- Thấy chưa? Đó là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, có lẽ lần này chúng ta sẽ được nghe anh ấy lên tiếng.
Một tên cán bộ mập mạp hơn bốn mươi tuổi khi thấy Vương Tử Quân xoải bước đi vào thì khẽ nói với đồng bạn, đồng thời trên mặt còn treo nụ cười hả hê.
Huyện Hồng Bắc là một địa phương khá lớn, hễ có bất kỳ chuyện gì cũng sẽ được truyền ra xôn xao.
- Chó má, không phải làm kiểm điểm trước hội nghị công tác toàn huyện sao? Hì hì, ngươi này quá thích náo động, có lẽ còn không biết câu nói bắn chim đầu đàn.
Vương Tử Quân còn chưa quá quen thuộc đám cán bộ lãnh đạo xã thị trấn trong huyện Hồng Bắc, hơn nữa khoảng thời gian trước hắn vì khoản tiền phát cho giáo viên mà làm cho những xã thị trấn khác cũng phải làm theo, hầu như làm cho nhiều người tức giận, thế là không có ai tiến lên chào hỏi.
- Chào anh, anh là Bí thư Vương của xã Tây Hà Tử có phải không?
Một vị cán bộ thanh niên đeo kính thấy Vương Tử Quân tiến vào trong hội trường thì tranh thủ thời gian tiến lên chào đón.
Tiểu tử này hơn hai mươi tuổi, bộ dạng hào hoa phong nhã và khá vui vẻ hòa đồng, Vương Tử Quân thấy như vậy thì khẽ gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, tôi là cán bộ Tiểu Tạ thuộc khoa cán bộ của phòng tổ chức huyện ủy, bí thư Tiền đặc biệt căn dặn tôi chờ anh ở chỗ này, anh ấy nói hôm nay anh có thể ngồi trên đài chủ tịch.
Tên cán bộ Tiểu Tạ nói chuyện rất khách khí nhưng trong lòng thầm hiểu có chuyện gì xảy ra, thế là khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.
Dù nghe nói bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử còn rất trẻ nhưng Tiểu Tạ vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì đã lắp bắp kinh hãi, hắn không ngờ một vị cán bộ mạnh tay có tiếng lại có bộ dạng thế này, có lẽ là cùng tuổi với mình, vậy là trong lòng không hiểu vì sao chợt sinh ra cảm giác chán ghét.
Vương Tử Quân nghe xong lời của Tiểu Tạ thì thầm hiểu rõ ràng, xem ra lão Tiền Học Bân kia quyết định chơi mạnh tay, có lẽ không muốn bêu rếu vào làm cho mình mất mặt trước tất cả mọi người trong huyện sẽ không chịu bỏ qua.
Vương Tử Quân thầm mắng lão già Tiền Học Bân nhưng vẫn gật đầu cất bước đi về phía đài chủ tịch.
Đám người phía dưới đang mở miệng bàn tán xôn xao, đột nhiên bọn họ thấy Vương Tử Quân đi về phía đài chủ tịch, thế là không khỏi ngậm miệng lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Trên đài chủ tịch tổng cộng có năm chiếc bàn, có hai chiếc micro sáng bóng, sáu ly trà xếp thành một hàng.
- Bí thư Vương, anh ngồi ở chỗ này.
Tiểu Tạ chỉ vào một chỗ trống không có ký danh, sau đó dùng giọng ngạo nghễ nói.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi xuống vị trí Tiểu Tạ chỉ với gương mặt điềm nhiên như không. Tiền Học Bân sắp xếp như vậy làm cho ý chí chiến đấu trong lòng Vương Tử Quân bùng lên thêm vài phần.
Phía dưới vang lên những tiếng cười càn quấy và bêu rếu, Vương Tử Quân tất nhiên biết tiếng cười kia hướng về phía mình, nhưng hắn cũng không quan tâm đến đám người chung quanh, trên mặt vẫn treo một nụ cười không chút sợ hãi.
Mỗi lần có đại sự xảy ra thì cần phải ổn định bàn chân không được rối loạn, hơn nữa còn phải có định lực và dũng khí, đó chính là những gì Vương Tử Quân yêu cầu chính mình, công phu ẩn nhẫn vào kiếp trước càng có tác dụng vào lúc này, có rất nhiều ý nghĩ chợt ro ràng trong đầu hắn.
Hội nghị bắt đầu, phó bí thư huyện ủy Tiền Học Bân, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Phương Chấn Đào, phó phòng tổ chức huyện ủy Lâm Giang Hà đi vào hội trường theo thứ tự. Tiền Học Bân cao lớn đi tận đằng trước, khi thấy Vương Tử Quân đang ngồi trên đài chủ tịch thì trong cặp mắt nhỏ lộ ra cái nhìn trào phúng.
"Tiểu tử người không phải kẻ thích sửa cũ thành mới, nói cái gì là cần đổi mới công tác sao? Còn dám ra vẻ với cả ông đây, lần này ông cho mày chết, cũng cho mày biết rõ trời cao bao nhiêu. Đời người là một vở kịch, nhân vật gì nên diễn vở kịch gì phải rõ ràng, ông cho mày vênh váo tự đắc một lúc, nếu không đưa mày lên cao rồi thả xuống cho chết ngất thì khó thể hả dạ!"
Tiền Học Bân thầm oán hận Vương Tử Quân, lão tất nhiên sẽ không bộc lộ những suy nghĩ trong lòng lên vẻ mặt mà gật đầu với Vương Tử Quân rất phong độ, sau đó đi đến vị trí có ghi rõ tên của mình và ngồi xuống.
Trưởng phòng tổ chức huyện ủy Phương Chấn Đào là một kẻ mập mạp ục ịch, trên gương mặt hình cầu luôn treo nụ cười vui vẻ. Hắn biết rất rõ vì sao hôm nay Vương Tử Quân kia lại ngồi trên đài chủ tịch, thế là không khỏi thầm mắng Tiền Học Bân ra tay âm độc, đồng thời lại có vài phần đồng tình với Vương Tử Quân.
Nhưng Phương Chấn Đào có đồng tình cũng sẽ không muốn chen vào trong vòng xoáy, thân trong quan trường thì khó thể nào mềm lòng được.
- Các đồng chí, bây giờ tôi tuyên bố đại hội bắt đầu, hội nghị lần này có bốn chương trình, lúc này sẽ tiến hành chương trình thứ nhất. Mời đồng chí thường ủy huyện ủy, trưởng phòng tổ chức Phương Chấn Đào lên phát biểu vài lời.
Lâm Giang Hà là người chủ trì hội nghị lần này, hắn nói năng rất có khí phách, cực kỳ có lực.
Lâm Giang Hà cũng thầm có chút hưng phấn, cũng không phải vì hắn được chủ trì hội nghị hôm nay, chủ yếu là vì Vương Tử Quân đang ngồi trên đài. Vương Tử Quân vì sao phải ngồi nơi đó thì hắn hiểu rất rõ, hắn nhìn có chút hả hê, đồng thời cũng muốn xem kết cục của tên kẻ thù kia là thế nào.
Vương Tử Quân ngồi trên đài rất bình tĩnh và trấn định, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống bên dưới, tuy hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng hội nghị lần này xem ra mình cần phải đánh trận ác liệt. Tiền Học Bân sắp xếp vị trí cho mình như vậy, mình sẽ dứt khoát phát huy tác dụng của vị trí này.
Một ý chí chiến đấu bùng lên kích động Vương Tử Quân, hắn tỉnh táo nghe Phương Chấn Đào đọc văn kiện nhưng trong lòng lại đang cân nhắc những gì mình sắp sửa phải nói.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Phương Chấn Đào máy móc kết thúc lời phát biểu của mình.
Thật ra trong toàn hội trường cũng không có mấy vị cán bộ nghe rõ ràng những lời phát biểu của Phương Chấn Đào, thân là người trong quan trường, mọi người đã có thói quen nghe những bài phát biểu máy móc khách sáo. Hội nghị không quan trọng thì lời nói sẽ không quan trọng, lãnh đạo không coi trọng thì tiến triển không thuận lợi, hoàn thành không viên mãn, thành công nhưng không lớn, công tác không vững chắc, hiệu suất không cao, đây là câu nói mà mọi người thường nghe đến mức tai mọc kén, tâm tư của tất cả cán bộ đều đặt lên bài phát biểu của bí thư Tiền Học Bân.
Mọi người đều thầm hiểu những lời nói cuaer Tiền Học Bân mới thật sự là chính, những lời của Phương Chấn Đào chỉ là cho có phép mà thôi, chỉ là tổng kết lại những công tác trước đó, nói ra những vấn đề còn tồn tại, sau đó nói ra phương hướng cần cố gắng, cuối cùng sẽ là tiếng vỗ tay nhiệt.
- Lúc này mời bí thư Tiền phát biểu.
Trong hội đường chợt vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, âm thanh như sấm dậy, giống như thủy triều kéo dài hoài không thôi.
- Các đồng chí, hội nghị hôm nay phòng tổ chức đã chuẩn bị cho tôi một phần bản thảo, hơn nữa bản thảo này viết rất tốt, chỉ ra không ít vấn đề, cũng viết dựa theo đề cương của tôi đưa ra. Vì quá dài nên tôi cũng không muốn máy móc, sau hội nghị có thể in và phát hành, để cho các đồng chí nghiên cứu cho tốt...
Tiền Học Bân là một vị cán bộ xã đi từng bước lên đến chức vụ phó bí thư huyện ủy, lão coi như là người bám rể sâu ở xã Tây Hà Tử, khi nói chuyện thì đám cán bộ ở dưới đài càng ngồi nghiêm chỉnh hơn, giống như đang nghe tổng thống phát biểu vậy.
Tiền Học Bân gần đây rất kiêu ngạo về khả năng khống chế bầu không khí của mình, phải nói rằng lão rất có tài ăn nói, lão nói chuyện xưa nay không dùng bản thảo. Bây giờ lão lại dựa theo lệ cũ mà phân phó bảo thảo của mình xuống cho các cán bộ bên dưới, đợi đến khi phòng tổ chức hao tổn hết tâm tư thì lão chỉ xem qua, sau đó đến lúc phát biểu thì tự mình phát huy.
Nghe nói có người đã từng tổng kết lại những lời của bí thư Tiền, nói chung là có ba đặc điểm: Có độ khoa trương, khống chế toàn cục, tổng kết rõ ràng. Dù tổng kết khó tránh khỏi những lời nịnh bợ, nhưng cũng không mất đi tính hiện thực. Vì thế dù lão chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong huyện, thế nhưng những lúc lão lên tiếng thì không có bất kỳ kẻ nào đứng ra làm thiêu thân.
Tiền Học Bân nhìn đám cán bộ tập trung tinh thần bên dưới mà trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Những năm gần đây huyện Hồng Bắc chúng ta nắm công tác tổ chức rất tốt, có thành tích rõ ràng, đặc biệt là từ khi trưởng phòng Phương nhận chức đến bây giờ, công tác tổ chức của chúng ta đã vài lần được phòng tổ chức thị ủy cho ra thông báo khen ngợi, điều này là rất tốt.
Lời dạo đầu của Tiền Học Bân làm cho Phương Chấn Đào ngồi bên cạnh nghe vào tai và cảm thấy không thoải mái, gương mặt có chút không được vui sướng. Tiền Học Bân anh dù là phó bí thư, nhưng Phương Chấn Đào tôi cũng là thường ủy huyện ủy, tuy anh nắm công tác đoàn thể nhưng bây giờ giọng điệu lại giống như Phương Chấn Đào tôi là cấp dưới thấp kém vậy.
Trong tiếng vỗ tay ồn ào, Tiền Học Bân tiếp tục nói:
- Thành tích là thứ mà chúng ta muốn khẳng định, nhưng như vậy là không đủ, chúng ta cũng không thể che giấu. Hôm nay chúng ta tổ chức họp, tôi có gì nói đó, mọi người thấy có thì sửa, không có thì miễn...
- Công tác tổ chức là một công tác nghiêm cẩn nhất, nó liên quan đến sự thành bại của sự nghiệp chúng ta, ổn định đại cục. Vì thế chúng ta cần nghiêm khác dựa theo nguyên tắc của tổ chức, thực hiện và hoàn thành những công tác theo đúng trạng thái tốt nhất. Bây giờ có những đồng chí trẻ tuổi, tác phong táo bạo, chính mình không biết gì về công tác tổ chức, còn dám ngang ngược can thiệp, đề xuất cái gì gọi là tuyển cử dân chủ, không phải làm bừa sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiền Học Bân, dù là Tiền Học Bân đang ngồi nói bằng miệng lưỡi lưu loát trên đài hay là đám nhân viên đến tham gia hội nghị ở bên dưới, tất cả mọi người đều biết rõ người được Tiền Học Bân nhắc đến là ai.
- Tổ chức sắp xếp anh lên vị trí này, chính là tổ chức tín nhiệm anh, công tác cần phải đổi mới, như vậy là rất đúng, nhưng điều kiện tiên quyết chính là kết hợp với thực tế địa phương.
- Biết đâu xuất phát điểm của anh là tốt nhưng sẽ làm ra những cử động lập dị? Có thể ảnh hưởng đến công tác hay không? Có thể ảnh hưởng đến ý đồ của tổ chức hay không? Cái này khó mà nói cho rõ. Vì thế tôi nhắc nhở những đồng chí như vậy, nếu như phương hướng đã sai thì dừng lại đừng tiếp tục đi về phía trước. Chủ tịch Mao từng dạy bảo chúng ta, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, anh sửa cũ thành mới thì phải biết kết hợp với thực tế, nếu không thì chẳng phải cứt chuột làm bẩn nồi canh sao?
Phía dưới chợt vang lên những tiếng cười khá lớn, Lâm Giang Hà lại cảm thấy thần kinh căng thẳng, hắn hết sức chăm chú nghe lời phát biểu của Tiền Học Bân, trong lòng thật sự rất thoải mái.
Dương Vân Binh ảm đạm xuống đài, Lâm Giang Hà luôn cảm thấy cảm kích và thua thiệt với Dương Vân Binh, hắn thậm chí nghĩ nếu có cơ hội sẽ dùng trăm phương ngàn kế để kéo Vương Tử Quân vào chỗ chết. Nhưng người kia quá tinh ranh, dù Lâm Giang Hà có nghĩ đau đầu cũng không tìm ra cơ hội để ra tay. Đối đãi với loại người tâm cơ sâu sắc chỉ là tàn nhẫn và tàn nhẫn mà thôi, nếu như không có mười phần nắm chắc thì hắn sẽ không dám đơn giản ra tay, nếu không sẽ là nhấc đá đập chân mình.
Bây giờ nghe bí thư Tiền nói chuyện, trên mặt Lâm Giang Hà chợt bùng lên cảm giác sinh động nó không nên lời, đồng thời cũng tràn đầy sung sướng. Hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở ra, chỉ có thể nói là một chữ sướng.
"Đúng là một lãnh đạo tốt, lại là một người giỏi dùng từ, nói đến nguyên tắc tổ chức cực kỳ đúng chỗ và thấu đáo, còn nữa, lại lấy hình tượng cứt chuột làm bẩn nồi canh, đúng là quá giống!"
Lâm Giang Hà chăm chú nghe Tiền Học Bân nói chuyện, hắn thỉnh thoảng lại cúi đầu hý hoáy, ngẫu nhiên nhìn về phía bí thư Tiền, càng cảm thấy bí thư rất cao, rất hiên ngang, ngay cả tư thế phát biểu cũng cực kỳ có phái đoàn.
Vẻ mặt Tiền Học Bân chợt trở nên ngưng trọng, lão áp tay xuống rồi dùng giọng thành khẩn nói:
- Các đồng chí, hôm nay có lẽ lời của tôi có hơi thô, nhưng tôi nói như vậy cũng là lời đề tỉnh cho một số ít đồng chí, đó là nên nghiêm khắc triển khai và mở rộng công tác theo đúng nguyên tắc của tổ chức, nếu như có làm tốt thì nên làm cho xong, đừng gây chuyện, nếu không làm cho người ta lúc nào cũng bực bội, chỉ nghĩ đến chuyện kêu oan, còn tâm tư đâu mà công tác? Các đồng chí, chúng ta đang ở nơi cơ sở nhất của chính quyền, nếu không đổ sức nơi cơ sở thì trời rung đất chuyển...
Khi Tiền Học Bân nói ra những lời thấm thía thì Tiểu Tạ phụ trách hội nghị khẽ chạy lên đài chủ tịch, hắn khẽ nói vài câu với Tiền Học Bân.
Tiền Học Bân nghe được lời của Tiểu Tạ thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn, lão đi xuống rồi phất phất tay nói:
- Các đồng chí, tôi chậm trễ mọi người thời gian vài phút, lời tôi còn chưa nói xong thì có điện thoại của đồng chí trưởng phòng Lưu của phòng tổ chức thị ủy, tôi phải ra đón tiếp, mọi người cứ nghỉ ngơi một chút, chờ tôi quay lại sẽ tiếp tục hội nghị.
Khi nói đến trưởng phòng Lưu của phòng tổ chức thị ủy thì Tiền Học Bân càng cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như lão và vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy kia có quan hệ thân thiết còn hơn cả anh em.
Vào lúc bình thường thì Tiền Học Bân sẽ thích đi lại thư thái, lão cảm thấy như vậy không phải nói học là được, còn cần phải đạt đến một cảnh giới nhất định mới xong. Nhưng bây giờ có lẽ lão đã quên bộ dạng bình tĩnh của mình, cả đoạn đường liên tục chạy chậm, vội vàng lao xuống đài. Lão chạy đến trước điện thoại không kịp thở, sau đó cung kính cầm lấy điện thoại rồi cười nói:
- Trưởng phòng Lưu, chào ngài, đã để ngài phải chờ lâu, tôi là Tiền Học Bân.
- À, bí thư Tiền đang họp sao?
Âm thanh vang dội của trưởng phòng Lưu từ trong điện thoại truyền ra.
Tiền Học Bân vốn đã quen thuộc với cách nói chuyện của trưởng phòng Lưu, lúc này nghe thấy giọng điệu của Lưu Viên Triều thì không khỏi cảm thấy vui vẻ. Lão biết rõ trưởng phòng Lưu là người ngay thẳng, bây giờ nói với giọng điệu thế này thì chắc chắn tâm tình rất tốt. Tất nhiên làm một viên cán bộ cấp dưới thì thích nhất chính là nói chuyện với lãnh đạo vào lúc lãnh đạo vui vẻ.
- Vâng, trưởng phòng Lưu, huyện Hồng Bắc chúng tôi đang họp để quán triệt tinh thần văn kiện chỉ đạo của phòng tổ chức thị ủy, chúng tôi đang tổ chức đại hội công tác tổ chức toàn huyện.
Tiền Học Bân nói những lời này thì biểu đạt cực kỳ có kỹ xảo, ý nghĩ rất rõ ràng: Biểu đạt lòng trung thành của mình với vị trưởng phòng tổ chức thị ủy này.
- Rất tốt, các anh có thể nhanh chóng chứng thực tinh thần hội nghị của thị ủy, thái đội công tác là rất đáng khẳng định, nhưng họp không phải là mục đích, điều quan trọng chính là nắm tốt công tác chứng thực...
Trưởng phòng Lưu quả nhiên nói lời rất đẹp với Tiền Học Bân, giọng điệu càng thêm vui vẻ:
- Bí thư Tiền, anh đang họp thì tôi cũng không quấy rầy, tôi chỉ nói với anh một việc, trong huyện của anh có phải có một vị cán bộ tên là Vương Tử Quân?
- Vâng, trưởng phòng Lưu.
Tiền Học Bân cảm thấy trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ chẳng lẽ hậu trường của đối phương là trưởng phòng Lưu? Nếu thật sự là như vậy thì mình bắt gà không được còn mất nắm gạo.
- Tiểu tử này là rất tốt, anh đã đọc nhật báo Chiết Giang chưa? Bài viết "Bầu cử dân chủ" của cậu ấy viết rất tốt, vốn tôi còn không biết, nhưng trưởng phòng Tôn của phòng tổ chức tỉnh ủy gọi điện thoại đến, tôi mới đọc và biết được. Điều này rất tốt, tiểu tử kia làm cho thành phố Giang Thị chúng ta nở mày nở mặt, nghe giọng điệu của trưởng phòng Tôn thì tỉnh đang chọn nơi làm thí điểm, cũng hấp thu được nhiều điều từ bài viết của tiểu tử kia. Không phải anh đang họp sao? Lập tức thông báo cho các đồng chí tuyến dưới, sau đó đề xuất khen ngợi đồng chí Vương Tử Quân cho tôi.
- Đề xuất khen ngợi Vương Tử Quân?
Tiền Học Bân giống như bị sấm sét đánh lên đầu, lão thì thào một câu.
Tiền Học Bân lặp lại câu nói làm cho trưởng phòng Lưu ở đầu dây bên kia có chút mất hứng, âm thanh nhàn nhạt lại truyền đến:
- Thế nào? Khen ngợi đồng chí này có gì gây khó khăn cho anh sao?
Tuy chỉ là một câu hỏi nhàn nhạt nhưng lại giống như ngàn quân áp đỉnh, điều này làm cho Tiền Học Bân cảm thấy áp lực rất lớn, không còn lời nào để nói.
Làm một cán bộ cấp dưới, một khi lãnh đạo lên tiếng thì có khó khăn cũng phải tiến lên, không khó khăn cũng phải sáng tạo ra điều kiện, đây chính là quy tắc quan trường, Tiền Học Bân tất nhiên sẽ hiểu.
Bây giờ trưởng phòng Lưu đã mất hứng, nếu như mình nói lời chọc giận lãnh đạo, chỉ sợ sau này muốn cứu vãn hình tượng của mình trong mắt trưởng phòng Lưu cũng không phải điều dễ dàng.
- Trưởng phòng Lưu, không có khó khăn, tại sao lại có khó khăn chứ?
Tiền Học Bân tranh thủ thời gian nở nụ cười nói, nhưng lúc này trong lòng lão thật sự muốn khóc rống lên.
- Như vậy thì tốt, anh đi làm đi. Đúng rồi, hai ngày sau tôi sẽ bớt chút thời gian xuống thị sát huyện Hồng Bắc, để xem đồng chí viết ra bài văn kia có bộ dạng thế nào?
Lưu Viên Triều cười ha hả rồi cúp điện thoại.
Những tiếng tút tút liên tục vang lên trong điện thoại, nhưng Tiền Học Bân vẫn còn chưa đặt điện thoại xuống, không phải lão thật sự quá tôn kính Lưu Viên Triều, mà trong lòng lão đã không còn bình tĩnh.
"Con bà nó, mình rõ ràng là mọc mắt sau gáy, nào biết đâu vừa phê bình tên kia thì trưởng phòng Lưu lại gọi điện thoại đến? Sao có thể nói cho trưởng phòng Lưu biết vừa rồi trên hội nghị mình đã chửi mắng tên kia một lượt rồi?"
Vừa nghĩ đến chuyện phê bình thì Tiền Học Bân vốn đang cảm thấy có chút khó khăn lại đổ mồ hôi lạnh, bài viết của Vương Tử Quân được lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy khen ngợi, rõ ràng là cầu hiền như khát nước, nhưng chính mình lại đổ ập xuống phê bình đối phương, đây chẳng phải mình đang đứng ở phương diện đối lập với lãnh đạo sao?
Trong thể chế điều quan trọng nhất chính là lập trường chính trị, muốn đuổi kịp và nhất trí cao độ với các cấp lãnh đạo, chính mình không những không bảo trì hành động nhất quán, hơn nữa còn tạo ra tình huống trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Điều này...Đây không phải là không trưởng thành chính trị sao? Tiền Học Bân nghĩ như vậy mà mặt mũi chợt quấn vào nhau.
Lúc này điều bức thiết Tiền Học Bân cần làm chính là nắm chặt thời gian vã hồi lực ảnh hưởng, đó chính là làm cho Vương Tử Quân giảm bớt căm giận. Nếu không trưởng phòng Lưu đến đây, Vương Tử Quân chỉ cần lộ ra chút tình huống mình bị phê bình, hoặc thêm mắm dặm muối vào sự việc, như vậy tính mạng chính trị của mình sợ rằng sẽ chấm hết.
Tiền Học Bân đi ra mà toàn thân đầy mồ hôi lạnh, lão cũng bất chấp phong độ của mình, vứt điện thoại ra thì nhanh chóng chạy về phía phòng họp.
Tiền Học Bân muốn nhanh chóng cải biến sự kiện, tránh không phạm vào sai lầm thứ cấp này.
Trong hội trường, các nhân viên tham gia hội nghị vẫn ngồi không nhúc nhích, nhưng trong miệng lại không nhàn rỗi, tất nhiên mục tiêu để mọi người nghị luận chính là Vương Tử Quân đang ngồi trên đài.
Có một câu nói thông dụng để miêu tả người Trung Quốc: Một người là rồng, ba người là giun. Trong thể chế thì câu nói kia càng được bùng phát vô hạn, còn chưa kịp ca ngợi hay tán thưởng về năng lực của người khác thì đã trở thành đố kỵ người ta và an ủi chính mình, thật sự rất đáng buồn.
Những nhân viên tham gia hội nghị dưới đài cũng không khác hơn, bọn họ đều là những cán bộ chính khoa hơn bốn mươi tuổi, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác ghen ghét tâm lý từ bản năng đối với một Vương Tử Quân quá danh tiếng, bây giờ thấy đối phương gặp chuyện không may thì cảm thấy thư thái hơn nhiều.
- Các vị nhìn xem, có phải là cứt chuột không?
- À, có hơi giống, nhưng cứt này có hơi lớn, ha ha ha...
- Ngoài miệng không râu thì làm việc không có tư cách, việc này cũng khó trách hắn, có lẽ là tổ chức ngủ gật, đần độn và u mê mới cho hắn làm bí thư đảng ủy xã, đây không phải là hồ đồ sao?
Những lời nghị luận bên dưới tất nhiên sẽ không thoát được lỗ tai của Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn cũng không có gì để nói, chỉ lẳng lặng chờ đợi, nụ cười thường trực trên môi.
Lúc này trong lòng Vương Tử Quân rất bình tĩnh, hắn đã cực kỳ nhớ rõ bài viết của mình, bọn họ muốn phê bình hắn sao? Tốt, hôm nay hắn sẽ tự phê bình mình.
Khi Vương Tử Quân đã cảm thấy đúng thời điểm thì Tiền Học Bân đã chạy đến, khi thấy Vương Tử Quân vẫn ngồi trên đài thì lão thở phào một hơi.
Tiền Học Bân bước nhanh lên đài, cũng không quan tâm quá nhiều, lão cầm lấy micro rồi lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, công tác tổ chức của chúng ta cần phải tuân thủ đúng trình tự, cũng cần phải liên tục đổi mới, trên phương diện này thì đồng chí Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử thật sự đi đầu...
Tiền Học Bân vừa nói ra khỏi miệng thì đám nhân viên tham dự hội nghị chợt cảm thấy ngây ngốc, nhưng bọn họ cũng nhớ đến một thói quen của Tiền Học Bân, đó chính là khi đối phương nói đến mức sảng khoái thì thường hay chơi trò nói trái ý mình.
Phương Chấn Đào ở bên cạnh lại tỏ ra hèn mọn, bây giờ là lúc nào rồi mà còn chơi chiêu thức đó? Có gì thì cứ nói, còn phải thả xú uế như vậy sao? Còn chơi trò mèo vờn chuột nữa chắc?
Nhưng những câu nói tiếp theo của Tiền Học Bân lại làm cho đám cán bộ nhanh chóng thanh tỉnh, đó chính là bí thư Tiền thật sự khen ngợi Vương Tử Quân.
Trở mặt nhanh vậy sao? Mới vừa rồi còn hùng hổ phê bình, bây giờ đã khua chiêng gióng trống khen ngợi? Bí thư Tiền không phải đang tự tát vào mặt mình sao? Hơn nữa lại thay đổi giọng điệu ngay trước mặt bao người thế này sao?
Hầu như tất cả nhân viên tham gia hội nghị đều bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ đến tình huống vừa rồi bí thư đi nhận một cuộc điện thoại, tất cả đều đã rõ ràng: Thái độ khác biệt vào thời điểm trước đó và sau này của bí thư Tiền hoàn toàn có liên quan đến cuộc điện thoại kia.
Rốt cuộc là ai đứng sau lưng Vương Tử Quân.
- Các đồng chí, lúc này tôi muốn thông báo với mọi người một tin tức tốt, bài viết của đồng chí Vương Tử Quân trên nhật báo Chiết Giang đã nhận được lời khen ngợi của các lãnh đạo phòng tổ chức cấp tỉnh và cấp thị, anh ấy đã thật sự làm cho huyện Hồng Bắc chúng ta có được danh tiếng tốt, làm cho công tác tổ chức của huyện chúng ta được khen ngợi nhiệt liệt. Lúc này tôi triệu tập tất cả cán bộ tuyến tổ chức trong huyện học tập đồng chí Vương Tử Quân, học tập tinh thần đổi mới, học tập...
Tiền Học Bân không hổ là cán bộ tham chính nhiều năm, căn bản không cần suy nghĩ, đầy đủ mọi câu nói rõ ràng rành mạch và văn vẻ từ trong miệng bay ra.
Vương Tử Quân vẫn chỉ cười nhạt, nhưng hắn cũng thở phào một cái, dù hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị, nhưng kết quả trước mắt rõ ràng cũng làm hắn bất ngờ.
"Thật quá kịp thời!"
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, vẻ tươi cười đã xuất hiện trên mặt hắn.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vương Tử Quân phát biểu ở hội nghị công tác tổ chức toàn huyện, tất nhiên đây là lời đề nghị của phó bí thư Tiền, lão trực tiếp chuyển kiểm điểm thành phát biểu vài lời, sau đó đặt micro xuống trước mặt Vương Tử Quân.
Người ta đã tự đánh vào mặt, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nhảy xổ ra đạp cho vài cái nữa, hắn bày tỏ cảm giác vui sướng vì được lãnh đạo lên tiếng giúp đỡ, sau đó càng trắng trợn cảm tạ các cấp lãnh đạo, mà đặc biệt là bí thư Tiền.
Dưới sự dẫn đâu của phó bí thư Tiền, tiếng vỗ tay vang lên khắp bốn phía, coi như hội nghị được Tiền Học Bân sắp xếp tỉ mỉ đã thành công thắng lợi, tiếng vỗ tay như sấm coi như hạ màn.
Chỉ là sau khi tan họp, nghe nói chiếc ly trà bằng sứ Tử Sa mà phó bí thư Tiền thường sử dụng đột nhiên vỡ một cách khó hiểu...