Nằm ngoài dự kiến của Quý Lạc đó chính là, không ngờ Mục La La lại thông đồng ở cùng với Thạch Cảnh nhanh như vậy,

Nếu không phải hôm nay trùng hợp cô đi ra ngoài, thì có khả năng cô còn chưa có phát hiện được.

Bọn họ hẳn là đang ăn cơm, nhìn bộ dáng Mục La La nghiêm túc mà nghe Thạch Cảnh nói chuyện, thỉnh thoảng còn cúi đầu thẹn thùng, Quý Lạc cảm thấy thủ đoạn của người phụ nữ này thật cao minh.

Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, cô ta đã hoàn toàn biết được cách làm thế nào để thu phục được tâm của Thạch Cảnh.

Không hổ là cô gái đã từng làm bồi rượu.

Đúng vậy, vốn dĩ cô chỉ cho người đi điều tra tư liệu của Mục La La, ai biết thế nhưng lại điều tra ra được một tin kinh hỉ lớn như vậy, chuyện này thật thú vị.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay hai người đang nói chuyện đến phong sinh thủy khởi* kia, tách tách chụp lại vài bức, tuy rằng không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể phân biệt ra ai là ai.

*Phong sinh thủy khởi: Gió nổi nước lên. Ta nghĩ chắc là nói chuyện một cách hòa hợp, người kia nói tới đâu thì người còn lại liền hiểu ý mà đáp lại. Cũng không chắc lắm nữa, hi vọng nàng nào biết thì nói lại với ta nhé.

Quý Lạc vừa lòng gật đầu, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

“Em đang làm gì ở chỗ này vậy?”

Quý Lạc lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi phát hiện ra là Sở Chu, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó, cô lại cảm thấy hôm nay Sở Chu có chút không bình thường, nếu như là bình thường, khi hắn nhìn thấy cô không phải nên trốn đến một chỗ rất xa sao? “Ha ha, vừa lúc muốn đến công ty cậu để gặp cậu, thật trùng hợp mà.”

Vốn dĩ chuẩn bị lấy một cái cớ qua loa lấy lệ, Sở Chu lại cười như không cười mà nhìn cô.

“Tôi cũng đang định đi công ty, cùng đi đi.”

“......”

Lần thứ hai đi vào chỗ này, vô cùng thuận lợi, nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác nhau, nghẹn khuất, thật sự nghẹn khuất.

Lúc trước cô tìm mọi cách muốn đi vào, cuối cùng cũng đi vào được, nhưng mà đồ ăn cô cực khổ làm lại bị đạp đổ.

Lúc này, hắn thế mà lại tự mình mở miệng muốn đi với cô??

Lúc đi vào công ty, cô có thể cảm nhận được vài ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn cô của nhân viên.

Sau đó các cô ấy khẽ nói với thanh âm mà các cô ấy tự cho là nhỏ nhất.

“Này, đây có phải là bạn gái của ông chủ không?”

“Tôi thấy rất có khả năng, cô ấy cùng ông chủ rất xứng đôi.”

“Xuỵt, chờ lát nữa rồi lại tám tiếp, bị người khác nghe thấy thì không tốt đâu.”

=_= Cô đã nghe được rồi.

Lúc ở trong thang máy, Sở Chu lại nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chẳng lẽ là bị ảnh hưởng từ giấc mơ kia?

Cô nhìn lại hắn, sau đó nói: “Sao vậy, cậu thích tớ rồi sao?”

Sở Chu ấn tầng số mười ba, sau đó đút tay vào trong túi.

“Ừm, thích cậu."

Oh my god, lúc này cô nên bày ra cảm xúc gì đây, kinh ngạc? Hay thẹn thùng? Hay không biết phải làm gì?

Từ từ, hình như có chỗ không thích hợp.

Thích cô?

Lúc này thang máy đã đi tới tầng mười ba, liền cắt đứt suy nghĩ của Quý Lạc, Quý Lạc đi theo Sở Chu vào văn phòng.

Hắn mới vừa vào văn phòng, liền kéo cà vạt xuống, sau đó cởi áo khoác ra.

Quý Lạc thấy một loạt động tác này của hắn, thì có chút do dự, cô có nên ngồi xuống hay không?

Ngồi, đương nhiên phải ngồi, cùng lắm thì ngồi một lát, cô không chuẩn liền bắt lấy hắn?

Chẳng qua hiển nhiên không phải như cô nghĩ, Sở Chu chỉ là cảm thấy nóng nên cởi áo ra mà thôi, vẫn là do mình đã nghĩ người ta quá mức xấu xa.

Vào lúc Quý Lạc đang tự phỉ nhổ bản thân, Sở Chu vô cùng khách khí mà rót một ly nước cho cô, Quý Lạc nhận lấy, vừa định đưa lên miệng uống, thì phát hiện Sở Chu đang dùng một loại biểu tình kỳ quái mà chìn chằm chằm cô.

Lại tới nữa rồi, cái loại cảm giác này.

Không phải là uống xong sẽ để cô đi đấy chứ?

Sau khi uống xong một ly nước, Sở Chu đưa remote TV cho cô, sau đó dặn dò: “Xem TV hay chơi game đều tùy em.”

Quý Lạc thụ sủng nhược kinh* mà nhận, mắt nhìn Sở Chu, hắn giống như không có việc gì, ngồi ở đó xem văn kiện.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được mọi người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Cô liền thưởng thức góc nghiêng của Sở Chu khi làm việc, đều nói người đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, lời này quả nhiên không sai, cho dù Sở Chu khiến người khác không dễ chú ý, nhưng mà hắn như vậy vẫn rất đẹp.

Sau khi ngắm xong, cô liền thỏa mãn mà mở TV ra, còn chưa nhìn đến ba phút, mí mắt cô liền rũ xuống, cơn buồn ngủ nháy mắt tập kích.

Dần dần, cô liền ngã xuống ghế sô pha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện