Gió thu hiu hắt, lá rụng xào xạc.

Sát ý vô tận khiến Độc Cô Bại Thiên như đang ở trong mùa đông giá, toàn thân lạnh buốt, sát khí từ tứ phía tràn về, hắn như lá thuyền lắc lư trong sóng dữ.

Hơn trăm người vây chặt lấy hắn, ai cũng tỏ vẻ phẫn hận xen lẫn hưng phấn. Họ muốn được xem trận đại chiến vương cấp cao thủ trừ ma, Bất tử ma vương danh truyền thiên hạ sẽ bị diệt trừ trong tay họ.

Năm vương cấp cao thủ tỏ ra nghiêm túc, hoặc cầm lợi kiếm hoặc bắt kiếm quyết, nhìn yếu phạm hàng đầu trên võ lâm tất sát bảng chằm chằm.

Mọi lời nói đều là thừa thãi, trừ tiếng hô hấp hưng phấn của chúng nhân, chung quanh lặng ngắt.

Độc Cô Bại Thiên rũ bỏ được cảm giác nát lòng lúc này, lòng hắn yên tĩnh, vô dục vô cầu, chân khí trong thể nội vận chuyển thanh thoát, liên miên. Hắn cầm Khấp Huyết thần kiếm giơ lên trước ngực, tay trái bắt quyết bảo vệ bụng dưới.

"Xoạt."

Mấy phiến lá vàng bị hộ thể chân khí của các đại cao thủ chấn nát, cùng lúc, sáu bóng người di động như chớp, tiên thiên kiếm khí ào ạt bắn ra, cây cối gục đổ trong tiếng nổ ầm ầm, đá nát tan, cát bụi mờ mịt.

Chúng nhân đứng xa quan sát, vừa sợ vừa hưng phấn. Vu Ý nhìn Độc Cô Bại Thiên trong làn kiếm khí tung hoành, vừa phục vừa ghanh ghét, mắt hiện rõ nét âm độc.

Chiến trường liên tục mở rộng, chúng nhân lùi lại mãi, trận chiến kinh điển giữa các vương cấp cao thủ tạm ngưng sau tiếng nổ. Cát bụi tan đi, kiếm khí lặng hết, Độc Cô Bại Thiên trắng nhợt mặt mày, toàn thân đầy máu hiện ra trước mắt chúng nhân.

"Hảo!"

……

Chúng nhân cùng hoan hô.

"Độc Cô Bại Thiên ngươi còn chóng cự vô vị ư? Mau hạ vũ khí, sám hối với võ lâm." Vu Ý tỏ ra chính khí lẫm liệt.

"Ha ha…ha ha…ta nên sám hối, vì sao trước đây không giết nhiều người, sám hối vì sao những lúc quan trọng lại mềm lòng. Nếu trời cao cho ta cơ hội nữa, nhất định võ lâm sẽ máu chảy thành sông."

"Nghiệt chướng chấp mê bất ngộ, đến chết không hối cải." Tu La thiên vương Triệu Trình nói.

"Ngộ con mẹ ngươi, cải con mẹ ngươi ấy." Độc Cô Bại Thiên gầm vang, móc tình chi lệ tinh ra, dịu dàng vuốt ve: "Nguyệt nhi, nàng ngốc lắm. Có gì không thể nói với ta mà một mình nàng gánh vác?" Hắn ngẩng nhìn trời hồi lâu.

Chúng nhân thấy lệ tinh liền hô lên: "Ma tinh thần bí, vật của ma vực, là khôi bảo chống lại được sức mạnh của ma vực." Nhiều người tỏ ra tham lam.

"Ngươi tự sát hay để bọn ta tiễn ngươi?" Tu La thiên vương Triệu Trình xanh lét mặt mày, xưa nay chưa ai dám bất kính với ông ta như Độc Cô Bại Thiên vừa rồi, lòng ông ta đầy sát ý.

Cùng lúc đó, giọng nói không phân rõ nam nữ già trẻ vang lên: "Hắc hắc, mất mặt thật. Một bọn vương cấp cao thủ bắt nạt trẻ con, lão nhân gia đến đây." Một bóng người mặc hắc bào vút tới, khinh công cao siêu như vậy khiến chúng nhân chấn kinh không nói được thành lời.

"Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?" Huyết thiên vương Tần An lên tiếng, hiển nhiên lão phát hiện người này công tham tạo hóa, thực lực đạt mức đế cảnh.

"Tên chỉ là tiếng gọi, biết cũng có ý nghĩa gì, các ngươi cứ coi như ta đến cứu hắn là được." Đoạn chỉ vào Độc Cô Bại Thiên.

"Nhưng… tiền bối, hắn phải chết, hắn có ma thể, họa loạn võ lâm, nếu hiện giờ không giết hắn, tương lai còn ai khống chế được."

"Từng xá thân thành ma là có ma thể? Các ngươi không ngừng truy sát, hắn vì giữ minh mới phản kích mà coi là họa loạn võ lâm? Vớ vẩn. Ai nói…thôi, không lằng nhằng nữa, lão nhân gia muốn đưa người đi, ai định cản?" Hắc bào nhân lạnh lùng nhìn quần hùng.

Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi nói: "Tiền bối vì sao nhất định cứu hắn, người có giao tình với hắn?"

"Chà, các ngươi còn chưa chịu bỏ cuộc, nói những lời sáo rỗng đó là gì. Nói thật, ta được bằng hữu ủy thác, hôm nay phải đưa hắn an toàn rời khỏi đây."

Vu Ý gào lên: "Không được, bọn ta khó khăn lắm mới dồn hắn vào tử địa được, chỉ một câu nói đưa đi là đưa, hình như hơi quá dễ dàng."

Hắc bào nhân phất tay về phía Vu Ý, toàn bộ nhân vật đứng ở phái đó đều bị đại lực nhu hòa đẩy dạt ra, đoạn nắm tay áo Độc Cô Bại Thiên: "Đi." Thân hình cả hai vút lên không.

"Đuổi." Mấy vương cấp cao thủ hạ lệnh.

Một bóng trắng chạy về phía Độc Cô Bại Thiên, chính là bạch long câu vừa chạy đi.

"Lên ngựa trước đi, ta giúp ngươi kéo dài thời gian." Hắc bào nhân giục.

"Nhưng…các hạ…"

"Yên tâm, ta muốn đi thì cả thiên hạ chưa ai ngăn được."

Độc Cô Bại Thiên nhìn đối phương rồi giục ngựa lao đi. Với tốc độ của bạch long câu, mất một ngày mới đến Trường Sinh cốc. Dọc đường dù gặp vô số phục binh song không có coa thủ thật sự nên hắn ung dung qua được nửa ngày.

Đêm xuống, hắn dựa vào ánh trăng lao đi trên con đừng núi rộng rãi, bạch long câu đầm đìa mồ hôi, tốc độ không còn như trước. Bôn ba cả ngày, long câu thần tuần cũng có vẻ mệt mỏi. Hắn nhảy xuống ngựa định bỏ nó mà đi nhưng bạch long câu cứ đi theo. Sau cùng, hắn đành dừng lại bên bờ suối cho long câu nghỉ.

Càng gần Trường Sinh cốc, gã càng bất an, không cảm giác được dao động của tình chi lệ tinh, nội tâm cũng không thấy sinh mệnh khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt.

Nghỉ ngơi nửa thời thần, hắn lại lên ngựa, chợt phía sau vang lên tiếng vó.

"Hắn nhất định đang ở phía trước, lần này quyết không để hắn thoát."

Độc Cô Bại Thiên nhíu mày, cứ thế này chúng quyết tâm đuổi hắn vào tận Trường Sinh cốc nhưng hắn không được lựa chọn, thời gian chính là sinh mệnh của hắn.

"Đi." Hắn lại lên ngựa.

Mặt trời mọc đằng đông, hào quang vạn đạo, rực rỡ đủ màu.

Trường Sinh cốc hiện ra trước mắt, qua được sườn núi này là Trường Sinh cốc. Bạch long mã lao tới, sau lưng truy binh dày đặc.

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi chạy đi đâu, dù đế cảnh cao thủ đó đến cũng không cứu được ngươi."

Độc Cô Bại Thiên thoáng nhìn cũng nhận ra Đại Bi thiên vương Dương Thụy, cả Lí Thi, Thủy Tinh, Hoa Vân Phi. Cao thủ đến ma vực đã về, coi như hầu hết cao thủ của Thiên Vũ đại lục đều tập trung ở đây.

Tu La thiên vương Triệu Trình nói: "Tiểu nhân Độc Cô Bại Thiên, còn không mau dừng lại."

Độc Cô Bại Thiên bình tĩnh đáp: "Sống thì thế nào, chết cũng có sao, các ngươi đến đi."

Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi nói: "Độc Cô Bại Thiên, giờ ngươi chết ngay cũng đủ tự hào, mười lăm vị thiên vương cao thủ đã đến để đối phó mình người, cả trăm năm nay mới xảy ra việc thế này, ngươi chết cũng được nhắm mắt."

Mười lăm vị vương cấp cao thủ xông lên đầu tiên, theo sau là mấy chục cao thủ thứ vương cấp, và vô số quần hùng.

"Lần này ngươi còn sống sót, đúng là thiên lí nan dung." Một vương cấp cao thủ thét lên, người này là một trong mười vương cấp cao thủ đến ma vực, hận hắn nhập cốt.

Mười lăm nhân ảnh nhanh như lưu tinh lao tới. Hắn bỏ ngựa nhảy lên, lao về phía trước. Vẫn có một bóng người nhanh hơn hắn, chính là Truy Phong thiên vương Hàn Sấm.

Trước mặt là thiên vương, sau lưng có truy binh, hắn biết hiện giờ không thể đấu với các vương cấp cao thủ, đành chạy tạt ngang sang phía đông con đường. Bạch long mã theo sát, cả người và ngựa cùng trốn tránh truy sát.

Vực sâu xuất hiện trược mặt, chặn đứng đường lùi. Nhìn vô số truy binh sau lưng, hắn tuyệt vọng thật sự, không bỏ chạy nữa. Trường Sinh cốc chỉ còn không đầy năm dặm nữa là tới, ngay trước mới rồi mà đành trơ mắt nhìn. Gần trong tấc gang, biển trời xa cách.

Bạch long câu cọ đầu vào người hắn, hắn mỉm cười cưỡi lên lưng nó.

Mười lăm vương cấp cao thủ, mấy chục cao thủ thứ vương cấp lạnh lùng nhìn hắn. Trận tru ma quy mô lớn này sắp đi đến kết chục hoàn mỹ, Bất tử ma vương họa loạn võ lâm phải chịu phép.

Độc Cô Bại Thiên bình tĩnh dị thường, ánh mắt quét qua một lượt: Đại Bi thiên vương Dương Thụy, Truy Phong thiên vương Hàn Sấm, Lưu Vân phi tiên thiên vương Lăng Phi, Tu La thiên vương Triệu Trình… Lí Thi, Thủy Tinh, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti…

Ai nấy đều lạnh lùng, hắn ngửa mặt hú vang, nhìn Trường Sinh cốc ngay trước mắt thì hắn lại buồn bã. Gần trong tấc gang, biển trời xa cách. Tư Đồ Minh Nguyệt chưa rõ sống chết đang ở đó mà hắn chỉ biết cách không nhìn về.

Hắn không nghe thấy tiếng chúng nhân kêu la, chỉ ngây ngô nhìn Trường Sinh cốc.

Chúng lúc đó Vu Ý và mấy cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi xông lên, tiên thiên kiếm khí lạnh lẽo bắn ra.

Bạch long câu hí vang, đằng không lao thẳng về phía vực sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện