Du Tử Vĩ chết, nằm yên lặng trên mặt đất lạnh lẽo cũng là lúc Diệp Tây Hi tỉnh lại. Nhìn những biến cố xảy ra trước mắt mình, cô sợ hãi đến ngây người. Liễu Huy Quân thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, bà kéo thi thể của Khắc Lỗ Tư xuống xe, sau đó khiêng thi thể người chồng của mình lên xe, đặt cái xác đã không còn độ ấm nào nữa đó ngồi bên cạnh mình.
Xong xuôi đâu đấy, Liễu Huy Quân quay đầu lại, nói rất nhỏ nhẹ rất dịu dàng: “Diệp tiểu thư, cho dù cô có tin hay là không tin tôi vẫn muốn nói với cô một điều, tôi cũng yêu Giang Nam … Thế nhưng, tôi lại là một người đàn bà ích kỉ, tôi còn yêu chính bản thân mình hơn.”
“Anh lúc nào cũng thích biển.” Liễu Huy Quân thì thào tự nhủ với chính mình: “Em sẽ đi cùng anh, chúng ta cùng ra biển nhé.”
Sau đó, bà nhấn ga, chiếc xe men theo con đường nhỏ hẹp quanh co nhanh chóng trượt xuống dốc.
Liễu Huy Quân vẫn cúi đầu thật sâu nhìn người đàn ông mà mình đã yêu, rồi bà nâng khẩu súng lên, chĩa ngay vào lồng ngực mình.
Ở khúc cua của con dốc, chiếc xe không người lái đâm nát tấm rào chắn, lao vào khoảng không tối tăm thăm thẳm, vẽ lên bầu trời một vòng cung duyên dáng đánh đổi bằng tất cả sự rực rỡ đẹp đẽ cuối cùng của nó. Sau đó, chầm chậm rơi xuống. Hoàn toàn biến mất, không bao giờ nổi lên nữa
Diệp Tây Hi kinh ngạc, cô không thể tin vào hai mắt mình trước những gì vừa diễn ra.
Kết thúc, tất cả đều… kết thúc rồi.
Nhưng, nhưng còn Du Giang Nam…
Diệp Tây Hi run rẩy đứng dậy, cố gắng bước từng bước khó nhọc.
Miệng vết thương trên chân phải của cô càng ngày càng rách toạc ra, đau đớn khôn cùng, nhưng điều đó không thể ngăn cản bước chân kiên định của cô lúc này.
Du Giang Nam sẽ không sao hết, cô có thể hiến máu cho anh mà, anh nhất định sẽ không có chuyện gì hết.
Diệp Tây Hi cứ thầm nhủ với bản thân như vậy, gắng gượng lê lết mà bước đi. Phía sau lưng cô, một vết máu chạy dài.
Chân của cô càng ngày càng đau đớn, nhưng tốc độ thì không hề suy giảm, còn con đường thì như thể kéo dài đến bất tận, đi mãi đi mãi mà chưa thấy điểm dừng. Đêm nay, không có trăng, không có sao, bốn bề yên ắng bị sự tối tăm nuốt chửng. Diệp Tây Hi cắn thật chặt môi, liều mạng đè nén cơ đau đang hành hạ cô từng phút từng giây.
cô có thể làm được, cô nhất định sẽ làm được.
Đột nhiên, bước chân cô vấp phải một hòn đá sắc nhọn, cái hòn đá khốn khiếp ấy không chỉ khiến chô té uỵch xuống đất mà còn cứa thêm vào vết thương ở chân cô làm nó há miệng ngày càng rộng. Mọi sức lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, cô không thể đứng dậy nổi nữa rồi.
Diệp Tây Hi úp mặt vào hai lòng bàn tay, vừa đau vừa sợ khóc òa lên: “Phùng Tuyền, Mộ Dung Phẩm, Hư Nguyên mấy người chết ở chỗ nào rồi, mau tới cứu tôi đi chứ!”
Tiếng nói của cô vang vọng khắp không gian bốn bề là rừng núi hoang vắng nhưng cũng không có một tiếng nói nào khác đáp trả.
Diệp Tây Hi bắt đầu lồm cồm bò dậy, nếu không thể đi thì cô sẽ bò. cô nhất định phải đi cứu Du Giang Nam.
cô không biết bản thân mình đã bò như vậy trong bao lâu, cô chỉ biết giọng nói của cô càng ngày càng khàn đặc, khó khăn, còn đôi bàn tay cô thì bị sỏi đá cào rách bươm, máu me nhầy nhụa.
Ngay khi cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một dáng người cao lớn hối hả chạy về phía cô.
Tuy rằng chỉ lờ mờ nhìn thấy những đường nét nhưng Diệp Tây Hi vẫn có thể nhận ra, đó là Hạ Phùng Tuyền.
Hạ Phùng Tuyền nhanh chóng chạy tới, dìu cô đứng dậy, ân cần hỏi: “Em có bị thương ở nơi nào không?”
Diệp Tây Hi túm chặt lấy tay của anh, khào khào khó khăn vô cùng mới nói thành lời được: “Giang Nam, mau… Đưa em tới chỗ Giang Nam…Em phải đi cứu anh ấy!”
Hạ Phùng Tuyền giật thót tim, bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, vội vàng dùng cánh tay không bị thương của mình ôm lấy Diệp Tây Hi, gọi những người khác, ra lệnh cho bọn họ không được chậm trễ thêm một giây nào nữa bắt tay vào tìm kiếm Du Giang Nam.
không bao lâu, Diệp Tây Hi lại một lần nữa nhìn thấy Du Giang Nam. Anh đã quay trở về hình dạng sói nguyên thủy của mình. Cơ thể anh đã hoàn toàn cứng lạnh. Diệp Tây Hi run rẩy bám lấy cánh tay Hạ Hư Nguyên: “Hư Nguyên, mau tiến hành đổi máu giữa tôi và Giang Nam đi, nhanh cứu anh ấy đi!”
Hạ Hư Nguyên vẫn im lặng, không chút phản ứng, một người luôn hời hợt, lãnh đạm với hết thảy mọi thứ, coi cuộc đời như một cuộc chơi như hắn giờ phút này vẻ mặt cũng ngưng đọng, nghiêm túc nhìn cái xác của Du Giang Nam.
“Nhanh lên đi, tại sao lại bất động như thế chứ?” Diệp Tây Hi trong lòng nhói đau, không hiểu vì sao trái tim rất rất đau.
Hạ Hư Nguyên nhẹ giọng nói: “Tây Hi, Giang Nam đã đi rồi.”
“Anh ấy chẳng qua chỉ tạm thời tim ngừng đập thôi mà, chỉ cần thay máu của tôi là tốt rồi.” Diệp Tây Hi liều mạng lắc đầu phủ nhận: “Lần trước, Phùng Tuyền cũng giống như vậy mà.”
“Lần này không giống như thế, lần trước đổi máu cho Phùng Tuyền, tim anh ấy mới dừng lại vài giây,” Hạ Hư Nguyên lẳng lặng trần thuật lại sự thực tàn khốc: “Nhưng còn…. Giang Nam tim đã ngừng đập hơn một giờ, các tế bào trong cơ thể anh ấy đang bắt đầu quá trình hoại tử rồi.”
“Tôi không tin!” Diệp Tây Hi nắm chặt cánh tay của Hạ Hư Nguyên, mười đầu ngón tay của cô bấm sâu vào da thịt hắn: “Có phải anh sợ tôi ngất xỉu, sợ tôi gặp nguy hiểm, anh cố ý nói như vậy đúng không? Hư Nguyên, nhanh lên một chút, hãy mau đổi máu cho tôi đi, tôi không sao, thật đó, tôi hoàn toàn có thể chịu được, hãy mau đổi lại đi!”
“Đổi máu đi.” Hạ Phùng Tuyền vẫn im lặng từ nãy tới giờ bỗng nhiên mở miệng nói: “Để cho Tây Hi thử một lần đi.”
Hạ Hư Nguyên gật đầu, lôi ra các dụng cụ cần thiết, bắt đầu tiến hành trao đổi máu giữa Diệp Tây Hi và cái xác lạnh lẽo của Du Giang Nam. Diệp Tây Hi dần dần bình tĩnh trở lại, cô ngồi yên tĩnh trên mặt cỏ, mắt không rời Du Giang Nam.
Cây cỏ mềm mại, giống như ngồi trên đám mây nhưng lại khiến Diệp Tây Hi có cảm giác không thực, như thể cảnh trước mắt cô là một cơn ác mộng.
Máu của cô, từ từ chảy từng giọt từng giọt theo ống truyền vào cơ thể Du Giang Nam. Thế nhưng, anh ấy vẫn không hề nhúc nhích. Gió càng ngày càng mạnh, Hạ Phùng Tuyền cởi áo khoác của mình ra chậm rãi đến bên cạnh Diệp Tây Hi hồn bay phách lạc, anh choàng chiếc áo khoác đó lên người cô.
Hình dáng sói trắng của Du Giang Nam không hề có dấu hiệu biến mất, những sợi lông mềm mại trắng tinh khẽ rung rinh trong gió. Còn anh ấy thì không hề nhúc nhích. Diệp Tây Hi thật cẩn thận nhìn người con trai trước mặt mình, Du Giang Nam hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thanh thản giống như đang ngủ say. Thế nhưng dù cô có lay anh như thế nào anh vẫn không hề tỉnh lại.
Anh ấy đã không thể tỉnh lại nữa.
Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện những đốm sáng li ti rập rờn bay trong không gian, những đốm sáng bay múa tuyệt đẹp vô cùng.
Diệp Tây Hi nhẹ nhàng nói: “Giang Nam, đom đóm kìa.”
Vậy mà, anh ấy vẫn không hề động đậy.
Diệp Tây Hi lẩm bẩm nói: “Giang Nam, chẳng phải anh đã nói, chờ khi chúng ta tóc đã bạc răng lung lay, chờ khi cả hai chúng ta đều đã con cháu đầy nhà, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm đom đóm….Tại sao anh lại có thể thất hứa như vậy chứ?”
Thế nhưng, anh ấy vẫn hoàn toàn im lìm.
Đom đóm bay đến ngày càng nhiều, từng đàn từng đàn nối duôi nhau dập dìu bay trong rừng cây, làm bừng sáng không gian đêm đen u tối.
Nhưng Du Giang Nam đã không thể mở mắt ra ngắm nhìn những ngọn đèn tí hon tươi đẹp này.
Anh ấy lại bỏ lỡ một lần nữa.
Lần này vĩnh viễn… bỏ lỡ.
Đến khi mở mắt ra, Diệp Tây Hi mới phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện. Đầu óc cô trống rỗng ngỡ ngàng.
một lúc lâu sau, cô mới nhớ được những gì đã xảy ra. cô mất máu quá nhiều, hôn mê. Còn Du Giang Nam…
Giang Nam…
Bỗng nhiên, tay của cô được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy.
Là Hạ Phùng Tuyền. Diệp Tây Hi nhìn anh, yên lặng nhìn anh. Hạ Phùng Tuyền hiểu cô muốn biết cái gì. Anh cụp mắt xuống, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Giang Nam…. không cứu được.”
Diệp Tây Hi nhìn trần nhà, màu trắng, một màu trắng yên bình. Trong phòng cũng hoàn toàn im ắng.
Giọng nói của Hạ Phùng Tuyền lại nhẹ nhàng vang lên: “Tây Hi… em biết không, em có thai rồi.”
Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, những hình ảnh trong quá khứ như một thước phim quay chậm hiện về trong trí nhớ của cô.
cô nhớ lại mỗi phút mỗi giây mỗi giờ ở bên cạnh Du Giang Nam.
cô nhớ lại từng ánh mắt nụ cười anh ấy dành cho mình.
cô nhớ lại từng câu từng chữ anh nói với cô.
“Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn…”
Diệp Tây Hi mở mắt ra, thật sâu nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Em muốn gọi nó là Niệm Nam, Hạ Niệm Nam được không? Hạ Phùng Tuyền âu yếm vuốt ve gương mặt của cô, ánh mắt anh ấy đều thấu hiểu, đúng vậy: “Con của chúng ta sẽ tên là Hạ Niệm Nam.”
Năm năm sau———
Ngày đầu tiên của tuần lễ đầu tiên của mỗi tháng chính là ngày các thành viên Hạ gia sum vầy, quây quần bên mâm cơm gia đình, mỗi lần như thế cả biệt thự Hạ gia đều đặc biệt náo nhiệt tưng bừng.
một cô bé hai mắt tròn xoe từ trong một căn phòng trên lầu đi ra ngoài, quan sát thật cẩn thận sẽ thấy cô bé này ngũ quan thanh tú, xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, vừa nhìn liền biết tuyệt đối sau này là một đại mỹ nhân.
Đáng tiếc hành động của cô bé thì chẳng đáng yêu chút nào—– hai cánh tay nhỏ bé tung ta tung tẩy múa may quay cuồng loạn xạ, cái túi xinh xinh cô bé hết quăng sang bên trái lại ném sang bên phải, bộ dạng lưu manh đắc ý vì mưu kế được thực hiện.
“Rầm!” khuôn mặt đắc ý của thiên thần nhỏ bé đụng phải một người.
Ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy người đụng phải mình là ai, vội vàng miệng ngọt ngào lễ phép chào: “Con chào mợ, mợ hôm nay thiệt xinh đẹp tuyệt trần!”
“Đừng có làm trò với mợ nữa.” Diệp Tây Hi nheo mắt nguy hiểm nhìn cô bé: “Mộ Dung Dung, con lại làm gì trái với lương tâm rồi hả?”
“không có ạ.” Mộ Dung Dung trợn to đôi mắt đen nháy to tròn như hai hạt nhãn của mình, vô cùng vô tội: “Dung Dung hôm nay thực sự rất biết nghe lời ạ.”
“Con bé này, con trong người mang theo dòng máu gian trá của Mộ Dung Phẩm, đáng sự của Hạ Hư Nguyên và tiểu ác ma của Hạ Từ Viện mà ngoan ngoãn biết nghe lời?” Diệp Tây Hi bẹo bẹo hai má của cô bé non nớt, uy hiếp: “Thành thật khai báo mau, con lén vào phòng Niệm Nam nhà mợ làm cái gì hả? Có phải lại trêu chọc Niệm Nam nữa hay không?”
“không có, không có đâu mợ. Con lúc nào cũng yêu thương em í hết á.” Mộ Dung Dung hai mắt long lanh bày ra bộ dạng không còn gì có thể vô tội hơn.
Diệp Tây Hi không muốn nói nhảm với cô bé nữa, một tay nhấc bổng cô bé lên, đi tìm cậu quý tử nhà mình đối chất thì hơn.
Mở cửa, liền thấy ngay Hạ Niệm Nam con trai tuấn tú đáng yêu của cô giờ phút này đang đứng ngơ ngác trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn lúc này hồng đến tận mang tai, chẳng khác nào một trái cà chua chín.
“Con trai! Con làm sao vậy?” Diệp Tây Hi nhào tới, phe phẩy tay trước mặt Hạ Niệm Nam. Nhưng Hạ Niệm Nam chỉ giật mình vẫn ngây ngẩn đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích.
“Mộ Dung Dung, rốt cuộc là con làm gì với Niệm Nam nhà mợ rồi hả?” Diệp Tây Hi gào lên.
“không làm gì, con chẳng làm gì á mợ.” Mộ Dung Dung khoát khoát cánh tay mập mạp mũm mĩm của mình: “Chỉ là lúc nãy em ấy đi vệ sinh, con vô tình đẩy cửa đi vào rồi tình cờ và thật bất ngờ vô tình lần nữa nhìn thấy con chim nhỏ của em ấy thôi ạ.”
Diệp Tây Hi: (`^`)
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó: “Bởi vì hôm qua ba ba có giảng giải cho con là con nít sau này lớn lên sẽ biến đổi rất rất nhiều thứ, Dung Dung cái gì cũng đẹp rồi, nên sau này lớn lên vẫn sẽ xinh đẹp không thay đổi nhưng nhìn đến em Niệm Nam thì… không đành lòng nói cho em í sự thật phũ phàng, chim của em í quá nhỏ ạ!”
Diệp Tây Hi: (T____T)
Mộ Dung Dung hai mắt láo liên: “Nhưng sau đó, con lại cảm thấy mình làm vậy không được đúng lắm, cậu Hư Nguyên đã từng dạy, mọi việc trên đời cần đích thân mình khảo nghiệm, cho nên con quyết định đích thân đi ‘khảo nghiệm’ con chim nhỏ của Niệm Nam, nhưng mà------------- quả nhiên nó không phải là nhỏ bình thường!”
