Ngôi nhà nơi Tiền Tuyết và bạn trai sống cùng nhau cách Đại học Bắc Kinh nửa giờ lái xe, gia đình của bạn trai cô ấy đã mua nó khi anh ta tốt nghiệp.

Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp đã từng đến đây một lần, đó là vào ngày đông chí năm thứ hai, một người bạn cùng phòng khác vẫn chưa bỏ học vì trầm cảm, họ đến ngôi nhà này để đón đông chí và cùng nhau ăn lẩu.

Nghê Bảo Gia giơ tay ấn chuông cửa, một lúc sau, bạn trai của Tiền Tuyết đi tới mở cửa.

Trên cổ anh ta có hai vết cào, khi nhìn thấy hai người, anh ta hơi xấu hổ, vô thức đưa tay sờ lên cổ mình để che đi vết máu do móng tay cào, anh ta thản nhiên nói: “Tiền Tuyết đâu rồi? Cô ta không đến dọn dẹp à?”

Mễ Lạp khó chịu: “Anh còn dám…”

Nghê Bảo Gia ngắt lời Mễ Lạp, cô khẽ mỉm cười: “Tâm trạng cậu ấy không tốt, đang ngủ ở ký túc xá. Chúng tôi giúp cậu ấy thu dọn đồ đạc đi. Tiền Tuyết hẳn là đã nói với anh là bọn tôi sẽ đến, đúng không?”

Bạn trai của Tiền Tuyết gật đầu, để hai người vào, anh ta nói: “Tối qua tôi đã gói ghém một ít, đang để ở phòng khách, có thể còn thiếu một ít, các cô xem thử đi.”

Bên cạnh chiếc bàn cà phê trong phòng khách có hai thùng giấy.

Mễ Lạp không khỏi mắng to: “Hứa Thụy Lâm, anh đi quá xa rồi. Dù sao thì hai người cũng đã yêu nhau gần bốn năm rồi, anh nóng lòng muốn nhanh chóng dọn sạch không gian để nhường chỗ cho cái đồ thứ ba kia à.”

Hứa Thụy Lâm thờ ơ với lời trách mắng của Mễ Lạp, anh ta thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, nói: “Tôi còn phải đi làm, các cô thu dọn đồ đạc xong thì nhớ đóng cửa cho tôi nhé.”

Mễ Lạp nhìn người đó rời đi, trong lòng tức giận, dùng chân đá vào ghế sofa, nói: “Đây là loại người gì vậy?”

Nghê Bảo Gia: “Bỏ đi, chúng ta nhanh chóng thu dọn nào.”

Thật ra Hứa Thụy Lâm đã thu dọn xong, Nghê Bảo Gia đi đến ban công, thu gom quần áo của Tiền Tuyết cho vào vali.

Cô và Mễ Lạp thu dọn đồ đạc suốt một tiếng đồng hồ, sau khi xong việc thì trong lòng có một xíu bối rối khi nhìn đồ vật trong hai chiếc thùng giấy lớn.

Mễ Lạp đề nghị: “Hay là chúng ta gọi công ty chuyển nhà nhé?”

Lúc này Chu Văn Đường gọi điện thoại đến, Nghê Bảo Gia ấn nút nghe, đầu bên kia Chu Văn Đường hỏi: “Em đang ở đâu?”

Nghê Bảo Gia nói ngắn gọn mấy câu, nói rằng bạn cùng phòng của cô đã chia tay bạn trai, cô đến dọn đồ cho bạn.

Chu Văn Đường nhếch khóe miệng: “Tay chân em gầy gò thế thì dọn được đồ gì chứ?”

“Đúng là khó dời đồ đạc thật.” Nghê Bảo Gia liếm môi: “Anh có thể giúp em được không?”

“Gửi địa chỉ cho anh.”

Nghê Bảo Gia cúp điện thoại và gửi một địa chỉ cho Chu Văn Đường trên WeChat.

Mễ Lạp đau khổ chỉ vào thùng giấy trên mặt đất: “Cái này nên làm sao bây giờ?”

“Không sao, Chu Văn Đường sẽ đến hỗ trợ.”

Mễ Lạp “Ồ” một tiếng, im lặng một lúc rồi nói: “Thế có phải mình ở đây không tốt cho lắm không? Hay là mình về trường trước nhé.”

Nghê Bảo Gia nắm lấy cổ tay Mễ Lạp, bảo cô ấy ngồi xuống: “Có gì mà không tốt chứ, chờ lát nữa anh ấy chở chúng ta đến trường, cậu đừng sợ anh ấy nhé. Thật ra anh ấy cũng giống như chúng ta, do gia thế nhà anh ấy tốt hơn chúng ta một chút mà thôi, anh ấy cũng đâu ăn thịt người.”

Mễ Lạp chống má, hỏi với vẻ ngập ngừng: “Sao mà bảo gia thế nhà anh ấy chỉ tốt hơn chút ta một chút được chứ, đoán chừng là cho dù bắt đầu cố gắng từ tổ tông mười tám đời thì chúng ta cũng không có gia cảnh giống như bọn họ.”

Mễ Lạp thở dài: “Mình từng nghe người ta nói có người trời sinh đã ngậm thìa bạc trong miệng, lúc đó mình không có cảm giác gì nhiều, mình chỉ nghĩ rằng họ đều là con người, cho dù họ có tiền bạc, họ cũng sẽ đau khổ vì bệnh tật và cái chết. Nhưng bây giờ khi mình đang học đại học, đã được tiếp xúc với nhiều người rồi, tầm mắt đã được mở rộng, có thể đúng là không giống nhau thật. Rõ ràng vừa sinh ra chúng ta đã ở vạch xuất phát, còn người ta sinh ta đã đứng ở vạch đích, mà vạch đích đó ngay cả khi chúng ta làm việc từ chín giờ sáng và tăng ca tới chín giờ tối cũng không thể đạt được.”

Mễ Lạp lại bổ sung: “Có phải anh ấy thường xuyên mua đồ cho cậu không?”

“Không có.” Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Anh ấy chưa bao giờ mua đồ cho mình.”

“Keo kiệt như vậy sao?” Mễ Lạp trừng mắt: “Trông không giống nhỉ, dẫu sao thì chị Trần…”

Mễ Lạp nói nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại, e dè rụt rè nhìn cô.

Nghê Bảo Gia cũng không để ý, cô cười nói: “Là do mình không muốn, mình đến với anh ấy cũng không phải vì tiền.”

Nửa giờ sau Chu Văn Đường đến nơi, Lý Thước cũng đi theo.

Lý Thước không nói một lời, chuyển hai thùng giấy trong phòng khách xuống tầng dưới.

Mễ Lạp nhìn thấy Chu Văn Đường thì có chút căng thẳng, ngay cả tay chân đặt ở đâu cũng không biết. Nghê Bảo Gia giới thiệu hai người, Chu Văn Đường khẽ gật đầu với Mễ Lạp.

Mễ Lạp đan hai tay đặt trước người mình, nở nụ cười cứng ngắc.

Sau khi đưa Mễ Lạp về ký túc xá, Chu Văn Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Bạn cùng phòng của em có vẻ hơi sợ anh phải không?”

Nghê Bảo Gia vốn muốn nói còn không phải do những bài viết kia khiến anh trở nên kỳ diệu như vậy à, nhưng lời nói mới đến môi thì cô quay người lại nói: “Đúng ạ, cậu ấy hơi sợ anh.”

“Có phải em đã nói xấu anh lúc ở ký túc xá bọn em không?” Chu Văn Đường trêu chọc.

“Có nói chứ, ngày nào cũng có chủ đề về anh luôn đấy.”

Chu Văn Đường cau mày: “Tại sao bạn cùng phòng của em lại chia tay với bạn trai?”

Hôm nay anh hơi kỳ lạ, dường như luôn tìm chuyện của người khác để nói. Bình thường anh nào có sẵn lòng gặng hỏi những chuyện này, nhưng hôm nay anh có vẻ rất kiên nhẫn.

“Anh ta lén lút ngủ với đồng nghiệp mình sau lưng bạn cùng phòng của em.” Nghê Bảo Gia nói xong, nhớ tới vết móng tay thon dài trên mặt Từ Thụy Lâm, bèn nói: “Nếu sau này chúng ta thật sự chia tay, em không muốn chúng ta chia tay ầm ĩ đến mức như vậy, em hy vọng có thể vui vẻ đến với nhau thì khi chia tay cũng sẽ ôn hòa, dù gì lúc quen nhau tình cảm chúng ta cũng đẹp đẽ là thế, em không muốn phá hỏng sự tốt đẹp này.”

Lời nói vừa dứt, Chu Văn Đường nhìn cô như có điều suy nghĩ, hồi lâu không nói gì.

Nghê Bảo Gia bỗng nhiên cảm thấy bất an, Chu Văn Đường im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng lên tiếng: “Hai ngày nữa anh phải đi gặp một người.”

Hàng mi Nghê Bảo Gia run run, cô thầm hỏi: “Là người mà gia đình anh giới thiệu cho anh à?”

Chu Văn Đường không biết tại sao, nhưng anh cũng không dám nhìn vào mắt cô. Anh lấy điếu thuốc trong hộp thuốc ra, đưa vào miệng, vừa định châm lửa, anh lại cảm thấy khó chịu, rút ​​điếu thuốc ra khỏi miệng và giải thích: “Lần này là ông cụ lên tiếng, anh không thể khiến ông ấy mất thể diện, cho nên chỉ có thể qua đó xem một chút.”

Nghê Bảo Gia gật đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhõm mà nói: “Vậy anh đi đi.”

Anh dùng ngón tay chạm vào khóe mắt đỏ hoe của cô: “Em không tức giận à?”

Nghê Bảo Gia quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Anh đi đi. Nếu anh cảm thấy cô gái này rất tốt, có ý định cùng cô ấy phát triển quan hệ tốt thì nhớ nói cho em biết, em không muốn giống bạn cùng phòng của em, cảnh đó xấu hổ lắm.”

Chu Văn Đường dừng một chút: “Có chỗ nào hơn được em chứ?”

Cô không biết liệu lời nói của anh có phải đang dỗ cho cô vui vẻ, hay là anh thật sự nghĩ như vậy, nhưng cô không có tâm tư để phân tích vào lúc này.

Ngày hôm đó, cô và Chu Văn Đường không đến nhà bà ngoại của anh mà đến nơi ở của anh.

Cô vừa bước vào cửa, Chu Văn Đường đã nắm lấy cổ tay cô, ấn cô vào cửa, cúi đầu hôn lên môi cô. Dường như mối quan hệ của họ sắp kết thúc và họ cần phải nắm bắt gấp rút từng phút, từng giây.

Nghê Bảo Gia nghiêng mặt tiếp nhận nụ hôn của anh, giữa môi và răng anh có mùi thuốc lá.

...

Nghê Bảo Gia cảm thấy mình có xu hướng ngược đãi chính mình, sau khi làm xong, cô vẫn còn tâm tình hỏi anh tên đối phương là gì.

Chu Văn Đường ôm cô: “Em hỏi chuyện này để làm gì?”

“Dù sao thì cô ấy cũng là vợ tương lai của anh mà.”

Anh cười khẩy, không cho là thật: “Tới bát tự anh còn chả thèm liếc nhìn nữa là.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười, cô tiếp tục hỏi: “Thế họ thì sao, nói kiểu gì thì anh cũng phải biết chứ nhỉ?”

Anh cau mày suy nghĩ một lúc mới nói: “Họ Phùng.”

Ngày Chu Văn Đường và cô Phùng gặp nhau là vào ngày Giáng sinh.

Nghê Bảo Gia cùng trải qua lễ Giáng sinh với Mễ Lạp, Tiền Tuyết và những người khác. Vì Trần Diên đang ở Nam Kinh nên Mễ Lạp không thể đi chơi lễ cùng anh ấy. Tiền Tuyết vừa mới chia tay không lâu, Giáng sinh năm nay hiếm khi ba người ở ký túc xá tụ tập cùng nhau.

Những ngày lễ như Giáng sinh chẳng qua chỉ dành cho những cặp tình nhân. Hầu hết các nhà hàng trong trung tâm mua sắm đều yêu cầu xếp hàng. Năm nay, bọn họ không muốn tham gia cuộc vui nên quyết định đến căn hộ riêng của Nghê Bảo Gia để ăn lẩu.

Thực tế, bố Nghê đã mua căn nhà này cho cô sau khi tốt nghiệp trung học. Nghê Bảo Gia không thường xuyên tới, tính đến lần này thì mới là lần thứ ba.

Lần thứ hai là khi Chu Văn Đường đưa cô về.

Để tăng thêm không khí lễ hội, Nghê Bảo Gia còn mua trên mạng một cây thông Noel, một cây thông tươi tốt cao gần bằng nửa cô, ba người ngồi xổm trước cây thông, treo những quả thông và đèn màu lên đó.

Sau khi tắt đèn, ánh đèn vàng ấm áp nhấp nháy, tăng thêm chút ấm áp cho màn đêm.

Nghê Bảo Gia cảm kích bạn cùng phòng chu đáo, vào ngày lễ như vậy, bọn họ ngầm thỏa hiệp sẽ không hỏi cô tại sao không cùng Chu Văn Đường trải qua ngày lễ.

Đêm đó, trong lòng bọn họ đều có nhiều chuyện nên đã uống rượu để giải tỏa nỗi buồn.

Tiền Tuyết uống quá nhiều, khóc lóc thảm thiết và mắng Hứa Thụy Lâm vô tâm, nói rằng cô ấy đã dành bốn năm học đại học để nuôi chó. Hứa Thụy Lâm yêu đương với người đồng nghiệp sau khi chia tay Tiền Tuyết chưa đầy nửa tháng.

Mễ Lạp thì dễ xúc động hơn, nhìn thấy Tiền Tuyết khóc lóc, cô ấy tạm thời bị lây nhiễm và mất hy vọng vào tương lai của mình với Trần Diên. Trong cơn say, cô ấy gọi điện cho Trần Diên, hỏi liệu anh có luôn yêu cô ấy và không phản bội cô ấy hay không.

Con người Trần Diên không biết nói lời dễ nghe, anh ấy chỉ nói rằng tương lai thì anh ấy không thể đảm bảo, nhưng hiện tại anh ấy vẫn thích cô. Mễ Lạp nói: “Anh nói thế này là có ý gì? Ý anh là sau này anh có thể phản bội em à? Anh thậm chí còn không chịu dùng lời tốt đẹp để dỗ dành em, thật ra anh cũng không thích em đến thế.”

Sau khi Mễ Lạp trút giận xong thì tắt điện thoại ngay và không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Nghê Bảo Gia là người duy nhất trong ba người còn tỉnh táo. Trần Diên không thể liên lạc được với Mễ Lạp nên anh ấy đã gọi cho Nghê Bảo Gia và hỏi tại sao Mễ Lạp không bắt máy.

Nghê Bảo Gia nói Mễ Lạp say rượu, còn có một người bạn cùng phòng khác vừa chia tay, chắc cô ấy cảm thấy hơi khó chịu nên mới gọi điện thoại, cô còn bảo anh ấy đừng giận Mễ Lạp.

Trần Diên: “Vậy giúp tôi chăm sóc cô ấy nhé, Tết Dương lịch tôi sẽ đến gặp cô ấy.”

Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, đỡ Mễ Lạp cùng Tiền Tuyết vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Chu Văn Đường dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm cô Phùng ở trước mặt với vẻ hơi lơ đãng, lòng anh có một chút gì đó bất an.

Trên thực tế, khi cô út gọi cho anh lúc anh ở đảo Bán Sơn, Chu Văn Đường đã có linh cảm rằng ông cụ sẽ không để anh chơi như thế này nữa. Chỉ là không ngờ sau khi chọn đi chọn lại, lại chọn được người trước mặt.

Cô Phùng này, tên đầy đủ là Phùng Viện Viện, có danh tiếng trung bình, nghe nói cô ta là vũ công hạng nhất quốc gia, chuyên múa cổ điển. Ông cụ giới thiệu cô ta như thế nào nhỉ? Ông ấy nói: “Viện Viện là cháu gái của đồng nghiệp cũ của ông, nhỏ hơn cháu năm tuổi, cô bé rất ngoan ngoãn, thành tích học tập xuất sắc, khác hẳn với mấy cô bên ngoài mà cháu quen biết, cô bé sẽ là một người vợ tốt”.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, cô ta luôn thẳng lưng, giữ tư thế tao nhã và nhai đồ ăn cẩn thận, như thể mọi cử động đều đã được lên kế hoạch cẩn thận.

Chu Văn Đường cau mày, luôn cảm thấy cô ta có chút khiếm khuyết. Nhìn lại đường nét khuôn mặt của cô ta lần nữa, cằm quá nhọn và mũi quá thẳng, không khỏi có phần suy nghĩ xấu xa, tự hỏi liệu có phải là cô ta đã trải qua phẫu thuật hay không.

Thật ra Phùng Viện Viện đã nghe nói đến cái tên Chu Văn Đường, biết một ít chuyện bên ngoài của anh.

Suy cho cùng, rất ít người sinh ra trong một gia đình như vậy có thể giữ mình trước khi kết hôn. Vì thế khi mẹ cô ta bảo đến gặp Chu Văn Đường, cô ta cứ đến thôi.

Đúng thật là anh rất tốt, có phần khác biệt so với những chàng trai ăn chơi mà cô ta từng biết trước đây. Lời nói và hành động của anh đều vô cùng chu đáo, ấn tượng đầu tiên của Phùng Viện Viện về anh khá tốt.

Ăn tối xong, Phùng Viện Viện dùng khăn ăn lau khóe miệng rồi nhỏ giọng nói: “Chút nữa chúng ta cùng đi xem phim nhé?”

Chu Văn Đường ngước mắt nhìn cô ta, im lặng một lát rồi gật đầu.

Trong mắt Phùng Viện Viện hiện lên một tia kinh ngạc, cô ta nhếch môi: “Vậy tôi vào nhà vệ sinh tô son, anh ở đây đợi tôi một lát.”

Nói xong cô ta bình tĩnh rời đi.

Chu Văn Đường ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, xe cộ qua lại đông đúc, người qua lại có vẻ không đáng kể.

Cả đêm nay Chu Văn Đường cảm thấy hơi mất hứng, nghĩ đến Nghê Bảo Gia, sau đó lại nghĩ đến ông cụ và Chu Bách Thanh. Anh nghĩ rằng nếu anh giống bố mình, anh sẽ nuôi một người ở nhà và nuôi một người khác ở bên ngoài. Loại thảm họa gây hại cho thế hệ sau này không biết khi nào mới có thể kết thúc. Chờ khi người đàn ông đã đến tuổi trung niên, đứa con trai thì kém cỏi mà còn chĩa vào mũi người đàn ông mà mắng nhiếc, trên không chuẩn dưới ắt hỏng, ông còn không biết thẹn mà đi quản lý tôi? Chu Văn Đường cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy như thế khá là vô nghĩa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện