- Cậu vẫn luôn như vậy, Gatrix à! Một kẻ tham lam và cầu toàn đến kì cục. Cậu chính là kiểu người khi phải chọn giữa giết một người và giết một đám người, thì cậu sẽ tìm cách để cứu tất cả. Ta không đưa lời khuyên cho cậu, nhưng dựa trên những gì ta đã từng trải qua thì một khi cậu mong muốn quá nhiều, thì cậu thường sẽ mất nhiều hơn là được đó!

Con nhân sư chìa một chân lên, chỉ về phía Vera.

- Ta biết cậu sẽ không bao giờ chọn cô bé này. Thằng ngốc đứng đằng kia chắc cũng không dám chọn, nhưng để ta báo trước cho ngươi một câu, con bé đó còn trinh đấy!

Mặt Vera không khỏi hơi ửng đỏ lên, trong khi mấy người còn lại quay ra nhìn Gatrix lẫn Vera giống như thể đang nhìn hai sinh vật vô cùng kỳ cục vậy. Nhân sư bỏ qua bọn họ, tiếp tục chìm đắm trong màn độc thoại của nó.

- Cậu cũng sẽ không chọn Taara, vì cậu muốn có cô nàng trong đội ngũ sau khi rời đi. Chẳng có kẻ nào lại ngu xuẩn tới mức tự bán đứt đồng đội tương lai của mình cả! Thế nên mọi kết quả đều chỉ có thể tập trung vào cô nàng thánh nữ kia!

Thánh nữ? Gatrix trợn tròn mắt ngoái lại, và hắn thấy biểu cảm của hai người kia cũng giống hệt hắn! Jane tái xanh cả mặt, lắp ba lắp bắp.

- Vì sao... ngươi...

- Ta biết rất nhiều chuyện cô bé ạ! Hiện tại ta vẫn còn có thể quan sát rất nhiều thứ, nhưng sau lúc này đây thì chúng ta khó có cơ hội gặp mặt lại rồi!

- Ngươi rốt cục là ai? - Cho dù là Gildur nhà nhóc cũng chỉ là một con cá trong chậu mà thôi, đừng có hỗn!

Con nhân sư lừ mắt một cái, và lần này Jane bị áp lực tới mức ngã bệt ra mặt đất. Gương mặt cô lúc này tái mét không còn một giọt máu... vì hiện tại Jane không còn cảm nhận được bất cứ liên kết nào với thần linh nữa!

Tại thời điểm này, cô không còn là thẩm phán, thánh nữ dự bị của giáo hội nữa, mà chỉ là một con bé biết đánh đấm. Cảm giác khủng hoảng bắt đầu lan tràn khắp toàn thân Jane, khiến tay chân cô trở nên lạnh ngắt, tê rần.

Đúng vào lúc ấy, một bàn tay to đùng như hộ pháp, nhưng lại ấm áp như ánh nắng mùa hạ đặt nhẹ lên vai cô!

- Đủ rồi!

Cyrax mím môi, nhìn trực diện về phía con nhân sư. Cho dù cách một lớp vải, Jane cũng có thể cảm nhận được mồ hôi đang làm ướt hết một mảng vai áo của cô. Khắp toàn thân Cyrax đang rịn ra vô số những giọt chất lỏng li ti, giống như gã đang phải chịu một áp lực cực lớn vậy.

- Ài, người trẻ tuổi mà, thật đúng là chẳng biết đùa giỡn gì cả! Dù sao các ngươi đã chọn đúng đáp án, thế nên chúng ta chắc chắn sẽ không cần phải đấu với nhau rồi.

Con nhân sư nói xong, thì áp lực trong không khí đột nhiên tiêu biến hoàn toàn! Jane và Cyrax vội vàng hít thở liên tục, trong khi Vera ngồi sụm xuống như một con rối đứt dây. Chỉ có Gatrix vẫn đứng bình thản nhìn con nhân sư.

- Nếu như mục đích của lão là phá rối mối quan hệ của bọn ta, vậy thì lão thành công rồi đấy!

- Ồ không không, đó không phải là nhiệm vụ của ta! Vừa rồi chỉ là ta ngứa miệng thôi, cậu thấy đấy, ta đã nói gì về cậu đâu nhỉ?

Con nhân sư nói câu thứ hai với một giọng rất to và dõng dạc, nhưng kỳ lạ thay những người phía sau Gatrix lại chẳng ai có biểu hiện gì lạ thường cả. Gatrix biết đây là do con nhân sư chỉ nói riêng câu này cho hắn, với mục đích dằn mặt rất rõ ràng.

- Được rồi, lão thắng!

- Thế có phải ngoan không!

Con nhân sư hắng giọng, sau đó bước vài bước ra phía trước những người sống sót.

- Theo tục lệ, một khi các ngươi gặp được nhân sư, các ngươi sẽ phải trả lời một câu hỏi của nó. Trả lời đúng, nhân sư sẽ ban thưởng cho các ngươi một phép màu, và trả lời sai thì nhân sư ăn thịt các ngươi. Con oán hồn rất-có-tác-dụng trong trận chiến tương lai gần của các ngươi là một tế phẩm hợp lệ, thế nên ta sẽ bắt đầu ban thưởng cho các ngươi.

Gatrix nghiến răng, song không nói thêm một lời nào. Hắn biết con nhân sư nói như vậy không phải để chọc tức hắn. Con nhân sư đó giống hắn, đều là lính đánh thuê của Elsa, và chẳng có lí do gì để nó phải lừa gạt hắn cả.

Trên thực tế, việc nó còn tồn tại tới giờ còn khiến Gatrix ngạc nhiên hơn. Nhân sư không phải là trùm cuối bọn họ phải đối đầu, trong khi chiến lực của nó phải ở tầng tám đỉnh, tức là không có bất cứ ai, hay cách nào để chiến thắng được nó cả.

Tự dưng tồn tại một kẻ có sức mạnh khổng lồ như thế, mà lại không dùng để chiến đấu, vậy thì lý do duy nhất Gatrix có thể nghĩ tới được là con nhân sư này đóng vai trò vận hành cũng như giật dây tất cả các sự kiện ở Shazam, để mọi thứ diễn ra hợp với mong muốn của Thần.

Hay nói cách khác, đây chính là Người Đại Lý mà Gatrix đang tìm kiếm lúc đầu!

Điều này cũng có nghĩa là con oán hồn kia rất có thể sẽ dùng được trong một trận chiến nào đó sắp sửa xảy ra, và khi không có nó thì đội của Gatrix sẽ phải đổ thêm càng nhiều tài nguyên vào trận đó để chiến thắng.

Con oán hồn này nếu dùng để chiến đấu thì có thể làm được gì? Nó là vũ khí sát thương không phân biệt địch ta, cho nên trận chiến đó Gatrix đoán rằng sẽ có không gian khá rộng, và sức mạnh của oán hồn chủ yếu dùng để kiềm chân kẻ địch chứ không phải là tất yếu để thắng.

Rốt cuộc là loại kẻ địch nào mà phải dùng tới tồn tại khó chơi khó giải quyết như oán hồn chỉ để "cầm chân"? Gatrix đưa tay lên gãi gãi cằm. Chẳng lẽ kẻ địch của họ sẽ là một oán hồn khác? Hơn nữa nó chỉ dùng để câu giờ, thì rốt cuộc HỌ đang làm gì mà phải câu giờ?

Đột nhiên một tia sáng lóe ra bên trong đầu Gatrix! Hắn liếc nhanh về phía Jane, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, nhìn trân trân xuống mặt đất. Hắn bắt đầu lờ mờ đoán ra hình ảnh của trận chiến ấy rồi, và rất có thể nó cũng sẽ là trận chiến cuối cùng luôn!

Con nhân sư bước tới trước mặt Vera, nhìn chằm chằm vào cô rồi nói.

- Cô không phải người đầu tiên!

Tiếp đến nó nhìn sang Cyrax, cười mỉa với giọng điệu vô cùng khinh miệt.

- Nhược thần!

Khi bước tới chỗ Taara, lần đầu tiên con nhân sư tỏ ra vô cùng buồn bã.

- Khi khoảnh khắc ấy tới, ta hi vọng con có thể lựa chọn chính xác!

Và cuối cùng, nó dừng lại trước mặt Jane Audrey.

- Chuyện rồi cũng sẽ thành công thôi!

Để lại sau lưng bốn người tẩn ngẩn tần ngần ra với những câu nói vô thưởng vô phạt, con nhân sư tiến lại tới chỗ Gatrix.

- Lấy chiếc Tưởng ký ra đây!

Gatrix lẳng lặng làm theo. Con nhân sư chìa ra một móng vuốt, gõ nhẹ lên trên bề mặt hộp.

- Sự quyết đoán của cậu xứng đáng với một phần thưởng đặc biệt. Hãy đi vào bên trong vọng lâu và tự chứng kiến xem sự thật là như thế nào!

Gatrix nhận thấy chiếc hộp trên tay bỗng trầm xuống, như thể vừa mới được rót vào một thứ gì đó vậy! Hắn nhìn con nhân sư, rồi quay lưng bước về phía vọng lâu nơi con nhân sư canh gác ban nãy, không nói một lời nào.

Ngay khi Gatrix bước vào bên trong phạm vi của vọng lâu, hắn nhận thấy Tưởng ký lại một lần nữa cảnh báo hắn, đây chính là một điểm giao ký ức. Không chỉ vậy, dựa vào cường độ rung mãnh liệt tới mức Gatrix suýt chút nữa thì đánh rơi nó khỏi tay, có thể thấy giao điểm này là một mốc cực kì quan trọng trong lịch sử!

- Để xem rốt cuộc lão muốn ta thấy gì nào!

Gatrix thì thầm trong miệng, kích hoạt Tưởng ký.

...

Trải qua quãng thời gian chênh vênh giống như lần đầu sử dụng Tưởng ký, Gatrix xuất hiện trở lại bên trong vọng lâu. Lúc này nó vẫn còn nguyên vẹn, dù rằng cũng đã có phần nào đó bị bạc màu do dầm mưa dãi nắng.

Những nhành dây leo quấn xung quanh những cây cột trụ, lên tới tận nóc mái vòm, tạo nên một cảm giác vừa cổ kính, vừa gần gũi với thiên nhiên, khiến cho lòng người ta không khỏi lặng đi vài phần khi ngồi trong vọng lâu.

Và ở cạnh Gatrix lúc này, là hai người một nam một nữ. Nam thì uy nghi bệ vệ, mặc một bộ lễ phục cầu kì hết sức đẹp đẽ. Còn nữ... có thể thấy sở thích của T"ara chưa bao giờ là những bộ cánh lòe loẹt để tôn vinh vẻ đẹp cơ thể.

Cô nàng chỉ mặc một bộ áo vải trắng cùng quần da màu nâu, vô cùng đơn giản, đối lập hoàn toàn với hình tượng màu mè mà Shazam đang thể hiện ra. Cả hai bọn họ đang dùng trà, với một ít bánh nướng để xung quanh trên chiếc bàn đá.

- Chúng tôi lớn lên hoàn toàn trong tình thương của cha!

Có vẻ như trước đó bọn họ đang nói dở một cuộc hội thoại nào đó rồi, có điều Gatrix không thể nghe được vì nguồn năng lượng của Tưởng ký chỉ có hạn, hơn nữa chỗ năng lượng này là do con nhân sư cố tình rót vào cho hắn, như vậy có nghĩa là phần hội thoại trước đó không có ích gì cả.

- Mẹ của tôi là một phù thủy. Cả đời bà làm đủ loại việc độc ác, run rủi làm sao vào những năm tháng cuối cùng bà lại gặp được cha tôi, lúc này đang là một chàng trai đầy lý tưởng và hoài bão. Cha không kể cho chúng tôi nghe vì sao họ tới được với nhau, nhưng "đó là những tháng ngày đẹp nhất của cuộc đời ta", như cha tôi đã nói.

Cô chống hai khuỷu tay lên bàn, tì cằm vào hai bàn tay, mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Tại thời điểm đó, mặt trời đang dần xuống núi, tạo thành một quả cầu lửa đỏ quạch. Trong cái màu sắc tan tác và hoang tàn của hoàng hôn ấy, con người ta thường có những cảm xúc hoài niệm, sâu lắng đến lạ thường, và có lẽ đó cũng là lí do vì sao T"ara lại ngồi đây tâm sự với Shazam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện