Phương Lam nghe điện thoại rất lâu.

Chiêm Đài khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tấm bảng hiệu đặt bên đường của một quán trà sữa và nhìn cô không chớp mắt.

Người đẹp như ngọc, đến dáng vẻ chau mày khi nghe điện thoại của cô cũng xinh đẹp động lòng người.

Mới đầu, cô chỉ thỉnh thoảng nói vài lời, sau đó thì dần dần có phần xúc động nên nói liền một hơi dài.

Trước đây Chiêm Đài chưa từng nghĩ là tiếng Quảng Đông lại dễ nghe như vậy.

Giọng điệu của cô thấp hơn bình thường, giọng nói trầm bổng biến chuyển không ngừng, như lời tâm tình rót vào tai.

Nghe nói tiếng Quảng Đông gần với ngôn ngữ cổ, có chín âm trầm bổng, giống như trong ca hát.

Chiêm Đài lơ đễnh suy nghĩ, cảm thấy không gian lúc này thật yên tĩnh, phong cảnh đẹp tươi, chỉ mong thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.

Đúng là khi thầm mến một người thì có đi cùng cô ấy đến nghĩa trang cũng thấy ngọt ngào.

Chiêm Đài tự cười chính mình, lại cảm thấy sở thích của bản thân thật không giống người thường, càng cay độc càng làm cậu rung động.

Kể cũng phải, cậu là kẻ đi sớm về khuya nếm trải mưa gió, chẳng lẽ lại thích một cô gái dịu ngoan luôn chong đèn mỗi đêm để chờ cậu về nhà sao? Cậu cứ nửa thật nửa đùa tự an ủi mình, xoa dịu cảm giác khổ sở vì mong cầu mà không được.

Cuối cùng Phương Lam cũng đã kết thúc cuộc gọi, cô thở dài cất điện thoại, rồi vô thức đi về phía trước.

Chiêm Đài đứng thẳng người lên, sải bước đuổi theo cô, hỏi: "Sao vậy?"

Ánh mắt hơi lảng tránh, cô do dự nói: "À, là một vụ án."

Chiêm Đài lập tức thấy hứng thú với điều này.

Nếu cô thẳng thắn nói với cậu rằng Là một vụ án, có lẽ cậu cũng sẽ không để ý.

Nhưng trông cô như đang giấu giếm, giọng nói chần chừ, thế nên đã gợi lên lòng hiếu kỳ trong cậu.

"Tôi mới giúp cô xong, vậy mà vừa quay đầu đã quên luôn à? Này? Cô có lương tâm không đấy?" Cậu cười nhẹ, nói với giọng bông đùa: "Cô muốn phát tài một mình hả?"

Phương Lam nhếch miệng, lắc đầu: "Không có tiền công, cũng không phải là vụ án lớn."

Vẻ mặt Chiêm Đài vẫn bình thản, nhưng lòng cậu lại rối bời bởi cảm giác thất vọng và lưu luyến, lồng ngực bị lấp đầy bởi sự buồn bã.

Cậu bình tĩnh lại, cố làm ra vẻ không có việc gì: "Gần đây tôi cũng rảnh, hay là để tôi đi cùng cô?"

Phương Lam thoảng sững người, dường như không ngờ cậu lại kiên trì đến vậy.

Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt đầy vẻ tìm tòi.

Cô chẳng khác nào một con thú bị vây đến đường cùng, cả người đầy gai nhọn cảnh giác và công kích, ngay cả cách ăn mặc cũng như luôn nhắc nhở rằng cô là người đang thủ tiết cho người yêu.

Sắc mặt Chiêm Đài trắng bệch, cậu có cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng, như thể những tâm tư sâu kín của mình sẽ bị phơi bày ngay lập tức.

Cậu cố tình nói thấp để che giấu cảm xúc: "Dù sao cũng là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau không được sao? Ánh mắt của cô không tồi, toàn chọn những vụ có điểm mới mẻ.

Tôi thấy rất hứng thú."

Phương Lam nhẹ dạ tin vào câu kiếm cớ dở tệ của Chiêm Đài.

Cô buông lỏng sự đề phòng, mỉm cười giải thích: "Thật sự không phải vụ án thú vị gì, chỉ đơn giản tụ tập cùng bạn bè cũ thôi."

"Vả lại, không phải tôi muốn từ chối cậu, mà là tôi phải đi Hồng Kông.

Muốn đi Hồng Kông thì trước tiên cần phải có giấy thông hành.

Cậu có không?"

Chiêm Đài không nghĩ tới chuyện này, thế là bỗng dừng bước, miệng há hốc, chỉ có thể chán nản nói: "Không có."

***

Trùng Khánh vào thời điểm cuối hè đầu thu chính là quãng thời gian mà Chiêm Đài thích nhất trong năm.

Ánh mặt trời dìu dịu, ban đêm cũng không nóng lắm, đâu đó vẫn còn không khí huyên náo và biếng nhác của ngày hè.

Chiêm Đài trở lại Sơn Thành, mệt mỏi ủ rũ, không có chút tinh thần nào.

Vụ án trong tay cậu chất đống như núi, nhưng không hiểu vì sao mà cậu lại mắc cái tật rề rà, càng bị giục càng bị hối thúc thì lại càng không muốn làm việc.

Thật hiếm khi cậu rệu rã và không có chí tiến thủ như này.

Lão Bạch gần đây rất mát tay, gặp cậu cũng không trốn chui trốn nhủi như chuột thấy mèo, trái lại còn đến tìm cậu mấy lần.

Mỗi khi có khách tìm tới lão Bạch, sau khi cơm no rượu say nốc vài hớp rượu vang, hắn sẽ vỗ ngực cam đoan mọi chuyện cứ để hắn lo.

Nhưng Chiêm Đài thì mệt mỏi muốn đình công, ‘không bột đố gột nên hồ’.

Tiền đã đưa đến cửa mà cậu còn giở chứng ‘ông lớn’ không thèm.

Lão Bạch thiếu nước muốn quỳ xuống đất xin cậu nhanh chóng vác đao ra trận.

Hắn liên tục nài nỉ mấy ngày, nói đến sùi bọt mép, còn cố tình đón ý nói hùa theo sở thích của Chiêm Đài, nào là có một vụ án vô cùng quái lạ, và rất khó giải quyết nên không người nào chịu nhận, bấy giờ mới đánh thức sự tò mò của cậu Chiêm.

Cậu khẽ nhướng mày, ngước đôi mắt phượng lên, hỏi: "Có thật là kỳ quái không?"

Lão Bạch cun cút chạy đến, ngồi xổm xuống, đôi mắt bé như hạt đậu xanh sáng lấp lánh, cường điệu nói: "Anh Chiêm, tin tôi đi.

Lừa cậu thì tôi làm con cậu."

Chiêm Đài khẽ nhếch mày, xoay người ngồi dậy từ ghế sopha, với lấy chiếc áo sơ mi vắt trên lưng ghế rồi mặc vào, sau đó uể oải cài nút áo: "Tôi tin là anh cũng chẳng có gan lừa tôi."

Lão Bạch mừng rơn, vui vẻ xoa hai tay vào nhau.

Trước giờ Chiêm Đài không thích bộ dạng giả tạo bợ đỡ này của hắn, chỉ ‘hừ’ một tiếng, đoạn cho thêm câu.

"Có điều, trước khi xử lý vụ này, tôi phải đến cục quản lý xuất nhập cảnh trước đã."

"Làm cái giấy thông hành đến HongKong." Chiêm Đài tỏ vẻ bực bội, buông một câu không đầu không đuôi.

Vụ án mà lão Bạch giới thiệu thật sự rất thú vị, đúng như lời hắn nói.

Một khu tập thể bốn tầng nằm trên đường Thanh Phượng đang được giải tỏa di dời thì gặp sự cố trong lúc tháo dỡ.

Đầu tiên, quản đốc của đội thi công bị một viên gạch rơi trúng đầu ngay tại hiện trường, may mà được đưa đi bác sĩ kịp thời, nếu không thì khó giữ được tính mạng.

Sau đó là đến trước khi khởi công, có rất nhiều mèo hoang không biết từ đâu mò vào tòa nhà âm u này và kêu ‘ngoao ngoao khiến người ta phát hoảng.

Vị quản đốc mới đến không ngại tiếng mèo kêu, vẫn ra hiệu nhanh chóng khởi công, khi cái gầu xúc của máy xúc vừa khoét một góc trên nền đất, người quản đốc liền hét to một tiếng, ôm cổ kêu đau, như thể cái gầu xúc vừa động đến cổ của anh ta vậy.

Anh ta run rẩy lấy tay xuống để nhìn thì thấy xác một con côn trùng nhỏ màu đen trong lòng bàn tay.

"Nhọ thật!" Anh ta chửi một tiếng, sau đó cũng chẳng để tâm đến chuyện này.

Không ngờ hai ngày sau, anh ta lên cơn sốt, suýt chút nữa thì toi mạng.

"Con bọ ve."

Hai lần liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã có rất nhiều lời đồn đại về tòa nhà, được kể đâu ra đấy, khiến người nghe không khỏi hoảng sợ.

Chủ đầu tư lại tìm đội thi công khác, nhưng tạm thời không có ai dám nhận.

May thay, chỉ cần đưa ra khoản tiền lớn, chắc chắn sẽ có người dám nhảy vào.

Cuối cùng, sau khi tòa thị chính treo thưởng nhiều ngày thì cũng có người gan dạ xuất hiện.

Người quản đốc mới này, mặt hổ mắt rắn, mũi trâu tai heo, giọng nói như tiếng chuông ngân, ánh mắt như chuông đồng, bố mẹ đều đã mất, lại bị vợ con rời bỏ, hiện sống cô độc một mình.

Anh ta có sát khí rất mạnh, người khác ngồi ăn cơm cùng bàn với anh ta cũng dễ bị đau bụng.

Anh ta rất ‘cứng vía’, đích thân ra tay.

Gầu xúc hoạt động liên tục mà không xảy ra chuyện gì, khiến mọi người đều vui vẻ, công trình được tiến hành theo thời hạn.

Tòa nhà đó hơi kỳ lạ, ở tầng 1 có một căn hộ quay mặt về hướng bắc, không có giường cũng không có tủ quần áo, mà chỉ kê giường sàn kiểu Nhật, rất phù hợp với xu hướng trang trí nội thất hiện nay.

Giường sàn dùng để ngủ có thể thu gọn, vừa tiết kiệm không gian lại có giá trị thẩm mỹ, đây là trào lưu đứng đầu mấy năm qua.

Tuy nhiên, giường sàn trong căn hộ đó lại được làm bằng xi măng, trên một bục bê tông vuông vắn..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện