<!-- 1 -->
Chương 21: Không quen hôn môi thì có thể thử thêm vài lần
Rạng sáng, Chu Thuật Lẫm đi tắm.
Từ phòng tắm đi ra, anh chậm rãi buộc lại áo choàng tắm, hơi lạnh trên người dần dần vơi đi, cơ thể cũng ấm lên.
Ánh mắt anh chợt khựng lại, vừa liếc mắt nhìn đã thấy người vừa rồi vẫn đang nằm yên bên chỗ của mình giờ đã lấn sang bên chỗ anh.
Thẩm Di đang ngủ say, không hề ý thức được mình bá đạo xâm chiếm lãnh thổ của người khác như thế nào.
Chu Thuật Lẫm không vội làm gì, chỉ mở điện thoại xem tin nhắn.
Tin nhắn anh muốn thêm một vò rượu nữa vẫn nằm yên đó cả đêm, Lục Khởi cuối cùng cũng xuất hiện trả lời.
[Cuộc sống về đêm vừa kết thúc, bây giờ tôi mới thấy tin nhắn.]
[Không thành vấn đề, để tôi bảo người đưa sang hai vò nữa, đồ tự ủ nên khác biệt, nhưng chắc chắn uống rất ngon. Ở chỗ tôi không có nhiều hàng dự trữ lắm đâu, nói cho anh hay, là bởi vì anh nên tôi mới cho đấy, chứ không tôi cũng không nỡ.]
[Đúng rồi, đừng uống nhiều quá nhé, rượu này tác dụng chậm rất lớn!]
“…”
Muộn rồi.
Nhìn người đã say, Chu Thuật Lẫm nghẹn lời.
Anh ta nhắc nhở cũng “kịp thời” thật đấy, sao không nói muộn thêm một chút nữa đi?
Chu Thuật Lẫm phát hiện mình không nên tin lời của mấy người này —— Một là Thẩm Di, hai là Lục Khởi. Một người nói mình không say, một người nói rượu tự ủ không tính độ, hơn nữa còn thề son sắt trợn mắt nói dối nữa chứ.
Anh nhìn vị trí của mình, bắt đầu suy nghĩ xem đêm nay nên ngủ như thế nào.
Thẩm Di đã ngủ say, nghiễm nhiên xem nơi này thành địa bàn của mình. Anh thử dời cô sang bên kia nhưng lại bị cô kháng cự, chỉ có thể thấp giọng thương lượng với cô: “Em nằm vào trong một chút, nhường chỗ cho tôi.”
Thẩm Di bị anh đánh thức nghe vậy cũng không nhúc nhích, nhìn qua rất không tình nguyện, giống như anh vừa đưa ra một yêu cầu rất khó khăn vậy.
Ai không biết còn tưởng rằng anh muốn chiếm địa bàn của cô.
Chu Thuật Lẫm đành nói rõ với cô: “Không bảo em về lại chỗ cũ, chỉ cần dịch vào trong một chút thôi.” Anh nhìn cô, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ: “Thẩm Di, tôi cũng muốn ngủ.”
Thẩm Di khẽ chớp mắt, lúc này mới có động tác, ngoan ngoãn lùi lại nửa vị trí, vừa vặn có thể chứa được một mình anh. Nhưng anh vừa nằm xuống là cô lại sát tới bên cạnh, giữa bọn họ không còn khoảng cách gì.
Lúc cô tỉnh táo không phải như vậy, sẽ ngủ ở bên kia, bọn họ cũng sẽ nằm yên bên phần giường của mình, khoảng cách giữa hai người còn lớn hơn khoảng cách cô để lại cho anh lúc này. Nhưng sau khi say rượu thì cô hoàn toàn buông bỏ phòng bị, không hề ý thức được sự nguy hiểm.
Bây giờ muốn thương lượng với cô rõ ràng là không hề dễ, Chu Thuật Lẫm cũng không nói thêm gì, nằm xuống ngay chỗ cô vừa dịch ra, không ép buộc nữa. Cô muốn quay về vị trí của mình thì cứ quay về, còn không thì bỏ đi.
Anh nhắm lại định ngủ, nhưng Thẩm Di lại không hề yên tĩnh. Sau khi giương mắt nhìn anh, cô ôm lấy cánh tay anh, dựa sát vào người anh, cong môi ngủ.
Cơ thể Chu Thuật Lẫm cứng đờ, vẫn không so đo với cô.
Trên cánh tay anh có cơ bắp, lúc ôm có thể cảm giác được, Thẩm Di chợt nhớ tới cơ ngực của anh. Cô tưởng anh đã ngủ nên đưa tay qua, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, quả nhiên lún xuống. Trong lúc nhất thời, đôi mắt của cô còn sáng hơn cả những vì sao ngoài kia.
Cho đến khi hai tay cô đều bị anh nắm lấy, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng: “Ngủ đi.”
–
Uống rượu lại ngủ muộn, còn không có ai gọi dậy, Thẩm Di ngủ thẳng một giấc không biết trời trăng mây gió gì.
Lúc ý thức hồi phục, cô có chút mơ hồ. Khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn, cô lại càng bối rối hơn.
Cô không biết vì sao gần như cả người mình đều bám vào người anh, ôm chặt lấy anh ngủ.
—— Chuyện này có khác gì với chuyện cô mạo phạm thần linh không nhỉ?
Cô cứ thế ngủ suốt một đêm sao?
Cả người Thẩm Di đều cứng đờ, quên mất cả cơn đau đầu do say rượu, không biết tay chân nên có động tác như thế nào. Không biết Chu Thuật Lẫm đã tỉnh từ lúc nào, trong lúc hoảng loạn, cô đối diện với đôi mắt đen kịt của anh.
Sau khi ngẩn ra giây lát, Thẩm Di theo phản xạ xin lỗi: “Xin lỗi!”
Chu Thuật Lẫm nhìn cô thật sâu.
Tầm mắt Thẩm Di di chuyển khỏi đôi mắt anh, dừng lại trên cánh môi anh, lúc này cô cũng nhớ ra một số chuyện, nhất thời căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ. Hôn thì chắc chắn là cô không dám hôn nữa, chỉ nhắm chặt mắt lại, hơi cúi đầu, luôn miệng nói: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!”
Cô gần như là bỏ chạy, lật đật trèo xuống từ bên giường của mình, không dám ngủ nướng thêm một giây nào nữa.
Động tác hoảng hốt, cũng vội vã như lời xin lỗi.
Thẩm Di không thể tưởng tượng được tối hôm qua mình đã làm những gì. Lần trước chỉ là chiếm chỗ ngủ của anh, nhưng lần này người ta vẫn còn nằm đó, vậy mà cô chẳng hề cố kỵ gì.
Cô lớn mật suy đoán nguyên nhân khác thường của mình, có thể là tối hôm qua tiếp xúc với anh quá nhiều, vị trí bên cạnh lại có hơi thở của anh, vô thức dụ dụ cô mò tới.
Trong lúc vội vàng cô vẫn không quên cầm theo điện thoại di động, xoa xoa huyệt thái dương căng phồng, bấm vào tin nhắn bên trong.
Chu Diệc Hành gửi Wechat cho cô, là địa chỉ một nhà hàng tư nhân, muốn hẹn cô ra ngoài chơi.
Cho dù không trở thành vợ chồng nhưng họ vẫn là bạn bè cùng nhau lớn lên. Tình cảm vẫn còn bày ra ở đó, không thể nói cắt đứt là đứt được, bây giờ anh ta còn cẩn thận giữ gìn và tích cực hơn lúc trước.
Nhìn thấy tin nhắn của anh ta, trong đầu Thẩm Di lại gợi lên một ký ức nào đó. Cô nhớ lại vấn đề tối hôm qua. Hình như sau khi anh ta gửi tin nhắn tới, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh ta chưa từng dạy em sao?”
Câu nói này như vẫn còn ở bên tai.
Cùng lúc giọng nói vang lên, trái tim cô cũng run rẩy kịch liệt, hô hấp nóng bỏng dồn dập.
Lúc ấy thần kinh bị rượu làm tê liệt, nhưng bây giờ đã khôi phục lại sự tỉnh táo, cũng có thể suy nghĩ phân tích.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô bị giằng xé giữa hai mối quan hệ ‘quá khứ’ và ‘hiện tại’.
Đó không còn là mối quan hệ duy trì khoảng cách bình thường mà là một cuộc giằng co tình cảm.
……
Tối hôm qua không tắm rửa, cứ thế nằm ngủ một đêm, Thẩm Di không chịu được mình như vậy nên sau khi tỉnh dậy cô lập tức đi tắm.
Vòi hoa sen treo trên cao, khi dòng nước trút xuống, cô nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra tối hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu.
Chuyện xảy ra sau khi uống rượu chưa chắc sẽ nhớ rõ hết, nhưng cô lại nhớ được hơn phân nữa.
Những ký ức đó dần dần ùa về.
Cánh môi càng mím chặt.
…… Trời ạ, cô đã làm gì thế này?
Trên cơ bản Chu Thuật Lẫm không có động tác gì, đều là cô mạo phạm, từng bước sa đọa.
Bình thường sao không thấy cô viết cảnh tình cảm tốt như thế đi?!
Chỉ trong vòng một buổi tối, từ điểm kiến thức trống rỗng đã chuyển sang nắm được hơn phân nửa.
Cô cảm thấy cô còn phải nói với anh hai câu xin lỗi.
Nhưng tại sao bọn họ lại làm ra nhiều chuyện như vậy? Làm sao anh có thể dạy…
Tắm rửa xong đi ra, Thẩm Di vẫn mất hồn mất vía.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm đảo qua người cô, đi vào rửa mặt.
Sau khi anh đi vào, Thẩm Di mới chợt nhớ ra mình bỏ quên thứ gì bên trong. Cô cắn răng quay lại gõ cửa.
Giọng anh không hề để ý: “Cứ vào đi.”
Thẩm Di vội vàng đi vào, nhanh chóng lấy đi quần áo lót mình để lại rồi ôm vào trong ngực, cúi đầu vội vàng đi ra.
À, một cái là kiểu ren, một cái là kiểu buộc dây. Thẩm Di chỉ vừa nhìn thấy chúng là trên mặt đã ửng đỏ một mảng lớn. Đây không phải là những thứ có thể để anh nhìn thấy.
Cô đành phải tự an ủi mình, đều là màu trắng nên cảm giác tồn tại rất yếu ớt, anh vừa đi vào trong là cô đã kịp phản ứng lại, chắc anh vẫn chưa phát hiện ra đâu nhỉ?
Cô nào biết rằng người đàn ông vừa bước vào phòng tắm là ánh mắt đã dừng lại ở thứ đó, nhưng tiếng gõ cửa đã nhanh chóng vang lên đúng như trong dự đoán của anh. Lúc cô đi vào lấy, ánh mắt thậm chí còn không dám nhìn anh, thực sự giống hệt như một con gà gô.
Từ trong sự hoảng hốt của cô có thể thấy được trận tuyến của cô đang cực kỳ hỗn loạn.
Trận tuyến hỗn loạn, liệu có phải có liên quan đến trái tim không?
……
Cả ngày hôm nay Thẩm Di cứ cố ý hoặc vô tình tránh Chu Thuật Lẫm. Không có cách nào thản nhiên ở chung với anh như trước, lúc nào gặp anh cũng cúi đầu hoặc quay mặt đi nơi khác.
Vốn tưởng anh sẽ đến công ty nhưng không hề, anh ở nhà cả ngày giống như không có việc gì làm vậy.
Nhưng bởi vì chuyện tối hôm qua nên hiện tại cô không có cách nào đối mặt với anh.
Chu Thuật Lẫm hẳn đã phát hiện ra, song anh nhìn thấy rồi cũng không nói gì.
Thẩm Di không có cách nào bình thường được, nhưng anh thì vẫn như thường lệ. Lúc muốn ăn cơm sẽ gọi cô tới, lúc muốn làm gì cũng sẽ gọi tên cô.
Cô không đủ lỗi lạc, còn anh thì rất thản nhiên.
So ra, cô cảm thấy mình là một kẻ tiểu nhân, nhưng anh thì vẫn thanh cao như vầng trăng trong gió.
Trong lòng Thẩm Di không ngừng thở dài. Nếu như không phải quá rõ ràng, cô đã muốn đến đâu đó ở lại mấy ngày, chờ chuyện này biến mất khỏi tâm trí rồi mới cân nhắc xem có nên quay về hay không.
Cô cắn răng vùi đầu bên cửa sổ sát đất viết bản thảo. Tin tức tốt duy nhất là tuyến tình cảm vốn bị mắc kẹt mấy ngày trước cuối cùng cũng đã có chút tiến triển. Cô cảm thấy dường như cô đã nắm được chút linh hồn mà trước đó bất luận thế nào cô cũng không nắm được. Không thể nói là vô cùng suôn sẻ, nhưng ít nhất có thể đẩy xa tiến độ một chút.
Buổi tối, Thẩm Di cầm ly nước trái cây mới ép ngồi trong phòng khách xem phim. Chu Thuật Lẫm đi tới, tiện tay đặt chăn lông lên người cô.
Cô mặc ít, hôm nay nhiệt độ rất thấp, đắp chăn sẽ ấm hơn.
Đầu ngón tay Thẩm Di nắm một bên tấm chăn lông, cảm giác như phải bỏng.
Cô, cô mới giặt nó sạch sẽ không để lại chút mùi hương gì, cũng không dám để lại, định sẽ không chạm vào nó nữa. Nhưng sao anh lại đưa cho cô?
Bây giờ cô chạm vào thì phải giặt lại…
Sau vài lần như vậy, có lẽ cô phải cân nhắc xem có nên tặng cái mới cho anh hay không.
Thẩm Di không muốn dùng nó lắm nhưng lại không tiện từ chối, cô cố gắng đè nén chút bất an của mình. Nhưng từ sau khi anh ngồi xuống, sự chú ý của cô không thể tập trung vào bộ phim nữa.
Thẩm Di cho rằng anh sẽ không phát hiện ra hoạt động tâm lý của cô. Một lát sau, cô để ý thấy người bên cạnh muốn đứng dậy, bèn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thở phào xong, tựa như anh đã phát hiện ra chút bất thường của cô, đột nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt mang theo sự đánh giá.
Trên người anh toát ra cảm giác áp bức, ngay cả ánh mắt quan sát cũng khiến người ta sinh ra áp lực.
Mọi hoạt động tâm lý của cô dường như không còn nơi nào để ẩn nấp khi ở trước mặt anh.
Chu Thuật Lẫm nhìn cô vài giây, vẫn chưa thỏa mãn, cũng không thu tay lại, giống như đã phát hiện ra điểm bất thường nào đó của cô. Sau khi đứng dậy anh không rời đi ngay mà ngược lại còn đi về phía cô.
Dưới sự kinh ngạc của cô, anh cúi người xuống, hai tay chống lên thành sô pha phía sau cô, cụp mắt nhìn cô nhẹ nhàng hỏi: “Không quen như vậy à?”
Anh bình tĩnh ngăn chặn suy nghĩ muốn chạy trốn của cô, lặng lẽ khóa chặt cô lại.
Thẩm Di nhất thời không kịp phản ứng: “Sao, sao cơ?”
Nhưng cô là người thông minh, nhanh chóng hiểu được anh đang hỏi gì, suýt chút nữa còn cắn phải đầu lưỡi.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh là sự trầm tĩnh ung dung, còn có những chỗ tối qua cô đã ‘mạo phạm’.
Cô hốt hoảng rũ mắt xuống, vừa định thử phủ nhận nhưng lại chợt nhận ra anh hoàn toàn không cần câu trả lời của cô. Khi đã hỏi ra thì anh cũng đã có câu trả lời, cho nên cô không cần phải ngụy biện.
Thẩm Di lo sợ bất an, nghĩ bụng phải chăng hôm nay cô đã làm gì quá đáng? Có nên xin lỗi anh không?
Nhưng cũng chính lúc này, Chu Thuật Lẫm thản nhiên mở miệng: “Nếu không quen thì có thể thử thêm vài lần nữa cho quen.”
Thẩm Di kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hun hút của anh.
Chút hoảng loạn đó đã được sự bình tĩnh của anh hóa giải.
Cô không biết liệu mình có hiểu sai hay không, nhưng có vẻ như không phải như vậy. <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->