Diệp Thanh Hà cầm lấy chai rượu vang, muốn che ở trước, như thế này thì sẽ không bị người khác nhìn thấy nữa, nhưng nàng vừa lấy chai rượu, hai người phía trước đã nghe thấy động tĩnh, ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Diệp Thanh Hà sáp đến khẽ hôn lên môi Thích Nguyên Hàm.
Nụ hôn ngắn ngủi không thể giải tỏa được cơn ngứa trong tim, Diệp Thanh Hà lại liếm nhẹ đôi môi Thích Nguyên Hàm một cái, nàng không liếm sâu, lúc lùi ra, Thích Nguyên Hàm thoáng mím môi, tựa như đang nghiền ngẫm nụ hôn mà nàng dâng đến.
Diệp Thanh Hà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, lại sáp đến hôn, lần này hôn rất triền miên, môi quấn lấy môi, Diệp Thanh Hà nhấc người lên, muốn áp chế Thích Nguyên Hàm, bàn tay va phải chiếc ly trên bàn, loảng xoảng rơi xuống đất.
Động tĩnh của hai người không hề nhỏ, Bách Dư Nhu hoàn toàn phớt lờ không nổi, quay đầu nhìn mấy giây, cô thu lại ánh mắt, nhìn Hoa Tưởng Dung, nói: "Chúng ta ra ban công đi, tôi xem mắt của cô?"
Bách Dư Nhu mang theo ly rượu, cô theo sau Hoa Tưởng Dung, ở ban công có thể hóng gió sông, lúc này đã gần hoàng hôn, mặt trời chiều tà đỏ như lòng trứng từ từ rơi xuống dòng nước.
Cô dựa lưng vào lan can nhìn Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung tháo kính xuống.
Bách Dư Nhu nhấp một ngụm rượu, nhìn chằm chằm vài giây, nói: "Cảm giác không khác mấy."
"Chị nhìn kỹ vào." Hoa Tưởng Dung sáp gần thêm chút, đưa khuôn mặt tinh xảo đến trước mắt Bách Dư Nhu, để cô ngắm kỹ càng hơn.
Con tim Bách Dư Nhu khẽ rung động, một người đẹp có khí chất, đột ngột sáp gần tới như vậy, có hơi... mất khống chế.
Cô lại uống thêm ngụm rượu, đưa tay chạm lên khuôn mặt của Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung không tránh né, Bách Dư Nhu lại vuốt tóc của cô ấy ra sau tai.
Cô nhìn bóng dáng mình in hằn trong đó, rồi nhìn ánh nắng cam chiều ta hiện bên trong, Bách Dư Nhu nói: "Con mắt này rất xán lạn."
Như thể cất giấu sự huyền bí, đang đợi người tìm tòi ra.
Trong phòng, hai người nghiêng người hôn, biến thành ngồi ôm hôn, Thích Nguyên Hàm dựa lưng vào ghế, Diệp Thanh Hà ngồi lên đùi cô, vuốt mái tóc xoăn ra sau gáy, hai tay nàng vòng quanh cổ Thích Nguyên Hàm, sau đó nhắm trúng đôi môi Thích Nguyên Hàm mà hôn.
Hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, họ hôn rất ăn ý, đã lâu không hôn, con tim đôi bên đều đang khao khát, bàn tay của Thích Nguyên Hàm bất giác mà mò đến eo Diệp Thanh Hà, ngón tay có xu hướng thò vào quần áo nàng.
Diệp Thanh Hà nhạy cảm nhận ra rồi, víu lấy áo khoác mình cởi ra, lúc nàng gỡ cúc áo sơ mi của mình, Thích Nguyên Hàm giữ lấy cổ áo nàng.
"Tại sao?" Diệp Thanh Hà không hiểu, nàng sờ lên cổ của Thích Nguyên Hàm, rồi hôn khóe môi Thích Nguyên Hàm, vừa rồi hôn rất lâu, đôi môi của Thích Nguyên Hàm ướŧ áŧ, hôn lên cực kỳ mềm mại, nàng lại sáp đến cắn cô.
Diệp Thanh Hà rất quyến rũ hỏi: "Sao vậy? Chị không muốn ư?"
"Có người." Thích Nguyên Hàm thở ra một hơi, lồng ngực bức bối cực kỳ, cô giữ lấy gáy nàng hôn sâu hơn, vài giây rời đi ngắn ngủi, cô hơi dùng thêm sức, kéo Diệp Thanh Hà lại gần để cô hôn.
"Cắn chị." Thích Nguyên Hàm dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Bản chất Diệp Thanh Hà là một con chó điên, thường ngày tự xích bản thân lại, không cho phép mình đi cắn người khác, bây giờ chủ đã ra lệnh, sao nàng có thể nhịn nổi chứ, đè Thích Nguyên Hàm lên ghế cắn mạnh mẽ.
Cắn sưng môi của Thích Nguyên Hàm, rồi cắn rách một góc, nghe thấy Thích Nguyên Hàm shhh một tiếng, nàng mới dừng lại động tác của mình.
"Xin lỗi nha chị." Ngón tay của Diệp Thanh Hà ép lên môi cô khẽ khàng quẹt đi vệt máu.
Trong phòng, ngoài ban công ngập tràn mùi hormone, Thẩm Dao Ngọc đi ra nhà vệ sinh mấy lần lại đi vào, không biết là đang tức giận hay buồn cười, đứng ở cửa nhìn rồi dậm chân.
Cuối cùng mấy người kia say bí tỉ, còn dựa vào con chó độc thân là cô ấy đưa về nhà, cô ấy không thân với Bách Dư Nhu và Hoa Tưởng Dung, không biết đối phương sống ở đâu.
Hoa Tưởng Dung vẫn xem như tỉnh táo, nói tự đưa Bách Dư Nhu về.
Thẩm Dao Ngọc lại đi xử lý Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, hai người này hôn xong còn uống rất nhiều rượu, say như chết, Thẩm Dao Ngọc nghĩ thầm hai đứa hôn nhau cháy bỏng như thế, cho về chung một nhà luôn đi cho rồi, liền bảo tài xế lái thẳng đến biệt thự Thích Nguyên Hàm ở.
Cô ấy đỡ Thích Nguyên Hàm xuống xe, rồi đi đỡ Diệp Thanh Hà, có thế nào Diệp Thanh Hà cũng không xuống xe cho, nàng bám lấy cửa xe không chịu xuống, Thẩm Dao Ngọc rất bất lực, nói: "Đứa nhóc này sao ngốc vậy, không phải bây giờ là cơ hội làm lành rất tốt hay sao, chị thật sự không yên lòng nổi với hai người."
Diệp Thanh Hà vẫn lắc đầu, nói: "Em không dám."
"Sao lại không dám?" Thẩm Dao Ngọc hận rèn sắt không thành thép, lúc cần lên thì không lên, bỏ lỡ cơ hội tốt.
Diệp Thanh Hà nói: "Em muốn chị em đón em về cơ, chị ấy không đón em không về, em không dám."
Nàng chớp chớp đôi mắt, nhìn biệt thự của Thích Nguyên Hàm, hai mắt rõ ràng là mong chờ, nhưng chân thì không dám thò ra ngoài, rất yếu đuối mà nói: "Chị bảo chị ấy đến đón em về đi."
Thẩm Dao Ngọc thở dài, rồi nói với bác tài là đưa Diệp Thanh Hà về biệt thự trang viên, bảo bác tài gọi điện cho Kha Quốc Diễu, đảm bảo sự an toàn cho Diệp Thanh Hà.
"Haizz, tôi tạo nghiệp lúc nào không biết nữa!"
Thẩm Dao Ngọc đỡ Thích Nguyên Hàm đang say khướt vào phòng, Thích Nguyên Hàm say đến nỗi choáng váng đầu óc, Thẩm Dao Ngọc phải chăm sóc Thích Nguyên Hàm, cô ấy pha ly nước mật ong cho Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm giữ lấy tay cô ấy nói: "Tôi chỉ uống nước mật ong do Diệp Thanh Hà pha cho tôi."
Thẩm Dao Ngọc tức đến nỗi uống cạn sạch ly nước mật ong.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy.
Thích Nguyên Hàm chỉ hơi hơi khó chịu, Thẩm Dao Ngọc thì nằm trên giường, cứ kêu ối trời ơi, đầu đau như búa bổ thì thôi đi, mặt cô ấy còn sưng lên rồi.
Cực kỳ khó chịu.
Thích Nguyên Hàm hổ thẹn trong lòng, thề thốt với cô ấy ngay tại chỗ, cô nhất định sẽ bù cho cô ấy một tài nguyên lớn.
Khoảng thời gian sau đó, Thích Nguyên Hàm rất bận, Đường Nguyên giành được dự án danh lam thắng cảnh, chính thức thi công, sau đó là nhà họ Chu đổi chủ, cô phải qua đó giúp giải quyết công việc.
Tập đoàn Chu thị không thể một ngày không có chủ, bắt buộc phải bầu được chủ tịch điều hành mới, trước mắt Chu thị là do Diệp Thanh Hà tạm thời quản lý, cụ thể xác định như thế nào thì phải họp cổ đông thêm lần nữa.
Trung tuần tháng sáu, họp cổ đông một lần nữa.
Lần này mọi cổ đông đều sẽ tham gia, đồng thời đưa tin với giới truyền thông bên ngoài, là trận chiến lớn nhất của tập đoàn Chu thị năm nay, Chu Quan Ninh làm chủ tịch điều hành cũng không phô trương được như vậy.
Thích Nguyên Hàm làm cổ đông, cũng có mặt trong cuộc họp cổ đông lần này.
Cô đến tập đoàn Chu thị từ sớm, Diệp Thanh Hà ở tầng một công ty đón cô, hai người gặp nhau, trong lòng Thích Nguyên Hàm hơi gượng gạo, nhớ đến nụ hôn ở trong phòng hôm trước, cho dù môi cô đã lành, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau.
Diệp Thanh Hà đi đằng trước, tay đút vào túi, nói với Thích Nguyên Hàm về sắp xếp của cuộc họp, Thích Nguyên Hàm không tập trung mấy, ngón tay khẽ chạm lên bờ môi, nghĩ thầm: mất khống chế quá, không thể uống rượu nữa mới được.
Diệp Thanh Hà ở phía trước quay người lại, nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt có phần dò hỏi, Thích Nguyên Hàm lập tức rụt tay lại, hỏi: "Em vừa nói gì?"
Diệp Thanh Hà nói: "Hỏi chị là tiếp theo định làm gì?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Định làm gì? Chắc là lấy lại nhà của ba chị."
Diệp Thanh Hà hơi nhếch môi, khẽ cười mỉm: "Em không hỏi cái này."
"Ừm? Thế cái gì?"
"Hỏi chị sau khi làm chủ tịch điều hành nhà họ Chu thì sẽ định làm gì." Diệp Thanh Hà cười nói, nàng định tặng cả nhà họ Chu cho Thích Nguyên Hàm...
...
Nhà họ Chu.
Lần trước ông cụ không nhận được tin tức, không biết là họp cổ đông, xấu mặt một trận, không ngóc đầu dậy được trong giới kinh doanh, lần này cụ ta phải đi một chuyến, lấy lại danh tiếng của mình, dạy cho Diệp Thanh Hà một bài học đau đớn, để nàng ta biết được cái gì gọi là gừng càng già càng cay!
Để thực hiện chuyện này, cụ ta đặc biệt bảo thư ký của mình liên hệ với tòa soạn và phương tiện truyền thông thường có quan hệ tốt với mình, tạo ra một làn sóng lớn, mở rộng tầm ảnh hưởng của sự việc.
Ông cụ không tin một mình Diệp Thanh Hà có thể lấy được 51% cổ phần, trừ khi Diệp Thanh Hà mua bán tán cửa nát nhà, ngay cả khi cả nhà bọn họ ở công ty, bọn họ cũng phải có đội nhóm hỗ trợ mới tích lũy được 51%.
Buổi sáng cả nhà dùng bữa, nhà ông hai vắng mặt, nhà bác cả chán nản ăn cơm, nhà chú ba lại vui vẻ tích cực.
Ông cụ bất mãn trong lòng, nói: "Thằng ba, anh không thể chín chắn một chút hả? Công ty vẫn là do anh cả anh cầm đầu, lát nữa trước mặt truyền thông anh kiềm chế biểu cảm khuôn mặt cho tôi."
Bác cả nhà họ Chu liếc một cái, cười đểu nói: "Nó tưởng Quan Ninh nhà con rút khỏi, là nó có thể lên rồi."
"Tôi không nghĩ như vậy nhá." Chú ba nhà họ Chu ngâm nga.
Ông cụ hẹt một tiếng, không muốn nhìn thấy bọn họ cãi nhau, bây giờ quan trọng là phải đoàn kết chống lại bên ngoài, cụ ta lau miệng, đứng dậy nói: "Lát nữa mấy đứa theo ba đến công ty, đứa đầu đi chuẩn bị trước đi."
"Con không đi đâu." Chú ba nhà họ Chu nói.
Ông cụ quay đầu trừng chú ta, "Anh phát cáu cái gì."
"Không cáu kỉnh, con nói không đi là không đi." Chú ba nhà họ Chu từ tốn lau miệng, đứng dậy nói: "Đi cũng chẳng có tác dụng gì mấy, việc gì phải rước nhục cho bản thân."
"Anh nói cái gì?" Ông cụ cảm nhận được có gì sai sai rồi, hôm đó Diệp Thanh Hà ngạo mạn như vậy, còn bảo cụ ta đoán xem trong tay mình có bao nhiêu cổ phần.
Cụ ta có hơi run rẩy, "Anh, anh không thể..."
Bác cả nhà họ Chu tiếp lời nói hết, "Thằng ba, có phải cậu đã bán cổ phần cho Diệp Thanh Hà rồi hay không!"
Chú ba nhà họ Chu không lên tiếng, ngầm thừa nhận!
Ông cụ suýt nữa thì lăn đùng ra, cụ ta run lẩy bẩy giơ gậy chống lên đập vào chú ba nhà họ Chu, "Thằng bất hiếu, thằng bất hiếu này, sao anh có thể bán cổ phần cho Diệp Thanh Hà, anh biết cô ta là loại người gì không!"
Bác cả nhà họ Chu cũng tức, chú ba nhà họ Chu bán cổ phần, cái giấc mộng giành lại công ty của bọn họ chẳng phải vỡ tan tành rồi sao? Bác cả nhà họ Chu đổ thêm dầu vào lửa, "Ba, ba đánh chết nó đi, nó chỉ biết nghĩ cho mình!"
"Ba, con thấy chuyện này không thể chắc chắn như vậy." Chú ba nhà họ Chu xoa xoa cánh tay bị đánh, nói: "Hiện tại rất rõ ràng là ba không bằng Diệp Thanh Hà, ba không thắng nổi tài sản nguồn lực sau lưng Diệp Thanh Hà."
Ông cụ nổi giận, "Anh lảm nhảm linh tinh cái gì hả?"
"Con nói thật."
Chú ba nhà họ Chu nói, "Ngày trước con đi theo ba, ba còn chẳng thèm liếc con một cái, nâng đỡ nhà anh cả anh hai, con có thông minh thế nào ba cũng mặc kê, ghét bỏ con, bây giờ con đi theo Diệp Thanh Hà, trong lòng ba thế nào cũng phải e dè con."
