Sau khi gặp mặt từng vị thường ủy tỉnh ủy, Sầm Vật Cương cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi và nhắm mắt nghỉ ngơi. Vợ con nhận được tin tức cũng đã chạy đến, Sầm Vật Cương nhìn hai mắt đỏ hồng của vợ mà không khỏi cười nói: - Khóc cái gì? Chỉ là chút bệnh nhỏ, đã nhiều năm rồi ba luôn chê tôi không chịu ở nhà, bây giờ thì tốt rồi, có cơ hội sắp đến, chờ tôi về thì chúng ta cùng về quê, cùng ăn các món dân dã.
Văn Thành Đồ ngồi trong nhà trên ghế sa lông không khỏi nở nụ cười, hắn vừa từ bệnh viện về nhà, tuy cảm thấy mỏi mệt thế nhưng trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Văn Thành Đồ không ngờ Sầm Vật Cương là một người không thể nào đánh sập lại đổ bệnh đúng thời điểm mấu chốt, có thể nói là bệnh đến rất đúng lúc.
Văn Thành Đồ vốn cho rằng mình nên yên lặng một thời gian, dù sao thì Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân là hai hổ tranh nhau, mình căn bản không đủ lực để chen vào, thế nên biện pháp tốt nhất là tránh xa, đứng dưới tán cây đại thụ của Sầm Vật Cương để lẳng lặng chờ tình thế phát triển.
Nhưng khi hắn cho rằng mình không có cơ hội thì Sầm Vật Cương đổ bệnh.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Văn Thành Đồ chủ động đến nhà một vị phó giám đốc bệnh viện có quan hệ cá nhân rất tốt với chính mình, sau đó hắn biết được thông tin bệnh tình của Sầm Vật Cương không ảnh hưởng đến tính mạng, thế nhưng cũng không thích hợp tiếp tục ở trên cương vị công tác, điều này sẽ làm cho Sầm Vật Cương nhanh chóng tan vỡ.
Không thể tiếp tục công tác, như vậy con đường trước mặt của Sầm Vật Cương là quá rõ ràng. Một khi vị trí bí thư còn trống, Văn Thành Đồ hắn sẽ có cơ hội.
Nhưng bên trên Văn Thành Đồ còn có một Vương Tử Quân, chẳng qua tuổi thọ của Vương Tử Quân không thể vượt qua chướng ngại. Vương Tử Quân là một cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm, nếu để Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh thì căn bản không có gì lo lắng, dù sao thì cũng có một người lão luyện trưởng thành là Sầm Vật Cương, cho dù có xuất hiện vấn đề thì cũng không là gì cả. Nhưng thời đại bây giờ thì bí thư mới thật sự là lãnh đạo đứng đầu.
Một người thật sự là đứng đầu chính là nắm giữ một tỉnh vài chục triệu dân, nếu như ném quyền này vào tay một người chưa đến bốn mươi, lãnh đạo thượng cấp có yên tâm sao? Nếu để cho Vương Tử Quân tiếp tục làm chủ tịch tỉnh, đưa một người trưởng thành lão luyện lên làm bí thư là hợp lý nhất. Văn Thành Đồ trong mắt lãnh đạo tuyến trên chính là một người trưởng thành lão luyện như vậy.
- Bí thư! Văn Thành Đồ hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn qua tivi. Lúc này chương trình thời sự đang đưa tin Vương Tử Quân đến thành phố Linh Long an ủi quần chúng cán bộ. Gương mặt Vương Tử Quân trên tivi rất bình thản, không có biểu hiện gì khác, cũng không có chút trầm trọng, không khác gì trước kia.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, điều này không khỏi làm cho Văn Thành Đồ chợt sững sờ. Tuy trước kia người đến người đi trong nhà hắn là không ít, thế nhưng hôm nay thật sự không thích hợp đến nhà hắn. Trong mắt nhiều người thì bây giờ bệnh tình của Sầm Vật Cương còn chưa rõ thế nào, đến nhà lẫn nhau rõ ràng là kiêng kỵ phạm húy.
- Ngư Nhi, con ra mở cửa đi. Văn Thành Đồ nhìn Văn Thành Đồ đang ngồi đọc báo say sưa trên ghế rồi mở miệng phân phó.
Văn Ngư Nhi tuy không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên đi ra mở cửa, nàng vui vẻ nói: - Chào chủ tịch Cố.
- Tiểu Ngư Nhi, chỗ này cũng không phải là đơn vị, cháu nên gọi là chú Cố. Giọng nói đầy thân thiết của Cố Tắc Viêm vang lên trong phòng khách.
"Thì ra là Cố Tắc Viêm, người này đến đây làm gì?" Văn Thành Đồ cảm thấy nghi hoặc, nhưng sau đó lại tỏ ra mừng rỡ. Hắn giống như nghĩ ra được điều gì đó mà cười ha hả đứng lên nói: - Anh Cố, sao anh lại đến đây? Mời anh ngồi.
Cố Tắc Viêm nhìn Văn Thành Đồ rồi cười nói: - Buổi tối không ngủ được thế nên muốn uống chút trà, nghe nói nhà anh có trà ngon, thế nên mới đến đây giải tỏa cơn thèm.
Cố Tắc Viêm nói ra lý do đầy đủ thế nhưng Văn Thành Đồ cũng không thật lòng tán thành. Hắn và Cố Tắc Viêm có quan hệ bình thường, tuy hắn là phó bí thư tỉnh ủy thế nhưng Cố Tắc Viêm lại là người cao ngạo, hắn biết rõ Cố Tắc Viêm vểnh đuôi lên trời là vì nguyên nhân gì, không phải người này ỷ mình là tâm phúc ái tướng của Sầm Vật Cương sao? Bây giờ thì tốt lắm, đấng cứu thế của anh nằm trên giường bệnh, tôi xem anh tiếp tục bừa bãi thế nào?
Văn Thành Đồ cảm thấy có vài phần hả hê, chỉ sợ lần này Cố Tắc Viêm chạy đến nhà mình đòi uống trà là có ý nghĩ khác.
Văn Thành Đồ thầm suy đoán nhưng ngoài miệng lại dùng giọng nhiệt tình nói: - Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi. Trước đó tôi mới mua một bộ dụng cụ pha trà mới, chúng ta cùng nhau thưởng thức trà.
Văn Thành Đồ nói rồi đi về phía phòng làm việc của mình.
Trà đúng là rất ngon, hơn nữa kỹ năng pha trà của Văn Thành Đồ là rất tốt, thế nên chỉ sau một lát thì hương trà thơm đã ngập khắp phòng. Nhưng hai người Văn Thành Đồ và Cố Tắc Viêm nâng ly trà lại không có tâm tư ở phương diện trà ngon.
- Bí thư Văn, buổi chiều tôi có hỏi bác sĩ, bệnh tình của bí thư Sầm không có vấn đề, thế nhưng sau này khó thể công tác ở cường độ cao được nữa. Cố Tắc Viêm chậm rãi uống trà rồi nói.
Văn Thành Đồ đã sớm biết thông tin này, nhưng hắn vẫn giả vờ tỏ ra cực kỳ khiếp sợ nói: - Có nghiêm trọng như vậy không? Tôi thấy tố chất sức khỏe của bí thư Sầm vẫn là rất tốt.
Cố Tắc Viêm mặc dù biết Văn Thành Đồ đang cố gắng ra vẻ thế nhưng lại vẫn thở dài nói: - À, người một khi đến tuổi thì căn bản giống như máy móc, không biết sẽ gặp lỗi vào lúc nào. Ôi, bí thư Sầm xem như đáng tiếc.
- Đúng vậy. Văn Thành Đồ cảm khái một câu, bầu không khí trong phòng có chút ngưng trọng. Không biết bao lâu sa Cố Tắc Viêm thản nhiên nói: - Chuyện này tuy chúng ta cảm thấy đáng tiếc thế nhưng lại có người đắc ý.
- Không thể nào. Văn Thành Đồ nhìn Cố Tắc Viêm rồi tỏ ra không thể tin.
Cố Tắc Viêm cười hì hì mà không nói gì thêm. Văn Thành Đồ giống như cảm thấy lời nói của mình ảnh hưởng đến thể diện của Cố Tắc Viêm, vì người này chạy đến nhà đã tỏ ra cực kỳ tôn trọng mình. Có thể nói người này sớm đầu tư, sớm nịnh nọt nịnh bợ! Đúng vậy, là nịnh nọt nịnh bợ mình, nếu như mình mãi khước từ, không nói lời nào, không phải là sỉ nhục Cố Tắc Viêm sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Văn Thành Đồ khẽ nói: - Những năm qua bí thư Sầm công tác vì Mật Đông rất cúc cung tận tụy, có vài người bây giờ lại có ý nghĩ này, thật sự là hơi quá...
"Quá hèn hạ!" Văn Thành Đồ chỉ nói một nửa rồi ngừng.
- Đúng vậy, mặc dù biểu hiện sóng êm biển lặng thế nhưng lúc này nhân tâm ở Mật Đông là không ổn. Bí thư Văn, tôi là người thẳng tính, bí thư Sầm vẫn còn khỏe, tôi là người mang ơn lãnh đạo, nói thật thì tôi không quen nhìn hành vi tiểu nhân của người khác. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì trầm giọng nói: - Bí thư Văn, tôi muốn làm cho người kia biết rõ, cho dù bí thư Sầm có đổ bệnh, tiết tấu phát triển của tỉnh Mật Đông cũng không phải là bọn họ có thể chĩa tay vào.
Văn Thành Đồ ngồi trong nhà trên ghế sa lông không khỏi nở nụ cười, hắn vừa từ bệnh viện về nhà, tuy cảm thấy mỏi mệt thế nhưng trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Văn Thành Đồ không ngờ Sầm Vật Cương là một người không thể nào đánh sập lại đổ bệnh đúng thời điểm mấu chốt, có thể nói là bệnh đến rất đúng lúc.
Văn Thành Đồ vốn cho rằng mình nên yên lặng một thời gian, dù sao thì Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân là hai hổ tranh nhau, mình căn bản không đủ lực để chen vào, thế nên biện pháp tốt nhất là tránh xa, đứng dưới tán cây đại thụ của Sầm Vật Cương để lẳng lặng chờ tình thế phát triển.
Nhưng khi hắn cho rằng mình không có cơ hội thì Sầm Vật Cương đổ bệnh.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Văn Thành Đồ chủ động đến nhà một vị phó giám đốc bệnh viện có quan hệ cá nhân rất tốt với chính mình, sau đó hắn biết được thông tin bệnh tình của Sầm Vật Cương không ảnh hưởng đến tính mạng, thế nhưng cũng không thích hợp tiếp tục ở trên cương vị công tác, điều này sẽ làm cho Sầm Vật Cương nhanh chóng tan vỡ.
Không thể tiếp tục công tác, như vậy con đường trước mặt của Sầm Vật Cương là quá rõ ràng. Một khi vị trí bí thư còn trống, Văn Thành Đồ hắn sẽ có cơ hội.
Nhưng bên trên Văn Thành Đồ còn có một Vương Tử Quân, chẳng qua tuổi thọ của Vương Tử Quân không thể vượt qua chướng ngại. Vương Tử Quân là một cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm, nếu để Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh thì căn bản không có gì lo lắng, dù sao thì cũng có một người lão luyện trưởng thành là Sầm Vật Cương, cho dù có xuất hiện vấn đề thì cũng không là gì cả. Nhưng thời đại bây giờ thì bí thư mới thật sự là lãnh đạo đứng đầu.
Một người thật sự là đứng đầu chính là nắm giữ một tỉnh vài chục triệu dân, nếu như ném quyền này vào tay một người chưa đến bốn mươi, lãnh đạo thượng cấp có yên tâm sao? Nếu để cho Vương Tử Quân tiếp tục làm chủ tịch tỉnh, đưa một người trưởng thành lão luyện lên làm bí thư là hợp lý nhất. Văn Thành Đồ trong mắt lãnh đạo tuyến trên chính là một người trưởng thành lão luyện như vậy.
- Bí thư! Văn Thành Đồ hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn qua tivi. Lúc này chương trình thời sự đang đưa tin Vương Tử Quân đến thành phố Linh Long an ủi quần chúng cán bộ. Gương mặt Vương Tử Quân trên tivi rất bình thản, không có biểu hiện gì khác, cũng không có chút trầm trọng, không khác gì trước kia.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, điều này không khỏi làm cho Văn Thành Đồ chợt sững sờ. Tuy trước kia người đến người đi trong nhà hắn là không ít, thế nhưng hôm nay thật sự không thích hợp đến nhà hắn. Trong mắt nhiều người thì bây giờ bệnh tình của Sầm Vật Cương còn chưa rõ thế nào, đến nhà lẫn nhau rõ ràng là kiêng kỵ phạm húy.
- Ngư Nhi, con ra mở cửa đi. Văn Thành Đồ nhìn Văn Thành Đồ đang ngồi đọc báo say sưa trên ghế rồi mở miệng phân phó.
Văn Ngư Nhi tuy không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên đi ra mở cửa, nàng vui vẻ nói: - Chào chủ tịch Cố.
- Tiểu Ngư Nhi, chỗ này cũng không phải là đơn vị, cháu nên gọi là chú Cố. Giọng nói đầy thân thiết của Cố Tắc Viêm vang lên trong phòng khách.
"Thì ra là Cố Tắc Viêm, người này đến đây làm gì?" Văn Thành Đồ cảm thấy nghi hoặc, nhưng sau đó lại tỏ ra mừng rỡ. Hắn giống như nghĩ ra được điều gì đó mà cười ha hả đứng lên nói: - Anh Cố, sao anh lại đến đây? Mời anh ngồi.
Cố Tắc Viêm nhìn Văn Thành Đồ rồi cười nói: - Buổi tối không ngủ được thế nên muốn uống chút trà, nghe nói nhà anh có trà ngon, thế nên mới đến đây giải tỏa cơn thèm.
Cố Tắc Viêm nói ra lý do đầy đủ thế nhưng Văn Thành Đồ cũng không thật lòng tán thành. Hắn và Cố Tắc Viêm có quan hệ bình thường, tuy hắn là phó bí thư tỉnh ủy thế nhưng Cố Tắc Viêm lại là người cao ngạo, hắn biết rõ Cố Tắc Viêm vểnh đuôi lên trời là vì nguyên nhân gì, không phải người này ỷ mình là tâm phúc ái tướng của Sầm Vật Cương sao? Bây giờ thì tốt lắm, đấng cứu thế của anh nằm trên giường bệnh, tôi xem anh tiếp tục bừa bãi thế nào?
Văn Thành Đồ cảm thấy có vài phần hả hê, chỉ sợ lần này Cố Tắc Viêm chạy đến nhà mình đòi uống trà là có ý nghĩ khác.
Văn Thành Đồ thầm suy đoán nhưng ngoài miệng lại dùng giọng nhiệt tình nói: - Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi. Trước đó tôi mới mua một bộ dụng cụ pha trà mới, chúng ta cùng nhau thưởng thức trà.
Văn Thành Đồ nói rồi đi về phía phòng làm việc của mình.
Trà đúng là rất ngon, hơn nữa kỹ năng pha trà của Văn Thành Đồ là rất tốt, thế nên chỉ sau một lát thì hương trà thơm đã ngập khắp phòng. Nhưng hai người Văn Thành Đồ và Cố Tắc Viêm nâng ly trà lại không có tâm tư ở phương diện trà ngon.
- Bí thư Văn, buổi chiều tôi có hỏi bác sĩ, bệnh tình của bí thư Sầm không có vấn đề, thế nhưng sau này khó thể công tác ở cường độ cao được nữa. Cố Tắc Viêm chậm rãi uống trà rồi nói.
Văn Thành Đồ đã sớm biết thông tin này, nhưng hắn vẫn giả vờ tỏ ra cực kỳ khiếp sợ nói: - Có nghiêm trọng như vậy không? Tôi thấy tố chất sức khỏe của bí thư Sầm vẫn là rất tốt.
Cố Tắc Viêm mặc dù biết Văn Thành Đồ đang cố gắng ra vẻ thế nhưng lại vẫn thở dài nói: - À, người một khi đến tuổi thì căn bản giống như máy móc, không biết sẽ gặp lỗi vào lúc nào. Ôi, bí thư Sầm xem như đáng tiếc.
- Đúng vậy. Văn Thành Đồ cảm khái một câu, bầu không khí trong phòng có chút ngưng trọng. Không biết bao lâu sa Cố Tắc Viêm thản nhiên nói: - Chuyện này tuy chúng ta cảm thấy đáng tiếc thế nhưng lại có người đắc ý.
- Không thể nào. Văn Thành Đồ nhìn Cố Tắc Viêm rồi tỏ ra không thể tin.
Cố Tắc Viêm cười hì hì mà không nói gì thêm. Văn Thành Đồ giống như cảm thấy lời nói của mình ảnh hưởng đến thể diện của Cố Tắc Viêm, vì người này chạy đến nhà đã tỏ ra cực kỳ tôn trọng mình. Có thể nói người này sớm đầu tư, sớm nịnh nọt nịnh bợ! Đúng vậy, là nịnh nọt nịnh bợ mình, nếu như mình mãi khước từ, không nói lời nào, không phải là sỉ nhục Cố Tắc Viêm sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Văn Thành Đồ khẽ nói: - Những năm qua bí thư Sầm công tác vì Mật Đông rất cúc cung tận tụy, có vài người bây giờ lại có ý nghĩ này, thật sự là hơi quá...
"Quá hèn hạ!" Văn Thành Đồ chỉ nói một nửa rồi ngừng.
- Đúng vậy, mặc dù biểu hiện sóng êm biển lặng thế nhưng lúc này nhân tâm ở Mật Đông là không ổn. Bí thư Văn, tôi là người thẳng tính, bí thư Sầm vẫn còn khỏe, tôi là người mang ơn lãnh đạo, nói thật thì tôi không quen nhìn hành vi tiểu nhân của người khác. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì trầm giọng nói: - Bí thư Văn, tôi muốn làm cho người kia biết rõ, cho dù bí thư Sầm có đổ bệnh, tiết tấu phát triển của tỉnh Mật Đông cũng không phải là bọn họ có thể chĩa tay vào.
Danh sách chương