Giang Lê đã đặt chỗ trước trên APP của nhà hàng lẩu, may mắn là cô ấy không phải xếp hàng chờ quá lâu. Trong những năm gần đây, APP đặt hàng tự động đã xuất hiện và thậm chí hiện nay KFC cũng có ứng dụng đặt hàng riêng. Có vẻ như điều cân nhắc đầu tiên khi mở một nhà hàng ăn uống không phải là nguồn vốn mà là có nên phát triển APP gọi món của riêng mình hay không.

Để khách hàng thoải mái hơn trong lúc chờ đợi, nhà hàng lẩu này còn chuẩn bị sẵn bỏng ngô và trà lúa mạch trong thời gian chờ đợi.

Chu Văn Đường có vẻ hơi mất kiên nhẫn khi chờ đợi, anh bèn gửi tin nhắn hỏi cô ăn xong chưa.

Nghê Bảo Gia: [Vẫn chưa, em đang xếp hàng chờ.]

Chu Văn Đường gọi đến, anh nói: “Sao vậy? Đầu bếp của nhà hàng này là đầu bếp cấp bậc nấu quốc yến à?”

Nghê Bảo Gia cắn môi: “Anh không hiểu đâu, quán lẩu này rất nổi tiếng, giới trẻ rất thích.”

Nghê Bảo Gia sợ anh suy nghĩ nhiều, lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ anh cũng sẽ thích.”

Chu Văn Đường cười nhẹ, bảo cô ăn xong rồi gửi tin nhắn cho anh, sau đó cúp điện thoại.

Giang Lê nhìn qua, nói: “Điện thoại của ai vậy, của anh Chu à?”

Nghê Bảo Gia ậm ừ.

“Anh ấy bám cậu đến thế à?”

“Làm gì có, có lẽ hai ngày nay anh ấy nhàn rỗi thôi.”

Giang Lê lấy nửa bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Nghê Bảo Gia: “Có muốn một điếu không?”

Nghê Bảo Gia lắc tay, bảo rằng cô không biết hút.

Giang Lê nhún nhún vai: “Lần đầu tiên tôi gặp cậu thì đã cảm thấy cậu khá ngoan ngoãn. Xem ra cảm giác ban đầu của tôi cũng không sai, gia thế của cậu rất tốt, vì sao lại đồng ý đi theo một người như Chu Văn Đường?”

Nghê Bảo Gia nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn Giang Lê nói: “Dáng vẻ anh ấy rất đẹp.”

Giang Lê cười nói: “Thì ra cậu là đồ mê trai đẹp, thế thì cậu xong đời rồi.”

Nghê Bảo Gia cũng cười, quay người hỏi cô ấy: “Còn cậu thì sao? Tại sao cậu và Tạ Điểu lại ở bên nhau?”

“Chỉ vì tiền thôi.”

Giang Lê lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra: “Tôi hút ở bên kia, cậu ngồi đây một lát.”

Nghê Bảo Gia bỗng nhiên nói: “Hay là, cậu cũng cho tôi một điếu thử xem nào.”

Đây là lần đầu tiên Nghê Bảo Gia hút thuốc trong hai mươi năm cuộc đời. Mặc dù bố cô cũng là người nghiện thuốc lá nhưng cô chưa bao giờ thử.

Giang Lê cho biết loại thuốc lá này tên là Raison - Tower Cat, một nhãn hiệu của Hàn Quốc, hút vào rất nhẹ, hương vị hơi giống vị bơ.

Cô ấy kể rằng có một ngày cô ấy chia tay bạn trai, tâm trạng không tốt nên lấy điện thoại di động lướt Weibo, tình cờ gặp một blogger bán hàng chuyên kinh doanh các loại thuốc lá ngoại. Thêm tài khoản WeChat của người đó xong, cô ấy hỏi người đó, lần đầu tiên hút thuốc thì loại nào phù hợp.

Blogger bán hàng đó giới thiệu: “Lần đầu tiên à, vậy thì hút loại Tower Cat có mùi bơ này đi, phù hợp cho người mới bắt đầu đấy.”

Nghê Bảo Gia đặt điếu thuốc dưới mũi ngửi ngửi, có thể ngửi thấy luồng hương bơ sữa. Nghê Bảo Gia chưa thành thạo lắm, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, Giang Lê châm lửa cho cô. Nghê Bảo Gia hút ngụm đầu tiên, quả thật không có mùi thuốc lá, chỉ có mùi bơ ngọt ngào, đến ngụm hút cuối cùng mới ngửi thấy mùi thuốc lá.

Giang Lê cầm điếu thuốc trong tay, cô ấy nói: “Thuốc lá này khá ngon, sau này nếu muốn ăn đồ ngọt thì có thể hút điếu thuốc này vừa giảm căng thẳng vừa giảm cân.”

Nghê Bảo Gia không khỏi cười lớn.

Sau khi Nghê Bảo Gia và Giang Lê ăn xong món lẩu thì đã gần chín giờ.

Giang Lê hỏi cô lát nữa sẽ về như thế nào, Nghê Bảo Gia nói: “Anh ấy tới đón tôi, hay là cậu đi cùng tôi đi.”

Giang Lê đương nhiên hiểu “anh ấy” là đang nói đến ai, cười lắc đầu: “Thôi khỏi, tôi tự mình đi taxi sẽ thoải mái hơn, tôi đi trước nhé.”

Nghê Bảo Gia gật đầu.

Sau khi Giang Lê rời đi chưa đầy mười phút, Chu Văn Đường đã đến. Hôm nay anh không lái xe, Lý Thước ngồi vào ghế lái.

Nghê Bảo Gia mở cửa sau. cúi người bước vào.

Chu Văn Đường cau mày nhìn cô: “Không phải em nói là đi ăn lẩu sao? Tại sao trên người còn có mùi bơ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia nói: “Anh có thể ngửi thấy à, em còn tưởng mùi bơ đã bị nồi lẩu nóng che đi, là thuốc lá Giang Lê đưa cho em, tên là Raison - Tower Cat.”

Anh khẽ nheo mắt: “Vậy em có hút thuốc không?”

“Em hút rồi.” Nghê Bảo Gia nói: “Mùi khói của thuốc lá khá đặc biệt.”

Chu Văn Đường nghiêm túc nói: “Xem ra anh phải nói cho Tạ Điểu, bảo chú ấy quản lý cái người kia của nhà chú ấy cho tốt, đừng lôi kéo em hư hỏng.”

“Thế này có gì mà gọi là lôi kéo hư hỏng chứ, chẳng phải chỉ là hút điếu thuốc thôi sao?” Nghê Bảo Gia lại lên tiếng: “Sao anh giống mấy vị phụ huynh kia quá vậy?”

Chu Văn Đường tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Giống kiểu gì?”

“Chính là kiểu rõ ràng là con mình tự trưởng thành hư hỏng, vậy mà cứ luôn miệng nói do người khiến lôi kéo thành hư hỏng.” Nghê Bảo Gia nói như rất cảm động: “Cha mẹ như vậy có thể giáo dục con cái tốt được không?”

Giọng điệu lo lắng của cô nghe như thể cô thực sự đã nuôi dạy một đứa trẻ, Chu Văn Đường cười nói: “Xem ra em rất có kinh nghiệm, có chuyện gì thế? Lúc nhỏ có ai nói với em như vậy à?”

Nghê Bảo Gia quay mặt đi, có phần xấu hổ: “Cứ xem như vậy đi.”

Chu Văn Đường nửa thật nửa giả hỏi: “Ai không tinh mắt mà nói với em như vậy?”

Nghê Bảo Gia tựa đầu vào vai anh, có thể ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người anh: “Anh hỏi chuyện này làm gì, đã qua bao nhiêu năm vậy rồi, anh đừng nói sẽ đi kiếm người ta tính sổ đấy nhé?”

Chu Văn Đường thấp giọng nói: “Nếu như em còn không vui, thì anh tìm người đó đánh cho một trận, để em được hả cơn giận.”

Nghê Bảo Gia biết anh chỉ đang dỗ cô chơi thôi, cô nói: “Thế thì không cần đâu, chỉ là một hàng xóm hồi còn nhỏ mà thôi, bây giờ em còn không nhớ rõ dáng dấp cô ta trông như nào rồi.”

Chu Văn Đường nói chuyện với vẻ ung dung tự tại: “Em phí tâm nhớ về loại người đó làm gì?”

Nghê Bảo Gia gật đầu, đột nhiên cô cảm thấy hơi buồn ngủ, giọng nói cô trầm xuống: “Chu Văn Đường, em có thể dựa vào vai anh ngủ một lát được không?”

Chu Văn Đường cúi đầu, dùng môi chạm vào trán cô, giọng nói hiền hòa: “Em ngủ đi.”

Nghê Bảo Gia từng xem bộ phim “Tâm trạng khi yêu” do Vương Gia Vệ quay, có cảnh Lương Triều Vỹ và Trương Mạn Ngọc ngồi trên một chiếc ô tô, xe chạy chậm trong đêm, ánh đèn ngoài cửa xe nhấp nháy ẩn hiện trên gương mặt hai người trong xe.

Khi đó Nghê Bảo Gia cảm thấy cảnh tượng như vậy rất nhẹ nhàng lãng mạn, hiện tại cô và Chu Văn Đường ngồi ở ghế sau xe như thế này, cô cũng không biết đó là khung cảnh như thế nào.

Chu Văn Đường không đưa cô về mà chở cô về Đại học Bắc Kinh.

Khi Nghê Bảo Gia tỉnh lại, cô nhìn tòa nhà ký túc xá xây bằng gạch đỏ, ngây người mất mấy giây rồi hỏi: “Sao anh lại đưa em về đây?”

Chu Văn Đường nói: “Anh vừa mới nghe điện thoại, lát nữa phải bay đến Lille một chuyến, nên anh đưa em về trường trước.”

“Sao đột ngột quá vậy ạ?”

Chu Văn Đường thản nhiên nói: “Cô út anh bị tai nạn xe cộ, anh phải qua đó xem xét tình hình.”

Nghê Bảo Gia mở cửa xe nói: “Vậy em không làm anh chậm trễ nữa, anh nhanh chóng ra sân bay đi.”

Lúc cô chuẩn bị xuống xe, Chu Văn Đường đã kéo tay cô rồi nắm lấy. Giống như bố mẹ sắp đi xa, lo lắng cho bọn trẻ ở nhà, thì thầm căn dặn cô: “Mấy ngày này nếu thấy buồn chán thì đi chơi với đám Tạ Điểu, bớt chơi với mấy đứa con trai trong trường em.”

Nghê Bảo Gia mím môi cười, sau đó cô hỏi: “Anh không lo lắng em với Tạ Điểu sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Văn Đường nhẹ nhàng cười: “Chú ấy biết phần chừng mực này.”

Nghê Bảo Gia thoát ra khỏi tay anh rồi nói: “Anh yên tâm đi, hiện tại toàn bộ tâm trí em chỉ có mình anh, em không vừa ý người khác.”

Nghê Bảo Gia đứng bên đường, đợi xe Chu Văn Đường chạy đi cô mới quay người, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Tối nay Tiền Tuyết hiếm hoi trở về ký túc xá, cô ấy nói mấy ngày này bạn trai đi công tác, ở một mình trong căn nhà đó rất nhàm chán, nên cô ấy về ở hai ngày.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi Nghê Bảo Gia mở cửa bước vào, tình cờ nghe thấy Tiền Tuyết và Mễ Lạp đang nói về Khang Hạo và đàn chị Trần.

Nghê Bảo Gia vô thức hỏi: “Bọn họ xảy ra chuyện gì à?”

Mễ Lạp ôm lưng ghế nói: “Còn có thể làm sao chứ, lại cãi nhau nữa rồi.”

“Bởi vì chuyện gì?”

Tiền Tuyết tiếp lời: “Hình như chị Trần lén lút sau lưng anh Khang Hạo quấn quýt không rời với người ngoài xã hội, bị anh Khang Hạo phát hiện, hôm nay cãi nhau ầm ĩ ở căng tin số hai, ôi chao, cảnh tượng đó quả thật như cảnh chết chóc ấy, nếu mình mà là chị Trần thì thật chả thiết sống nữa.”

“Thật sự không biết chị Trần đang nghĩ gì, bối cảnh gia đình anh Khang cũng không tệ, có nhất thiết phải đối xử với người ta như vậy không?”

Tiền Tuyết không đồng ý: “Những người giàu có đó hở chút là mua một chiếc túi hàng hiệu hay gì đó. Cậu nhìn xem, chị Trần với người yêu cũ đó, mỗi ngày là mang túi khác nhau, kiểu dáng thì tất nhiên là hơn sinh viên như bọn mình nhiều rồi, nếu không thì người xưa chẳng nói câu “Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*”.”

*Từ cuộc sống tiết kiệm sang cuộc sống xa xỉ thì dễ, từ cuộc sống xa xỉ sang cuộc sống tiết kiệm thì khó.

Nghê Bảo Gia khẽ cau mày, vốn định lấy điện thoại ra hỏi Khang Hạo. Sau đó nghĩ lại, dù sao đây cũng không phải chuyện đáng để công khai, nếu hỏi ra chỉ khiến anh ta thêm xấu hổ mà thôi.

Nghê Bảo Gia đặt điện thoại xuống.

Chỉ là đêm đó, cô nằm trên giường không ngủ được, lướt qua mục Khoảnh khắc của mình, cô nhìn thấy một bài đăng của Khang Hao chỉ có từ “Con khốn”.

Một lúc sau Nghê Bảo Gia nhìn lại lần nữa, phát hiện Khoảnh khắc này đã bị anh ta xóa đi.

Trong mấy ngày Chu Văn Đường tới Pháp thăm cô út, cơ bản thì Nghê Bảo Gia đều ở trong ký túc xá, không nghe lời Chu Văn Đường nói mà đi chơi ở câu lạc bộ của Tạ Điểu. Cô cảm thấy hai người không thể chơi cùng nhau, cho dù có Chu Văn Đường ở đó, cô cũng chỉ có thể nghịch điện thoại di động để giết thời gian ở chỗ Tạ Điểu. Huống chi giờ Chu Văn Đường không ở đây, chẳng lẽ cô bám riết ở chỗ đó nhìn Tạ Điểu tán tỉnh mấy cô nàng kia sao? Có lẽ là bởi vì cô đã đi thâu đêm suốt sáng nhiều lần, bây giờ lại ở trong ký túc xá mấy ngày, ngược lại khiến Mễ Lạp thận trọng hỏi có phải cô và Chu Văn Đường cãi nhau hay không.

Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không có, mấy ngày nay anh ấy ra nước ngoài thăm cô út anh ấy.”

Mễ Lạp hít một hơi dài, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà vuốt vuốt ngực: “Mình còn tưởng hai người cãi nhau, mấy ngày nay mình cứ muốn hỏi, nhưng mình sợ nếu hỏi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười, đúng lúc này Khang Hạo gọi điện tới, hỏi hôm nay cô có rảnh không, muốn đãi cô một bữa.

Nghê Bảo Gia do dự, dường như Khang Hạo sợ cô không đồng ý nên mới tiết lộ nguyên nhân chủ yếu: “Anh chỉ muốn tìm người để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại dường như anh chỉ có thể nói chuyện với em.”

Nghê Bảo Gia đồng ý, Mễ Lạp hỏi: “Ai thế?”

“Anh Khang.”

Đột nhiên Mễ Lạp thần bí nói: “Mấy ngày nay mình lại nghe được một tin tức khác về anh Khang.”

“Chuyện gì chứ?”

“Hình như anh Khang đã có suất sinh viên trao đổi rồi, có lẽ sang năm sẽ sang Nhật một năm.”

Khi Nghê Bảo Gia gặp Khang Hạo, anh ta cũng đề cập đến chuyện này, anh ta cười khổ nói: “Anh vốn không muốn đi, dù sao phải ở lại một năm, hiện tại anh lại cảm thấy vì cô ta mà cự tuyệt suất học này quả thật chẳng đáng chút nào.”

Nghê Bảo Gia bưng cốc nước lên uống một ngụm, không biết nên nói cái gì.

Khang Hạo không hề né tránh: “Em cũng nghe nói về chuyện đó phải không?”

Nghê Bảo Gia khẽ gật đầu: “Nghe được một chút.”

Khang Hạo thở dài, ngả người ra sau nói: “Bây giờ anh đang nghĩ, nếu hôm đó anh đi xem phim với em mà không gặp cô ta giữa chừng, có lẽ kết quả sẽ không như thế này.”

“Có thể đây vẫn là kết quả. Dù sao thì đến hiện tại anh vẫn thích chị Trần đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện