờ hồi lâu cũng không thấy cô ấy phản ứng, Trình Hàn Lang nhíu nhíu mày, có chút bất mãn.
"Vấn đề này rất khó sao? Trước đây tôi đặt ra rất nhiều vấn đề nan giải không phải cô đều đối đáp trôi chảy sao? Được rồi, vậy tôi hỏi cô, ở nhà cô có làm cơm không?"
Tiểu Khê gật đầu.
Trong đôi mắt của Trình Hàn Lang chợt lóe ra một chút màu sắc, "Vậy cô nên biết những gì ăn có nhiều dinh dưỡng đúng không?"
Tiểu Khê thế mới biết vấn đề Trình Hàn Lang hỏi thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi, cô nghĩ thầm sao Trình Hàn Lang đột nhiên lại bình dị gần gũi như thế, vậy mà còn trao đổi việc nhà với nhân viên. Nghĩ nghĩ rồi Tiểu Khê vui vẻ nói: "Cái này thì tôi biết, tuy rằng ở nhà tôi rất ít khi nấu cơm, nhưng mà tôi có học qua về chăm sóc dinh dưỡng."
"Vậy xem ra tôi vẫn hỏi đúng người rồi." Trình Hàn Lang mỉm cười một chút.
Tiểu Khê thấy nụ cười của Trình Hàn Lang biểu hiện ra sự mong mỏi rất lớn, cô nói với Trình Hàn Lang: "Bữa sáng thì tốt nhất là người lớn nên ninh một ít cháo hoặc canh bổ dưỡng, có thể nâng cao sức miễn dịch, cơm trưa cần phối hợp với đồ ăn mặn, ăn nhiều rau xanh tươi, hoa quả, không nên ăn nhiều các loại thịt mặn, cay hay dầu mỡ như thịt kho tàu, bữa tối, nên ăn nhẹ một chút, nếu bé không đói bụng có thể ăn ít cơm cháo hoặc canh dinh dưỡng, ăn nhiều rau xào một chút..."
"Nếu như bé học bài đến khua, có thể uống một ly sữa tươi, kèm theo bánh bao nhỏ có nhân hoặc không nhân đều được, hoặc một chút bánh ngọt. Có điều kiện thì có thể làm một ít thức ăn nhẹ tươi ngon, như canh hạt sen chẳng hạn."
"Được rồi, cô viết xuống đây giúp tôi đi." Trình Hàn Lang thầm kêu khổ trong lòng, cái gì vậy! Nghe đến đầu phình lớn luôn, nếu bảo hắn đi quản lý một công ty cho tốt, hắn còn thấy dễ hơn một chút, thế nhưng loại việc nhà này đối với hắn mà nói thật sự là khó khăn, xem ra có đôi khi làm những việc nhỏ nhưng rườm rà cũng không dễ dàng gì, Trình Hàn Lang ở trong lòng thầm nghĩ.
Buổi chiều công ty không có công việc gì, Trình Hàn Lang lại lái xe về nhà một chuyến, cầm tờ giấy kia đối mặt với tủ lạnh, nhìn bên trong tủ lạnh, nhìn nhìn xem có cái gì không. Hắn ghi lại sau đó dặn một người trợ thủ đắc lực khác đi mua thêm mấy thứ đưa đến nhà.
Thấy một đống đồ bổ não, khỏe người, dinh dưỡng cao bày ở trước mặt mình, trong lòng Trình Hàn Lang rốt cũng cũng thấy thoải mái hơn một chút, thật giống như thấy được bộ dáng Thành Thành trắng trắng tròn tròn hiện ra trước mặt hắn.
Trình Hàn Lang bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh ý nghĩ làm một bữa cơm vì Thành Thành trong đầu, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn ăn cơm nó nấu, ngày hôm nay cũng thể nghiệm tâm tình của nó một chút vậy.
Nghĩ vậy, Trình Hàn Lang cởi chiếc áo vét xanh đậm bằng tơ tằm ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, lộ ra vóc người cao to. Hơn nữa còn bày ra một khuôn mặt tinh xảo, một người mà nhíu mày cũng tạo thành một nét mặt đẹp, khí chất phi phàm. Ai cũng không có cách nào tưởng tượng ra một người đàn ông như vậy lại muốn mặc tạp dề xuống nhà bếp.
Trình Hàn Lang nhìn một đống đồ dùng lớn trong bếp, còn có chậu rổ tô chén trong tủ, sửng sốt một lúc lâu, mình cần làm cái gì trước đây? Suy nghĩ một hồi, Trình Hàn Lang phản ứng kịp, mình nên rửa tay trước, nói rồi, Trình Hàn Lang chăm chú nghiêm túc đi rửa tay.
Trình Hàn Lang lại nhìn cái bếp điện một chút, sau đó mở lửa, đi tìm dầu, trong tủ bày nhiều loại dầu như vậy dùng cái nào đây? Trình Hàn Lang suy nghĩ một chút, lấy dầu đậu phộng ra, bởi vì màu của dầu đậu phộng đẹp hơn mấy cái khác một chút. Hắn cầm một chai dầu trực tiếp đổ vào trong chảo, theo trí nhớ vẫn có thể nắm bắt được lượng dầu, biết nên đổ vào nhiều ít bao nhiêu.
Đảo đảo dầu, Trình Hàn Lang lấy ra một bó rau xanh, chuẩn bị cho vào chảo, sau đó mới phát hiên rau xanh vẫn còn rễ, lại nhanh chóng lặt rau. Xử lý xong đem nhúng vào trong chậu nước một cái rồi đem ra, bỏ vào trong nồi. Đột nhiên lại phát hiện rau xanh đã cháy đen trong phút chốc, bởi vì dầu trong nồi đã bị đun đến khô rồi.
Trình Hàn Lang vứt sạch phần rau này, lại đổi qua làm cái khác. Sau cùng cầm lấy cái xẻng xào đứng ở đó chiên xào rất ra hình ra dáng, nhìn từ xa thì động tác ưu nhã không gì sánh được, giống như là đang biểu diễn nghệ thuật, kỳ thực đến gần mới phát hiện đồ ăn trong chảo đã loạn xạ thành một đống.
Tròn hai tiếng đồng hồ, Trình Hàn Lang đổ rồi làm, làm rồi đổ, rốt cuộc cơ bản là không còn lại nguyên liệu gì, nhưng lại không thể cam đoan đồ nấu rồi đã chín. Lúc này trên trán Trình Hàn Lang đã đổ mồ hôi hột, xuôi theo hai gò má anh tuấn mà chảy xuống. Hắn nhìn mấy món ăn đến mình còn thấy buồn nôn, lập tức cảm thấy thật thất bại, thì ra ở một số phương diện, hắn cũng là thằng đần.
Điện thoại di động vang lên, màn hình hiển thị là Thành Thành, Trình Hàn Lang lập tức dùng một tay bắt máy.
"Anh, hôm nay anh không tới đón em sao? Em đón xe về nhé?"
"Đừng, đứng đó không được nhúc nhích, chờ anh đến đón em."
"Dạ, em chờ anh."
Trình Hàn Lang nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra khỏi cửa, cũng chưa kịp dọn dẹp, trước tiên phải đặt hình tượng ở vị trí thứ hai, hiện tại nhiệm vụ quan trọng là đi đón Thành Thành mệt mỏi ở trường cả ngày về nhà.
Lái xe khoảng 20 phút, lúc đến cổng trường, trời đã có chút tối, chỉ có một mình Thành Thành đứng ở cổng trường, có vẻ đặc biệt gầy yếu, điều này làm cho quyết tâm bồi bổ cho nó của Trình Hàn Lang càng thêm kiên định.
"Đợi lâu lắm rồi phải không?" Trình Hàn Lang cầm lấy cặp giúp nó.
"Không có lâu lắm, mới tan học thôi ạ."
"Ừ, lên xe đi!"
Xe nhanh chóng về đến nhà, trong phút chốc Trình Hàn Lang lại nhớ đến cảnh tượng thảm hại ở trong nhà, thế nhưng đã không còn kịp rồi, cũng không thể không cho Thành Thành đi lên. Nghĩ như vậy, Trình Hàn Lang cũng chỉ có thể kiên cường bất khuất cùng đi lên với Thành Thành.
Mới vừa vào cửa, Thành Thành đã chạy vào nhà bếp, vừa chạy vừa nói: "Không xong rồi, nhà bếp cháy rồi." Sắc mặt Trình Hàn Lang biến đổi, không đi theo vào.
"Nồi của mình, đen thui rồi!" Thành Thành cầm lấy hai cái nồi gần ngay trước mắt mà đau lòng không thôi, "Trên mặt đất toàn là dầu, trong phòng còn có khói, máy hút khói sao lại không mở?" Thành Thành vừa đóng cửa sổ vừa đi tới chỗ máy hút khói, Trình Hàn Lang đứng ở đằng sau lại có chút khó xử.
