- Đến, đến đây ngồi hút thuốc!

Vi Cường khoát tay nói, sau đó hắn tiện nay đốt một điếu thuốc rồi ném gói thuốc qua cho Trương Thanh Vân, Vi Cường nhướng mày:

- Anh vừa nói anh họ gì? Trương gì?

Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến Vi Cường, hắn nhận lấy gói thuốc cũng đốt một điếu rồi nói:

- Nói đi, chúng ta trò chuyện về vấn đề gì?

Vi Cường căn bản không quan tâm đến lời nói của Trương Thanh Vân, hắn chỉ lo hút gió thả sương, một lúc lâu sau lầm bầm:

- Giang Nam có vị họ Trương nào làm lãnh đạo nhỉ?

Sau đó Vi Cường chợt hét lên:

- Cha của anh là ai? Không phải là phó bí thư tỉnh ủy Trương đấy chứ?

- Phụt!

Trương Thanh Vân sặc thuốc mà chảy cả nước mắt, hắn đã gặp qua rất nhiều người, không ngờ hôm nay lại gặp phải một gã dở hơi chuyên hỏi về cha người khác.

- Anh không cần phải đoán mò, tôi không biết phó bí thư Trương, ông ấy cũng không biết tôi. Tôi là Trương Thanh Vân, cha tôi là một giáo viên.

Trương Thanh Vân không nhịn được phải nở nụ cười nói.

- Giáo viên? Nghề này có chút lạ!

Vi Cường kinh ngạc nói, sau đó hắn lập tức lắc đầu rồi đột nhiên thay đổi chủ đề:

- Vậy mà tôi còn tưởng rằng anh là con nhà rồng, làm tôi sợ chết đứng, tôi còn nghĩ rằng anh là con của bí thư Trương! Nhìn thái độ kiêu ngạo của anh kìa, tôi nói cho anh biết, tỉnh thành cũng không phải là nông thôn, nếu quá kiêu ngạo thì sẽ ăn phải thiệt thòi lớn.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nghe thấy hai từ nông thôn mà cảm thấy rất chán nản. Nhưng hắn cũng không thể nhịn cười:

- Tôi thấy anh còn kiêu ngạo hơn rất nhiều, cha anh là nhân vật cấp cao à? Nói, nói đi, để anh em mở mang kiến thức?

- Không, không nói!

Vi Cường khoát tay, hắn lập tức cởi giày ngồi xếp bằng trên ghế sa lông. Sau đó hắn rút một khăn giấy trên bàn, hắn đặt lên mũi xì thật mạnh, lau sạch mũi rồi tiện tay ném đi.

- Anh xem có phiền phức không, tôi mới ra ngoài dạo chơi vài ngày thì cha đã tóm cổ bắt quay về, ở trong trường đảng này làm tôi cảm thấy chóng mặt, hơn nữa còn ở một năm trời. Trời ạ, không, không nói nữa, quá buồn chán.

Vi Cường dùng giọng mất kiên nhẫn nói, hắn tiện tay ném điện thoại lên ghế sa lông, bóp nát tàn thuốc. Hắn nhìn quanh quẩn một lúc lâu mới thấy thùng rác, hắn quăng vào nhưng không trúng mục đích, sau đó lại nhướng mày:

- Con bà nó, đúng là uống nước cũng bị tắc răng.

Trương Thanh Vân nhìn những hành động của kẻ dở hơi mà một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng hắn không nhịn được nói:

- Này, có ba quy ước, chúng ta cùng một phòng ký túc xá phải tuân theo. Thứ nhất là không được cãi nhau, nếu thích ồn ào thì ra sân hét vài tiếng giải tỏa, thứ hai là phải chú ý giữ vệ sinh, giấy, tàn thuốc không được quăng bừa bãi.

- Thứ ba là không được đưa người khác phái đến ngủ chung phòng, anh có nghe rõ không?

Vẻ mặt Vi Cường chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau Vi Cường đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân lại chặn ngang:

- Anh không nhớ vừa nhắc nhở tôi tỉnh thành khác với nông thôn, quá kiêu ngạo sẽ chịu thiệt, tôi hiểu điều này. Anh có thể làm được không? Nếu không được tôi sẽ phản ánh với nhà trường để yêu cầu đổi phòng, để xem lúc đó anh có buồn chết người hay không.

- Anh, anh!

Vi Cường dùng tay chỉ Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn có chút khó coi, cũng không biết nên nói gì.

- Đừng kích động, kích động thì nói tên cha của anh ra tôi xem thử, xem có nên thay đổi hay không.

Trương Thanh Vân mỉm cười nói, sau đó hắn đứng dậy đi vào phòng mình. Một tiếng ầm vang lên, cửa đóng lại thật chặt.

Trương Thanh Vân ngồi xuống giường mà cảm thấy rất nhức đầu, nhà trường sắp xếp một tên Vi Cường dở hơi ở cùng phòng, đúng là làm Trương Thanh Vân hắn thêm khó khăn.

- Đùng, đùng, đùng!

Cửa bị người ta đập đùng đùng, Trương Thanh Vân đứng dậy mở cửa, Vi Cường đang đứng bên ngoài. Tên này đang định tiến vào nhưng Trương Thanh Vân lập tức chặn lại.

- Có gì sao? Keo kiệt vậy? Tôi cũng không lạ gì.

Vi Cường nhíu mày nói, vẻ mặt hắn lại biến đổi:

- Này, nghe tôi nói này Trương...Đồng chí Trương, chúng ta sắp xếp hoạt động một chút đi, ở nhà suốt ngày mà không làm gì sẽ sinh bệnh.

- Không có việc gì làm à? Sao anh không học tập? Làm bài nộp cho các giáo viên.

Trương Thanh Vân nói mà vẻ mặt không chút biểu cảm.

- Đúng là người không chút thú vị.

Vi Cường hừ một tiếng rồi nói:

- Này, nếu không có gì thì tối nay tôi sẽ đưa anh ra ngoài đi dạo, đến câu lạc bộ Mờ Ảo không? Chỗ đó rất hữu tình, em út xinh tươi...

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy rất phiền phức, hắn nói:

- Được rồi, được rồi, chưa đến cuối tuần mà muốn ra ngoài, nếu chuyện này lộ ra thì phải làm thế nào? Anh biết trò "Chiến tranh giữa các vì sao" không?

Trương Thanh Vân cảm thấy mình bị Vi Cường làm phiền, hắn đành phải vắt óc nghĩ ra vài game giải trí. Kiếp trước Trương Thanh Vân chơi trò "Chiến tranh giữa các vì sao" khi còn học đại học, tất nhiên cũng là cao thủ. Khi hắn sống lại và đến thời điểm này chắc trò chơi kia cũng vừa được phát hành, chắc chắn tiểu tử Vi Cường cũng biết.

- Sao? Sao anh không nói sớm?

Ánh mắt Vi Cường chợt sáng rực, hắn quát lớn rồi cười hì hì nói:

- Không ngờ một người chán ngắt như anh cũng biết chơi game, hì hì, ít nhất cũng có thuốc chữa. Chiến tranh giữa các vì sao à? Đợi đến lúc bị làm thịt đi nhé.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Anh thua sẽ phải dọn dẹp vệ sinh, nếu tôi thua sẽ ra ngoài đi dạo với anh, công bằng rồi nhé.

Vi Cường chợt ngẩn người, hắn lập tức gật đầu như gà mổ thóc:

- Công bằng, rất công bằng! Như vậy thì chúng ta bắt đầu luôn đi.

Vi Cường nói xong lập tức phóng về phòng chính mình.

Sau khi sống lại và ôn luyện lại trò game kinh điển thời còn đại học thì Trương Thanh Vân lại hối hận, trình độ của Vi Cường có thể nói là tạm được nhưng mức độ quỵt nợ lại rất cao. Trước đó hai người giao ước ba ván thắng hai, sau đó lại là năm ván thắng ba, cuối cùng là bảy ván thắng bốn. Cuối cùng thì chẳng còn giao ước gì, dù là Thần tộc, Thú tộc hay nhân loại thì Trương Thanh Vân cũng giết sạch, hai người chơi mất buổi trưa, Trương Thanh Vân cũng không có việc gì để làm.

Sau khi dùng xong cơm tối thì Vi Cường lại quấn lấy Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy dở khóc dở cười, chẳng lẽ lại đuổi thẳng thừng? Hắn muốn Vi Cường vệ sinh phòng, nhưng đây là cậu ấm, sao biết dọn vệ sinh? Không ngờ Trương Thanh Vân mới tìm được chút tư liệu thì đã có người gọi cửa, xem ra Vi Cường khủng bố hơn cả Vũ Chí Cường, cấp bậc của hai người hoàn toàn khác biệt.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ như vậy mà trong lòng cũng cảm thấy bực bội, thật ra nếu người này có tiếp tục kiêu ngạo cũng không tương xứng với độ tuổi và thân phận. Rõ ràng Vi Cường giống như một đứa bé nghịch ngợm, chẳng lẽ thêm vài tuổi nữa thì vẫn là con nít sao?

- Này này, Trương...Đồng chí Trương, đến, đến đây, ngồi lì trong phòng không thấy buồn sao?

Vi Cường chợt gọi ầm lên, Trương Thanh Vân lập tức phục hồi tinh thần lại rồi nhìn về phía cửa. Vi Cường đang ngoắc tay với Trương Thanh Vân, bên cạnh lại có thêm vài người, nam nữ đều có, cũng đều là người có tuổi. Trương Thanh Vân cũng chưa từng tiếp xúc với những người này.

Trương Thanh Vân mỉm cười đi ra, hắn gật đầu chào mọi người rồi cười nói với Vi Cường:

- Sau này anh đừng gọi bậy, vừa rồi tôi đang suy nghĩ vấn đề.

Vi Cường chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn cười hì hì, quả nhiên không còn tức giận như hôm qua:

- Để tôi giới thiệu cho anh, đây là chị San, đây là anh Dương, cả hai đều là người của văn phòng thị ủy Thành Đô, còn đây là anh Lưu Đào, là người của văn phòng thành phố.

Trương Thanh Vân vội vàng cười chào hỏi tất cả mọi người, Vi Cường chỉ tay vào Trương Thanh Vân nói:

- Đây là Trương Thanh Vân, tôi nghĩ rằng có khả năng liên quan đến phó bí thư tỉnh ủy Trương, nhưng người này rất kín miệng mà không chịu thừa nhận, rõ ràng là người thích thâm trầm.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn rất xấu hổ, làm gì có người nào giới thiệu như Vi Cường? Ấn tượng của Trương Thanh Vân chỉ là hơi tốt nhưng Vi Cường lại lớn tiếng nói bừa, đây không phải thầm gây tai họa cho chính mình sao?

Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ, những người còn lại cũng chẳng biết Trương Thanh Vân có quan hệ với bí thư Trương hay không nhưng chỉ từ giọng điệu của Vi Cường là biết quan hệ giữa hai người không tầm thường. Bọn họ biết rõ Vi Cường bình thường hay tiếp xúc với loại người nào, vì vậy mà bọn họ vội vàng tiến lên dùng giọng khách khí chào hỏi, vẻ mặt cũng có chút thân mật.

Trương Thanh Vân tất nhiên cũng cùng mở lời với tất cả mọi người, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy tình cảnh rất khác với huyện Ung Bình.

Những người này rất nhiệt tình nhưng lại có chút thận trọng.

Nếu ở huyện Ung Bình mà có người nào đó nói Trương Thanh Vân có quan hệ với lãnh đạo thì đám người sẽ lập tức mở lời nịnh nọt, nhưng những người trước mặt lại hoàn toàn khác. Bọn họ không những chẳng nịnh nọt mà ánh mắt cũng không quá cuồng nhiệt, cũng không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn khả năng ẩn giấu là rất sâu, Trương Thanh Vân không thể nhìn rõ.

"Cấp bậc quan trường trên tỉnh quả nhiên khác hẳn cấp bậc quan trường ở huyện."

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, dưới huyện các quan thường đi xuống cơ sở, dân chúng sợ quan chính là đạo lý vài ngàn năm ở Trung Quốc, điều này không phải dễ dàng thay đổi được.

Nhưng quan chức trên tỉnh thì hoàn toàn khác, mỗi quan chức đều có chuyên ngành riêng, quan điểm của mọi người cũng khác nhau, nếu gặp quan chức quá mạnh cũng không quá kinh hoàng. Thứ hai là các quan chức ở tỉnh thành thường tiếp xúc với những người có cấp độ cao, đồng thời cũng có rất nhiều con nhà quan, chuyện gì cũng đã từng được gặp, vì vậy sẽ không kinh sợ. Vì tất cả mọi người đều biết được sách lược không liên quan đến nhau.

Thứ ba, và cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, những người lăn lộn trên tỉnh làm gì có kẻ nào không có gì đó ở phía sau? Trong Thành Đô và tất cả tỉnh thành đều có con nhà quan, nói đâu xa chỉ là những người trước mặt Trương Thanh Vân, chưa đến bốn mươi nhưng không làm ở thị ủy cũng là chính quyền tỉnh, nếu không có hậu trường thì sao có thể?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng dần biết được vài manh mối, hắn thầm nghĩ sợ rằng sau này mình sẽ cùng công tác với những vị thiếu gia này, nếu có kinh nghiệm tiếp xúc thì sau này chắc chắn sẽ không lúng túng, vì vậy cần phải cố gắng học tập thêm vài bản lĩnh.

Trong lòng Trương Thanh Vân có kế hoạch thì sau đó cũng linh hoạt hơn rất nhiều, cách xưng hô cũng chuyển đổi giống như Vi Cường, gọi là chị là anh rất thân mật. Người khác xưng hô thế nào thì mình nên xưng hô như vậy, như vậy mới kéo được khoảng cách.

Trương Thanh Vân là người của hai thế giới, hơn nữa kiếp trước cũng là người lăn lộn trong thành phố, vì vậy hắn trao đổi với mọi người rất thành thạo. Đám người bàn bạc về cổ phiếu, bất động sản...Trương Thanh Vân cũng không sợ hãi, thậm chí còn thường xuyên nói ra những lời làm kẻ khác kinh ngạc.

Quan hệ giữa người và người lúc nào cũng như vậy, chỉ cần có tiếng nói là hoàn toàn có thể xích lại gần nhau hơn. Trương Thanh Vân chỉ cần bỏ ra chút công sức đã được mọi người tiếp nhận, thậm chí có vài chị còn nhắc đến chuyện bạn gái của hắn, nói đến sinh hoạt cá nhân, bầu không khí tất nhiên ngày càng hòa hợp.

Giữa trưa, sau khi nếm xong cơm trưa thì đến chiều lại không có lớp học, khi trở lại ký túc xá thì thấy Vi Cường đang tám điện thoại. Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội tìm chút tài liệu để chuẩn bị cho luận văn kinh tế học.

- Này, này, không ngờ, không nhìn rõ anh! Không ngờ lại biết rất nhiều thứ, cái gì là bất động sản, là cổ phiếu cũng biết rất nhiều. Không phải bố anh là giáo viên thật đấy chứ? Giáo sư đại học sao? Hay là hiệu trưởng...

Vi Cường nhíu mày nói.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu không thèm để ý đến Vi Cường, nhưng lúc này trong lòng Trương Thanh Vân cũng thầm khen tiểu tử Vi Cường có chút nhận thức, ít nhất cũng biết rõ vài vấn đề, rõ ràng không giống với những tên con nhà quan trong phim truyền hình.

Khi thấy Trương Thanh Vân không thèm để ý đến mình thì Vi Cường cầm điện thoại ném lên ghế sa lông, hắn vươn người nói:

- Vừa rồi tôi nghĩ cần phải học tập ở anh vài thứ, anh xem vừa rồi đã nói chuyện với những người kia với đề tài nóng hổi, tôi chẳng chen vào được câu nào. Đã là cán bộ đảng, nếu không biết xen vào thì chỉ có thể đứng sang bên cạnh.

Vi Cường nói câu cuối cùng thì cố ý ra vẻ làm Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, Vi Cường đúng là đứa trẻ chưa trưởng thành.

...

Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng mới phát hiện ngày hôm nay mặt trời mọc ở phía tây, Vi Cường đang dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

- Hì hì, thế nào, tôi là người biết giữ tín, cũng biết chấp nhận thất bại. Đồng chí Trương Thanh Vân, chúng ta chơi lại vài ván nữa nhé? Lần này nếu anh thua thì phải đi đến hộp đêm Mờ Ảo với tôi.

Vi Cường cười nói.

- Không, không chơi nữa, tôi còn rất nhiều tư liệu chưa hoàn thành, hơn nữa trong ký túc xá cũng có quy định mỗi ngày không được chơi game quá hai giờ.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói.

- Này, sao anh lại như vậy? Tôi chơi game với anh là nể mặt lắm rồi đấy nhé? Tôi là người gì? Tùy tiện tìm vài tên chơi đùa không phải tốt hơn sao?

Vi Cường nói, tính tình công tử lại tái phát.

- Vậy thì anh còn đứng đấy nói gì nữa? Đi tìm vài người mà chơi game cho vui.

Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói.

- Anh!

Vẻ mặt Vi Cường chợt đỏ hồng giống như không nhịn được, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân căn bản không chút sợ hãi thì hắn lại có chút do dự.

Trương Thanh Vân lạnh mặt nói:

- Đồng chí Vi công tử, tôi mặc kệ anh là ai, sau này nếu tiếp tục nói những lời như vậy thì chúng ta cũng đừng nói chuyện với nhau nữa. Có hai con đường cho anh, một là không tìm tôi chơi game nữa, hai là tìm người giải quyết tôi; nếu tôi phục thì sẽ tiếp tục chơi game.

Trương Thanh Vân đóng ầm cửa phòng lại, hắn không phải là con nhà quan nhưng hắn biết rất rõ những người như Vi Cường. Chỉ cần nhìn bộ dạng là biết tiểu tử này bị ép phải vào trường đảng cải tạo học tập, có rất nhiều điều khó xử, Trương Thanh Vân tin những người thế này sẽ không dám gây chuyện trong trường đảng.

Hơn nữa những cậu ấm thế này rất ngang ngược, nếu anh mềm với những người này mà lùi một tấc thì người ta sẽ tiến lên một thước, nếu đã như vậy thì không bằng cứng rắn một chút, để đối phương cảm thấy khó hiểu.

Sáng sớm ngày hôm sau khi Trương Thanh Vân thức dậy thì phát hiện phòng sát vách đã không còn người. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà cầm lên một quyển sách chuẩn bị ăn sáng rồi đi học, nào ngờ vừa đến bậc cầu thang đã nghe thấy tiếng người.

- Ôi, nghe tôi nói này anh Ngũ Học Liệt, sao anh không nghe lời? Tôi đã nói không muốn ở cùng người khác, sao anh lại nhét thêm người vào phòng? Tôi thấy có lẽ chức trưởng ban của anh rung rinh rồi đấy!

Giọng nói của Vi Cường vang lên, giọng điệu rất lớn.

- Không phải, không phải, Vi công tử, cậu cũng biết là ký túc xá trường đảng rất căng, tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi, cậu...

Ngũ Học Liệt ấp úng nói, giọng nói rất sợ hãi.

- Đừng cậu cậu nữa, nói rõ ràng một chút, nói đi! Tiểu tử kia có địa vị thế nào? Tôi thấy bộ dạng anh ấy rất kiêu ngạo.

Vi Cường hừ lạnh một tiếng, hắn dùng giọng mất kiên nhẫn nói.

- Cậu ấy...Tôi, tôi cũng không biết, chỉ biết là, chỉ là...

Ngũ Học Liệt lắp bắp nói, Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội tốt thì xen vào:

- Vi công tử làm gì thế? Sao vậy? Sáng sớm đã tìm trưởng ban Ngũ, chẳng lẽ vắng học nhiều ngày nên phải làm kiểm điểm?

- Hừ!

Vi Cường nhổ một bãi nước miếng xuống đất, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt có chút không cam lòng, lại có chút rụt rè.

- Được rồi, được rồi! Đồng chí Vi công tử, sao hôm nay lại có bộ dạng người lớn như vậy? Ăn cơm thôi, ăn cơm xong còn lên lớp, chiều này chúng ta rãnh rổi sẽ tiếp tục công việc dang dở hôm qua.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn đi đến vỗ vỗ vai Vi Cường. Vẻ mặt Vi Cường trở nên hòa hoãn nhưng cũng có chút xấu hổ, khoảnh khắc này cũng không biết mở lời thế nào cho phải.

Trương Thanh Vân gật đầu với trưởng ban Ngũ, sau đó không tiếp tục chú ý đến hắn mà đi thẳng xuống lầu.

- Này, này, đợi chút, ăn sáng việc gì phải vội vàng như vậy?

Khi Trương Thanh Vân đi xuống lầu thì lập tức nghe thấy tiếng gọi của Vi Cường, cầu thang vang lên những bước chân dồn dập, khoảnh khắc sau Vi Cường đã chạy xuống bên dưới.

Khi thấy Trương Thanh Vân nhìn về mình thì Vi Cường nở nụ cười xấu hổ, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Anh đúng là trâu bò, là một nhân tài, đám người dám kiêu ngạo trước mặt tôi ngay cả trong Thành Đô này cũng rất ít, chiều này không phải sẽ tiếp tục sao? Hừ, nếu anh thua thì cứ đợi đấy.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, con nhà quan đúng là con nhà quan, rõ ràng đã thua nhưng vẫn rất sĩ diện. Mà lúc này Ngũ Học Liệt thấy hai người Trương Thanh Vân và Vi Cường nói chuyện với nhau thì rùng mình, hắn thầm nghĩ tên họ Trương kia là ai? Sao dám nói chuyện với Vi Cường như vậy? Chẳng lẽ Trương Thanh Vân quả thật là cá lớn?

Sáng sớm rất bận rộn, thời gian giải lao sau mỗi tiết học chỉ là vài phút, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt tinh tế quan sát Vi Cường, hắn thấy tiểu tử kia khá tốt, có rất nhiều người chào hỏi hắn, tất cả mọi thứ như luận văn, bài tập. v. v. Đều được người khác làm hộ.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ tên Vi Cường này có tám phần là con của vị lãnh đạo cao cấp nào đó trong Thành Đô, vì đám người tiếp xúc với Vi Cường đều là cán bộ cơ quan trong Thành Đô. Nhưng khi vào phòng học thì tiểu tử Vi Cường cũng thu bớt thái độ kiêu ngạo, đi học cũng không châu đầu ghé tai chuyện trò với những người khác, hắn cầm lấy một quyển vở và liên tục vẽ bậy giết thời gian. Vi Cường ra vẻ như đang ghi chép nhưng biên độ đưa bút quá lớn, có lẽ đang vẽ tranh chân dung.

Trương Thanh Vân không khỏi nhớ đến tư liệu một người là Trần Quả Phu*, nghe nói khi người này nghe báo cáo cũng thường làm như vậy, nhìn như có vẻ ghi chép nhưng thật ra lại ngồi vẽ tranh. Nhưng Trần Quả Phu là người có bản lĩnh, chỉ cần gặp mặt một lần thì vài chục năm sau vẫn còn nhớ rõ tên, điều này thường làm cho kẻ khác cảm thấy sủng ái mà kinh hoàng. Trần Quả Phu là cao thủ, chẳng lẽ Vi Cường cũng có tâm cơ như vậy?

(*: Chen Guofu hay Kuo - fu - Chen là một nhà chính trị Trung Quốc, tham gia cách mạng chống nhà Thanh và Viên Thế Khải, khởi động sự nghiệp chính trị vào năm 1924, được đề cử vào làm ủy viên trung ương Quốc Dân Đảng. Người này mất ở Đài Loan năm 1951.)

Khi học xong Trương Thanh Vân đứng cách Vi Cường không xa, hắn thấy Vi Cường đang nói chuyện với người khác, hắn gọi anh Trương, anh Lý, chị Mã rất thân mật, rõ ràng khác hẳn với những gì Vi Cường cùng liên hệ với Trương Thanh Vân ở ký túc xá. Trương Thanh Vân chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ra, tiểu tử Vi Cường chắn chắn có một người cha rất dữ dằn, vì vậy hắn không dám kiêu ngạo trước mặt các cán bộ cơ quan trong Thành Đô, hắn sợ những lời này rơi vào trong tai cha sẽ gây ra tai họa. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà thầm buồn cười, hắn thầm nghĩ tên Vi Cường này rõ ràng hòa hợp không giống những tên con nhà quan khác, có lẽ đây cũng là một điểm tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện