Đêm đó Nghê Bảo Gia ngủ không yên giấc cho lắm.
Cuối cùng, khi cô ngủ thiếp đi vào lúc ba giờ sáng, cô lại có một giấc mơ, cô mơ thấy mình và Chu Văn Đường kết hôn, sau khi kết hôn, một người phụ nữ mang thai đến trước cửa nhà cô và nói rằng đứa trẻ trong bụng cô ta là của Chu Văn Đường.
Trong giấc mơ Nghê Bảo Gia hỏi người phụ nữ rằng tên cô ta là gì, cô ta nói tên cô ta là Phùng Viện Viện. Nghê Bảo Gia vừa nghe được tên của người phụ nữ này đã tỉnh dậy, thật ra ít nhiều gì cô cũng vì có chút sợ hãi mà tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, cô nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình buồn ngủ một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô trằn trọc quay đi, cuối cùng buồn bực mà gọi cho Chu Văn Đường, chuông điện thoại reo hơn mười giây mới có người bắt máy.
Giọng anh có vẻ hơi khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao vậy?”
Nghê Bảo Gia thấp giọng nói: “Không ngủ được.”
Chu Văn Đường nhấp một ngụm nước, làm dịu cổ họng khát khô của mình: “Gia Gia muốn đổi ý rồi sao?”
Nghê Bảo Gia quấn chăn, còn nghe được tiếng mưa rơi trên lưới chống trộm ngoài cửa sổ, nghe rõ ràng, cô thì thầm nói không có chuyện đó, nói mình vừa nằm mơ nên cô thấy hơi sợ.
“Giấc mơ gì?”
“Em nằm mơ thấy em với anh kết hôn rồi, sau đó Phùng Viện Viện vác bụng bầu to vượt mặt đến trước cửa nhà.”
Chu Văn Đường hơi ngơ ngác, cô đã thức gần như cả đêm gọi điện cho anh chỉ để nói với anh rằng cô nằm mơ thấy anh ngoại tình. Chu Văn Đường cũng biết lời cầu hôn tối nay hơi đột ngột.
Trên thực tế, khi lái xe đi tìm cô, anh thậm chí còn không nghĩ đến việc cầu hôn. Nhưng sau khi chợp mắt bốn mươi phút trên xe, điều đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy là cô ngồi ở ghế phụ, cúi đầu và lặng lẽ chơi điện thoại, trên môi nở nụ cười.
Những lời nói ấy cứ thế mà thốt ra, vừa ra khỏi môi, ngay chính bản thân anh cũng có chút choáng váng, như thể bị trúng độc.
Trên thực tế, cả một ngày dài đã khiến Chu Văn Đường thấy hơi mỏi mệt, trước đó còn bị mắc mưa, khó có thể ngủ được. Bị ai đó đánh thức khiến anh khó ngủ lại. Anh có phần không vui. Nhưng vì đối phương là cô nên anh vẫn dịu dàng an ủi cô: “Gia Gia, đây chỉ là một giấc mơ thôi. Giấc mơ và hiện thực trái ngược nhau.”
Có lẽ Nghê Bảo Gia đã thật sự ngủ tới phát ngố, cô hỏi một câu ngu ngốc: “Vậy anh có ảnh của Phùng Viện Viện không, em muốn nhìn xem cô ta có giống với người trong giấc mơ ban nãy hay không.”
Chu Văn Đường cười, hỏi ngược lại cô: “Anh có thể lấy ảnh của cô ta ở đâu chứ?”
Nghê Bảo Gia bật ra tiếng “À” đầy thất vọng, sau đó nghe thấy đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng bật lửa.
Nghê Bảo Gia cau mày: “Anh đang hút thuốc à?”
Chu Văn Đường rít một hơi thuốc, trầm ngâm mơ hồ.
Nghê Bảo Gia dùng giọng điệu kỳ quái mà nói: “Sao nửa đêm còn hút thuốc?”
“Còn chẳng phải vì anh bị cuộc điện thoại của em đánh thức à?” Chu Văn Đường lại nhỏ giọng nói: “Anh hút một điếu thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia chợt nhớ ra mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi nhiều, tối nay anh đến đón cô, chỉ ngủ trong xe một lát. Cô lại gọi anh vào lúc nửa đêm để đánh thức anh, ít nhiều gì điều này cũng không tốt cho lắm. Nghê Bảo Gia có phần áy náy, nhẹ giọng nói: “Vậy em sẽ không quấy rầy giấc ngủ của anh nữa.”
Chu Văn Đường có vẻ rất mệt, nếu là trước đây có lẽ anh sẽ trêu chọc cô một chút. Nhưng đêm nay giọng anh có chút mỏi mệt, nên anh nói: “Vậy em ngủ đi, ngày mai anh dẫn em đi gặp một người.”
Nghê Bảo Gia hỏi theo bản năng: “Gặp ai ạ?”
“Bà ngoại.” Anh cười.
Không biết từ bao giờ, khi nhắc đến bà ngoại, anh không còn thêm đại từ nhân xưng “anh” mà chỉ đơn giản nhắc tới từ “bà ngoại”. Dường như bà của anh cũng là bà của cô.
Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng”.
Ngày hôm sau, Nghê Bảo Gia ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy.
Ngủ quá lâu, cô vẫn còn choáng váng, vào phòng tắm rửa mặt thì nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, hỏi cô đã tỉnh chưa, anh sẽ đón cô và đưa cô đến bệnh viện.
Nghê Bảo Gia nhịn không được hỏi: “Anh bị bệnh rồi sao?:
“Không phải, bà ngoại thấy hơi khó chịu.” Chu Văn Đường nói qua loa.
Nghê Bảo Gia không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng khi người già cao tuổi, tất nhiên sẽ gặp một số vấn đề nhỏ như đau đầu và sốt.
Khi Chu Văn Đường chở Nghê Bảo Gia đến bệnh viện, trên đường đi ngang qua một cửa hàng trái cây. Nghê Bảo Gia bảo Chu Văn Đường dừng xe, nói cô muốn xuống đi mua hoa quả, đến thăm người lớn tuổi mà tay không thì không hay.
Khi nói ra lời này, cô thực sự có một ít xấu hổ. Sợ anh sẽ nghĩ rằng vì cô đã đồng ý lời cầu hôn tối qua của anh, nên cô mới nghĩ đến việc mua một ít trái cây sang thăm bà ngoại anh.
Ngược lại Chu Văn Đường lại không vịn vào việc này để trêu chọc cô, anh chỉ nói: “Không sao đâu, cho dù em không mang theo thứ gì đến bệnh viện thăm bà, bà ngoại cũng sẽ không nói gì em.”
Nghê Bảo Gia nhất quyết muốn xuống xe, giọng điệu Chu Văn Đường mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt vẫn mang ý cười dịu dàng, tựa như đang chiều chuộng một đứa bé ngây thơ.
Khi Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đến phòng bệnh, họ không ngờ lại gặp Chu Đoan Dương và mẹ kế của Chu Văn Đường.
Đậu Huệ Nhàn mặc một chiếc váy len Cashmere màu quả hạnh, lưng mang một chiếc thắt lưng màu trắng, cho dù trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng không thể che giấu được bọng mắt chảy xệ.
Chu Đoan Dương vốn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, nhìn thấy cô lập tức nói đùa: “Ấy, chị dâu đến rồi này.”
Nghê Bảo Gia cảm thấy đặc biệt khó chịu khi anh ta gọi cô là chị dâu.
Đậu Huệ Nhàn đang ngồi ở bên giường nói chuyện với bà cụ Hạ, vừa nghe xong là liếc nhìn Chu Đoạn Dương.
Chu Đoan Dương nhận được ánh mắt trừng trừng của mẹ, im lặng, giơ tay bóp gáy.
Không khí trong phòng bệnh có phần tế nhị, bà cụ Hạ lên tiếng nói: “Bảo Gia, cháu đến rồi.”