Diệp Tây Hi: (>________
Xong xuôi đâu đấy, Liễu Huy Quân quay đầu lại, nói rất nhỏ nhẹ rất dịu dàng: “Diệp tiểu thư, cho dù cô có tin hay là không tin tôi vẫn muốn nói với cô một điều, tôi cũng yêu Giang Nam … Thế nhưng, tôi lại là một người đàn bà ích kỉ, tôi còn yêu chính bản thân mình hơn.”
“Anh lúc nào cũng thích biển.” Liễu Huy Quân thì thào tự nhủ với chính mình: “Em sẽ đi cùng anh, chúng ta cùng ra biển nhé.”
Sau đó, bà nhấn ga, chiếc xe men theo con đường nhỏ hẹp quanh co nhanh chóng trượt xuống dốc.
Liễu Huy Quân vẫn cúi đầu thật sâu nhìn người đàn ông mà mình đã yêu, rồi bà nâng khẩu súng lên, chĩa ngay vào lồng ngực mình.
Ở khúc cua của con dốc, chiếc xe không người lái đâm nát tấm rào chắn, lao vào khoảng không tối tăm thăm thẳm, vẽ lên bầu trời một vòng cung duyên dáng đánh đổi bằng tất cả sự rực rỡ đẹp đẽ cuối cùng của nó. Sau đó, chầm chậm rơi xuống. Hoàn toàn biến mất, không bao giờ nổi lên nữa
Diệp Tây Hi kinh ngạc, cô không thể tin vào hai mắt mình trước những gì vừa diễn ra.
Kết thúc, tất cả đều… kết thúc rồi.
Nhưng, nhưng còn Du Giang Nam…
Diệp Tây Hi run rẩy đứng dậy, cố gắng bước từng bước khó nhọc.
Miệng vết thương trên chân phải của cô càng ngày càng rách toạc ra, đau đớn khôn cùng, nhưng điều đó không thể ngăn cản bước chân kiên định của cô lúc này.
Du Giang Nam sẽ không sao hết, cô có thể hiến máu cho anh mà, anh nhất định sẽ không có chuyện gì hết.
Diệp Tây Hi cứ thầm nhủ với bản thân như vậy, gắng gượng lê lết mà bước đi. Phía sau lưng cô, một vết máu chạy dài.
Chân của cô càng ngày càng đau đớn, nhưng tốc độ thì không hề suy giảm, còn con đường thì như thể kéo dài đến bất tận, đi mãi đi mãi mà chưa thấy điểm dừng. Đêm nay, không có trăng, không có sao, bốn bề yên ắng bị sự tối tăm nuốt chửng. Diệp Tây Hi cắn thật chặt môi, liều mạng đè nén cơ đau đang hành hạ cô từng phút từng giây.
cô có thể làm được, cô nhất định sẽ làm được.
Đột nhiên, bước chân cô vấp phải một hòn đá sắc nhọn, cái hòn đá khốn khiếp ấy không chỉ khiến chô té uỵch xuống đất mà còn cứa thêm vào vết thương ở chân cô làm nó há miệng ngày càng rộng. Mọi sức lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, cô không thể đứng dậy nổi nữa rồi.
Diệp Tây Hi úp mặt vào hai lòng bàn tay, vừa đau vừa sợ khóc òa lên: “Phùng Tuyền, Mộ Dung Phẩm, Hư Nguyên mấy người chết ở chỗ nào rồi, mau tới cứu tôi đi chứ!”
Tiếng nói của cô vang vọng khắp không gian bốn bề là rừng núi hoang vắng nhưng cũng không có một tiếng nói nào khác đáp trả.
Diệp Tây Hi bắt đầu lồm cồm bò dậy, nếu không thể đi thì cô sẽ bò. cô nhất định phải đi cứu Du Giang Nam.
cô không biết bản thân mình đã bò như vậy trong bao lâu, cô chỉ biết giọng nói của cô càng ngày càng khàn đặc, khó khăn, còn đôi bàn tay cô thì bị sỏi đá cào rách bươm, máu me nhầy nhụa.
Ngay khi cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một dáng người cao lớn hối hả chạy về phía cô.
Tuy rằng chỉ lờ mờ nhìn thấy những đường nét nhưng Diệp Tây Hi vẫn có thể nhận ra, đó là Hạ Phùng Tuyền.
Hạ Phùng Tuyền nhanh chóng chạy tới, dìu cô đứng dậy, ân cần hỏi: “Em có bị thương ở nơi nào không?”
Diệp Tây Hi túm chặt lấy tay của anh, khào khào khó khăn vô cùng mới nói thành lời được: “Giang Nam, mau… Đưa em tới chỗ Giang Nam…Em phải đi cứu anh ấy!”
Hạ Phùng Tuyền giật thót tim, bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, vội vàng dùng cánh tay không bị thương của mình ôm lấy Diệp Tây Hi, gọi những người khác, ra lệnh cho bọn họ không được chậm trễ thêm một giây nào nữa bắt tay vào tìm kiếm Du Giang Nam.
không bao lâu, Diệp Tây Hi lại một lần nữa nhìn thấy Du Giang Nam. Anh đã quay trở về hình dạng sói nguyên thủy của mình. Cơ thể anh đã hoàn toàn cứng lạnh. Diệp Tây Hi run rẩy bám lấy cánh tay Hạ Hư Nguyên: “Hư Nguyên, mau tiến hành đổi máu giữa tôi và Giang Nam đi, nhanh cứu anh ấy đi!”
Hạ Hư Nguyên vẫn im lặng, không chút phản ứng, một người luôn hời hợt, lãnh đạm với hết thảy mọi thứ, coi cuộc đời như một cuộc chơi như hắn giờ phút này vẻ mặt cũng ngưng đọng, nghiêm túc nhìn cái xác của Du Giang Nam.
“Nhanh lên đi, tại sao lại bất động như thế chứ?” Diệp Tây Hi trong lòng nhói đau, không hiểu vì sao trái tim rất rất đau.
Hạ Hư Nguyên nhẹ giọng nói: “Tây Hi, Giang Nam đã đi rồi.”
“Anh ấy chẳng qua chỉ tạm thời tim ngừng đập thôi mà, chỉ cần thay máu của tôi là tốt rồi.” Diệp Tây Hi liều mạng lắc đầu phủ nhận: “Lần trước, Phùng Tuyền cũng giống như vậy mà.”
“Lần này không giống như thế, lần trước đổi máu cho Phùng Tuyền, tim anh ấy mới dừng lại vài giây,” Hạ Hư Nguyên lẳng lặng trần thuật lại sự thực tàn khốc: “Nhưng còn…. Giang Nam tim đã ngừng đập hơn một giờ, các tế bào trong cơ thể anh ấy đang bắt đầu quá trình hoại tử rồi.”
“Tôi không tin!” Diệp Tây Hi nắm chặt cánh tay của Hạ Hư Nguyên, mười đầu ngón tay của cô bấm sâu vào da thịt hắn: “Có phải anh sợ tôi ngất xỉu, sợ tôi gặp nguy hiểm, anh cố ý nói như vậy đúng không? Hư Nguyên, nhanh lên một chút, hãy mau đổi máu cho tôi đi, tôi không sao, thật đó, tôi hoàn toàn có thể chịu được, hãy mau đổi lại đi!”
“Đổi máu đi.” Hạ Phùng Tuyền vẫn im lặng từ nãy tới giờ bỗng nhiên mở miệng nói: “Để cho Tây Hi thử một lần đi.”
Hạ Hư Nguyên gật đầu, lôi ra các dụng cụ cần thiết, bắt đầu tiến hành trao đổi máu giữa Diệp Tây Hi và cái xác lạnh lẽo của Du Giang Nam. Diệp Tây Hi dần dần bình tĩnh trở lại, cô ngồi yên tĩnh trên mặt cỏ, mắt không rời Du Giang Nam.
Cây cỏ mềm mại, giống như ngồi trên đám mây nhưng lại khiến Diệp Tây Hi có cảm giác không thực, như thể cảnh trước mắt cô là một cơn ác mộng.
Máu của cô, từ từ chảy từng giọt từng giọt theo ống truyền vào cơ thể Du Giang Nam. Thế nhưng, anh ấy vẫn không hề nhúc nhích. Gió càng ngày càng mạnh, Hạ Phùng Tuyền cởi áo khoác của mình ra chậm rãi đến bên cạnh Diệp Tây Hi hồn bay phách lạc, anh choàng chiếc áo khoác đó lên người cô.
Hình dáng sói trắng của Du Giang Nam không hề có dấu hiệu biến mất, những sợi lông mềm mại trắng tinh khẽ rung rinh trong gió. Còn anh ấy thì không hề nhúc nhích. Diệp Tây Hi thật cẩn thận nhìn người con trai trước mặt mình, Du Giang Nam hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thanh thản giống như đang ngủ say. Thế nhưng dù cô có lay anh như thế nào anh vẫn không hề tỉnh lại.
Anh ấy đã không thể tỉnh lại nữa.
Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện những đốm sáng li ti rập rờn bay trong không gian, những đốm sáng bay múa tuyệt đẹp vô cùng.
Diệp Tây Hi nhẹ nhàng nói: “Giang Nam, đom đóm kìa.”
Vậy mà, anh ấy vẫn không hề động đậy.
Diệp Tây Hi lẩm bẩm nói: “Giang Nam, chẳng phải anh đã nói, chờ khi chúng ta tóc đã bạc răng lung lay, chờ khi cả hai chúng ta đều đã con cháu đầy nhà, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm đom đóm….Tại sao anh lại có thể thất hứa như vậy chứ?”
Thế nhưng, anh ấy vẫn hoàn toàn im lìm.
Đom đóm bay đến ngày càng nhiều, từng đàn từng đàn nối duôi nhau dập dìu bay trong rừng cây, làm bừng sáng không gian đêm đen u tối.
Nhưng Du Giang Nam đã không thể mở mắt ra ngắm nhìn những ngọn đèn tí hon tươi đẹp này.
Anh ấy lại bỏ lỡ một lần nữa.
Lần này vĩnh viễn… bỏ lỡ.
Đến khi mở mắt ra, Diệp Tây Hi mới phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện. Đầu óc cô trống rỗng ngỡ ngàng.
một lúc lâu sau, cô mới nhớ được những gì đã xảy ra. cô mất máu quá nhiều, hôn mê. Còn Du Giang Nam…
Giang Nam…
Bỗng nhiên, tay của cô được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy.
Là Hạ Phùng Tuyền. Diệp Tây Hi nhìn anh, yên lặng nhìn anh. Hạ Phùng Tuyền hiểu cô muốn biết cái gì. Anh cụp mắt xuống, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Giang Nam…. không cứu được.”
Diệp Tây Hi nhìn trần nhà, màu trắng, một màu trắng yên bình. Trong phòng cũng hoàn toàn im ắng.
Giọng nói của Hạ Phùng Tuyền lại nhẹ nhàng vang lên: “Tây Hi… em biết không, em có thai rồi.”
Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, những hình ảnh trong quá khứ như một thước phim quay chậm hiện về trong trí nhớ của cô.
cô nhớ lại mỗi phút mỗi giây mỗi giờ ở bên cạnh Du Giang Nam.
cô nhớ lại từng ánh mắt nụ cười anh ấy dành cho mình.
cô nhớ lại từng câu từng chữ anh nói với cô.
“Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn…”
Diệp Tây Hi mở mắt ra, thật sâu nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Em muốn gọi nó là Niệm Nam, Hạ Niệm Nam được không? Hạ Phùng Tuyền âu yếm vuốt ve gương mặt của cô, ánh mắt anh ấy đều thấu hiểu, đúng vậy: “Con của chúng ta sẽ tên là Hạ Niệm Nam.”
Năm năm sau———
Ngày đầu tiên của tuần lễ đầu tiên của mỗi tháng chính là ngày các thành viên Hạ gia sum vầy, quây quần bên mâm cơm gia đình, mỗi lần như thế cả biệt thự Hạ gia đều đặc biệt náo nhiệt tưng bừng.
một cô bé hai mắt tròn xoe từ trong một căn phòng trên lầu đi ra ngoài, quan sát thật cẩn thận sẽ thấy cô bé này ngũ quan thanh tú, xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, vừa nhìn liền biết tuyệt đối sau này là một đại mỹ nhân.
Đáng tiếc hành động của cô bé thì chẳng đáng yêu chút nào—– hai cánh tay nhỏ bé tung ta tung tẩy múa may quay cuồng loạn xạ, cái túi xinh xinh cô bé hết quăng sang bên trái lại ném sang bên phải, bộ dạng lưu manh đắc ý vì mưu kế được thực hiện.
“Rầm!” khuôn mặt đắc ý của thiên thần nhỏ bé đụng phải một người.
Ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy người đụng phải mình là ai, vội vàng miệng ngọt ngào lễ phép chào: “Con chào mợ, mợ hôm nay thiệt xinh đẹp tuyệt trần!”
“Đừng có làm trò với mợ nữa.” Diệp Tây Hi nheo mắt nguy hiểm nhìn cô bé: “Mộ Dung Dung, con lại làm gì trái với lương tâm rồi hả?”
“không có ạ.” Mộ Dung Dung trợn to đôi mắt đen nháy to tròn như hai hạt nhãn của mình, vô cùng vô tội: “Dung Dung hôm nay thực sự rất biết nghe lời ạ.”
“Con bé này, con trong người mang theo dòng máu gian trá của Mộ Dung Phẩm, đáng sự của Hạ Hư Nguyên và tiểu ác ma của Hạ Từ Viện mà ngoan ngoãn biết nghe lời?” Diệp Tây Hi bẹo bẹo hai má của cô bé non nớt, uy hiếp: “Thành thật khai báo mau, con lén vào phòng Niệm Nam nhà mợ làm cái gì hả? Có phải lại trêu chọc Niệm Nam nữa hay không?”
“không có, không có đâu mợ. Con lúc nào cũng yêu thương em í hết á.” Mộ Dung Dung hai mắt long lanh bày ra bộ dạng không còn gì có thể vô tội hơn.
Diệp Tây Hi không muốn nói nhảm với cô bé nữa, một tay nhấc bổng cô bé lên, đi tìm cậu quý tử nhà mình đối chất thì hơn.
Mở cửa, liền thấy ngay Hạ Niệm Nam con trai tuấn tú đáng yêu của cô giờ phút này đang đứng ngơ ngác trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn lúc này hồng đến tận mang tai, chẳng khác nào một trái cà chua chín.
“Con trai! Con làm sao vậy?” Diệp Tây Hi nhào tới, phe phẩy tay trước mặt Hạ Niệm Nam. Nhưng Hạ Niệm Nam chỉ giật mình vẫn ngây ngẩn đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích.
“Mộ Dung Dung, rốt cuộc là con làm gì với Niệm Nam nhà mợ rồi hả?” Diệp Tây Hi gào lên.
“không làm gì, con chẳng làm gì á mợ.” Mộ Dung Dung khoát khoát cánh tay mập mạp mũm mĩm của mình: “Chỉ là lúc nãy em ấy đi vệ sinh, con vô tình đẩy cửa đi vào rồi tình cờ và thật bất ngờ vô tình lần nữa nhìn thấy con chim nhỏ của em ấy thôi ạ.”
Diệp Tây Hi: (`^`)
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó: “Bởi vì hôm qua ba ba có giảng giải cho con là con nít sau này lớn lên sẽ biến đổi rất rất nhiều thứ, Dung Dung cái gì cũng đẹp rồi, nên sau này lớn lên vẫn sẽ xinh đẹp không thay đổi nhưng nhìn đến em Niệm Nam thì… không đành lòng nói cho em í sự thật phũ phàng, chim của em í quá nhỏ ạ!”
Diệp Tây Hi: (T____T)
Mộ Dung Dung hai mắt láo liên: “Nhưng sau đó, con lại cảm thấy mình làm vậy không được đúng lắm, cậu Hư Nguyên đã từng dạy, mọi việc trên đời cần đích thân mình khảo nghiệm, cho nên con quyết định đích thân đi ‘khảo nghiệm’ con chim nhỏ của Niệm Nam, nhưng mà------------- quả nhiên nó không phải là nhỏ bình thường!”
Diệp Tây Hi: (>________
Danh sách chương