.........
"Thế nào? Thích không?"
Quý Lạc nhìn Sở Chu ở bên cạnh đang thất thần nhìn chằm chằm bánh kem.
"Cảm ơn."
Hắn phục hồi tinh thần lại, ngữ khí lễ phép mà lại xa cách, phảng phất như Quý Lạc chỉ là một người bình thường.
Cậu muốn kéo khoảng cách xa với tớ, nhưng tớ thì không!
Cô ra vẻ nói giỡn mà nói: "Tớ ngoan như vậy, không bằng khen thưởng tớ bằng một nụ hôn?"
Không bằng khen thưởng cậu bằng một nụ hôn? Một câu, lại khiến cho suy nghĩ của Sở Chu bay xa, cô ở trong mơ cũng nói như vậy, hắn nhìn Quý Lạc, nháy mắt bỗng cảm giác hai người như hợp lại thành một, hắn có chút không rõ bản thân có phải đang nằm mơ hay không.
"Được......"
Giọng nói hắn vừa nhẹ vừa nhu hòa, cảm giác có chút mơ hồ, giống như từ một chỗ rất xa thổi đến.
Ngay sau đó, môi hắn liền bắt đầu lại gần.
Quý Lạc nở một nụ cười đắc ý, giây tiếp theo liền ngăn lại động tác của hắn.
"Tớ chỉ đùa một chút mà thôi."
Lời nói của cô lập tức khiến cho Sở Chu tỉnh táo lại, đây cũng không phải là cảnh trong mơ, cô gái đang cười giống như hồ ly trước mặt này, cũng không phải là người ở cảnh trong mơ chỉ thuộc về hắn.
Cô còn có Thạch Cảnh.
Mặt Sở Chu lập tức đen lại, đi qua Quý Lạc rồi rời đi, bước chân hắn rất nhanh, dường như không muốn lại ở cùng Quý Lạc thêm một giây.
Hắn trực tiếp đi tới nhà vệ sinh.
Mở vòi nước ra, gỡ mắt kính xuống, hắn vốc nước lạnh lên mặt mình.
Người đàn ông trong gương, vừa chán nản vừa mờ mịt.
Đây là hắn sao?
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ngã xuống cái hố kia một lần nữa sao?
Trong đầu Sở Chu nhiều lần xuất hiện gương mặt của Quý Lạc, khi nhìn vào gương, bên trên cũng hiện ra mặt cô.
Thời điểm cô cười, thời điểm cô chật vật.
Không được xuất hiện!
Sở Chu duỗi tay dùng một quyền đánh nát tấm gương, mảnh vỡ của tấm gương loảng xoảng rơi xuống bồn rửa tay.
Tay hắn cũng bị mảnh thủy tinh cắt vài vết rách, có một vết rách khá sâu đủ để thấy được thịt ở bên trong, máu tươi nhỏ xuống nước, bị nước pha loãng rồi tản ra, giống như dải lụa màu đỏ.
Sau khi xúc động, hắn lý trí mà rửa sạch sẽ máu trên tay, cho dù vô cùng đau đớn, nhưng trên mặt hắn không xuất hiện một chút gợn sóng nào, giống như đây không phải là tay hắn.
Đeo mắt kính lên, hắn lại là Sở Chu.
Tối nay, Quý Lạc lại tiến vào cảnh trong mơ của Sở Chu, Sở Chu đối với việc cô đến một chút cũng không thấy ngoài ý muốn.
Cho dù hắn bận vẫn ung dung ngồi ở đó, quanh thân tản ra hơi thở tôi đang bực, đừng chọc tôi.
"Vì sao cậu lại xuất hiện?"
Quý Lạc nghiêng đầu, cười nói như hoa.
"Bởi vì tớ thích cậu."
"Thích tôi?"
"Đúng vậy."
Đúng, do đời trước bản thân quá yếu đuối, nên mới có thể chắp tay nhường cô cho người khác, nhưng mà đời này lại khác, hắn có thể đoạt cô lại, khiến cô vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.
Đừng trách tôi, Lạc Lạc, là do em đã trêu chọc tôi.
Hắn đưa tay ra, ý bảo Quý Lạc lại đây, Quý Lạc theo mong muốn của hắn mà rúc vào trong lòng ngực hắn.
Trong lòng Sở Chu bỗng nhiên dâng lên một tia thỏa mãn.
Hắn đặt tay ở trên mái tóc mềm mại của Quý Lạc, giọng nói lạnh như băng, giống như con rắn đang xẹt qua cổ Quý Lạc.
"Em sẽ là của tôi, đúng không?"
Trong lòng Quý Lạc bỗng nhiên giật mình, sao cô lại cảm giác giống như cô đã kích phát một tính cách mới của hắn vậy?
Không có nghe thấy Quý Lạc trả lời, tay Sở Chu liền tăng thêm chút sức, Quý Lạc vội vàng trả lời: "Đúng vậy, tớ là của cậu."
"Cô gái ngoan."
Sở Chu nhéo mặt Quý Lạc, trực tiếp hôn cô một cái.
Lần này Quý Lạc cũng không có ở đến bình minh, mà rời khỏi trước đó, sao công lược một người lại khó như vậy nhỉ?
Hơn nữa Sở Chu hình như có chút không thích hợp, cô sờ nơi trái tim, bởi vì cảm xúc mà Sở Chu mang đến, khiến cho tần suất tim đập của cô nhanh hơn rất nhiều.
"Thế nào? Thích không?"
Quý Lạc nhìn Sở Chu ở bên cạnh đang thất thần nhìn chằm chằm bánh kem.
"Cảm ơn."
Hắn phục hồi tinh thần lại, ngữ khí lễ phép mà lại xa cách, phảng phất như Quý Lạc chỉ là một người bình thường.
Cậu muốn kéo khoảng cách xa với tớ, nhưng tớ thì không!
Cô ra vẻ nói giỡn mà nói: "Tớ ngoan như vậy, không bằng khen thưởng tớ bằng một nụ hôn?"
Không bằng khen thưởng cậu bằng một nụ hôn? Một câu, lại khiến cho suy nghĩ của Sở Chu bay xa, cô ở trong mơ cũng nói như vậy, hắn nhìn Quý Lạc, nháy mắt bỗng cảm giác hai người như hợp lại thành một, hắn có chút không rõ bản thân có phải đang nằm mơ hay không.
"Được......"
Giọng nói hắn vừa nhẹ vừa nhu hòa, cảm giác có chút mơ hồ, giống như từ một chỗ rất xa thổi đến.
Ngay sau đó, môi hắn liền bắt đầu lại gần.
Quý Lạc nở một nụ cười đắc ý, giây tiếp theo liền ngăn lại động tác của hắn.
"Tớ chỉ đùa một chút mà thôi."
Lời nói của cô lập tức khiến cho Sở Chu tỉnh táo lại, đây cũng không phải là cảnh trong mơ, cô gái đang cười giống như hồ ly trước mặt này, cũng không phải là người ở cảnh trong mơ chỉ thuộc về hắn.
Cô còn có Thạch Cảnh.
Mặt Sở Chu lập tức đen lại, đi qua Quý Lạc rồi rời đi, bước chân hắn rất nhanh, dường như không muốn lại ở cùng Quý Lạc thêm một giây.
Hắn trực tiếp đi tới nhà vệ sinh.
Mở vòi nước ra, gỡ mắt kính xuống, hắn vốc nước lạnh lên mặt mình.
Người đàn ông trong gương, vừa chán nản vừa mờ mịt.
Đây là hắn sao?
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ngã xuống cái hố kia một lần nữa sao?
Trong đầu Sở Chu nhiều lần xuất hiện gương mặt của Quý Lạc, khi nhìn vào gương, bên trên cũng hiện ra mặt cô.
Thời điểm cô cười, thời điểm cô chật vật.
Không được xuất hiện!
Sở Chu duỗi tay dùng một quyền đánh nát tấm gương, mảnh vỡ của tấm gương loảng xoảng rơi xuống bồn rửa tay.
Tay hắn cũng bị mảnh thủy tinh cắt vài vết rách, có một vết rách khá sâu đủ để thấy được thịt ở bên trong, máu tươi nhỏ xuống nước, bị nước pha loãng rồi tản ra, giống như dải lụa màu đỏ.
Sau khi xúc động, hắn lý trí mà rửa sạch sẽ máu trên tay, cho dù vô cùng đau đớn, nhưng trên mặt hắn không xuất hiện một chút gợn sóng nào, giống như đây không phải là tay hắn.
Đeo mắt kính lên, hắn lại là Sở Chu.
Tối nay, Quý Lạc lại tiến vào cảnh trong mơ của Sở Chu, Sở Chu đối với việc cô đến một chút cũng không thấy ngoài ý muốn.
Cho dù hắn bận vẫn ung dung ngồi ở đó, quanh thân tản ra hơi thở tôi đang bực, đừng chọc tôi.
"Vì sao cậu lại xuất hiện?"
Quý Lạc nghiêng đầu, cười nói như hoa.
"Bởi vì tớ thích cậu."
"Thích tôi?"
"Đúng vậy."
Đúng, do đời trước bản thân quá yếu đuối, nên mới có thể chắp tay nhường cô cho người khác, nhưng mà đời này lại khác, hắn có thể đoạt cô lại, khiến cô vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.
Đừng trách tôi, Lạc Lạc, là do em đã trêu chọc tôi.
Hắn đưa tay ra, ý bảo Quý Lạc lại đây, Quý Lạc theo mong muốn của hắn mà rúc vào trong lòng ngực hắn.
Trong lòng Sở Chu bỗng nhiên dâng lên một tia thỏa mãn.
Hắn đặt tay ở trên mái tóc mềm mại của Quý Lạc, giọng nói lạnh như băng, giống như con rắn đang xẹt qua cổ Quý Lạc.
"Em sẽ là của tôi, đúng không?"
Trong lòng Quý Lạc bỗng nhiên giật mình, sao cô lại cảm giác giống như cô đã kích phát một tính cách mới của hắn vậy?
Không có nghe thấy Quý Lạc trả lời, tay Sở Chu liền tăng thêm chút sức, Quý Lạc vội vàng trả lời: "Đúng vậy, tớ là của cậu."
"Cô gái ngoan."
Sở Chu nhéo mặt Quý Lạc, trực tiếp hôn cô một cái.
Lần này Quý Lạc cũng không có ở đến bình minh, mà rời khỏi trước đó, sao công lược một người lại khó như vậy nhỉ?
Hơn nữa Sở Chu hình như có chút không thích hợp, cô sờ nơi trái tim, bởi vì cảm xúc mà Sở Chu mang đến, khiến cho tần suất tim đập của cô nhanh hơn rất nhiều.
Danh sách chương