“Cháu nghe Văn Đường nói bà nhập viện nên qua thăm bà ngay ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà cụ Hạ giơ tay vẫy gọi: “Lại đây ngồi xuống nào.”
Đậu Huệ Nhàn là một người rất nhạy cảm, nhìn tình hình hiện tại, bà ta ở lại đây không thích hợp nên thức thời lên tiếng, nói bà ta có việc phải đi trước, hôm khác lại đến thăm bà cụ.
Chu Đoan Dương theo Đậu Huệ Nhàn ra khỏi phòng bệnh, giọng điệu Đậu Huệ Nhàn không tốt lắm: “Vừa rồi con gọi cái gì vậy? Ai cũng có thể làm chị dâu con à?”
Chu Đoan Dương cúi đầu bấm điện thoại, không ngẩng đầu lên nói: “Chỉ là gọi cho vui thôi, mẹ, mẹ đừng coi như thật. Con lại muốn gọi Phùng Viện Viện một tiếng chị dâu, nhưng anh con không chịu người ta.”
Chỉ cần nhắc tới chuyện này là Đậu Huệ Nhàn đã thấy tức giận, ngày hôm đó bà ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Phùng Viện Viện đến ăn tối. Chu Văn Đường ngoảnh mặt bỏ đi ngay tại chỗ, vẫn là Viện Viện tốt bụng nên không thèm tính toán với Chu Văn Đường.
Đậu Huệ Nhàn có thể nhìn ra, cô gái Phùng Viện Viện này rất thích Chu Văn Đường, hơn nữa, nếu cô gái này thật sự gả vào nhà họ Chu, đối với nhà họ Chu mà nói đúng là chuyện tốt lại càng thêm tốt.
Đậu Huệ Nhàn nói thêm: “Con có biết về cô gái bên cạnh anh trai con không?”
Chu Đoan Dương nói: “Con đã gặp cô ấy hai lần. Cô ấy là bạn thuở nhỏ của một người bạn của con.”
“Hoàn cảnh gia đình như thế nào?”
“Sao con biết được chuyện này chứ?” Chu Đoan Dương nhìn Đậu Huệ Nhàn một cách buồn cười: “Mẹ, mẹ cũng đâu phải mẹ ruột của anh con, có chuyện gì tốt nhất đừng nên lộ diện, nếu không tới lúc ấy cô út sẽ đến kiếm chuyện với mẹ đấy.”
Đạo lý này tất nhiên Đậu Huệ Nhàn biết, bà ta mang thân phận mẹ kế nên đúng là không thể nào can dự quá sâu, nhưng suy cho cùng người bố ruột Chu Bách Thanh vẫn có thể nói vài câu.
Nghê Bảo Gia không ở trong phòng bệnh quá lâu, dù sao bà cụ cũng vừa mới làm phẫu thuật, cần thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Chu Văn Đường và Nghê Bảo Gia cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghê Bảo Gia hỏi: “Anh đã nói cho bà ngoại anh chuyện của chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Văn Đường nói: “Tìm cơ hội nói chuyện với bố mẹ em trước cái đã.”
Nghê Bảo Gia vẫn có phần bất an, cô không dám nghĩ nếu Chu Văn Đường đến thăm hỏi thì bố mẹ cô sẽ phản ứng thế nào. Nghê Bảo Gia do dự nói: “Anh thật sự muốn đi gặp bố mẹ em à?”
“Sao nào, em không muốn cho anh gặp bố mẹ em?” Chu Văn Đường hơi nhướng mày.
Nghê Bảo Gia giải thích: “Không phải, trước nay mẹ em cứ nghĩ em chưa từng yêu đương, bây giờ đột nhiên đến nhà bàn chuyện cưới xin, nếu anh là bố mẹ em thì chắc cũng sẽ rất bất ngờ thôi.”
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Trước tiên anh cho em một chút thời gian.” Nghê Bảo Gia sợ anh không đồng ý nên chìa tay ra nắm lấy tay anh: “Kiểu gì cũng phải làm từ từ từng bước một, em không muốn dọa cho bố mẹ sợ, có được không anh?”
Anh khẽ mỉm cười: “Nghe theo em.”
Cuối cùng, khi cô ngủ thiếp đi vào lúc ba giờ sáng, cô lại có một giấc mơ, cô mơ thấy mình và Chu Văn Đường kết hôn, sau khi kết hôn, một người phụ nữ mang thai đến trước cửa nhà cô và nói rằng đứa trẻ trong bụng cô ta là của Chu Văn Đường.
Trong giấc mơ Nghê Bảo Gia hỏi người phụ nữ rằng tên cô ta là gì, cô ta nói tên cô ta là Phùng Viện Viện. Nghê Bảo Gia vừa nghe được tên của người phụ nữ này đã tỉnh dậy, thật ra ít nhiều gì cô cũng vì có chút sợ hãi mà tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, cô nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình buồn ngủ một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô trằn trọc quay đi, cuối cùng buồn bực mà gọi cho Chu Văn Đường, chuông điện thoại reo hơn mười giây mới có người bắt máy.
Giọng anh có vẻ hơi khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao vậy?”
Nghê Bảo Gia thấp giọng nói: “Không ngủ được.”
Chu Văn Đường nhấp một ngụm nước, làm dịu cổ họng khát khô của mình: “Gia Gia muốn đổi ý rồi sao?”
Nghê Bảo Gia quấn chăn, còn nghe được tiếng mưa rơi trên lưới chống trộm ngoài cửa sổ, nghe rõ ràng, cô thì thầm nói không có chuyện đó, nói mình vừa nằm mơ nên cô thấy hơi sợ.
“Giấc mơ gì?”
“Em nằm mơ thấy em với anh kết hôn rồi, sau đó Phùng Viện Viện vác bụng bầu to vượt mặt đến trước cửa nhà.”
Chu Văn Đường hơi ngơ ngác, cô đã thức gần như cả đêm gọi điện cho anh chỉ để nói với anh rằng cô nằm mơ thấy anh ngoại tình. Chu Văn Đường cũng biết lời cầu hôn tối nay hơi đột ngột.
Trên thực tế, khi lái xe đi tìm cô, anh thậm chí còn không nghĩ đến việc cầu hôn. Nhưng sau khi chợp mắt bốn mươi phút trên xe, điều đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy là cô ngồi ở ghế phụ, cúi đầu và lặng lẽ chơi điện thoại, trên môi nở nụ cười.
Những lời nói ấy cứ thế mà thốt ra, vừa ra khỏi môi, ngay chính bản thân anh cũng có chút choáng váng, như thể bị trúng độc.
Trên thực tế, cả một ngày dài đã khiến Chu Văn Đường thấy hơi mỏi mệt, trước đó còn bị mắc mưa, khó có thể ngủ được. Bị ai đó đánh thức khiến anh khó ngủ lại. Anh có phần không vui. Nhưng vì đối phương là cô nên anh vẫn dịu dàng an ủi cô: “Gia Gia, đây chỉ là một giấc mơ thôi. Giấc mơ và hiện thực trái ngược nhau.”
Có lẽ Nghê Bảo Gia đã thật sự ngủ tới phát ngố, cô hỏi một câu ngu ngốc: “Vậy anh có ảnh của Phùng Viện Viện không, em muốn nhìn xem cô ta có giống với người trong giấc mơ ban nãy hay không.”
Chu Văn Đường cười, hỏi ngược lại cô: “Anh có thể lấy ảnh của cô ta ở đâu chứ?”
Nghê Bảo Gia bật ra tiếng “À” đầy thất vọng, sau đó nghe thấy đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng bật lửa.
Nghê Bảo Gia cau mày: “Anh đang hút thuốc à?”
Chu Văn Đường rít một hơi thuốc, trầm ngâm mơ hồ.
Nghê Bảo Gia dùng giọng điệu kỳ quái mà nói: “Sao nửa đêm còn hút thuốc?”
“Còn chẳng phải vì anh bị cuộc điện thoại của em đánh thức à?” Chu Văn Đường lại nhỏ giọng nói: “Anh hút một điếu thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia chợt nhớ ra mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi nhiều, tối nay anh đến đón cô, chỉ ngủ trong xe một lát. Cô lại gọi anh vào lúc nửa đêm để đánh thức anh, ít nhiều gì điều này cũng không tốt cho lắm. Nghê Bảo Gia có phần áy náy, nhẹ giọng nói: “Vậy em sẽ không quấy rầy giấc ngủ của anh nữa.”
Chu Văn Đường có vẻ rất mệt, nếu là trước đây có lẽ anh sẽ trêu chọc cô một chút. Nhưng đêm nay giọng anh có chút mỏi mệt, nên anh nói: “Vậy em ngủ đi, ngày mai anh dẫn em đi gặp một người.”
Nghê Bảo Gia hỏi theo bản năng: “Gặp ai ạ?”
“Bà ngoại.” Anh cười.
Không biết từ bao giờ, khi nhắc đến bà ngoại, anh không còn thêm đại từ nhân xưng “anh” mà chỉ đơn giản nhắc tới từ “bà ngoại”. Dường như bà của anh cũng là bà của cô.
Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng”.
Ngày hôm sau, Nghê Bảo Gia ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy.
Ngủ quá lâu, cô vẫn còn choáng váng, vào phòng tắm rửa mặt thì nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, hỏi cô đã tỉnh chưa, anh sẽ đón cô và đưa cô đến bệnh viện.
Nghê Bảo Gia nhịn không được hỏi: “Anh bị bệnh rồi sao?:
“Không phải, bà ngoại thấy hơi khó chịu.” Chu Văn Đường nói qua loa.
Nghê Bảo Gia không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng khi người già cao tuổi, tất nhiên sẽ gặp một số vấn đề nhỏ như đau đầu và sốt.
Khi Chu Văn Đường chở Nghê Bảo Gia đến bệnh viện, trên đường đi ngang qua một cửa hàng trái cây. Nghê Bảo Gia bảo Chu Văn Đường dừng xe, nói cô muốn xuống đi mua hoa quả, đến thăm người lớn tuổi mà tay không thì không hay.
Khi nói ra lời này, cô thực sự có một ít xấu hổ. Sợ anh sẽ nghĩ rằng vì cô đã đồng ý lời cầu hôn tối qua của anh, nên cô mới nghĩ đến việc mua một ít trái cây sang thăm bà ngoại anh.
Ngược lại Chu Văn Đường lại không vịn vào việc này để trêu chọc cô, anh chỉ nói: “Không sao đâu, cho dù em không mang theo thứ gì đến bệnh viện thăm bà, bà ngoại cũng sẽ không nói gì em.”
Nghê Bảo Gia nhất quyết muốn xuống xe, giọng điệu Chu Văn Đường mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt vẫn mang ý cười dịu dàng, tựa như đang chiều chuộng một đứa bé ngây thơ.
Khi Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đến phòng bệnh, họ không ngờ lại gặp Chu Đoan Dương và mẹ kế của Chu Văn Đường.
Đậu Huệ Nhàn mặc một chiếc váy len Cashmere màu quả hạnh, lưng mang một chiếc thắt lưng màu trắng, cho dù trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng không thể che giấu được bọng mắt chảy xệ.
Chu Đoan Dương vốn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, nhìn thấy cô lập tức nói đùa: “Ấy, chị dâu đến rồi này.”
Nghê Bảo Gia cảm thấy đặc biệt khó chịu khi anh ta gọi cô là chị dâu.
Đậu Huệ Nhàn đang ngồi ở bên giường nói chuyện với bà cụ Hạ, vừa nghe xong là liếc nhìn Chu Đoạn Dương.
Chu Đoan Dương nhận được ánh mắt trừng trừng của mẹ, im lặng, giơ tay bóp gáy.
Không khí trong phòng bệnh có phần tế nhị, bà cụ Hạ lên tiếng nói: “Bảo Gia, cháu đến rồi.”
“Cháu nghe Văn Đường nói bà nhập viện nên qua thăm bà ngay ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà cụ Hạ giơ tay vẫy gọi: “Lại đây ngồi xuống nào.”
Đậu Huệ Nhàn là một người rất nhạy cảm, nhìn tình hình hiện tại, bà ta ở lại đây không thích hợp nên thức thời lên tiếng, nói bà ta có việc phải đi trước, hôm khác lại đến thăm bà cụ.
Chu Đoan Dương theo Đậu Huệ Nhàn ra khỏi phòng bệnh, giọng điệu Đậu Huệ Nhàn không tốt lắm: “Vừa rồi con gọi cái gì vậy? Ai cũng có thể làm chị dâu con à?”
Chu Đoan Dương cúi đầu bấm điện thoại, không ngẩng đầu lên nói: “Chỉ là gọi cho vui thôi, mẹ, mẹ đừng coi như thật. Con lại muốn gọi Phùng Viện Viện một tiếng chị dâu, nhưng anh con không chịu người ta.”
Chỉ cần nhắc tới chuyện này là Đậu Huệ Nhàn đã thấy tức giận, ngày hôm đó bà ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Phùng Viện Viện đến ăn tối. Chu Văn Đường ngoảnh mặt bỏ đi ngay tại chỗ, vẫn là Viện Viện tốt bụng nên không thèm tính toán với Chu Văn Đường.
Đậu Huệ Nhàn có thể nhìn ra, cô gái Phùng Viện Viện này rất thích Chu Văn Đường, hơn nữa, nếu cô gái này thật sự gả vào nhà họ Chu, đối với nhà họ Chu mà nói đúng là chuyện tốt lại càng thêm tốt.
Đậu Huệ Nhàn nói thêm: “Con có biết về cô gái bên cạnh anh trai con không?”
Chu Đoan Dương nói: “Con đã gặp cô ấy hai lần. Cô ấy là bạn thuở nhỏ của một người bạn của con.”
“Hoàn cảnh gia đình như thế nào?”
“Sao con biết được chuyện này chứ?” Chu Đoan Dương nhìn Đậu Huệ Nhàn một cách buồn cười: “Mẹ, mẹ cũng đâu phải mẹ ruột của anh con, có chuyện gì tốt nhất đừng nên lộ diện, nếu không tới lúc ấy cô út sẽ đến kiếm chuyện với mẹ đấy.”
Đạo lý này tất nhiên Đậu Huệ Nhàn biết, bà ta mang thân phận mẹ kế nên đúng là không thể nào can dự quá sâu, nhưng suy cho cùng người bố ruột Chu Bách Thanh vẫn có thể nói vài câu.
Nghê Bảo Gia không ở trong phòng bệnh quá lâu, dù sao bà cụ cũng vừa mới làm phẫu thuật, cần thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Chu Văn Đường và Nghê Bảo Gia cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghê Bảo Gia hỏi: “Anh đã nói cho bà ngoại anh chuyện của chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Văn Đường nói: “Tìm cơ hội nói chuyện với bố mẹ em trước cái đã.”
Nghê Bảo Gia vẫn có phần bất an, cô không dám nghĩ nếu Chu Văn Đường đến thăm hỏi thì bố mẹ cô sẽ phản ứng thế nào. Nghê Bảo Gia do dự nói: “Anh thật sự muốn đi gặp bố mẹ em à?”
“Sao nào, em không muốn cho anh gặp bố mẹ em?” Chu Văn Đường hơi nhướng mày.
Nghê Bảo Gia giải thích: “Không phải, trước nay mẹ em cứ nghĩ em chưa từng yêu đương, bây giờ đột nhiên đến nhà bàn chuyện cưới xin, nếu anh là bố mẹ em thì chắc cũng sẽ rất bất ngờ thôi.”
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Trước tiên anh cho em một chút thời gian.” Nghê Bảo Gia sợ anh không đồng ý nên chìa tay ra nắm lấy tay anh: “Kiểu gì cũng phải làm từ từ từng bước một, em không muốn dọa cho bố mẹ sợ, có được không anh?”
Anh khẽ mỉm cười: “Nghe theo em.”
Danh sách chương