"Anh, trong nhà có cướp sao?" Thành Thành lo lắng đi ra hỏi.
Trình Hàn Lang chán nản, cuối cùng vẫn là nói ra, "Anh muốn làm một bữa cơm cho em ăn."
Lúc đó Thành Thành lập tức sửng sốt, lại nhìn cảnh tượng hỗn độn trên đất, cùng một đống thuốc bổ lớn chất chồng ở trong góc, ngay tức khắc hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Trình Hàn Lang có chút ngượng ngùng nhìn nó nói: "Có lẽ anh thực sự có lỗi với đống nguyên liệu kia rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Thành Thành thoáng cái đã nhảy lên trên người Trình Hàn Lang, ôm lấy cổ của hắn, cả người treo trên người của hắn, vẻ mặt cảm động nhìn Trình Hàn Lang, lại cọ cọ trên mặt của hắn thật lâu rồi nói: "Anh, em yêu anh."
Tinh thần của Trình Hàn Lang bỗng chốc bị lung lay, bởi vì câu nói mới vừa rồi, thiếu chút nữa đã thất thố, trong lòng thoáng cái ngập tràn hạnh phúc. Tuy rằng đã đánh mất mặt mũi, thế nhưng so với câu nói này, điều đó thật quá tầm thường.
"Anh, chúng ta ăn đi có được không, em muốn nếm thử cơm anh làm." Thành Thành nhảy xuống khỏi người Trình Hàn Lang, kéo hắn vào nhà bếp.
Trình Hàn Lang ngăn cản nó nói: "Ngoan, đừng ăn, ăn rồi sẽ bị bệnh đó, anh gọi một chút đồ ăn bảo người ta đem qua được không?"
"Không được, em chỉ muốn ăn đồ anh làm." Thành Thành không nghe lời, vẫn đi đến nhà bếp như cũ.
"Nghe lời anh, nếu như anh bỏ cái gì không nên bỏ vào ăn rồi bị tiêu chảy thì làm sao bây giờ?"
"Em đây vẫn muốn ăn."
Cãi hồi lâu, Trình Hàn Lang rốt cục nhận thua, dẫn nó đến nhà bếp, cũng dặn dò nó: "Nếm thử là được rồi, nếu ăn không ngon đừng miễn cưỡng ăn được không?"
"Biết rồi mà!" Thành Thành vội vàng chạy đến nhà bếp, thấy bốn món ăn bày trên bàn, hơn nữa đều không nhìn ra được là món gì, đã hoàn toàn biến dạng rồi. Thế nhưng nó nhìn vẫn thấy rất hài lòng.
"Nếm món sườn này trước đi!" Thành Thành gắp lên, không ngờ Trình Hàn Lang ở bên cạnh nói: "Đó là khoai tây."
Thành Thành lập tức hiểu ra, nó sợ Trình Hàn Lang đau lòng liền nói: "Anh giỏi quá, khoai tây cũng có thể làm thành hình dáng sườn heo."
Tim Trình Hàn Lang đập như trống gõ, thầm nghĩ đây là khen ngợi hắn hay là đả kích hắn vậy! Trình Hàn Lang nhìn chằm chằm biểu tình của Thành Thành, sau khi Thành Thành ăn vào miệng chỉ chốc lát đã nuốt xuống, giơ ngón tay cái lên nói: "Ừm, làm rất ngon."
Trình Hàn Lang có chút kinh ngạc, ngon? Hắn cũng cầm đũa gắp một miếng, vừa bỏ vào miệng liền phun ra, trong lòng rất buồn bực.
"Nếu như em thấy không được ngon thì cứ nói thẳng đi, em như vậy trong lòng anh càng khó chịu."
Thành Thành thấy sắc mặt Trình Hàn Lang thay đổi, biết mình đã tổn thương lòng tự tôn của hắn, vội vã kéo tay hắn nói: "Anh, là anh kén ăn đó, em ăn vẫn rất ngon mà."
Trình Hàn Lang phản ứng lại, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Em đừng có giỡn mặt với anh nha! Đồ anh làm ngoại trừ em thì còn ai mà thích ăn chứ?"
Thành Thành hứ một tiếng, lại gắp một ít món khác, Trình Hàn Lang nhìn khuôn mặt tươi cười của Thành Thành, mệt nhọc cả ngày đều được quét sạch rồi.
Danh sách chương