<!-- 1 -->
Chương 19 – Cơ ngực rất mềm
Chu Thuật Lẫm thức dậy rất sớm, vị trí của anh trống không.
Dường như có thể cảm nhận được không gian bên cạnh trở nên rộng rãi hơn, người cả đêm ‘không xấm chiếm’ qua bên này cũng bắt đầu ‘vô thức xâm chiếm’ sau khi anh rời giường.
Vừa hay ổ chăn bên phía anh vẫn còn nhiệt độ, toàn bộ khu vực vẫn là vùng thoải mái, không có vật cản trở.
Chu Thuật Lẫm rửa mặt xong đi ra thì chợt thấy ‘lãnh địa’ của mình đã bị cô xâm chiếm.
Cô đang ngủ rất say.
Bước chân của anh thoáng dừng lại, yên lặng nhìn một lát, cảm thấy hơi bất ngờ.
Cũng khá là cảnh giác đấy, lúc anh vẫn còn nằm đó thì cô ngoan ngoãn dừng lại bên ngoài ‘cảnh giới’, như có một loại rào cản vô hình trước mặt, không dám chạm vào. Thế mà anh vừa rời đi cô đã tháo bỏ ràng buộc của mình, nằm lăn qua vị trí của anh, còn kê lên gối đầu của anh.
Hơi thở trộn lẫn vào nhau.
Anh biết rồi khoảng cách sẽ được kéo gần, nhưng bây giờ còn gần hơn cả sự mong đợi của anh.
Chu Thuật Lẫm không bày tỏ ý kiến gì, cũng không đánh thức cô, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Sau một ngày tiêu hóa tin tức, cuối cùng Lục Khởi cũng lấy hết can đảm xuất hiện, thăm dò anh: [Anh.]
Chu Thuật Lẫm: [Nói.]
Lục Khởi: [Khi nào ra ngoài ăn bữa cơm chứ?]
Chu Thuật Lẫm vẫn chưa đồng ý ngay.
Lục Khởi lại chủ động nói: [Dẫn chị dâu đi cùng nữa.]
Có thể thấy được anh ta đã thành công tiếp nhận và nội hóa bản thân.
Khi ánh mắt chạm đến hai chữ kia, Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại.
Anh chỉ nói: [Qua một thời gian nữa rồi nói sau.]
Lục Khởi la hét: [Sao đến cả tôi mà anh còn giấu giếm vậy hả?]
Chu Thuật Lẫm từ chối cho ý kiến.
Chưa đến lúc thôi.
Lục Khởi: [Được rồi, anh kết hôn đột ngột như thế chúng tôi không biết gì cả, cho nên cũng không kịp chuẩn bị quà cáp gì.]
Lục Khởi: [Bây giờ tặng trước một phần, chốc nữa tôi sẽ bảo người gửi qua cho anh!]
Chu Thuật Lẫm không quá để ý, tắt điện thoại di động.
Thẩm Di ngủ lâu hơn anh một lúc. Khi tỉnh dậy, cô theo thói quen vươn tay tới đầu giường tìm điện thoại, nhưng chợt phát hiện dù vươn tay ra bao xa cũng không thể rời khỏi chiếc giường này.
Lúc còn đang nghi ngờ liệu mình có rơi vào ảo cảnh nào đó hay không, cô quyết định vẫn kiên định tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật.
Chờ cơn buồn ngủ lắng xuống, cô mở mắt ra nhìn mới phát hiện đầu giường ban đầu cách mình một khoảng rất xa.
Thảo nào sờ mãi không chạm được.
Thẩm Di đột nhiên bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
—— Điều may mắn duy nhất là anh không có ở đây, cho nên lúc này cũng không bị cô cuốn lấy hoặc là đè ép.
Trái tim đang dập dữ dội cũng thoáng thả lỏng.
Không biết có phải là tác dụng của hiệu ứng tâm lý hay không, chóp mũi của cô có thể ngửi được mùi hương tuyết tùng quen thuộc trên cơ thể anh, mang theo một chút mát lạnh.
Mùi hương này cũng đang nhắc nhở cô về sự thân mật quá mức.
Sau tấm chăn đó, cô không những không sửa đổi bù đắp mà còn xâm phạm thêm một bước nữa. Cái lỗ hỏng này càng ngày càng lớn, lớn đến mức cô không kịp có thời gian để tu bổ.
Sao cô lại như thế…?
Không thể kìm nén trái tim đang sôi sục của mình, Thẩm Di gửi tin nhắn cho Chung Du: [Tớ cảm thấy, hình như tớ không có ham muốn gì với anh ấy cả.]
Trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, Chung Du lại hờ hững đáp: [Có ham muốn cũng có sao đâu? Bà Chu, cậu là ham muốn một cách hợp pháp.]
Có danh có phận, ham muốn hợp pháp.
Chung Du nhẹ nhàng hóa giải chút thấp thỏm trong lòng cô.
Thẩm Di quay về bên phía chỗ ngủ của mình. Thật sự không nghĩ ra vì sao tướng ngủ của cô lại xấu như vậy.
Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng được trong lòng anh cô có hình tượng gì. Người ta đường hoàng ngay thẳng như thế —— còn cô thì sao?!
Lúc Thẩm Di đi ra ngoài, dì Đồng đang chuẩn bị giặt quần áo, Thẩm Di gọi bà ấy lại, bước nhanh qua bỏ tấm chăn lông kia vào máy giặt: “Giặt chung luôn đi ạ.”
“Ơ? Đây không phải là chăn lông của cậu chủ sao? Hai ngày trước tôi vừa giặt xong, không cần giặt lại đâu.” Dì Đồng cười tủm tỉm nói.
Thật đúng là “vừa giặt xong”.
Thẩm Di lại kiên trì không cho bà ấy lấy ra: “Không sao đâu ạ, dì cứ giặt lại đi.”
Dì Đồng không hiểu, đành phải làm theo.
Chu Thuật Lẫm nhìn sang bên này. Tuy không đi qua đây nhưng cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Anh bình tĩnh tiếp tục khuấy súp trong tay.
Dì Đồng rất thích Thẩm Di, xem cô như con gái của mình. Bà ấy cười nói với cô: “Hôm nay cậu chủ xuống bếp đấy, cô mau đi rửa tay chuẩn bị dùng bữa đi.”
Thẩm Di kinh ngạc, cô chưa bao giờ thấy anh nấu ăn.
Có điều bọn họ chỉ mới biết nhau một thời gian ngắn, vẫn còn rất nhiều chuyện cô chưa biết đến.
Cô vào bếp xem có giúp được gì không.
Theo tình hình trước mắt thì cô không có cách nào thản nhiên chờ anh nấu cơm xong được.
Cô nghiêng người tới trước mặt Chu Thuật Lẫm muốn nhìn xem anh đang cầm thứ gì, nhưng cũng đúng lúc này anh đột nhiên xoay người lại.
Thẩm Di mất cảnh giác, đâm sầm vào ngực anh.
“Ưm.”
Chu Thuật Lẫm phản ứng rất nhanh, vươn tay ôm eo cô.
Dưới sự khống chế động tác của anh, cô yên ổn nằm trong lòng anh, chỉ đưa tay lên sờ đầu mình.
Không đau… cũng hơi mềm.
“Tôi xin lỗi…” Vì mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Thẩm Di thành thật xin lỗi.
Chu Thuật Lẫm giơ tay phủ lên bàn tay đang xoa trán của cô: “Đau không?”
Thẩm Di cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, khẽ lắc đầu. Nhưng không dễ giải thích, cũng không thể nói chỗ đó của anh rất mềm, cho nên cô mới không thấy đau.
Chu Thuật Lẫm kéo tay cô ra, thấy trán cô vẫn trắng nõn mới chịu tin. Lúc này anh mới bớt chút thời gian trả lời cô: “Không sao. Đã nói rồi, em đừng khách sáo như thế.”
Anh thả bàn tay đang nắm eo cô ra.
Thủ lễ, khắc chế.
Đã nói rồi?
Anh từng nói rồi sao?
Chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo như thế.
Hơi thở của anh phả vào người cô, cô dám chắc mùi hương sáng nay cô ngửi được giống hệt với mùi trên người anh.
Đầu ngón tay Thẩm Di khẽ cuộn lại. Cô chuyển đề tài, hỏi: “Anh đang làm món gì vậy?”
“Cánh gà và một món sườn. Hai món này sắp xong rồi.”
Trước đây cô cho rằng anh là người bận rộn, trong một năm có thể sẽ không gặp được anh mấy lần, nhưng thực tế có vẻ không phải như thế. Anh thậm chí còn có thời gian nấu cơm cho cô?
Chuông cửa vang lên, Chu Thuật Lẫm khẽ hất cằm về phía cô.
Ở đây cũng không có gì cần cô làm, Thẩm Di đành đi mở cửa.
“Tổng giám đốc Chu —— Bà, bà Chu?” Người ngoài cửa vô thức cúi đầu, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn rõ đối phương thì kịp thời thay đổi giọng điệu.
Nghĩ đến những lời đồn thổi ở bên ngoài gần đây, người tới vừa sửng sốt vừa tò mò nhìn Thẩm Di, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, đưa đồ vật ra: “Bà Chu, đây là chút quà tặng cho tổng giám đốc Chu.”
Thẩm Di vẫn chưa quen với xưng hô này lắm, cô ngẩn ra giây lát rồi mới đưa tay nhận lấy.
—— Hình như là rượu.
Sau khi đưa đồ xong thì bọn họ ra về ngay, cũng không nán lại nhìn trộm quá nhiều.
Thẩm Di muốn nói với Chu Thuật Lẫm một tiếng, nhưng mở miệng ra lại không biết nên gọi anh thế nào.
Nhắc mới nhớ, hình như cô vẫn chưa gọi tên anh bao giờ.
Sau một lúc do dự, cô cắn môi dưới, hận không thể gọi anh là tổng giám đốc Chu như người vừa rồi, nhưng như vậy nhất định là không được.
“…Thuật Lẫm, có người tặng đồ cho anh.”
Tên của anh như làm bỏng rát đôi môi cô.
Nhưng cô cũng không thể gọi là “ông xã” được. Như vậy càng mạo phạm đến nhân vật luôn đứng trên đài cao này.
Sau mấy lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ Thẩm Di cứ nơm nớp lo sợ.
“Là quà cưới bạn bè tặng đấy. Em cứ mở ra xem đi.”
Quà cưới tức là vợ chồng cùng sở hữu.
Thẩm Di nhìn chằm chằm nó giây lát rồi đi lấy con dao nhỏ mở ra.
Đóng gói rất đẹp, cũng rất cẩn thận.
Sau khi nghiêm túc tháo ra, bên trong quả nhiên là một vò rượu. Nhìn dáng vẻ thì có vẻ là rượu tự ủ, không phải loại mua trên thị trường.
Thẩm Di không động tới, chỉ cất kỹ đi rồi quay về phòng bếp tìm anh.
Chu Thuật Lẫm đang nếm thử mùi vị của món súp, thuận miệng hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Một vò rượu.”
Động tác của anh hơi dừng lại, nhưng cũng không quá bất ngờ. Đây là chuyện Lục Khởi có thể làm được.
Thấy đôi mắt cô sáng lên, Chu Thuật Lẫm nói: “Tối nay có thể thử xem.”
Thẩm Di vui vẻ đồng ý.
Anh lại làm một món sò điệp tỏi băm và một món rau xanh, bảo cô rửa tay chờ dùng bữa.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo được xắn lên cao. Anh chuyên tâm làm việc, lực chú ý cũng không đặt trên người cô.
Tầm mắt Thẩm Di tùy ý lướt qua cổ áo hơi mở rộng của anh.
Nghĩ tới cảm giác khi va vào anh vừa nãy.
Anh cũng không hề phòng bị.
Cô rũ mắt xuống, bưng bát đĩa ra ngoài.
Chu Thuật Lẫm nhìn di động, Lục Khởi nói: [Rượu tự ủ đấy, anh và chị dâu nếm thử xem sao. Tôi nói anh hay, tôi là có thành ý lắm rồi, tổng cộng chỉ được một vò rượu như vậy nhưng tặng cả cho anh đấy.]
Chu Thuật Lẫm hỏi bao nhiêu độ.
Lục Khởi khoát tay: [Rượu tự ủ thì tính độ làm gì! Cứ bỏ ra rồi uống thôi.]
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, cũng lười để ý.
Ngoài ra còn một vài tin nhắn của người khác gửi tới, Chu Thuật Lẫm đọc qua, biết chốc nữa sẽ có rất nhiều quà được gửi tới.
Bọn họ khá tích cực tặng quà.
Anh cất điện thoại đi, ra ngoài dùng bữa.
Bình thường không xuống bếp, hôm nay cũng hiếm khi có tâm trạng.
Dì Đồng dọn dẹp vệ sinh xong đã rời đi, để lại không gian cho vợ chồng son bọn họ.
Thẩm Di đi vào tủ lạnh rót hai ly trà chanh, một ly cho anh.
Nhìn dáng vẻ ‘mười đầu ngón tay không dính nước’ của anh, cô không nghĩ là anh lại nấu ăn giỏi đến thế, nhìn rất đẹp mắt mà ăn cũng ngon miệng.
Chu Thuật Lẫm hỏi một tiếng: “Hợp khẩu vị không?”
“Hợp.” Thẩm Di cũng không nghĩ nhiều, nếu muốn sống chung, điều quan trọng nhất là phải cùng sở thích.
Cô ăn nhiều hơn nửa bát cơm, diệt sạch hết bảy tám phần đồ ăn anh nấu.
Sau khi ăn xong, cô chủ động nhận công việc dọn dẹp, Chu Thuật Lẫm không tranh giành với cô.
Một người nấu một người dọn, phân công rất rõ ràng.
Cũng không có gì rắc rối, cô chỉ cần bỏ vào máy rửa bát là được.
Khi đi ngang qua bên cạnh, ánh mắt cô đột nhiên chú ý tới vò rượu.
Trong ấn tượng của mình, cô chưa từng uống qua rượu tự ủ, nhiều nhất chỉ mới uống thử một ít rượu vang đỏ và cocktail.
Chu Thuật Lẫm đã đến phòng làm việc nhận mấy cuộc điện thoại, công việc quan liêu phức tạp, đều là cấp dưới báo cáo.
Sau khi xử lý đơn giản xong, Lục Khởi gọi điện thoại tới, anh ta ở bên kia đầu dây vừa điên cuồng lật tài liệu vừa gào rít: “Không phải chứ tên họ Chu kia, khi nào anh mới chịu đến công ty thế? Tôi cần anh trả lời gấp, vì sao không có ngày nào tôi tìm được anh hết vậy!?”
<!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->