Thích Nguyên Hàm nhịn cười mãi, cô nhìn lướt qua cái u trên trán của Diệp Thanh Hà, gắt gao mím chặt môi.

Diệp Thanh Hà mở cửa xe, rồi thoáng khựng người lại, nàng có chút do dự, nói: "Ừm... em nghĩ tới một việc, em lái xe quay lại, rồi lái xe mình về, thế có phải chúng ta sẽ ngồi tách ra hay không?"

"Đại khái ắt hẳn có lẽ có khi, sẽ như vậy đó." Lúc Thích Nguyên Hàm nói vẫn còn đang nhìn cái trán của Diệp Thanh Hà, khóe miệng có phần co rúm.

Thật sự không chống đỡ nổi nữa, cô quay đầu đi, rất ra sức nhẫn nhịn.

Diệp Thanh Hà chậc một tiếng, lôi điện thoại ra gọi, bàn tay mò vào túi bên phải, nhận ra điện thoại ở túi bên trái, nàng rũ mắt nhìn mình đang nắm tay Thích Nguyên Hàm, rồi liếc trộm Thích Nguyên Hàm.

Ừm ...

Thích Nguyên Hàm đang cười.

Diệp Thanh Hà cắn môi, cảm giác lòng bàn tay sắp đổ mồ hôi rồi, bây giờ đang là mười giờ, mặt trời đã lên cao, nó đang xuất toàn lực tỏa ra lòng nhiệt tình của mình. Diệp Thanh Hà nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, kéo Thích Nguyên Hàm vào nhà hàng.


Một nhà hàng nhỏ, ăn lẩu nướng Shabu Shabu.

Mặc dù có mở điều hoà, nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng bức ở bên trong.

Vào nhà hàng, bởi vì phải nắm tay Thích Nguyên Hàm, Diệp Thanh Hà ngồi ở bên Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm rụt tay lại, Diệp Thanh Hà vẫn đòi nắm mãi, hai người giằng co qua lại.

Có một dì phục vụ hơi nhiều tuổi đem nước sốt đến, tò mò nhìn bọn họ, "Hai đứa, có cần đổi chỗ ngồi không."

"Không sao chúng cháu thế này được rồi." Diệp Thanh Hà thành thật nói.

Dì kia nói: "Thế hai đứa ăn cơm không nói chuyện hả, không nhìn mặt nhau nói chuyện kiểu gì, là lạ làm sao ý."

Diệp Thanh Hà thoáng sững sờ, tay của Thích Nguyên Hàm rút khỏi lòng bàn tay nàng, ngồi sang đối diện nàng, Thích Nguyên Hàm hỏi dì ấy, "Ở đây có đá lạnh không ạ?"

"Có." Dì ấy hỏi: "Mấy đứa cần đá lạnh làm gì?"


Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, "Em ấy va phải cột đường rồi."

"Ối giồi, một cục to như vậy à." Dì ấy nói quá lên, sau đó cười ra tiếng, làm Diệp Thanh Hà rất bất đắc dĩ. Dì ấy đi vào bếp, lúc bưng thức ăn lên trong đĩa có thêm một túi chườm đá,

Thích Nguyên Hàm cảm ơn xong, đưa túi chườm cho Diệp Thanh Hà, nói: "Em tự chườm đi, đừng dí thẳng lên đó, cẩn thận phải đau."

Diệp Thanh Hà không đưa tay ra lấy, mà sáp cái đầu đến, "Em cầm không chườm trúng được, chị có thể chườm giúp em không?"

Rất nhiều người trong nhà hàng đang nhìn, thân mật như vậy xấu hổ biết bao, Thích Nguyên Hàm không phải không biết ngượng nhé, cô nói: "Thì em cứ dí đại đi."

"Em ngốc lắm." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, thở dài.

Là rất ngốc, nếu không ngốc cũng chẳng có cái cục u to như vậy.


Thích Nguyên Hàm cầm túi chườm lên, thấy lạnh quá, chắc là lấy từ trong kho đông lạnh, cô lấy khăn giấy lau qua, đặt một tờ khăn ướt lên trên, đợi nó lạnh rồi, thì dán lên trán Diệp Thanh Hà.

"Đúng là tốt hơn rất nhiều." Diệp Thanh Hà híp mắt.

Thích Nguyên Hàm định rụt tay lại, để nàng tự dán lấy.

Diệp Thanh Hà giữ lấy cổ tay cô, nói: "Dán thêm lúc nữa đi, đừng rụt lại."

Nàng khẽ cọ, Thích Nguyên Hàm không rụt tay lại, dì phục vụ bên cạnh trông thấy thì cười, nói: "Hai chị em, quan hệ rất tốt nhỉ."

Thích Nguyên Hàm có hơi thẹn thùng, khẽ gật đầu. Cô xoa xoa giúp Diệp Thanh Hà, cuối cùng vẫn nhét túi chườm với khăn ướt cho Diệp Thanh Hà, nói: "Tự làm lấy, chị phải ăn thịt, bụng đói lắm rồi."

Cô lấy đũa gắp thịt chấm nước sốt, bỏ vào miệng, nói: "Thịt bò chín rồi, em tự gắp ăn đi."
Diệp Thanh Hà hứ một tiếng, "Em chỉ ăn thịt bò chị gái gắp cho em."

Thích Nguyên Hàm phớt lờ nàng.

Diệp Thanh Hà lại nói: "Lúc chị gái ăn thịt bò đáng yêu thật."

Thích Nguyên Hàm tiếp tục ăn, thoáng mím môi, giả vờ như không nghe thấy, mình ăn của mình, Diệp Thanh Hà như mấy bà ngoài chợ, cái miệng loa loa không ngừng, nói không bao giờ hết chuyện.

"Diệp Thanh Hà, đầu em có khối u à." Thích Nguyên Hàm cố ý nói nàng, nhưng đũa lại bất giác, gắp thịt bò rồi gắp râu mực cho nàng.

Diệp Thanh Hà vác cái khối u trên đầu, bỏ thức ăn vào miệng.

Hương vị của nhà hàng này không tồi, Thích Nguyên Hàm ăn thấy quen quen, hỏi Diệp Thanh Hà có phải chúng ta đã từng ăn ở đâu rồi không.

Diệp Thanh Hà nói: "Lần đầu tiên em mời chị ăn cơm, là quán cùng thương hiệu này, nhưng quán kia ở gần công ty."
"Hóa ra là vậy, chẳng trách thấy quen quen." Thích Nguyên Hàm nướng thịt rất điêu luyện, còn làm hai quả trứng, hai người đói bụng cả buổi sáng, ăn sạch hết món đã gọi.

Thật ra là do ký ức về lần đó quá sâu đậm, khiến vị giác trở nên nhạy cảm.

Ăn cơm xong hai người ra khỏi nhà hàng, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, bảo nàng bước lại gần mình một bước, Diệp Thanh Hà nghiêng đầu nhìn cô, "Sao vậy ạ?"

Thích Nguyên Hàm giơ tay sờ cái cục u trên trán nàng, hoang mang nói: "Sao mà vẫn chưa tiêu vậy, không phải vừa chườm đá rồi hay sao?"

"Không biết nữa, hay là chườm thêm đi?" Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, hai mắt lấp lánh tia sáng mong đợi, "Em đi lấy đá tiếp."

Thích Nguyên Hàm giữ lấy vai nàng, hỏi: "Đau không?"

"Shhh." Diệp Thanh Hà híp mắt.

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng như vậy, là biết nàng đang giả vờ, lập tức rụt tay lại.
Diệp Thanh Hà lại ngồi về ghế lái, động tác còn điêu luyện hơn tốc độ nướng thịt của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng hỏi: "Em không cần xe nữa hả?"

"Em gọi trợ lý qua lấy hộ em rồi." Diệp Thanh Hà nói: "Chắc là đã lấy xe em về rồi đấy."

Thích Nguyên Hàm nói: "Biết làm phiền người khác thật đấy."

"Em cũng thấy vậy, em bảo cô ấy chạy xe em về, còn cho cô ấy nghỉ nửa ngày trời, sau đó không có xe đi nữa, em có thể quá giang xe chị được không?" Diệp Thanh Hà cúi đầu, lại giúp Thích Nguyên Hàm thắt dây an toàn lần nữa.

Tốc độ nàng nhanh cực kỳ, làm Thích Nguyên Hàm lên xe rồi thì không xuống được nữa.

Thích Nguyên Hàm quyết định rút lại lời nói lúc trước, Diệp Thanh Hà không tính là "ngốc", nàng là sói đội lốt cừu, lên xe rồi, nàng có thể hàn cửa xe lại luôn, làm gì có chuyện cho người ta xuống nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ không cần vội đến công ty, Diệp Thanh Hà lái xe, Thích Nguyên Hàm không hỏi sẽ đi đâu, để mặc nàng chở cô đi chơi.

...

Sau khi Thích Nguyên Hàm ngồi lên vị trí chủ tịch điều hành, vào ngày đi làm cơ bản đều bị sắp xếp lịch trình dày đặc, họp hai lần chiều với sáng, thường xuyên ra ngoài bàn bạc dự án.

Ngày trước cô ở Đường Nguyên, dự án cơ bản đều phải đi giành, mọi người đều rất khổ cực, bây giờ tiện lợi cực kỳ, dự án toàn tìm đến cửa, cô cứ giao thẳng cho Bách Dư Nhu đi làm.

Buổi sáng họp xong, có một vài vị lãnh đạo cấp cao đến nói chuyện với cô, họ đến để chuyển lời nhắn của ông cụ, ông cụ hy vọng có thể giải quyết riêng về chuyện căn nhà, còn tỏ ý muốn bồi thường một khoản tiền cho cô, nếu như Thích Nguyên Hàm muốn, cụ ta còn có thể chuyển cổ phần cho cô.
Cho cổ phần.

Chỉ e là Thích Nguyên Hàm bây giờ không thèm nữa.

Thích Nguyên Hàm không quở trách lãnh đạo cấp cao, mà cười mỉm, dịu giọng nói: "Tôi rất thích lòng trung thành của các bạn, nhưng, đôi khi các bạn cũng phải nghĩ cho bản thân mình, nghĩ xem có nên chuyển lại những lời này cho tôi hay không, chân của các bạn rốt cuộc là đang ở công ty, hay là với ra đến bệnh viện rồi, đừng có để bị lợi dụng nữa."

Mấy vị lãnh đạo cấp cao hiểu được ý nghĩa bên trong, sắc mặt thoáng thay đổi, gật đầu nói vâng, lập tức quay về văn phòng của mình.

Thích Nguyên Hàm mở cửa văn phòng ra, trên tập tài liệu ở trên bàn có một cái hộp nhỏ. Cô thở dài, cái lão già kia đúng là hết chiêu trò này đến chiêu trò khác, cứ ép cô phải đi hòa giải? Cô tựa vào bàn làm việc, cầm tài liệu lên đọc, là văn kiện bộ pháp vụ gửi đến, chắc là gửi cùng với cái hộp đen nhỏ nhỏ này đây.
Những năm này cái lão già kia ở công ty, địa vị như chúa trời vậy, cho dù có bị đuổi ra ngoài công ty, vẫn còn rất nhiều người trung thành tận tâm với cụ ta.

Thích Nguyên Hàm mở cái hộp ra, bên trong hộp là một cái chìa khóa, cô vừa mới định giơ tay ra lấy nó, nhưng chạm đến lại dừng lại, sau đó gọi điện đường dây nội bộ cho luật sư của mình.

Luật sư hỏi: "Ai gửi cho cô vậy?"

"Chắc là Vệ Triệu Trung, là luật sư làm giả di chúc hộ ông cụ ngày trước." Thích Nguyên Hàm trả lời.

Luật sư nói: "Bây giờ cô tốt nhất là đừng tiếp xúc với đám người kia, đối phương sẽ dùng một số sơ hở trong quy định để lừa lọc cô, ví dụ như, họ sẽ phản bác cô vì lý do cô đã lấy chìa khóa và chấp nhận hòa giải riêng, đến lúc đó cô sẽ bị nói là lòng tham không đáy, cố ý lừa tiền bọn họ. Nếu như đã dứt khoát muốn kiện cho bằng được, cô bắt buộc phải ác lên chút. Gửi chìa khóa lại đã, cô thấy thế nào?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi cũng thấy vậy." Cô nhìn chìa khóa, lấy khăn giấy lau chỗ mình vừa chạm vào, nói: "Vậy tôi có thể đổ thêm dầu vào lửa không?"

"Hả?" Luật sư không hiểu.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cấp dưới tặng quà cho cấp trên, hình phạt chuẩn mực là gì?"

Một vài phút sau, Thích Nguyên Hàm cầm hộp quà đã gói xong đến bộ pháp vụ, cô đứng ngay ở cửa, Vệ Triệu Trung đang nói chuyện với đồng nghiệp liền khựng lại.

Vệ Triệu Trung quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, một câu "chủ tịch Thích" còn chưa thoát khỏi bờ môi, Thích Nguyên Hàm đã vứt cái hộp trong tay qua.

Thích Nguyên Hàm nói: "Vệ Triệu Trung, lấy đồ của anh về đi, bớt lấy nhà đút lót tôi. Tôi ham cái nhà đó của anh à?"

Cái hộp kia Vệ Triệu Trung không bắt được, nó rơi thẳng xuống đất, Thích Nguyên Hàm không đóng hộp lại, chìa khóa lăn lông lốc ra ngoài.
"Không phải, Thích tổng, cái nhà này là nhà phương Tây kiểu cổ, là chìa khóa nhà chị mà." Vệ Triệu Trung sững sờ vài giây, cảm giác được tình hình này không tốt rồi, lập tức giải thích một câu: "Tôi không đút lót chị."

"Thế sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Thích Nguyên Hàm hỏi vặn lại, "Vệ Triệu Trung, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Vệ Triệu Trung cứng họng, những lời đằng sau anh ta nào dám nói.

Thích Nguyên Hàm cố ý bắt chẹt anh ta cái thái độ này, khiến cho anh ta rơi vào thế bị động, Thích Nguyên Hàm nói chuyện với nhân sự ở sau lưng: "Các anh giải quyết cái chuyện này ngay lập tức, tôi hy vọng công ty tuyển nhân viên có suy nghĩ bình thường, chẳng cần biết họ cống hiến cho công ty được bao nhiêu, ít nhất là không đi cửa sau."

"Vâng ạ, chủ tịch Thích, chị yên tâm, chúng tôi thẩm tra ngay." Bộ nhân sự gật đầu lia lịa, "Một khi đã xác minh, chúng tôi sẽ mời Vệ Triệu Trung ra khỏi công ty theo quy trình."
Vệ Triệu Trung ngu cả người, anh ta đương nhiên là biết cái định nghĩa của việc đút lót, sau này hồ sơ làm việc của anh ta sẽ được gạch thêm một vết, anh ta hoàn toàn hết đường, càng đừng nói đến chuyện sau này phải ra tòa, đến lúc đó ông cụ có nói như thế nào đi chăng nữa, chẳng ai tin lời nói của anh ta, tiền đồ của anh ta xem như toi hoàn toàn rồi.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trước mặt nhiều người như vậy, anh ta mà không giải thích nữa là xong đời, anh ta sải bước đuổi theo, chắn trước mặt Thích Nguyên Hàm, nói: "Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đút lót chị, chỉ là giúp chủ tịch Chu tặng chìa khóa nhà, cái chìa khóa này là chìa khóa nhà chị."

Thích Nguyên Hàm rất bình tĩnh, dùng giọng điệu trần thuật, để khẳng định câu nói này, "Vì vậy, anh thừa nhận là anh làm giả di chúc, giúp Chu Kiến Nghiệp chiếm đoạt ba căn nhà phương Tây của tôi."
Vệ Triệu Trung ngậm họng

Anh ta học luật, nhưng lúc này lại bị đối đáp đến cứng cổ cứng họng.

Thích Nguyên Hàm nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, cười khẽ một tiếng, ánh mắt khinh bỉ, nói: "Không phải tôi thông minh đâu, mà là anh đã làm sai còn muốn hại tôi, loại người như anh, thì phải ngồi tù với Chu Kiến Nghiệp."

Nói xong, cô bảo thư ký gọi bảo vệ, sau này không có sự đồng ý của cô thì không được phép cho người khác vào văn phòng, đồng thời đuổi việc Vệ Triệu Trung.

Ở công ty không thiếu quần chúng hóng chuyện, sau khi Thích Nguyên Hàm đi bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn Vệ Triệu Trung, có người chửi ở trong lòng, có người thì thầm với nhau.

"Học luật mà phạm pháp, lần này phải ngồi tù rồi nhỉ, tôi nói rồi mà sao Vệ Triệu Trung lại xuất sắc như vậy, làm giám đốc lâu như vậy mà không có ai đụng đến anh ta, hóa ra là làm chuyện xấu hộ người khác."
"Tôi có tội, thế mà ngày trước tôi lại cho rằng chủ tịch Thích ăn với uống của nhà họ Chu, giành đồ của nhà họ Chu là vô ơn. Không ngờ lại có uẩn khúc như vậy."

"Ba căn nhà cổ phương Tây đấy, phải mấy trăm nghìn lận, ngày trước chủ tịch Thích phải sống thê thảm đến nhường nào chứ, quan trọng nhất là cô ấy cưới Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên còn nɠɵạı ŧìиɦ, nhà họ Chu ghê tởm thật đấy."

"Nực cười thật, mọi người không biết nhỉ, chủ tịch Thích không hề lấy một đồng nào của nhà họ Chu, chị ấy ra đi với hai bàn tay trắng, ly hôn không được một đồng."

Chuyện Thích Nguyên Hàm lấy lại nhà không công bố ra ngoài, không định dùng dư luận để trèo lên, những nhân tố phải suy nghĩ còn rất nhiều, cô không muốn lạm tài nguyên công chúng mãi. Với lại, dư luận chưa chắc có lợi cho cô, rất nhiều người sẽ cho rằng cô sống ở nhà họ Chu lâu như vậy, ăn với uống đều của nhà họ Chu, cô làm nhà họ Chu như vậy, là cô vô ơn.
Không thể đánh giá thấp khả năng đồng cảm với người xấu của một số người, bởi vì con dao không đâm vào người họ, nguyện vọng của bọn họ là chia sẻ tình yêu tới tất cả mọi người, người ta đã xin lỗi rồi thì nhất định phải nói không sao đâu.

Thích Nguyên Hàm luôn thấy mình xấu xa, không phải là người tốt.

Tiêu chuẩn là, nhà họ Chu bắt buộc phải trả giá, làm người tốt à, ai muốn ai thích thì đi làm lấy.

Cô phải cho đám người này vào địa ngục trần gian, xuống địa ngục còn phải trả giá một lần nữa.

Vệ Triệu Trung bị đuổi ra ngoài công ty, ôm lấy thùng giấy của mình bị ánh mắt trời gay gắt rọi vào, ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty, mới tỉnh táo nhận ra được một điều.

Con đường sống của anh ta không phải là Thích Nguyên Hàm tha thứ cho anh ta, càng không phải nói dối mưu tính muốn được hòa giải, mà là bản thân ngoan ngoãn vào ngục chấp nhận hình phạt.
Người đã quen thói phạm tội, trong lòng luôn tồn tại một tia ăn may nhất định.

Vệ Triệu Trung còn do dự xem có nên bán đứng ông cụ không, ông cụ cũng ác đó, anh ta mà phản bội ông cụ, ông cụ sẽ khiến anh ta chịu không nổi gánh không xong.

Còn đang suy nghĩ, anh ta nghe thấy tiếng còi xe.

Vệ Triệu Trung vội lui ra sau vạch an toàn, anh ta liếc vào trong xe, nhìn thấy một góc mặt nghiêng, đường gò má sắc nét, cặp kính râm lấp lóa trên sống mũi, trên trán trái hơi sưng lên, cho dù là vậy, cũng không ảnh hưởng đến khí chất của nàng.

Nàng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn ra ngoài cửa kính xe, nói: "... Vệ, Triệu, Trung, phải không."

Vệ Triệu Trung hít một hơi.

Diệp Thanh Hà rút chìa khóa xe, từ trong xe đi ra, nàng khẽ hất cằm lên, rất kiêu ngạo mà nói: "Anh vừa mới cản đường tôi đấy, biết chưa hả?"
"Xin lỗi." Vệ Triệu Trung ôm thùng giấy run lẩy bẩy.

Diệp Thanh Hà đạp cửa xe đóng vào, nói: "Biết là tốt, sau này đi đường cẩn thận vào." Nàng đi đến cửa chính, lại quay đầu nhìn, "Cái người lần trước rời khỏi công ty giống anh như thế này ấy, tên là Chu Kiến Nghiệp, anh có quen không?"

Vệ Triệu Trung hít thật sâu.

Anh ta ôm lấy thùng giấy tăng nhanh bước chân, chỉ muốn rời khỏi tập đoàn càng sớm càng tốt, Chu Kiến Nghiệp không phải là ông cụ à, lúc đó ông cụ mất mặt biết bao nhiêu chứ, tất cả mọi người ở công ty đều chứng kiến.

Vệ Triệu Trung nhớ đến chuyện điều tra giúp ông cụ lúc trước, Diệp Thanh Hà vì để báo thù ba nàng ta, lần nào cũng lái xe đi đâm ba nàng, đâm đến khi lão ta ông dám ra tù mới thôi.

Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà chính là hai cực đối lập nhau.
Nhưng bọn họ đều là con điên, khác biệt chỉ ở cái chỗ có lý trí hay không.

Không cách nào so sánh ai đáng sợ hơn trong hai người này.

Bọn họ đều đáng sợ, đều là kẻ xấu.

Một lúc sau, Thích Nguyên Hàm nhận được tin nhắn, nói là Vệ Triệu Trung tự đến cục cảnh sát khai thật rồi, không còn nói dối giúp Chu Kiến Nghiệp nữa, anh ta khai là mình đã giúp sửa đổi nội dung di chúc, lừa bịp mất ba căn nhà phương Tây của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm ký tài liệu xong, đóng nắp bút máy lại, nói với luật sư: "Không biết Chu Kiến Nghiệp có già mồm hay không, tôi lại mong họ không biết hối lỗi, cứ cãi chày cãi cối lên đến tòa."

Vệ Triệu Trung nhận tội, Chu Kiến Nghiệp có muốn tranh luận cũng không tranh nổi, không thì những người giúp cụ ta lúc đó, những người biết rõ câu chuyện đều thoát không hỏi, nhất là ba đứa con trai của cụ ta.
Luật sư nói với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm có thể đến nhà phương Tây xem, kiểm tra tổn thất bên trong, làm mục thanh toán tổn hại kinh tế.

Luật sư nói: "Cô còn nhớ cách bài trí sắp xếp trong nhà ngày trước chứ?"

Thời gian dài đằng đẵng.

Thích Nguyên Hàm có phần không nhớ rõ, nhưng nhà họ Chu đã lấy cái gì, cô đều biết, sau khi ba mất có một vài bức tranh đã bị nhà họ Chu đem đi bán.

Tính theo cái giá hiện tại, Chu Kiến Nghiệp bồi thường tổn hại cho cô không ít, Chu Kiến Nghiệp lừa nhà của cô, mặc dù không phá hoại gì đến nhà chính của cô, nhưng hai căn nhà khác thì không, những năm này đều đem đi cho thuê, cụ ta lợi dụng căn nhà phương Tây mà kiếm được không ít tiền.

Cộng tất cả các khoản bồi thường lại, đối với ông cụ bây giờ, không phải là một khoản nhỏ, phải để cụ ta bồi thường đến không còn một đồng, rồi mới đi ngồi tù.
Cúp máy, Diệp Thanh Hà gõ cửa đi vào, Thích Nguyên Hàm kể chuyện này cho nàng nghe, hỏi: "Chị phải về nhà một chuyến, em có đi cùng không?"

"Ừm, em đi cùng chị xem sao." Diệp Thanh Hà rất vui mừng, tháo kính râm xuống ngồi ở trên bàn làm việc của cô, hai mắt nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, "Lúc nào thế ạ? Ngày mai sao?"

Căn nhà cổ phương Tây kia chất chứa rất nhiều giấc mộng, với Thích Nguyên Hàm, với Diệp Thanh Hà, nó có một tầng ý nghĩa cổ tích, trong đó dệt lên một giấc mộng rất đẹp đẽ.

Thời gian hẹn là chiều ngày mai, thời tiết không đẹp mấy, khô hanh nóng bức, luôn thấy mây đen dày đặc, có lẽ sắp có một cơn mưa lớn.

Thích Nguyên Hàm mời chuyên gia có tiếng đến giúp định giá căn nhà, phải tính rõ tổn thất những năm này.

Mùa hè, cây trinh đằng ba mũi đã xanh trở lại, chồi non mọc ra từ khẽ đá, công việc sửa chữa ngôi nhà phương Tây khá rắc rối, trôi qua nhiều năm mưa gió như vậy, trông không còn sang trọng như những ngôi nhà mới, có một loại cảm giác đổ nát.
Gió thổi qua đây, từng chiếc lá đung đưa, có thể nghe thấy tiếng xào xạt, tất cả mọi người đứng đợi dưới gốc cây Ngô Đồng ở bên ngoài.

Diệp Thanh Hà giơ cái ô che nắng màu đen, nàng ngẩng đầu lên nhìn, trên cửa sổ tầng hai có một bông hoa hồng hồng, vàng vàng, nàng nhìn đến say sưa, chiếc ô mắc vào tóc Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm shhh một tiếng.

"Em xin lỗi, không đau chứ." Diệp Thanh Hà gỡ tóc cô ra, nói: "Ngày trước em chỉ có tưởng tượng ra căn nhà qua lời kể trong thư của chị, sau này thường xuyên hoang tưởng, luôn cho rằng trong đó là tiên cảnh, luôn muốn được đi vào ngắm xem sao."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cô có phải không thèm muốn đâu.

Từ lúc đi đến hiện tại, trong lòng cô bức bách khó chịu.

Là cái loại cảm giác, mỗi ngày đều mong mỏi được về nhà, muốn về nhà, đứng ở cửa nhà lại cho rằng đây là mơ, không có cảm giác chân thật đặt chân lên mặt đất.
Thích Nguyên Hàm nói: "Có khi bên trong còn chưa dọn dẹp, có hơi bẩn, sẽ phá vỡ ảo tưởng của em."

"Thế thì cũng không sao." Diệp Thanh Hà, "Có thể đi vào là rất đáng giá, bẩn hay không không thành vấn đề, có thể đi vào là em đã rất vui rồi."

Đợi nửa tiếng đồng hồ, chú quản gia đến đưa chìa khóa, chú ấy đặt chìa khóa vào lòng bàn tay Thích Nguyên Hàm, chìa khóa đè lên vân tay Thích Nguyên Hàm, chú ấy hơi e dè Thích Nguyên Hàm, có lời muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Thích Nguyên Hàm đi đến mở cửa, chìa khóa cắm vào mấy lần đều không được, khóa cửa đã gỉ sắt, sau cùng phải làm mọi cách mới mở được cửa ra.

Cửa sân vừa mở, là ngửi thấy mùi gỗ ẩm mốc, mục rữa, cái mùi này rất khó ngửi, trong sân rất bẩn, cỏ dại mọc khắp nơi, cái ổ chó nơi góc sân đã sụp, nhưng hoa Kim Ngân vẫn còn sống.
Thoang thoảng, hương hoa bay đến.

Khóe môi Thích Nguyên Hàm khẽ cử động, đôi mày từ từ giãn ra, cô thoáng cắn môi. Diệp Thanh Hà ở phía sau mở cửa nhà chính ra, nói: "Chị ơi về nhà thôi."

"Ừm." Thích Nguyên Hàm đi vào sân, cũng gọi nhân viên bên ngoài vào, cô muốn giới thiệu căn nhà, nhưng mà đã rất lâu không về, cô chỉ có thể hồi tưởng lại mà nói: "Đi vào là có cầu thang, cầu thang xoắn ốc."

Thích Nguyên Hàm muốn quét dọn lại sân, luật sư ngăn cô lại, nói: "Cấp trên sẽ cử người đến xem, chúng ta chỉ kiểm tra tổn thất."

"Được rồi." Thích Nguyên Hàm gật đầu.

Diệp Thanh Hà gấp gọn ô lại, đi đến đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đi xem chuồng chó, trước lúc chú chó mất có muốn đến xem qua, mặc dù nó đã lớn, cái chuồng không còn vừa cho nó nữa, nhưng nó muốn đến xem.
Bây giờ chuồng chó đã sụp, gỗ cũng mục nát.

Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Em vào trước đi, chị ở đây thêm lúc nữa."

Diệp Thanh Hà nói vâng, nàng đi lên bậc cửa, đứng ở đó nhìn Thích Nguyên Hàm một lúc, sau đó đi vào phòng khách, cho Thích Nguyên Hàm có một chút thời gian mặc niệm.

Chú chó ở bên Thích Nguyên Hàm rất lâu, sống mười một năm, chú chó đã già, Thích Nguyên Hàm đeo găng tay lên.

Cái nơi nhỏ nhoi này đã từng là nơi tránh bão gió của chú chó, cho dù có sập cũng để lại một góc chống đỡ, như thể đang đợi chú chó về nhà.

Thích Nguyên Hàm chỉ muốn nhặt cửa chuồng chó lại, xem như mở cửa ra, chú chó đã đi vào rồi. Có lẽ suy nghĩ này rất ấu trĩ, nhưng giấc mộng của chú chó đã vẹn toàn, có thể để nó yên tĩnh tiếp tục ngủ say.

"Về nhà rồi." Cô khẽ thì thầm.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy, cô gỡ găng tay ra, lúc quay người, ánh nắng hắt tới, luồn vào chuồng chó, thắp sáng một góc đang chống đỡ kia.

Vừa rồi cô nhìn thấy bên trong có gì đó, còn tưởng là giấy vụn bay vào, bây giờ cô nhìn kỹ lại, thấy giống với một bức thư.

Thư?

Thích Nguyên Hàm không sống ở đây lâu, đúng ra là không có cái này.

Cô hơi ngồi xổm xuống, liếc vào trong chuồng.

Sau đó, cô thò tay lấy bức thư ra, bức thư rất mềm, nó đã hứng bao nhiêu mưa gió, đầu ngón tay mà hơi dùng lực nắm một chút thì sẽ biến thành phấn bụi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện