- Bí thư Vương, bạn cậu cũng là bạn của tôi, tôi cũng muốn đến chúc một ly.
Trưởng phòng lý vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào.
Vì được Vương Tử Quân mời rượu nên trong lòng trưởng ban Liêu cũng thầm có tính toán, bây giờ nghe trưởng phòng Lý nói như vậy thì sợ đến mức hai tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi chiếc ly xuống đất.
Đối với âm thanh của lãnh đạo, tất cả các cán bộ trong phòng giáo dục đều quen thuộc đến mức khó thể nào hơn được. Vị trưởng phòng Lý này tính tình nóng nảy, bình thường ở đơn vị rất có lực khống chế, chỉ cần là sự việc do hắn quyết định, hầu như nói đi hướng đông thì không ai dám đi sang tây, nói anh đánh chó thì sẽ không đuổi gà. Khi thấy hắn tự mình đến mời rượu thì đám người vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ đã đứng lên kinh sợ.
- Trưởng phòng Lý, anh sao cũng ở đây?
Trưởng ban Liêu giống như bị lửa đốt nơi mông, hắn vội vàng đứng lên, cố gắng nở nụ cười đông cứng, lại dùng giọng cực kỳ bất an nói.
Trưởng phòng Lý cũng không ngờ khách quý mà Vương Tử Quân muốn mời rượu chính là thủ hạ của mình, hắn có hơi ngây người, sau đó bộ dạng bình dĩ gần gũi nhanh chóng biến thành từ trên nhìn xuống.
- Thì ra là trưởng ban Liêu!
Tuy chỉ là một câu nhưng làm cho trưởng ban Liêu cảm thấy trong lòng phát lạnh, trực giác báo cho hắn biết mình đã phạm vào điều kiêng kỵ trong quan trường, thế là gương mặt giống như đầu heo cắm hành tây, đúng lúc xấu hổ không biết nên trả lời thế nào. Đúng lúc này Vương Tử Quân chợt cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Lý, xem ra người của đơn vị chúng ta cũng rất hảo hữu, không những tôi và anh có thể ngồi cùng một chỗ, ngay cả những đồng chí bên dưới cũng rất hòa mình, điều này là rất tốt.
Nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì trưởng phòng Lý cũng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, hắn vỗ tay cười lớn nói:
- Bí thư Vương nói rất hay, rượu gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng coi như là ít, xem ra hai đơn vị chúng ta thật sự rất có duyên.
- Trưởng ban Liêu, bí thư Vương đến mời rượu, còn không biết biểu hiện một chút sao? Tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, thà uống rượu đau dạ dày cũng đừng nên mất mặt trước bí thư Vương.
Nghe trưởng phòng Lý dùng giọng vui đùa phân phó như vậy, gương mặt đám trưởng ban Liêu mới giản ra vài phần. Hắn cầm ba cái ly mà Vương Tử Quân vừa đặt xuống để sang phía bên mình, sau đó dùng giọng hào hùng nói:
- Bí thư Vương, Tiểu Liêu đa tạ ngài đã quan tâm, trước tiên xin uống vài ly để bày tỏ kính ý.
Trên bàn rượu, dù là người khó chơi như thế nào thì cũng có lúc rất biết cách nghe lời, nhưng muốn đối phương nghe lời thì cấp bậc phải cao hơn, khí thế phải mạnh mẽ và cứng nhắc hơn. Lúc này gặp mặt lãnh đạo đơn vị thì khí thế của trưởng ban Liêu đã biến mất, hắn uống cạn ba ly rượu trước mặt, uống xong thì dốc ngược ly rất tiêu sái, không dư thừa một giọt nào, giống như đã được dùng khăn lau qua vậy.
- Trưởng phòng Lý, năng lực lãnh đạo của anh thật sự làm cho tôi cảm thấy mặc cảm. Xe lửa chạy nhanh cũng nhờ sức kéo của đầu tàu, anh xem thủ hạ của anh kìa, tính cách sảng khoái, tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, ai cũng là anh hùng hảo hán, có thể làm được những việc đúng thực chất.
Vương Tử Quân vừa rót rượu cho mọi người vừa nói lời vuốt mông ngựa với trưởng phòng Lý.
Trưởng phòng Lý đã biết rõ cây đại thụ sau lưng Vương Tử Quân là gì, hắn cũng đã sớm đặt quan hệ với Vương Tử Quân lên vị trí chủ đạo, lúc này lại được nghe những lời nịnh nọt của Vương Tử Quân, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy rồi cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, cậu mới thật sự là chân nhân không lộ mặt thật, phải nói là chân nhân bất lô tướng.
Một vòng rượu được uống cạn, Vương Tử Quân chỉ mất ba phút, hầu như không có bất kỳ người nào dám chối từ. Lúc này hắn đã sớm bùng lên khí thế tung hoành vô địch, cực kỳ có phái đoàn, khi hắn cầm bình rượu đi về phía Tôn Ngân Thương, lúc này Tôn Ngân Thương cũng đã run rẩy đứng lên:
- Bí thư Vương, anh cũng không thể rót rượu cho tôi, như vậy cũng làm điên đảo trật tự, anh nên để tôi đến mời mới đúng.
Vương Tử Quân khoát tay với Tôn Ngân Thương, sau đó hắn nói với trưởng phòng Lý:
- Trưởng phòng Lý, đây là cựu chiến binh của xã Tây Hà Tử chúng tôi, đã trợ giúp tôi rất nhiều trên phương diện công tác.
Trưởng phòng Lý nhìn chai rượu trong tay mình mà tự định giá, nếu bắt đầu từ trưởng ban Liêu thì thật sự có chút mất mặt mình, lúc này hắn nghe thấy lời giới thiệu của Vương Tử Quân thì hai mắt tỏa sáng, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Vậy sao? Giúp đỡ bí thư Vương chính là giúp đỡ cậu em của tôi, đến đây, tôi mời rượu anh.
Sau khi Tôn Ngân Thương uống ba ly, Vương Tử Quân biết mình không thích hợp tiếp tục ở lại chỗ này, thế là hắn nở nụ cười với trưởng phòng Lý, cả hai cùng rời khỏi phòng.
Sau khi trưởng phòng Lý và Vương Tử Quân rời khỏi phòng, đám người trưởng ban Liêu lúc này mới dám đặt mông ngồi lên ghế, sau đó tranh thủ lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, lại bưng ly nước uống một ngụm, cuối cùng mới dám nói với Tôn Ngân Thương:
- Anh Tôn, anh cũng không nên ngấm ngầm như vậy, thiếu chút nữa đã cắt đứt trái tim của tôi.
Tôn Ngân Thương đang thầm nghĩ, hắn cũng không ngờ Vương Tử Quân đến dùng cơm với trưởng phòng giáo dục, càng không ngờ vị trưởng phòng giáo dục cao cao tại thượng lại chủ động rót rượu cho mình. Lúc này hắn rất cảm khái, lại nghe được lời phàn nàn của trưởng ban Liêu, thế là tranh thủ thời gian nói:
- Trưởng ban Liêu, bí thư Vương tự mình đi đến, tôi cũng không biết sau đó còn có trưởng phòng Lý của các anh...
Thấy Tôn Ngân Thương thành thật xin lỗi, trưởng ban Liêu mới nói:
- Tôn đại ca, tôi cũng không có ý trách anh. Lúc này cũng không nói gì nữa, đến đây, anh em chúng ta làm vài ly.
Trưởng ban Liêu vừa rồi còn tỏ ra cao cao tại thượng, nhưng chỉ sau chốt lát đã xưng anh em với Tôn Ngân Thương, điều này làm Tôn Ngân Thương chính thức được thấy sự khác biệt về thái độ của con người chỉ sau vài phút, tất nhiên hắn hiểu rõ đối phương đang nể mặt ai. Có câu rèn sắt khi còn nóng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tôn Ngân Thương.
Tôn Ngân Thương vốn định mở miệng thì lại cảm thấy có chút không ổn, đúng lúc hắn do dự không biết nên nói thế nào thì lại nghe trưởng ban Liêu chủ động mở miệng:
- Anh Tôn, chuyện của anh, ngày mai anh đưa tư liệu của cháu gái đến, tôi sẽ nói rõ trình tự cho anh, tranh thủ thời gian trong một ngày để cho trưởng phòng Lý ký duyệt.
Tôn Ngân Thương vì chuyện này mà hầu như chạy mỏi chân nói nát miệng, đã mời khách rất nhiều lần, khó khăn lắm mới mời được trưởng ban Liêu đi ra dùng cơm. Nhưng khốn nổi những lần dùng cơm như vậy thì đối phương thường viện ra nhiều lý do để bỏ qua, bây giờ thì hay quá, bí thư Vương đến mời vài ly rượu thì những khó khăn kia đã không còn.
- Đại ân không thể nào cảm tạ hết bằng lời, trưởng ban Liêu, các vị lãnh đạo, lời cảm tạ tôi xin đặt trong lòng, bây giờ tôi xin mời các anh một ly!
Tôn Ngân Thương nâng ly rượu lên, trưởng ban Liêu cũng vội vàng nâng ly lên nói:
- Anh Tôn, chúng ta không đánh không quen, sau này sẽ là anh em của nhau, chúng ta cùng uống.
Thế là bầu không khí trong phòng chợt nóng hẳn lên.
- Bí thư Vương, sự việc hôm nay thật sự làm cho cậu chê cười.
Trưởng phòng Lý nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
- Ôi, trưởng phòng Lý cũng đừng nói như vậy, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn nói gì là con người.
Vương Tử Quân hiểu ý của trưởng phòng Lý, hắn cũng không đợi đối phương nói xong mà lên tiếng chặn lời.
- Ha ha ha, được, không nói, không nói nữa. Bí thư Vương, tôi đã hiểu được chín phần mười tâm ý thủ hạ của cậu, thế này đi, bây giờ trong huyện có một phần chỉ tiêu giáo viên tiến lên chính thức, anh đây cũng không cho cậu được nhiều, chỉ có thể cho cậu mười tám vị trí, cậu có thể tùy ý phân phối.
Trưởng phòng Lý vung tay lên dùng giọng vui vẻ nói.
"Mười tám chỉ tiêu cho giáo viên tiến lên chính thức, như vậy hầu như mình đã nắm quyền cho giáo viên trong xã tiên lên chính thức, nếu mười tám người kia được vận dụng thỏa đáng, mình sẽ tạo nên một mối quan hệ không nhỏ!"
Vì vài ly rượu mời vừa rồi mà Vương Tử Quân thật sự có chút men say, nhưng trong lòng hắn vẫn rất trong sáng, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Trưởng phòng Lý, anh Lý, tất cả không thể nói bằng lời, xem như tôi liều mình với quân tử, mời anh!
Trưởng phòng Lý nhìn gương mặt lờ đờ say của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả, sau đó nâng ly rượu lên cạn sạch.
Thời gian sau đó khách và chủ đều tận hứng, bước chân của Vương Tử Quân có hơi loạng choạng, nhưng tốt xấu gì cũng có Tiểu Tào đến đỡ, cũng không có gì cần lo lắng.
Vương Tử Quân ngồi xe quay về xã, trước đó hắn đã chống đỡ khá lâu, bây giờ quay về phòng làm việc thì cảm thấy toàn thân bủn rủn, khó thể giữ được. Hắn nằm nghiêng trên giường, sau đó ngáy o o, ngủ một giấc đến tận tối.
Sau một giấc ngủ say, Vương Tử Quân thức dậy tắm giặt bằng nước lạnh, chỉ cảm thấy tai thính mắt tinh, con người sảng khoái và thanh tỉnh. Hắn ngồi lên bàn làm việc uống hai ly nước, đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Vương Tử Quân cất bước đi về phía căn tin, điều làm cho hắn không kịp chuẩn bị chính là căn tin đã khóa cửa.
- Tiểu tử Trương Thuận này đi đâu rồi?
Vương Tử Quân thầm hoài nghi cũng không có tâm tư truy cứu, hắn đi dạo trên đường, phương hướng là quán ăn Hồng Hạnh.
- Ôi, bí thư Vương, ngài cũng đến dùng cơm à? Mau mời vào, mời anh vào.
Bà chủ quán cơm Hồng Hạnh vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì nở nụ cười vui sướng giống như một đóa hoa.
Vương Tử Quân vốn nghĩ đến đây dùng cơm đơn giản một chút, không ngờ bà chủ quán hô lên như vậy, cũng chỉ có thể nhanh chóng đi vào bên trong. Lúc này trong đại sảnh có quá nhiều người, ngồi ngoài sẽ là tự tìm phiền phức.
- Bí thư Vương, mời anh vào, chủ nhiệm Chu cũng có mặt ở bên trong.
Trong lúc nói chuyện thì bà chủ đẩy cửa một gian phòng.
Bốn người trong phòng đang uống rượu, trên bàn có rất nhiều món, chỉ có bốn người nên có hơi vắng vẻ, Chu Thường Hữu ngồi ở vị trí chủ vị đang mời rượu mọi người.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì không những là ba vị cán bộ kia, ngay cả Chu Thường Hữu cũng ngây cả người, nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng đứng lên cung kính chào một tiếng bí thư Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó tùy ý ngồi xuống một chỗ rồi thản nhiên nói:
- Các anh cứ tiếp tục, không cần phải xen vào tôi, tôi đến đây ăn chút cơm, giữa trưa uống hơi nhiều.
Vương Tử Quân nói cho người ta tùy ý, nhưng dù là Chu Thường Hữu hay ba vị cán bộ xã kia nào có ai dám tùy ý? Lúc này bọn họ đều tỏ ra thận trọng, lại sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Chu Thường Hữu thì biết ngay đối phương đang làm gì, hắn nhìn một bàn đầy thức ăn, lại thấy chỉ có ba người đến, xem như công phu của Chu Thường Hữu cũng là uổng phí.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì cửa phòng bị đẩy ra, một vị cán bộ xã bước vào cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Chu, nhóm Trịnh Đức nói tôi báo cho anh một tiếng, bọn họ thật sự bận việc không thể qua được.
Người kia nói xong cũng không đợi Chu Thường Hữu trả lời mà nhấc chân đi ra ngoài.
Chu Thường Hữu lăn lộn ở xã nhiều năm, hắn nghĩ rằng mình tuy không dám nói mạnh miệng về phương diện nào khác nhưng nhân duyên và quan hệ là rất tốt. Vào đúng thời điểm này Vương Lục Thuận liên tục mời tiệc rượu, thế là chính hắn cũng không thể nào ngồi yên được, đơn giản mở tiệc ở quán cơm Hồng Hạnh để liên lạc cảm tình. Dù hắn đã bỏ ra không ít tiền, nhưng không bỏ tiền thì sao có thể thu được thành phẩm, người trong giang hồ sao không bị chém vài đao? Vào đúng thời điểm mấu chốt còn phải cho người ta bắt tay với mình. Nhưng điều làm hắn không thể ngờ chính là đám Liên Trịnh Đức kia tìm lý do chối từ, thế là trong lòng chợt bùng lên cảm giác thất bại rất sâu.
"Bí thư Vương đã sáng tạo điều kiện tốt như vậy, chẳng lẽ mình còn thất bại thảm hại sao?"
Chu Thường Hữu nghĩ như vậy mà cảm thấy trong lòng mát lạnh như băng, tâm tình giảm sút. Trong lúc hoang mang, hắn vô thức nâng ly nói:
- Bí thư Vương, tôi mời anh một ly.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Chu Thường Hữu, khi hắn nâng ly lên thì khẽ vung tay áo nói:
- Rượu khi nào cũng có thể uống nhưng hôm nay không uống, tôi đã uống quá nhiều. Đúng rồi, Thường Hữu, tôi có một hạng mục công tác muốn giao cho anh.
Chu Thường Hữu nghe bí thư Vương nói có công tác cần giao cho mình thì vội vàng đặt ly rượu xuống nói:
- Bí thư Vương, anh cứ việc giao phó.
- Là thế này, hôm nay tôi có nhận được mười tám chỉ tiêu cho giáo viên lên chính thức từ tay trưởng phòng Lý của phòng giáo dục, anh đặc biệt phụ trách công việc này, cho anh năm ngày, anh phải lập ra một danh sách, chuyện này tuyệt đối không thể trễ nãi.
Vương Tử Quân cũng không nói nhiều, nhưng lời hắn nói ra thật sự giống như ném ra một quả bom tấn làm cho Chu Thường Hữu và đám cán bộ xã nghẹn họng nhìn, trong lỗ tai lại vang lên những tiếng nổ ầm ầm. Trước kia tổ giáo dục trong xã chạy đi chạy lại cúi người cầu xin như cháu nội thì cùng lắm mới lấy được ba chỉ tiêu giáo viên chính thức, không ngờ bí thư Vương vừa ra tay đã là số lượng lớn như vậy, mười tám chỉ tiêu cho một xã thì có ý nghĩa thế nào?
Nhìn gương mặt vui vẻ của Vương Tử Quân mà trong lòng Chu Thường Hữu chợt bùng lên con sóng nhiệt tràn đầy cảm động. Hắn nghĩ có lẽ buổi sáng bí thư uống nhiều cũng là vì mười tám chỉ tiêu này, mà bây giờ bí thư nói ra trước mặt mọi người, mục đích đã quá rõ ràng. Dù hắn không mở miệng nói rõ nhưng những hành vi của hắn lại biểu hiện đầy đủ:
"Bí thư Vương đang trăm phương ngàn kế kéo mình lên!"
Bí thư Vương không nói tiếng nào, luôn âm thầm lo nghĩ cho mình, như vậy còn gì có thể làm cho Chu Thường Hữu chùn bước? Hắn ngẩng đầu nhìn bí thư Vương, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Toàn xã Tây Hà Tử này có ai không có họ hàng, dòng tộc, không có quan hệ thân thích như mạng nhện? Mà đám giáo viên trong xã lại càng có quan hệ phức tạp với đám cán bộ, những vị cán bộ ngồi trên bàn nhìn vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã bùng sóng.
Hầu như chỉ sau nháy mắt, đám cán bộ kia chợt nghĩ ra điều gì đó, thái độ bình thản vừa rồi đã trở nên nóng nảy, cũng khiêm tốn hẳn lên, cũng không phải gì khác, vợ hắn không phải là giáo viên sao? Đây là cơ hội rất tốt.
- Bí thư Vương, anh làm bát mỳ cho ấm lòng.
Bà chủ lắc cặp mông căng và vòng eo thon gọn tự mình bưng một tô mỳ đưa đến trước mặt Vương Tử Quân.