Ách, nói kiểu gì vậy? Lăng Ngạo chuyển mặt sang nhìn Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm đã sầm mặt rồi, mất một lúc sau, mới nặng nề ho một tiếng nói: “Phụng Hoàn, ngươi là quận chúa cao quý, ta là một võ phu, không xứng với ngươi, ta sẽ thỉnh tội với hoàng thượng, xin ngài thu lại thánh ý. Tìm cho ngươi một phu quân khác thích hợp hơn.”
Lần này đến phiên Phụng Hoàn ngây ra, nàng làm sao cũng không ngờ được Hiên Viên Cẩm sẽ vì một nam nhân mà từ bỏ mình, nàng căn bản không tin đây là sự thật. “Y có cái gì tốt? Y không thể sinh con, cũng không thể quang minh chính đại ở bên ngươi, ngươi sẽ bị người đời chửi rủa, Cẩm ca ca, ta có thể cho ngươi rất nhiều, tại sao ngươi không chọn ta?” Phụng Hoàn cuồn cuộn nước mắt, nàng rất đau lòng, tới mức thở không nổi.
“Phụng Hoàn, những lời này ta chỉ nói với ngươi một lần, hiện tại ngươi không hiểu cũng không sao, tương lai ngươi sẽ hiểu. Nếu thật sự yêu thương, sẽ không để ý có sinh được hài tử không, giả sử Tử Trúc là nữ nhân, nhưng không thể sinh hài tử, nếu ta thật sự yêu y, sẽ không để ý đến điểm đó. Thêm nữa là, ta yêu y, muốn cùng y thiên trường địa cửu, không thể đạt được thứ gì từ y, đương nhiên thứ mà ta muốn đạt được, cũng chỉ một điều duy nhất, là y yêu ta.” Hiên Viên Cẩm kéo tay Lăng Ngạo ôm vào lòng, trịnh trọng nói: “Còn về người khác nói gì, ánh mắt thế tục có thể dung chứa chúng ta hay không, những thứ này ta không quan tâm.”
Phụng Hoàn ngây ngốc, nam nhân và nam nhân ở bên nhau vốn là không đúng, sao hắn có thể nói rành mạch như thế, còn nói rất trịnh trọng? Lăng Ngạo có hơi cảm động một chút, chỉ cần Hiên Viên Cẩm có tâm tư này là được. Y hôn lên khóe môi Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng nói: “Lát nữa cùng dùng thiện đi, chúng ta uống một ly.”
“Được.” Vô tận nhu tình. Nhu tình của Hiên Viên Cẩm chỉ dành cho một người, người đó chính là Lăng Ngạo.
“Các ngươi sẽ hối hận, ta sẽ khiến các ngươi toàn bộ đều hối hận!” Phụng Hoàn khóc chạy đi, ngày đó Phụng Hoàn rời khỏi nơi này, như lúc nàng đến, hùng hùng hổ hổ biến mất.
“Ngươi đoán nàng ta sẽ đối với chúng ta thế nào?” Lăng Ngạo đùa nghịch một lọn tóc của Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng hỏi.
“Có lẽ là muốn mời cô mẫu của nàng ra.” Hiên Viên Cẩm thở dài, lão yêu bà hoàng hậu đó không phải đèn cạn dầu, bọn họ phải cẩn thận thì hơn.
“Lần trước Dục nhi bị bắt là trò do lão nữ nhân hoàng hậu gây ra, Dục nhi chính tai nghe thấy. Đánh tới mức trên người Dục nhi không có chỗ lành lặn, vết sẹo trên người có tốt lên nhưng không hoàn toàn phai đi. Thù này ta vẫn còn nhớ, nếu nàng ta lại ra tay với ta, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Lăng Ngạo vừa nghĩ đến những vết sẹo trên người Tô Dục liền tức không chịu nổi, bọn họ tại sao không vừa mắt hoàng hậu a? Bộ họ có làm gì đắc tội với ác bà đó sao?
“Ân, chuyện này khá kỳ quặc, chúng ta không thể để bọn họ thương tổn người của mình một cách không minh bạch như vậy.” Hiên Viên Cẩm xem Tô Dục là người trong nhà, đây cũng là một sự tiến bộ. Ban đầu hắn còn muốn đá người này đi. Thời gian lâu rồi, hắn phát hiện khi bản thân rời khỏi Lăng Ngạo, Tô Dục có thể ở bên y, như vậy Lăng Ngạo sẽ không cô đơn, hắn cũng khá yên tâm, nếu có chuyện ngoài ý muốn, Tô Dục sẽ liều mạng bảo vệ Lăng Ngạo. Cho nên, chuyện của người trong nhà hắn nhất định sẽ vô cùng bận tâm.
“Đó là đương nhiên!” Lăng Ngạo phẫn hận nói, không biết lão ác bà đó tìm Tô Mộ Dung làm gì? Sẽ không phải là thầm yêu Tô Mộ Dung đi? Này cũng khó nói a? Tướng mạo nhân tài như y, Tô Mộ Dung năm đó nhất định cũng không thua kém. Không phải ai cũng nói họ giống nhau sao. Ha ha, tự luyến một chút thôi.
“Tử Trúc, Tử Trúc.” Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng gọi tên y, Lăng Ngạo đang bận cười thầm. Hiên Viên Cẩm hôn lên trán y, kéo chăn đắp lên hai người, lúc này mới ngủ.
—–
“Cô mẫu, hắn thế nhưng nói muốn thối hôn, chỉ vì một nam nhân!” Phụng Hoàn ngày đêm chạy về cuối cùng cũng đến kinh thành, làm nũng với cô mẫu của nàng.
“Ngươi đã nói cả chục lần rồi, ai gia không điếc!” Hoàng hậu nghiêm giọng ngắt đứt báo oán của điệt nữ, một nữ hài tử không nghe khuyên giải nhất định muốn chạy đến biên quan tự chuốc lấy sỉ nhục, nhắc nhở nàng đừng đi, nhưng vẫn đi, giờ thì mất mặt rồi đấy.
“Cô mẫu ~~~” Phụng Hoàn lắc tay áo hoàng hậu, kéo dài âm thanh, nũng nịu.
“Được rồi được rồi, chuyện này hắn còn chưa nói với hoàng thượng, cũng chỉ là tự nói với ngươi thôi, ai gia sẽ nói với hoàng thượng, để các ngươi thành thân trước thời gian.” Thân sự này sớm thành thì tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng.
“Cô mẫu, ta biết ngươi thương ta nhất.” Phụng Hoàn đạt được đáp án mình muốn, cười tươi như hoa. Lau sạch lệ trên mặt, suy nghĩ chuyện sau khi thành thân. Sau khi nàng thành thân, làm tướng quân phu nhân rồi, chuyện đầu tiên nàng làm chính là đuổi hồ ly tinh kia đi, bán y đi thật xa, cho y cả đời bị nam nhân cưỡi, không lật được người.
Hoàng hậu cùng hoàng đế lão tử nhắc tới việc muốn chuyện thành thân của Phụng Hoàn và Hiên Viên Cẩm tổ chức sớm một chút, hoàng đế không cao hứng lắm. “Hoàng hậu, Hiên Viên tướng quân đã thỉnh cầu trẫm thối hôn này rồi, trẫm là nhất quốc chi quân, hôn ban ra đương nhiên không thể thay đổi. Nhưng hắn lấy chức quan giằng co, nếu không cho hắn thối hôn hắn sẽ cởi giáp về làm ruộng, chuyện này thật khó xử.”
Hoàng đế lúc này cũng không nguyện ý ban Phụng Hoàn cho Hiên Viên Cẩm, trong lòng Hiên Viên Cẩm chỉ có một mình Tô Tử Trúc, hắn cũng biết. Hơn nữa sau lần mừng năm mới đó hắn đã cảm thấy bản thân không thể già còn không nghiêm xuống tay với nhi tử của Tô Mộ Dung, nên đã tự tạo đường cho bọn họ, để hai người hòa hợp. Đương nhiên cũng xuất phát từ một chút tư tâm, hắn đạt không được, cũng không thể để lão tam đạt được.
“Hoàng thượng, ngài là nhất quốc chi quân, sao có thể để một tướng quân nhỏ bé uy hiếp?” Hoàng hậu không vui, nàng luôn cảm thấy loại như Hiên Viên Cẩm, không có gia thế bối cảnh, nhưng lại được nha đầu Phụng Hoàn nhìn trúng, làm cô mẫu như nàng cũng không có biện pháp gì.
“Trẫm tự nhiên không để hắn uy hiếp gì cả, nhưng quan hệ của hắn và Hoằng Đức khá tốt, tương lai Hoằng Đức kế vị, hắn cũng có thể làm cánh tay trái tay phải.” Hoàng đế nói vậy cũng khiến hoàng hậu thầm hiểu, chuyện về thái tử trong lòng hắn đã có người chọn lựa thích hợp nhất. Để nàng đừng tốn công động gân não.
Sắc mặt hoàng hậu không tính là tốt, nhưng không phát tác, tùy tiện nói vài câu với hắn rồi lui về. Gọi thủ hạ của mình tới, bảo bọn chúng nắm bắt thời gian moi cho ra Tô Mộ Dung, đến lúc đó trong tay nàng có Tô Mộ Dung, không tin hoàng đế không cho nhi tử của nàng lên ngôi vị thái tử.
Chuyện liên quan đến Tô Mộ Dung năm đó, người khác không biết, nhưng nàng lúc đó là thái tử phi lại biết rõ tường tận. Lão tam và thái tử lúc đó cũng chính là hoàng đế hiện tại đều thích Tô Mộ dung, nhưng mà người đó lại nhìn trúng nữ tử thanh lâu, lấy một kỹ nữ về nhà.
Hoàng đế và tam vương gia sau khi Tô Mộ Dung thành thân vẫn như trước qua lại thân thiết, sau đó truyền ra chuyện Tô Mộ Dung muốn giết tam vương gia, tiếp sau đó là tam vương gia đón vợ của Tô Mộ Dung vào vương phủ của mình. Chuyện này nhìn thì giống như là sai lầm của bản thân tam vương gia, kỳ thật nàng biết rõ, bên trong nhất định không thiếu tội của hoàng đế, tuy nhiên lại không có chứng cứ gì, nàng cũng chỉ có thể đoán vô căn cứ.
Hiện tại nhi tử của Tô Mộ Dung lộ mặt, không tin Tô Mộ Dung không xuất hiện. Chỉ cần tìm được y trước khi hoàng thượng và tam vương gia tìm được, tương lai có thể dùng y để uy hiếp hai người, tin rằng bất kể lúc đó nàng muốn làm gì, hai người này cũng đều thỏa mãn nàng.
Hoàng hậu muốn rất đơn giản, chính là cho nhi tử của nàng tương lai có thể làm hoàng đế, nửa đời sau của mẹ ruột này cũng có thể bình yên.
———-
Lăng Ngạo bắt đầu chuẩn bị cuộc sống sau này của họ, đầu tiên là chọn đất mua nhà ở, Hiên Viên Cẩm cho y không ít ngân lượng, y phải lợi dụng hợp lý.
Tô Dục ngày ngày ở cạnh y, Hiên Viên Cẩm phái người theo bảo vệ họ ngày càng nhiều, Tô Dục cũng phát hiện gần đây người ngắm vào họ càng lúc càng nhiều hơn. Còn về mục tiêu của đối phương là ai, tạm thời còn chưa rõ ràng.
Nếu mục tiêu tấn công là Lăng Ngạo, thì đến người ngoài như Tô Dục cũng không dám tổn thương, như vậy không đúng lắm. Lăng Ngạo không lo lắng cái này, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho y.
“Dục nhi, cha đang ở đâu?” Lăng Ngạo đột nhiên nghĩ tới, liền mở miệng hỏi.
“Cha ở trong núi.” Tô Dục vừa giúp Lăng Ngạo chải đầu vừa trả lời.
“Phí lời! Ta là hỏi y đang ở ngọn núi nào?” Lăng Ngạo thông qua gương đồng trừng hắn, Tô Dục mỉm cười nói: “Nếu ngươi muốn gặp y, chúng ta trở về là được.”
“Ai muốn gặp y!” Không muốn nhi tử thân sinh của mình, lại cứ muốn nhi tử của người ta, còn giáo dục thành đầu gỗ, cũng không biết não của Tô Mộ Dung đó bị gì. Nếu là y nhất định sẽ đem đôi cẩu nam nữ kia dìm ***g heo, sau đó mang theo nhi tử của mình sống cuộc sống bình thường.
“Kỳ thật y thường xuyên gọi tên các ngươi.” Tô Dục cột tóc lại, vòng tay quanh cổ y, dán vào tai y nói nhỏ: “Y rất cô đơn, thường uống rượu, y rất đáng thương. Cô đơn đã mười mấy năm rồi.”
“Đó là do y tự tìm lấy, không phải chỉ là một nữ nhân sao, y không biết đi tìm người khác à? Làm một gia đình bốn người phân ly tứ tán, y cũng có một nửa trách nhiệm.” Lăng Ngạo đứng lên, trong mắt là bất bình, hiện tại y càng lúc càng xem mình là Tô Tử Trúc, không thể làm bản thân, thì sống bằng thân phận của người khác, như vậy cũng không có gì không tốt.
“Đúng, Tiếu Tiếu đến bây giờ cũng không có tin tức, ba huynh muội chúng ta kiếp này không biết có còn ngày đoàn tụ hay.” Bi thương trong mắt Tô Dục khuấy động lòng Lăng Ngạo, y vỗ vỗ vai Tô Dục an ủi: “Nếu trời cao thương xót, sẽ có ngày đoàn tụ thôi.”
“Ân.” Tô Dục kéo tay y, sóng vai tản bộ. Hai người còn chưa đi được mấy bước đã gặp được tiểu tư bên cạnh Hiên Viên Cẩm, nói Hiên Viên tướng quân mời tới.
Lăng Ngạo khó hiểu, Hiên Viên Cẩm bình thường đều tự mình tới tìm y, lần này sao lại là ‘mời tới’?
Vừa vào cửa y liền hiểu, nam nhân ngoại bang anh tuấn kia tới. Lần này lấy thân phận sứ giả của Hạ Hầu quốc đến viếng, người ta chỉ đích danh muốn gặp y, y chắp tay, lạnh mặt, người này phá hoại tâm tình tản bộ của y.
“Tô công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Người đó không thèm nhìn tới sự khó chịu của Lăng Ngạo, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Ngươi thật đúng là âm hồn không tan, nhanh về nước của mình đi, cứ ở lại nơi này làm gì?” Đôi mắt trắng trợn nhìn y kia thật đáng ghét, y lại không phải không mặc y phục.
“Hạ Hầu Viêm, ngươi là một vị quan, ta là một bách tính bình thường nhỏ bé, chỗ nào chọc tới ngươi? Đến mức thể diện lớn như vậy được ngươi yêu cầu gặp ta?” Lăng Ngạo không chút che giấu bực bội của mình, uống trà Hiên Viên Cẩm đưa, nhuận cổ.
“Tô công tử, chỉ cùng uống một chén trà thôi, sao ngươi lại tức giận đến thế?” Hạ Hầu Viêm không tức giận, vẫn mỉm cười thong dong, con mắt thâm sâu nhìn thẳng vào y, giống như một lốc xoáy, muốn hút y vào trong.
“Ha ha, trà đã uống rồi, người ngươi cũng thấy rồi, ta cáo từ trước.” Lăng Ngạo không có tâm tư nói nhảm với hắn, còn về quốc gia đại sự gì đó y càng không có hứng thú. Y quay sang nói với Hiên Viên Cẩm: “Ta đi dạo cùng Dục nhi, ngươi biết tìm chúng ta ở đâu rồi đó.” Nói xong kéo tay Tô Dục.
“Tô công tử không muốn biết hiệp định giữa ta và Phụng Hoàn sao?” Lời của Hạ Hầu khiến Lăng Ngạo hơi dừng lại, y thầm tức giận chửi bới, người ở đây nói chuyện không thể nói một lần cho xong sao? Cứ làm như cạo cao răng, cạo từng chút từng chút.
“Nói mau đi!” Y không kiên nhẫn, y không thích người này, rất không thích.
“Tử Trúc, ngồi xuống đi, để Hạ Hầu huynh nói tỉ mỉ.” Hiên Viên Cẩm nửa ngày mới mở miệng, cũng coi như dàn xếp. Y vẫn muốn giữ mặt mũi cho nam nhân nhà mình. Ngồi xuống, nghe tên Hạ Hầu Viêm đó lải nhải.
“Người đứng sau Phụng Hoàn là ai ngươi chắc đã biết rồi đi.” Hạ Hầu Viêm uống một ngụm trà, nhướng con mắt sâu thẳm nhìn Lăng Ngạo một cái. Lăng Ngạo không lý đến hắn, để hắn tự nói tiếp.
“Lúc đó đã hẹn định với nàng, để ta mang ngươi đi. Vì ta không tuân thủ ước định, cho nên nàng tìm tới hoàng đệ của ta, ngươi nên cẩn thận một chút, hoàng đệ của ta không thích nam nhân.” Hạ Hầu Viêm có ý gì, y còn phải cảm tạ vì hắn thích nam nhân, cho nên mới được tiện nghi lớn không bị bắt đi sao.
“Nói trọng điểm.” Lăng Ngạo đặt ly trà xuống, mục quang nhìn thẳng vào hắn, ý bảo hắn bớt nói những thứ vô dụng đi.
“Người sau lưng Phụng Hoàn không biết cho hoàng đệ ta cái gì tốt, mà hắn lại dồn hết tâm sức muốn lấy mạng ngươi.” Lời của Hạ Hầu Viêm khiến Hiên Viên Cẩm đen mặt, Lăng Ngạo nhíu mày lạnh giọng nói: “Ngươi nói những thứ này có ý gì. Nhắc nhở chúng ta đề phòng đệ đệ ngươi muốn giết ta, hắn không giết được ta thì có gì tốt cho ngươi? Ngươi lại muốn đạt được thứ gì từ chúng ta?”
“Ta không nói nhất định phải đạt được cái gì, chỉ là không muốn hỗn tiểu tử đó thành công mà thôi.” Lời của Hạ Hầu Viêm nghe không ra thật giả, y không tiếp tục mở miệng nữa.
Hiên Viên Cẩm vẻ mặt bực dọc hỏi: “Ngươi tại sao phải hủy ước định giữa ngươi và Phụng Hoàn?”
Phải biết, làm một hoàng tử, hủy ước là chuyện không hề vinh quang.
“Nữ nhân điên đó, bản thân có bao nhiêu khả năng cũng không tự rõ ràng còn muốn hợp tác với ta, ta sao có thể để một nữ nhân dắt mũi chứ?” Hạ Hầu Viêm thể hiện sự khinh thường với Phụng Hoàn, hay có lẽ là với nữ nhân sau lưng nàng ta.
“Nữ nhân thì nên thành thật dưỡng hài tử, thưởng cảnh thêu hoa, tranh quyền thế làm gì?” Hạ Hầu không phải xem thường nữ nhân, mà là nữ nhân trong mắt hắn nên là như thế, nữ nhân như thế mới đáng yêu. Nữ tử vô vài thì có đức, chủ nghĩa đại nam nhân kinh điển của quan niệm cũ.
“Ngươi vẫn không nói đến trọng điểm.” Lăng Ngạo nhắc nhở hắn đang lạc đề.
“Hoàng Phủ quốc tương lai nếu rơi vào trong tay nữ nhân đó, rất có khả năng sẽ bị soán vị, chính là bị diệt quốc, đương nhiên, Hạ Hầu quốc nếu rơi vào trong tay hoàng đệ của ta, kết cục cũng không khác là mấy.” Hạ Hầu Viêm nói chuyện này với họ, có phải là tìm sai người rồi không.
“Hoàng Phủ Hoằng Đức không ở đây, nếu hắn ở đây thì hai người các ngươi có thể bàn luận.” Lăng Ngạo không hứng thú gì với chuyện tranh đoạt quyền thế. “Ta bất kể là ai làm hoàng đế, chỉ cần không giành nam nhân của ta, đừng khiến ta không có nơi để ở là được rồi. Còn về ai làm hoàng đế, đối với ta mà nói không khác biệt.”
“Giỏi cho câu không giành nam nhân của ngươi. Nhưng Phụng Hoàn chính là muốn giành nam nhân của ngươi, ngươi không phải yêu thương Hiên Viên tướng quân sao?” Hạ Hầu Viêm cười hỏi ngược lại y.
“Đó cũng phải xem nam nhân nhà ta có nhìn trúng nàng ta hay không?” Lăng Ngạo thiết một tiếng. “Các ngươi nói chuyện đi, những vấn đề này ta không hứng thú. Phụng Hoàn có thế nào cũng không gả vào Hiên Viên phủ được. Trừ khi Hiên Viên Cẩm tự mình nguyện ý lấy nàng. Nếu không thì ta sẽ không phải yêu cùng một nam nhân với nàng.” Lăng Ngạo nói xong vỗ mông bỏ đi.
Cái tên Hạ Hầu này nói những chuyện y không muốn nghe, cũng không nói thẳng vào trọng điểm, cái gì mà tranh đoạt hoàng đế đối với y không quan hệ, y không muốn làm hoàng đế, cũng không muốn làm gian phu của hoàng đế, càng không nguyện ý có bất cứ liên hệ gì với hoàng gia. Mục đích trong mắt của tên Hạ Hầu này quá mức rõ ràng, y không uống thêm dính líu với hắn.
Kéo tay đệ đệ mình hai người đi tản bộ.
“Hiên Viên Cẩm, ngươi cam tâm tình nguyện chia sẻ y với một người nam nhân khác như vậy sao?” Hạ Hầu có chút không thể lý giải, dạng nam nhân cường thế như Hiên Viên Cẩm, lẽ ra độc chiếm dục sẽ rất mạnh, sao lại nguyện ý chia sẻ với người khác.
“Ha ha, không ai nguyện ý chia sẻ người mình thích với người khác. Đi đến bước đường này, cũng là do nhiều lý do.” Hiên Viên Cẩm không muốn giải thích cho hắn, đây là chuyện của họ, không tất yếu phải cho người khác biết.
“Ha ha, nhưng mà, ngươi thật sự nên cẩn thận một chút, Nghiêu Nhi không biết thương hương tiếc ngọc như ta đâu, hắn hận nhất chính là nam nhân và nam nhân bên nhau.” Đệ đệ của Hạ Hầu Viêm không chỉ đơn giản muốn hoàng vị, mà còn muốn thống nhất ba nước. Dã tâm của hắn rất lớn, chính là không biết khẩu vị thế nào, có thể nuốt trôi hay không.
“Đa tạ.” Hiên Viên Cẩm gật đầu với hắn. “Tính khí của Tử Trúc hiện tại trở nên rất quái, nếu có chỗ đắc tội, xin Hạ Hầu huynh lượng thứ.”
“Không ngại, đã lâu không gặp người dám nói thật trước mặt mình rồi.” Lần đó bị Lăng Ngạo mắng chửi thê thảm đến cẩu huyết lâm đầu, hắn cũng không tức giận, luôn cảm thấy trên người y có một loại khí, là loại sức sống mạnh mẽ.
Lăng Ngạo ngồi xổm dưới đất, tìm một cành cây viết viết tính tính trên đất. Y vẽ một vòng tròn, lại phân làm mười phần, bắt đầu phân tích hiện trạng.
Một, hoàng hậu ghét ta. Hai, Phụng Hoàn cũng ghét ta, hai người các nàng cùng một bọn. Người ghét ta thì đặt cục đá lên. Ba, hoàng thượng không có biểu lộ gì, là một lão hồ ly. Người bảo trì vị trí trung lập không đặt thứ gì. Bốn, tam vương gia thích ta, đứng về phía ta, đặt một cọng cỏ khô. Năm, Hiên Viên Cẩm đứng về phía ta, đặt một cọng cỏ. Sáu, Tô Dục yêu ta, đứng về phía ta, một cọng cỏ. Bảy, Tô Mộ Dung, không xác định nên không đặt thứ gì. Tám, tên râu sơn dương, hận ta, đặt cục đá.
Còn có hai phần trống, trước mắt, người thích y và người ghét y là ba so ba, cũng may hai nữ nhân và tên râu sơn dương không câu kết với nhau, tên râu sơn dương giao cho tam vương gia xử lý.
Hiện tại, y chỉ cần bãi bình hai nữ nhân này là được. Bọn họ muốn hại ta, ta cũng phải bảo toàn bản thân phản kích. Nếu xuất thủ hung tàn, cũng không thể trách ta. Ta không phải người xấu, nhưng mà, ta cũng không thể làm người tốt, người tốt không có hảo báo, người tốt mạng không dài, không phải đều nói tai họa kéo dài ngàn năm sao, ta muốn sống lâu thêm một chút.
Lần này đến phiên Phụng Hoàn ngây ra, nàng làm sao cũng không ngờ được Hiên Viên Cẩm sẽ vì một nam nhân mà từ bỏ mình, nàng căn bản không tin đây là sự thật. “Y có cái gì tốt? Y không thể sinh con, cũng không thể quang minh chính đại ở bên ngươi, ngươi sẽ bị người đời chửi rủa, Cẩm ca ca, ta có thể cho ngươi rất nhiều, tại sao ngươi không chọn ta?” Phụng Hoàn cuồn cuộn nước mắt, nàng rất đau lòng, tới mức thở không nổi.
“Phụng Hoàn, những lời này ta chỉ nói với ngươi một lần, hiện tại ngươi không hiểu cũng không sao, tương lai ngươi sẽ hiểu. Nếu thật sự yêu thương, sẽ không để ý có sinh được hài tử không, giả sử Tử Trúc là nữ nhân, nhưng không thể sinh hài tử, nếu ta thật sự yêu y, sẽ không để ý đến điểm đó. Thêm nữa là, ta yêu y, muốn cùng y thiên trường địa cửu, không thể đạt được thứ gì từ y, đương nhiên thứ mà ta muốn đạt được, cũng chỉ một điều duy nhất, là y yêu ta.” Hiên Viên Cẩm kéo tay Lăng Ngạo ôm vào lòng, trịnh trọng nói: “Còn về người khác nói gì, ánh mắt thế tục có thể dung chứa chúng ta hay không, những thứ này ta không quan tâm.”
Phụng Hoàn ngây ngốc, nam nhân và nam nhân ở bên nhau vốn là không đúng, sao hắn có thể nói rành mạch như thế, còn nói rất trịnh trọng? Lăng Ngạo có hơi cảm động một chút, chỉ cần Hiên Viên Cẩm có tâm tư này là được. Y hôn lên khóe môi Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng nói: “Lát nữa cùng dùng thiện đi, chúng ta uống một ly.”
“Được.” Vô tận nhu tình. Nhu tình của Hiên Viên Cẩm chỉ dành cho một người, người đó chính là Lăng Ngạo.
“Các ngươi sẽ hối hận, ta sẽ khiến các ngươi toàn bộ đều hối hận!” Phụng Hoàn khóc chạy đi, ngày đó Phụng Hoàn rời khỏi nơi này, như lúc nàng đến, hùng hùng hổ hổ biến mất.
“Ngươi đoán nàng ta sẽ đối với chúng ta thế nào?” Lăng Ngạo đùa nghịch một lọn tóc của Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng hỏi.
“Có lẽ là muốn mời cô mẫu của nàng ra.” Hiên Viên Cẩm thở dài, lão yêu bà hoàng hậu đó không phải đèn cạn dầu, bọn họ phải cẩn thận thì hơn.
“Lần trước Dục nhi bị bắt là trò do lão nữ nhân hoàng hậu gây ra, Dục nhi chính tai nghe thấy. Đánh tới mức trên người Dục nhi không có chỗ lành lặn, vết sẹo trên người có tốt lên nhưng không hoàn toàn phai đi. Thù này ta vẫn còn nhớ, nếu nàng ta lại ra tay với ta, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Lăng Ngạo vừa nghĩ đến những vết sẹo trên người Tô Dục liền tức không chịu nổi, bọn họ tại sao không vừa mắt hoàng hậu a? Bộ họ có làm gì đắc tội với ác bà đó sao?
“Ân, chuyện này khá kỳ quặc, chúng ta không thể để bọn họ thương tổn người của mình một cách không minh bạch như vậy.” Hiên Viên Cẩm xem Tô Dục là người trong nhà, đây cũng là một sự tiến bộ. Ban đầu hắn còn muốn đá người này đi. Thời gian lâu rồi, hắn phát hiện khi bản thân rời khỏi Lăng Ngạo, Tô Dục có thể ở bên y, như vậy Lăng Ngạo sẽ không cô đơn, hắn cũng khá yên tâm, nếu có chuyện ngoài ý muốn, Tô Dục sẽ liều mạng bảo vệ Lăng Ngạo. Cho nên, chuyện của người trong nhà hắn nhất định sẽ vô cùng bận tâm.
“Đó là đương nhiên!” Lăng Ngạo phẫn hận nói, không biết lão ác bà đó tìm Tô Mộ Dung làm gì? Sẽ không phải là thầm yêu Tô Mộ Dung đi? Này cũng khó nói a? Tướng mạo nhân tài như y, Tô Mộ Dung năm đó nhất định cũng không thua kém. Không phải ai cũng nói họ giống nhau sao. Ha ha, tự luyến một chút thôi.
“Tử Trúc, Tử Trúc.” Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng gọi tên y, Lăng Ngạo đang bận cười thầm. Hiên Viên Cẩm hôn lên trán y, kéo chăn đắp lên hai người, lúc này mới ngủ.
—–
“Cô mẫu, hắn thế nhưng nói muốn thối hôn, chỉ vì một nam nhân!” Phụng Hoàn ngày đêm chạy về cuối cùng cũng đến kinh thành, làm nũng với cô mẫu của nàng.
“Ngươi đã nói cả chục lần rồi, ai gia không điếc!” Hoàng hậu nghiêm giọng ngắt đứt báo oán của điệt nữ, một nữ hài tử không nghe khuyên giải nhất định muốn chạy đến biên quan tự chuốc lấy sỉ nhục, nhắc nhở nàng đừng đi, nhưng vẫn đi, giờ thì mất mặt rồi đấy.
“Cô mẫu ~~~” Phụng Hoàn lắc tay áo hoàng hậu, kéo dài âm thanh, nũng nịu.
“Được rồi được rồi, chuyện này hắn còn chưa nói với hoàng thượng, cũng chỉ là tự nói với ngươi thôi, ai gia sẽ nói với hoàng thượng, để các ngươi thành thân trước thời gian.” Thân sự này sớm thành thì tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng.
“Cô mẫu, ta biết ngươi thương ta nhất.” Phụng Hoàn đạt được đáp án mình muốn, cười tươi như hoa. Lau sạch lệ trên mặt, suy nghĩ chuyện sau khi thành thân. Sau khi nàng thành thân, làm tướng quân phu nhân rồi, chuyện đầu tiên nàng làm chính là đuổi hồ ly tinh kia đi, bán y đi thật xa, cho y cả đời bị nam nhân cưỡi, không lật được người.
Hoàng hậu cùng hoàng đế lão tử nhắc tới việc muốn chuyện thành thân của Phụng Hoàn và Hiên Viên Cẩm tổ chức sớm một chút, hoàng đế không cao hứng lắm. “Hoàng hậu, Hiên Viên tướng quân đã thỉnh cầu trẫm thối hôn này rồi, trẫm là nhất quốc chi quân, hôn ban ra đương nhiên không thể thay đổi. Nhưng hắn lấy chức quan giằng co, nếu không cho hắn thối hôn hắn sẽ cởi giáp về làm ruộng, chuyện này thật khó xử.”
Hoàng đế lúc này cũng không nguyện ý ban Phụng Hoàn cho Hiên Viên Cẩm, trong lòng Hiên Viên Cẩm chỉ có một mình Tô Tử Trúc, hắn cũng biết. Hơn nữa sau lần mừng năm mới đó hắn đã cảm thấy bản thân không thể già còn không nghiêm xuống tay với nhi tử của Tô Mộ Dung, nên đã tự tạo đường cho bọn họ, để hai người hòa hợp. Đương nhiên cũng xuất phát từ một chút tư tâm, hắn đạt không được, cũng không thể để lão tam đạt được.
“Hoàng thượng, ngài là nhất quốc chi quân, sao có thể để một tướng quân nhỏ bé uy hiếp?” Hoàng hậu không vui, nàng luôn cảm thấy loại như Hiên Viên Cẩm, không có gia thế bối cảnh, nhưng lại được nha đầu Phụng Hoàn nhìn trúng, làm cô mẫu như nàng cũng không có biện pháp gì.
“Trẫm tự nhiên không để hắn uy hiếp gì cả, nhưng quan hệ của hắn và Hoằng Đức khá tốt, tương lai Hoằng Đức kế vị, hắn cũng có thể làm cánh tay trái tay phải.” Hoàng đế nói vậy cũng khiến hoàng hậu thầm hiểu, chuyện về thái tử trong lòng hắn đã có người chọn lựa thích hợp nhất. Để nàng đừng tốn công động gân não.
Sắc mặt hoàng hậu không tính là tốt, nhưng không phát tác, tùy tiện nói vài câu với hắn rồi lui về. Gọi thủ hạ của mình tới, bảo bọn chúng nắm bắt thời gian moi cho ra Tô Mộ Dung, đến lúc đó trong tay nàng có Tô Mộ Dung, không tin hoàng đế không cho nhi tử của nàng lên ngôi vị thái tử.
Chuyện liên quan đến Tô Mộ Dung năm đó, người khác không biết, nhưng nàng lúc đó là thái tử phi lại biết rõ tường tận. Lão tam và thái tử lúc đó cũng chính là hoàng đế hiện tại đều thích Tô Mộ dung, nhưng mà người đó lại nhìn trúng nữ tử thanh lâu, lấy một kỹ nữ về nhà.
Hoàng đế và tam vương gia sau khi Tô Mộ Dung thành thân vẫn như trước qua lại thân thiết, sau đó truyền ra chuyện Tô Mộ Dung muốn giết tam vương gia, tiếp sau đó là tam vương gia đón vợ của Tô Mộ Dung vào vương phủ của mình. Chuyện này nhìn thì giống như là sai lầm của bản thân tam vương gia, kỳ thật nàng biết rõ, bên trong nhất định không thiếu tội của hoàng đế, tuy nhiên lại không có chứng cứ gì, nàng cũng chỉ có thể đoán vô căn cứ.
Hiện tại nhi tử của Tô Mộ Dung lộ mặt, không tin Tô Mộ Dung không xuất hiện. Chỉ cần tìm được y trước khi hoàng thượng và tam vương gia tìm được, tương lai có thể dùng y để uy hiếp hai người, tin rằng bất kể lúc đó nàng muốn làm gì, hai người này cũng đều thỏa mãn nàng.
Hoàng hậu muốn rất đơn giản, chính là cho nhi tử của nàng tương lai có thể làm hoàng đế, nửa đời sau của mẹ ruột này cũng có thể bình yên.
———-
Lăng Ngạo bắt đầu chuẩn bị cuộc sống sau này của họ, đầu tiên là chọn đất mua nhà ở, Hiên Viên Cẩm cho y không ít ngân lượng, y phải lợi dụng hợp lý.
Tô Dục ngày ngày ở cạnh y, Hiên Viên Cẩm phái người theo bảo vệ họ ngày càng nhiều, Tô Dục cũng phát hiện gần đây người ngắm vào họ càng lúc càng nhiều hơn. Còn về mục tiêu của đối phương là ai, tạm thời còn chưa rõ ràng.
Nếu mục tiêu tấn công là Lăng Ngạo, thì đến người ngoài như Tô Dục cũng không dám tổn thương, như vậy không đúng lắm. Lăng Ngạo không lo lắng cái này, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho y.
“Dục nhi, cha đang ở đâu?” Lăng Ngạo đột nhiên nghĩ tới, liền mở miệng hỏi.
“Cha ở trong núi.” Tô Dục vừa giúp Lăng Ngạo chải đầu vừa trả lời.
“Phí lời! Ta là hỏi y đang ở ngọn núi nào?” Lăng Ngạo thông qua gương đồng trừng hắn, Tô Dục mỉm cười nói: “Nếu ngươi muốn gặp y, chúng ta trở về là được.”
“Ai muốn gặp y!” Không muốn nhi tử thân sinh của mình, lại cứ muốn nhi tử của người ta, còn giáo dục thành đầu gỗ, cũng không biết não của Tô Mộ Dung đó bị gì. Nếu là y nhất định sẽ đem đôi cẩu nam nữ kia dìm ***g heo, sau đó mang theo nhi tử của mình sống cuộc sống bình thường.
“Kỳ thật y thường xuyên gọi tên các ngươi.” Tô Dục cột tóc lại, vòng tay quanh cổ y, dán vào tai y nói nhỏ: “Y rất cô đơn, thường uống rượu, y rất đáng thương. Cô đơn đã mười mấy năm rồi.”
“Đó là do y tự tìm lấy, không phải chỉ là một nữ nhân sao, y không biết đi tìm người khác à? Làm một gia đình bốn người phân ly tứ tán, y cũng có một nửa trách nhiệm.” Lăng Ngạo đứng lên, trong mắt là bất bình, hiện tại y càng lúc càng xem mình là Tô Tử Trúc, không thể làm bản thân, thì sống bằng thân phận của người khác, như vậy cũng không có gì không tốt.
“Đúng, Tiếu Tiếu đến bây giờ cũng không có tin tức, ba huynh muội chúng ta kiếp này không biết có còn ngày đoàn tụ hay.” Bi thương trong mắt Tô Dục khuấy động lòng Lăng Ngạo, y vỗ vỗ vai Tô Dục an ủi: “Nếu trời cao thương xót, sẽ có ngày đoàn tụ thôi.”
“Ân.” Tô Dục kéo tay y, sóng vai tản bộ. Hai người còn chưa đi được mấy bước đã gặp được tiểu tư bên cạnh Hiên Viên Cẩm, nói Hiên Viên tướng quân mời tới.
Lăng Ngạo khó hiểu, Hiên Viên Cẩm bình thường đều tự mình tới tìm y, lần này sao lại là ‘mời tới’?
Vừa vào cửa y liền hiểu, nam nhân ngoại bang anh tuấn kia tới. Lần này lấy thân phận sứ giả của Hạ Hầu quốc đến viếng, người ta chỉ đích danh muốn gặp y, y chắp tay, lạnh mặt, người này phá hoại tâm tình tản bộ của y.
“Tô công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Người đó không thèm nhìn tới sự khó chịu của Lăng Ngạo, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Ngươi thật đúng là âm hồn không tan, nhanh về nước của mình đi, cứ ở lại nơi này làm gì?” Đôi mắt trắng trợn nhìn y kia thật đáng ghét, y lại không phải không mặc y phục.
“Hạ Hầu Viêm, ngươi là một vị quan, ta là một bách tính bình thường nhỏ bé, chỗ nào chọc tới ngươi? Đến mức thể diện lớn như vậy được ngươi yêu cầu gặp ta?” Lăng Ngạo không chút che giấu bực bội của mình, uống trà Hiên Viên Cẩm đưa, nhuận cổ.
“Tô công tử, chỉ cùng uống một chén trà thôi, sao ngươi lại tức giận đến thế?” Hạ Hầu Viêm không tức giận, vẫn mỉm cười thong dong, con mắt thâm sâu nhìn thẳng vào y, giống như một lốc xoáy, muốn hút y vào trong.
“Ha ha, trà đã uống rồi, người ngươi cũng thấy rồi, ta cáo từ trước.” Lăng Ngạo không có tâm tư nói nhảm với hắn, còn về quốc gia đại sự gì đó y càng không có hứng thú. Y quay sang nói với Hiên Viên Cẩm: “Ta đi dạo cùng Dục nhi, ngươi biết tìm chúng ta ở đâu rồi đó.” Nói xong kéo tay Tô Dục.
“Tô công tử không muốn biết hiệp định giữa ta và Phụng Hoàn sao?” Lời của Hạ Hầu khiến Lăng Ngạo hơi dừng lại, y thầm tức giận chửi bới, người ở đây nói chuyện không thể nói một lần cho xong sao? Cứ làm như cạo cao răng, cạo từng chút từng chút.
“Nói mau đi!” Y không kiên nhẫn, y không thích người này, rất không thích.
“Tử Trúc, ngồi xuống đi, để Hạ Hầu huynh nói tỉ mỉ.” Hiên Viên Cẩm nửa ngày mới mở miệng, cũng coi như dàn xếp. Y vẫn muốn giữ mặt mũi cho nam nhân nhà mình. Ngồi xuống, nghe tên Hạ Hầu Viêm đó lải nhải.
“Người đứng sau Phụng Hoàn là ai ngươi chắc đã biết rồi đi.” Hạ Hầu Viêm uống một ngụm trà, nhướng con mắt sâu thẳm nhìn Lăng Ngạo một cái. Lăng Ngạo không lý đến hắn, để hắn tự nói tiếp.
“Lúc đó đã hẹn định với nàng, để ta mang ngươi đi. Vì ta không tuân thủ ước định, cho nên nàng tìm tới hoàng đệ của ta, ngươi nên cẩn thận một chút, hoàng đệ của ta không thích nam nhân.” Hạ Hầu Viêm có ý gì, y còn phải cảm tạ vì hắn thích nam nhân, cho nên mới được tiện nghi lớn không bị bắt đi sao.
“Nói trọng điểm.” Lăng Ngạo đặt ly trà xuống, mục quang nhìn thẳng vào hắn, ý bảo hắn bớt nói những thứ vô dụng đi.
“Người sau lưng Phụng Hoàn không biết cho hoàng đệ ta cái gì tốt, mà hắn lại dồn hết tâm sức muốn lấy mạng ngươi.” Lời của Hạ Hầu Viêm khiến Hiên Viên Cẩm đen mặt, Lăng Ngạo nhíu mày lạnh giọng nói: “Ngươi nói những thứ này có ý gì. Nhắc nhở chúng ta đề phòng đệ đệ ngươi muốn giết ta, hắn không giết được ta thì có gì tốt cho ngươi? Ngươi lại muốn đạt được thứ gì từ chúng ta?”
“Ta không nói nhất định phải đạt được cái gì, chỉ là không muốn hỗn tiểu tử đó thành công mà thôi.” Lời của Hạ Hầu Viêm nghe không ra thật giả, y không tiếp tục mở miệng nữa.
Hiên Viên Cẩm vẻ mặt bực dọc hỏi: “Ngươi tại sao phải hủy ước định giữa ngươi và Phụng Hoàn?”
Phải biết, làm một hoàng tử, hủy ước là chuyện không hề vinh quang.
“Nữ nhân điên đó, bản thân có bao nhiêu khả năng cũng không tự rõ ràng còn muốn hợp tác với ta, ta sao có thể để một nữ nhân dắt mũi chứ?” Hạ Hầu Viêm thể hiện sự khinh thường với Phụng Hoàn, hay có lẽ là với nữ nhân sau lưng nàng ta.
“Nữ nhân thì nên thành thật dưỡng hài tử, thưởng cảnh thêu hoa, tranh quyền thế làm gì?” Hạ Hầu không phải xem thường nữ nhân, mà là nữ nhân trong mắt hắn nên là như thế, nữ nhân như thế mới đáng yêu. Nữ tử vô vài thì có đức, chủ nghĩa đại nam nhân kinh điển của quan niệm cũ.
“Ngươi vẫn không nói đến trọng điểm.” Lăng Ngạo nhắc nhở hắn đang lạc đề.
“Hoàng Phủ quốc tương lai nếu rơi vào trong tay nữ nhân đó, rất có khả năng sẽ bị soán vị, chính là bị diệt quốc, đương nhiên, Hạ Hầu quốc nếu rơi vào trong tay hoàng đệ của ta, kết cục cũng không khác là mấy.” Hạ Hầu Viêm nói chuyện này với họ, có phải là tìm sai người rồi không.
“Hoàng Phủ Hoằng Đức không ở đây, nếu hắn ở đây thì hai người các ngươi có thể bàn luận.” Lăng Ngạo không hứng thú gì với chuyện tranh đoạt quyền thế. “Ta bất kể là ai làm hoàng đế, chỉ cần không giành nam nhân của ta, đừng khiến ta không có nơi để ở là được rồi. Còn về ai làm hoàng đế, đối với ta mà nói không khác biệt.”
“Giỏi cho câu không giành nam nhân của ngươi. Nhưng Phụng Hoàn chính là muốn giành nam nhân của ngươi, ngươi không phải yêu thương Hiên Viên tướng quân sao?” Hạ Hầu Viêm cười hỏi ngược lại y.
“Đó cũng phải xem nam nhân nhà ta có nhìn trúng nàng ta hay không?” Lăng Ngạo thiết một tiếng. “Các ngươi nói chuyện đi, những vấn đề này ta không hứng thú. Phụng Hoàn có thế nào cũng không gả vào Hiên Viên phủ được. Trừ khi Hiên Viên Cẩm tự mình nguyện ý lấy nàng. Nếu không thì ta sẽ không phải yêu cùng một nam nhân với nàng.” Lăng Ngạo nói xong vỗ mông bỏ đi.
Cái tên Hạ Hầu này nói những chuyện y không muốn nghe, cũng không nói thẳng vào trọng điểm, cái gì mà tranh đoạt hoàng đế đối với y không quan hệ, y không muốn làm hoàng đế, cũng không muốn làm gian phu của hoàng đế, càng không nguyện ý có bất cứ liên hệ gì với hoàng gia. Mục đích trong mắt của tên Hạ Hầu này quá mức rõ ràng, y không uống thêm dính líu với hắn.
Kéo tay đệ đệ mình hai người đi tản bộ.
“Hiên Viên Cẩm, ngươi cam tâm tình nguyện chia sẻ y với một người nam nhân khác như vậy sao?” Hạ Hầu có chút không thể lý giải, dạng nam nhân cường thế như Hiên Viên Cẩm, lẽ ra độc chiếm dục sẽ rất mạnh, sao lại nguyện ý chia sẻ với người khác.
“Ha ha, không ai nguyện ý chia sẻ người mình thích với người khác. Đi đến bước đường này, cũng là do nhiều lý do.” Hiên Viên Cẩm không muốn giải thích cho hắn, đây là chuyện của họ, không tất yếu phải cho người khác biết.
“Ha ha, nhưng mà, ngươi thật sự nên cẩn thận một chút, Nghiêu Nhi không biết thương hương tiếc ngọc như ta đâu, hắn hận nhất chính là nam nhân và nam nhân bên nhau.” Đệ đệ của Hạ Hầu Viêm không chỉ đơn giản muốn hoàng vị, mà còn muốn thống nhất ba nước. Dã tâm của hắn rất lớn, chính là không biết khẩu vị thế nào, có thể nuốt trôi hay không.
“Đa tạ.” Hiên Viên Cẩm gật đầu với hắn. “Tính khí của Tử Trúc hiện tại trở nên rất quái, nếu có chỗ đắc tội, xin Hạ Hầu huynh lượng thứ.”
“Không ngại, đã lâu không gặp người dám nói thật trước mặt mình rồi.” Lần đó bị Lăng Ngạo mắng chửi thê thảm đến cẩu huyết lâm đầu, hắn cũng không tức giận, luôn cảm thấy trên người y có một loại khí, là loại sức sống mạnh mẽ.
Lăng Ngạo ngồi xổm dưới đất, tìm một cành cây viết viết tính tính trên đất. Y vẽ một vòng tròn, lại phân làm mười phần, bắt đầu phân tích hiện trạng.
Một, hoàng hậu ghét ta. Hai, Phụng Hoàn cũng ghét ta, hai người các nàng cùng một bọn. Người ghét ta thì đặt cục đá lên. Ba, hoàng thượng không có biểu lộ gì, là một lão hồ ly. Người bảo trì vị trí trung lập không đặt thứ gì. Bốn, tam vương gia thích ta, đứng về phía ta, đặt một cọng cỏ khô. Năm, Hiên Viên Cẩm đứng về phía ta, đặt một cọng cỏ. Sáu, Tô Dục yêu ta, đứng về phía ta, một cọng cỏ. Bảy, Tô Mộ Dung, không xác định nên không đặt thứ gì. Tám, tên râu sơn dương, hận ta, đặt cục đá.
Còn có hai phần trống, trước mắt, người thích y và người ghét y là ba so ba, cũng may hai nữ nhân và tên râu sơn dương không câu kết với nhau, tên râu sơn dương giao cho tam vương gia xử lý.
Hiện tại, y chỉ cần bãi bình hai nữ nhân này là được. Bọn họ muốn hại ta, ta cũng phải bảo toàn bản thân phản kích. Nếu xuất thủ hung tàn, cũng không thể trách ta. Ta không phải người xấu, nhưng mà, ta cũng không thể làm người tốt, người tốt không có hảo báo, người tốt mạng không dài, không phải đều nói tai họa kéo dài ngàn năm sao, ta muốn sống lâu thêm một chút.
Danh sách chương