Còn hơn e dè, ông cụ muốn gϊếŧ chết chú ta rồi đây.
Chú ba nhà họ Chu điềm tĩnh nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà."
Ông cụ tức sắp chết rồi, "Cái suy luận vớ vẩn này là ở đâu? Anh có còn họ Chu nữa không hả?"
Chú ba nhà họ Chu nói: "Trước mặt lợi ích thì họ quan trọng cái gì, cho dù tôi có họ Chu, cũng chẳng thấy ba tốt với tôi mấy phần. Anh cả bảo ba đánh tôi, ông liền đánh, tôi còn tin các người được ư?"
Ông cụ giơ gậy chống, muốn đánh chết chú ba nhà họ Chu, "Có phải anh bị điên rồi không, chính vì anh có suy nghĩ như vậy, tôi mới không đưa công ty cho anh, tôi có không tốt với anh như thế nào, cũng tốt hơn so với người ngoài! Anh có não hay không hả!"
Chú ba nhà họ Chu trực tiếp giữ lấy gậy chống của cụ ta, siết chặt mạnh mẽ, nói: "Ba, ba đừng xem tôi như thằng ngu nữa, ba để Chu Quan Ninh nắm quyền, thật sự chỉ cho nó 5% cổ phần sao? 5% có tác dụng shit à! Đến lúc ba lên thiên đàng, còn không phải để nó khống chế toàn phần cổ phần ư? Đến lúc đó ba định ra tay với ai đây, đầu tiên là tôi nhỉ? Ba đừng có ra cái dáng vẻ đã nhiều tuổi, cái gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay nữa."
Chú ba nhà họ Chu ấn ông cụ ngồi lại vào ghế, cười nói: "Ba thật sự xem tôi với các cổ đông khác là bọn ngu ư? Cái gì cũng không biết ư?"
Những ngày này ông cụ cứ bị nhấn lên ghế, lần này còn là chính con trai của mình, khuôn mặt sắp biến dạng vì cơn tức, liên tiếp chửi mấy câu thằng bất hiếu.
Chu ba nhà họ Chu xem như không nghe thấy, lạnh mặt liếc ông cụ một cái, "Ba để Chu Quan Ninh gánh vác gia đình, thế nào cũng phải quét sạch chướng ngại vật, những vị cổ đông mà ba khinh thường kia, những cổ đông ủng hộ nhà anh hai, chắc chắn ba sẽ nghĩ cách đạp đổ, không cho bọn họ được lợi lộc gì. Bọn họ cũng không ngu, thà bán cho Diệp Thanh Hà còn hơn không nhận được gì, lấy một khoản tiền, đổi thêm một số cổ phần."
"Thằng ngu!" Ông cụ chửi lớn, "Diệp Thanh Hà có ngu đến mấy, cô ta cũng không ngu đến mức lấy cổ phần của Twind đi đổi! Một chút lợi nhuận nhỏ như thế đã lừa được mấy người, anh có não hay không đấy."
Chú ba nhà họ Chu lắc đầu, nói: "Đây là lợi ích nhỏ ư? Ba, có phải ba đã già lơ mơ rồi hay không, chúng tôi bán cổ phần, chỉ cần không lỗ là được, bị ba lấy đi thì chỉ có lỗ thôi! Với lại chỉ cần Diệp Thanh Hà thừa kế Twind, chúng tôi đều có thể lấy được cổ phần của Twind. Cho dù cô ta có không được thừa kế, chúng tôi còn có cổ phần của GM, ba, nói với ba thế này nhá, chúng tôi bán cổ phần là đã thành lập nhóm bàn bạc rồi đấy."
Ông cụ hoàn toàn không biết chuyện này, nhìn thấy chú ba nhà họ Chu còn tức hơn thấy Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà chỉ là một người ngoài, có ác đến mức nào, cụ ta chỉ có thể căm thù, nhưng chú ba nhà họ Chu là con trai của cụ ta, cụ ta chỉ có vừa tức vừa hận, muốn nhảy lên tát cho nó ba cái, sao có thể có một đứa con trai ngu đến vậy.
Những cổ đông bán cổ phần thực sự có bàn bạc ngầm với nhau, bán hay không bán là một vấn đề lớn, một đám người cân nhắc giữa lợi và hại rất lâu, cho rằng bán rất đáng tiền, họ phân cổ phần thành ba phần, một phần bán một phần đổi và giữ một phần.
Ai làm chủ tập đoàn Chu thị cũng được, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền, nếu như Thích Nguyên Hàm nắm quyền, vậy cũng tốt, Thích Nguyên Hàm dịu dàng hơn ông cụ, không như ông cụ chỉ vì nhà họ Chu mà mặc kệ sống chết của người khác, thậm chí trông mong tất cả mọi người đều chết hết đi.
Với lại Thích Nguyên Hàm có thể quản lí được Diệp Thanh Hà, cô sẽ không để Diệp Thanh Hà phá nát toàn cục, chỉ cần không lỗ thì sau này sẽ có lời, có tiền tiêu ai mà chẳng thích? Bọn họ không chỉ là bán một phần cổ phiếu, mà còn chọn ủng hộ Diệp Thanh Hà.
"Ba, thật ra cả nhà chúng ta đều ác, nhưng cũng phải chọn cái ác có lợi cho mình, chẳng phải sao?"
Chú ba nhà họ Chu nói: "Là ba nói với tôi rằng, thương trường không hề có tình cha con, tôi chỉ là chọn nơi tốt hơn để trú thân mà thôi."
Dứt lời, chú ta liếc qua bác cả nhà họ Chu, bác cả nhà họ Chu tức điên mình, lao đến muốn đánh chú ta, chú ta cũng không sợ, vác ghế lên đánh trả.
Hai người đánh đỏ cả mắt, không chú ý đến khuôn mặt tím tái của ông cụ, ông cụ ôm ngực gọi tên hai thằng con trai, chẳng thằng nào nghe thấy.
Cuối cùng gậy chống không chống đỡ nổi nữa, ông cụ ngã lăn ra đất, hai thằng con trai của cụ ta mới ngừng lại, lập tức đi đến xem tình hình của ông cụ.
Ông cụ ôm ngực, đau đến nỗi run lẩy bẩy, lúc bác cả nhà họ Chu gọi cấp cứu, cụ ta giữ tay bác cả lại: "Đừng, đừng..."
"Ba à, không gọi cấp cứu là chết đó." Chú ba nhà họ Chu giục bác cả mau gọi điện, bác cả nhà họ Chu có hơi do dự.
Ông cụ "đừng" nửa ngày trời, mới phát ra được vế đằng sau chữ "đừng", "Đừng, đừng làm to chuyện, tao không mất mặt nổi lần này nữa."
...
Số người trong phòng họp lần này còn nhiều hơn lần trước.
Diệp Thanh Hà vào cửa không còn hung hăng hùng hổ, long trời lở đất như lần trước, nàng theo sau Thích Nguyên Hàm, còn mở cửa cho Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm bé tiếng nói một câu, "Không cần đâu."
"Hôm nay chị là vai chính." Diệp Thanh Hà nói.
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu.
Hai người vào phòng họp là im lặng không nói chuyện nữa, cơ bản là đã đến đông đủ, vị trí gần nhất là chiếc ghế chủ trì chính giữa, hiện tại công ty không có chủ tịch điều hành, ai cũng không dám đến đó.
Diệp Thanh Hà đi vào trực tiếp kéo ghế ra, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm cười, ý bảo Thích Nguyên Hàm ngồi vào đó.
Quyền lực của cái ghế đó rất lớn, rất nhiều người từng tơ tưởng đến, người có năng lực mới có thể ngồi lên.
Khoảng thời gian này, Thích Nguyên Hàm cũng tích góp cổ phần, trước mắt trong tay cô có 9% cổ phần, Bách Dư Nhu có 1%, cô còn có một cổ đông gián điệp, là cổ đông họ Ngu, cổ đông Ngu có 2% cổ phần.
Bọn họ được xem như là người nắm giữ cổ phần trong đám cổ đông, nhưng cái ghế ngồi đến còn hơi xa, không thể khống chế hoàn toàn cổ phần.
Diệp Thanh Hà vỗ vỗ vào ghế, đợi Thích Nguyên Hàm ngồi lên, nàng nói: "Chị ngồi lên, em mới xem như khống chế toàn phần cổ phần, chị mà không ngồi, em còn thiếu thiếu một chút."
Có được hơn 50% cổ phần, là khống chế cổ phần tuyệt đối, có thể ngồi thẳng lên vị trí này. Thích Nguyên Hàm cũng không rõ trong tay Diệp Thanh Hà có bao nhiêu cổ phần nữa.
Cô khẽ cười, nói: "Vậy chị không khách sáo nữa."
Thích Nguyên Hàm ngồi lên ghế, chỉ cười mấy giây, biểu cảm siêu nghiêm khắc ngay lập tức.
Diệp Thanh Hà không ngồi ở vị trí bên cạnh, mà đứng đằng sau Thích Nguyên Hàm, làm như một thư ký, nàng phát những tài liệu đã được in ra.
Tài liệu kể rõ những ưu điểm khi Thích Nguyên Hàm làm chủ tịch điều hành, sự phát triển tương lai sau này, chẳng khiêm tốn chút nào cả, Thích Nguyên Hàm muốn làm người giàu nhất thế giới, tài liệu Diệp Thanh Hà tâng bốc Thích nguyên Hàm, không hề tẩy xóa chút nào.
Thích Nguyên Hàm đọc mà còn thấy ngượng.
Mấu chốt nhất, nhất là: Cá nhân Diệp Thanh Hà có 19.1% cổ phần, trước mắt là cổ đông có cổ phần cao nhất, còn Đoàn Cự Phong có 7.4%, Kha Quốc DIễu có 6.7%... đợi đã.
Nàng thu hoạch gần hết cổ phần, cộng thêm số cổ phần mà Thích Nguyên Hàm có, họ đã lấy được hơn 51% cổ phần, có thể khống chế hoàn toàn cổ phần.
Chí mạng nhất là, thế mà chú ba nhà họ Chu lại đổi phe.
Có thể nói rằng phe của họ đã toàn thắng.
Có người giơ tay hỏi: "Nhà họ Chu không đến, có phải chờ hay không, tuy ông cụ bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị, nhưng trong tay họ có một phần cổ phần..."
"Nhà họ Chu? Anh muốn đến bệnh viện hả? Ông cụ bị con trai mình chọc giận đến nỗi nhập viện rồi." Diệp Thanh Hà lôi điện thoại ra gọi cho tài xế, nói: "Chở cổ đông La đi..."
"Không cần nữa, tôi đồng ý." Cổ đông La nói.
Những vị cổ đông khác cũng thi nhau gật đầu: "Tôi cũng đồng ý."
Diệp Thanh Hà đứng sau lưng Thích Nguyên Hàm, ngón tay đặt lên tay đỡ ghế cô ngồi, hỏi: "Còn có ai có ý kiến khác không?"
Người bên dưới thi nhau lắc đầu, Diệp Thanh Hà cười nói: "Vậy bắt đầu từ bây giờ, Thích Nguyên Hàm chính là chủ tịch điều hành của tập đoàn Chu thị."
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay lác đác vang lên, ngay sau khi Diệp Thanh Hà vỗ tay, tiếng vỗ tay nổ ầm ầm, Thích Nguyên Hàm đứng dậy, khẽ cúi người chào.
Lần này, nụ cười của cô được duy trì rất lâu.