- Hả? Tôi … thích … anh … á? Tần Nhược Nam thấy đầu óc hơi thiếu ô xi, khẩn trưởng nửa ngày, không ngờ Trương Thắng nghĩ như vậy, làm cô dở khóc dở cười lắp bắp: - Anh... Anh thật là, anh nghĩ mình là ai vậy hả? Anh tự yêu bản thân quá mức rồi đấy, ai thích anh chứ? Trương Thắng nhìn cô không chớp: - Vậy cô theo tôi suốt cả buổi tối làm gì, thậm chí còn lấy cả thân phận cảnh sát ra để được vào đây.
- Tôi, tôi... Tần Nhược Nam lúc này không coi Trương Thắng là hiềm nghi nữa, bỏ đi lập trường cảnh sát đói diện với tội phạm tức thì rơi vào thế yếu:
Trương Thắng cười vui vẻ, đưa ngón chỏ ra nâng chiếc cằm xinh xinh của Tần Nhược Nam: - Cô cảnh sát của tôi, thực ra... tôi cũng rất thích cô.
Tần Nhược Nam thoáng tức giận, hất tay y ra: - Đồ thần kinh, không thèm để ý tới anh. Rồi hầm hầm bỏ đi.
- Đừng. Trương Thắng xoay người cực nhanh nắm lấy cổ tay Tần Nhược Nam, ánh mắt chứa đần chân tình tha thiết, giọng ôn nhu hết mực: - Anh biết, anh không nên nói, nhưng... anh muốn em biết, anh rất thích em, cho anh được theo đuổi em, được không?
- Hả? Tần Nhược Nam mắt mở thật to, tim đập gia tốc, mình vốn theo dõi mục tiêu định bắt phạm nhân bỏ trốn, sao, sao lại thành bị người ta tỏ tình thế?
Từng là người bạn tri kỷ trao đổi với nhau bí mật chạm tới tâm linh, từng là ân nhân cứu cuộc đời cô, từng là nghi phạm có cuộc tái ngộ ly kỳ ở trong tù ly kỳ, rồi những ngày tháng đấu khẩu với nhau, với cô gái đa sầu đa cảm, thích chuyện lãng mạn như Tần Nhược Nam, những tình cảm đó từng chút từng chút một đó như từng con suối được tích đầy nước nhưng bị ngăn cản bởi con đập, bây giờ đối diện với lời tỏ tình của Trương Thắng, tất cả tình cảm phức tạp kia trỗi dậy cùng đổ vào cái hồ lớn, lẫn lộn với nhau.
Cô hoảng hốt đến không biết phải từ chối ra sao, đôi mắt biết nói đem sự dao động trong lòng thể hiện hết ra ngoài.
Trương Thắng cười thầm, trong lòng có khoái cảm của trò mèo vờn chuột, ban đầu y vốn chỉ định cầm chân Tần Nhược Nam, tranh thủ thời gian cho Chân lão đại rời đi. Hơn nữa, trêu ghẹo một kẻ truy bắt xinh đẹp, cũng rất hưởng thụ, bản thân lún sâu vào vở kịch do mình dựng lên.
- Lúc trong tù nhìn thấy em, trong lòng anh lúc nào cũng chứa đầy từng ánh mặt, từng cái nhíu mày của em. Khi đó anh là phạm nhân, bị người ta coi như con vật mặc sức hành hạ, lúc đó như mùa đông tăm tối, ánh mắt em là hơi ấm duy nhất giúp anh chống đỡ được, cô cảnh sát của anh, từ lúc đó anh đã yêu em rồi.
- Tôi... Tôi.. Mấy năm làm cảnh sát Tần Nhược Nam đã bao giờ cô đối diện với hoàn cảnh thế này, thậm chí chưa bao giờ nghe tới:
Trương Thắng tiếp tục dụng giọng điệu ngọt tới sún răng đó nói: - Em biết không, khi đó lòng anh là vùng đất chết, anh đã không còn thấy thương tâm anh thống khổ nữa, cho tới khi gặp em, em không thấy đó là duyên phận của chúng ta sao? Lúc đó hai mắt anh đã mờ, toàn thân kiệt quệ, chỉ nghe được giọng nói của em, cảm nhận được trái tim ấm áp của em. Anh yêu em, nhưng không cách nào nói ra, cẩn thận che dấu nó, anh rất muốn bày tỏ lòng mình, nhưng anh có tư cách đó không? Em xuất hiện trong giấc mơ của anh cả nghìn lần, giọng nói của em lúc nào cũng như bên tai, anh trêu chọc em để che dấu đi tình cảm thật của mình. Sau khi ra tù, anh vẫn không dám gặp em, vì anh vẫn còn rất tự ti... Trương Thắng lần đầu cảm thấy mình xem cả đống sách phim tình cảm không phải vô ích: - Hôm nay là ngày vui nhất trong đời anh, biết em theo dõi anh, trái tim anh run rẩy, không kìm được lòng mình nữa, anh muốn cho em biết tình cảm của anh, cô cảnh sát của anh.
Tần Nhược Nam sởn hết cả gai ốc, mới đầu vì bất ngờ còn có chút xúc động, càng nghe càng không chịu nổi, cô xinh đẹp thành tích tốt, từ tiểu học, lên sơ trung, cao trung rồi trường cảnh sát, đơn vị làm việc, người theo đuổi cô đếm không xuể, nhưng chưa ai nói buồn nôn như Trương Thắng, quá mức chịu đựng.
Cô muốn ôm bụng mà cười, hoặc bịt tai lại, nhưng đôi mắt kia, nhất là Trương Thắng bỏ qua sĩ diện của nam nhân, thừa nhận sự yếu đuối tự ti của mình khiến cô không nỡ làm tổn thương y.
Trương Thắng thấy tới đây là đủ rồi, y cũng buồn nôn không chịu được: - Giờ cho anh biết tên em đi.
Tần Nhược Nam rùng mình: - Xin anh, tôi không rảnh mà điên với anh, lúc nãy tôi ở dưới nhảy, thấy người quen muốn chạy theo chào hỏi một câu thôi, không có ý gì hết, anh đừng hiểu lầm... Thế nhé, tôi đi đây.
- Khoan, em muốn khiêu vũ phải không, vậy hãy để anh làm bạn nhảy của em.
- Xin lỗi, nhưng ở đây không có không khí.
- Quá đơn giản. Trương Thắng từng nghe ông chủ Tạ khoe khoang về nơi này, cầm điều khiển bấm nút một cái, màn hình lớn liền hiện lên hình ảnh khiêu vũ ở tầng ba, âm nhạc sôi sục bốn phía bủa vây hai người, những tấm gương đặt ở ba mặt phòng phản chiếu khung cảnh kia, cảm tưởng bản thân đang ở sàn nhảy sôi động dưới đó.
Làm thế có hai mục đích, thứ nhất làm người ta dễ phấn khích, thứ hai cảm giác hàng trăm người vây quanh nhìn, làm việc đó kích thích càng thêm mạnh mẽ.
- Tôi, tôi phải đi... Tần Nhược Nam thoáng giật mình, thế này hết lý do, vội nói:
- Đừng, một bài, một bài thôi được không? Trương Thắng đi tới nắm lấy tay Tần Nhược Lan, mười ngón tay đan vào nhau, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ:
"Mình, mình đang làm cái gì thế này?" Tần Nhược Nam luống cuống, gò má đỏ rực như hoa đào, trái tim cô đang đấu tranh giữa lý trí và dụ hoặc thì cơ thể đã bị Trương Thắng dẫn dắt đung đưa theo nhạc.
Hôm nay Tần Nhược Nam ăn mặc theo kiểu trung tính, quần âu màu cà phê, áo sơ mi lụa vàng gạo, nhưng từ đầu tới chân lại phát tán sự ôn nhu khó diễn ta, làm người ta bất giác ngất ngay trong đó, khiến Trương Thắng vốn chỉ định trêu ghẹo giai nhân lúc này lòng không khỏi nhộn nhạo, nhất là ôm cô trong lòng.
Tần Nhược Nam muốn tránh thoát, cô đã bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân như thế, càng đáng sợ hơn nữa cô nhận ra mình rất hưởng thụ vòng tay mạnh mẽ đó, thích cảm giác như chú chim nhỏ yếu đuối nép dưới bờ vai rộng của nam nhân, thậm chí phát hiện ra cái tay kia có khuynh hướng hạ từ eo xuống gần mông mình vẫn không có ý định gạt ra.
Trương Thắng chỉ tới là dừng, không dám quá đáng, y rõ ràng "Phật Sơn vô ảnh cước" của cô gái này cho y ăn cơm bệnh viện ba ngày thế nào.
Tay Trương Thắng chỉ đặt hờ hững nơi tiếp giáp giữa mông và eo Tần Nhược Nam, cảm thụ u hương say lòng người của cô, nữ nhân là động vật cảm tính, Tần Nhược Nam càng chìm đắm trong trải nghiệm mới mẻ này trước Trương Thắng. Có điều Tần Nhược Nam cũng tỉnh lại sớm hơn, vì bờ mông vểnh của cô lúc đung đưa thi thoảng chạm vào hạ thể Trương Thắng, khiêu khích thần kinh yếu ớt của y, phàm là nam nhân lúc này đều có phản ứng.
Phát hiện ra có thứ không thoải mái đụng chạm vào mình, Tần Nhược Nam kêu một tiếng, nhảy tránh, cầm điều khiển tắt màn hình đi, trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh.
- Tôi phải đi đây.
Lúc này Trương Thắng thực sự không muốn cô đi nữa: - Uống ly rượu đã được không?
Tần Nhược Nam nhướng mày, giọng mang vẻ tức giận kìm nén: - Trương Thắng, vì giữa chúng ta có... tình hữu nghị, cho nên tôi nhẫn nhịn nãy giờ, anh đừng có được nước lấn tới. Khiêu vũ rồi uống rượu, anh coi tôi như loại nữ nhân mua vui ngoài kia sao?
Trương Thắng hiểu ra: - Không, anh sao coi em như thế được, chỉ là không muốn em đi, lại không biết lý do gì giữ em lại.
Tần Nhược Nam giọng nhũn xuống: - Tôi là nhân viên cảnh vụ, tôi..
- Nhưng hôm nay em không chấp hành công vụ, đúng không?
Tần Nhược Nam không biết mình làm sao rồi, giận dỗi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
- Tôi, tôi... Tần Nhược Nam lúc này không coi Trương Thắng là hiềm nghi nữa, bỏ đi lập trường cảnh sát đói diện với tội phạm tức thì rơi vào thế yếu:
Trương Thắng cười vui vẻ, đưa ngón chỏ ra nâng chiếc cằm xinh xinh của Tần Nhược Nam: - Cô cảnh sát của tôi, thực ra... tôi cũng rất thích cô.
Tần Nhược Nam thoáng tức giận, hất tay y ra: - Đồ thần kinh, không thèm để ý tới anh. Rồi hầm hầm bỏ đi.
- Đừng. Trương Thắng xoay người cực nhanh nắm lấy cổ tay Tần Nhược Nam, ánh mắt chứa đần chân tình tha thiết, giọng ôn nhu hết mực: - Anh biết, anh không nên nói, nhưng... anh muốn em biết, anh rất thích em, cho anh được theo đuổi em, được không?
- Hả? Tần Nhược Nam mắt mở thật to, tim đập gia tốc, mình vốn theo dõi mục tiêu định bắt phạm nhân bỏ trốn, sao, sao lại thành bị người ta tỏ tình thế?
Từng là người bạn tri kỷ trao đổi với nhau bí mật chạm tới tâm linh, từng là ân nhân cứu cuộc đời cô, từng là nghi phạm có cuộc tái ngộ ly kỳ ở trong tù ly kỳ, rồi những ngày tháng đấu khẩu với nhau, với cô gái đa sầu đa cảm, thích chuyện lãng mạn như Tần Nhược Nam, những tình cảm đó từng chút từng chút một đó như từng con suối được tích đầy nước nhưng bị ngăn cản bởi con đập, bây giờ đối diện với lời tỏ tình của Trương Thắng, tất cả tình cảm phức tạp kia trỗi dậy cùng đổ vào cái hồ lớn, lẫn lộn với nhau.
Cô hoảng hốt đến không biết phải từ chối ra sao, đôi mắt biết nói đem sự dao động trong lòng thể hiện hết ra ngoài.
Trương Thắng cười thầm, trong lòng có khoái cảm của trò mèo vờn chuột, ban đầu y vốn chỉ định cầm chân Tần Nhược Nam, tranh thủ thời gian cho Chân lão đại rời đi. Hơn nữa, trêu ghẹo một kẻ truy bắt xinh đẹp, cũng rất hưởng thụ, bản thân lún sâu vào vở kịch do mình dựng lên.
- Lúc trong tù nhìn thấy em, trong lòng anh lúc nào cũng chứa đầy từng ánh mặt, từng cái nhíu mày của em. Khi đó anh là phạm nhân, bị người ta coi như con vật mặc sức hành hạ, lúc đó như mùa đông tăm tối, ánh mắt em là hơi ấm duy nhất giúp anh chống đỡ được, cô cảnh sát của anh, từ lúc đó anh đã yêu em rồi.
- Tôi... Tôi.. Mấy năm làm cảnh sát Tần Nhược Nam đã bao giờ cô đối diện với hoàn cảnh thế này, thậm chí chưa bao giờ nghe tới:
Trương Thắng tiếp tục dụng giọng điệu ngọt tới sún răng đó nói: - Em biết không, khi đó lòng anh là vùng đất chết, anh đã không còn thấy thương tâm anh thống khổ nữa, cho tới khi gặp em, em không thấy đó là duyên phận của chúng ta sao? Lúc đó hai mắt anh đã mờ, toàn thân kiệt quệ, chỉ nghe được giọng nói của em, cảm nhận được trái tim ấm áp của em. Anh yêu em, nhưng không cách nào nói ra, cẩn thận che dấu nó, anh rất muốn bày tỏ lòng mình, nhưng anh có tư cách đó không? Em xuất hiện trong giấc mơ của anh cả nghìn lần, giọng nói của em lúc nào cũng như bên tai, anh trêu chọc em để che dấu đi tình cảm thật của mình. Sau khi ra tù, anh vẫn không dám gặp em, vì anh vẫn còn rất tự ti... Trương Thắng lần đầu cảm thấy mình xem cả đống sách phim tình cảm không phải vô ích: - Hôm nay là ngày vui nhất trong đời anh, biết em theo dõi anh, trái tim anh run rẩy, không kìm được lòng mình nữa, anh muốn cho em biết tình cảm của anh, cô cảnh sát của anh.
Tần Nhược Nam sởn hết cả gai ốc, mới đầu vì bất ngờ còn có chút xúc động, càng nghe càng không chịu nổi, cô xinh đẹp thành tích tốt, từ tiểu học, lên sơ trung, cao trung rồi trường cảnh sát, đơn vị làm việc, người theo đuổi cô đếm không xuể, nhưng chưa ai nói buồn nôn như Trương Thắng, quá mức chịu đựng.
Cô muốn ôm bụng mà cười, hoặc bịt tai lại, nhưng đôi mắt kia, nhất là Trương Thắng bỏ qua sĩ diện của nam nhân, thừa nhận sự yếu đuối tự ti của mình khiến cô không nỡ làm tổn thương y.
Trương Thắng thấy tới đây là đủ rồi, y cũng buồn nôn không chịu được: - Giờ cho anh biết tên em đi.
Tần Nhược Nam rùng mình: - Xin anh, tôi không rảnh mà điên với anh, lúc nãy tôi ở dưới nhảy, thấy người quen muốn chạy theo chào hỏi một câu thôi, không có ý gì hết, anh đừng hiểu lầm... Thế nhé, tôi đi đây.
- Khoan, em muốn khiêu vũ phải không, vậy hãy để anh làm bạn nhảy của em.
- Xin lỗi, nhưng ở đây không có không khí.
- Quá đơn giản. Trương Thắng từng nghe ông chủ Tạ khoe khoang về nơi này, cầm điều khiển bấm nút một cái, màn hình lớn liền hiện lên hình ảnh khiêu vũ ở tầng ba, âm nhạc sôi sục bốn phía bủa vây hai người, những tấm gương đặt ở ba mặt phòng phản chiếu khung cảnh kia, cảm tưởng bản thân đang ở sàn nhảy sôi động dưới đó.
Làm thế có hai mục đích, thứ nhất làm người ta dễ phấn khích, thứ hai cảm giác hàng trăm người vây quanh nhìn, làm việc đó kích thích càng thêm mạnh mẽ.
- Tôi, tôi phải đi... Tần Nhược Nam thoáng giật mình, thế này hết lý do, vội nói:
- Đừng, một bài, một bài thôi được không? Trương Thắng đi tới nắm lấy tay Tần Nhược Lan, mười ngón tay đan vào nhau, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ:
"Mình, mình đang làm cái gì thế này?" Tần Nhược Nam luống cuống, gò má đỏ rực như hoa đào, trái tim cô đang đấu tranh giữa lý trí và dụ hoặc thì cơ thể đã bị Trương Thắng dẫn dắt đung đưa theo nhạc.
Hôm nay Tần Nhược Nam ăn mặc theo kiểu trung tính, quần âu màu cà phê, áo sơ mi lụa vàng gạo, nhưng từ đầu tới chân lại phát tán sự ôn nhu khó diễn ta, làm người ta bất giác ngất ngay trong đó, khiến Trương Thắng vốn chỉ định trêu ghẹo giai nhân lúc này lòng không khỏi nhộn nhạo, nhất là ôm cô trong lòng.
Tần Nhược Nam muốn tránh thoát, cô đã bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân như thế, càng đáng sợ hơn nữa cô nhận ra mình rất hưởng thụ vòng tay mạnh mẽ đó, thích cảm giác như chú chim nhỏ yếu đuối nép dưới bờ vai rộng của nam nhân, thậm chí phát hiện ra cái tay kia có khuynh hướng hạ từ eo xuống gần mông mình vẫn không có ý định gạt ra.
Trương Thắng chỉ tới là dừng, không dám quá đáng, y rõ ràng "Phật Sơn vô ảnh cước" của cô gái này cho y ăn cơm bệnh viện ba ngày thế nào.
Tay Trương Thắng chỉ đặt hờ hững nơi tiếp giáp giữa mông và eo Tần Nhược Nam, cảm thụ u hương say lòng người của cô, nữ nhân là động vật cảm tính, Tần Nhược Nam càng chìm đắm trong trải nghiệm mới mẻ này trước Trương Thắng. Có điều Tần Nhược Nam cũng tỉnh lại sớm hơn, vì bờ mông vểnh của cô lúc đung đưa thi thoảng chạm vào hạ thể Trương Thắng, khiêu khích thần kinh yếu ớt của y, phàm là nam nhân lúc này đều có phản ứng.
Phát hiện ra có thứ không thoải mái đụng chạm vào mình, Tần Nhược Nam kêu một tiếng, nhảy tránh, cầm điều khiển tắt màn hình đi, trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh.
- Tôi phải đi đây.
Lúc này Trương Thắng thực sự không muốn cô đi nữa: - Uống ly rượu đã được không?
Tần Nhược Nam nhướng mày, giọng mang vẻ tức giận kìm nén: - Trương Thắng, vì giữa chúng ta có... tình hữu nghị, cho nên tôi nhẫn nhịn nãy giờ, anh đừng có được nước lấn tới. Khiêu vũ rồi uống rượu, anh coi tôi như loại nữ nhân mua vui ngoài kia sao?
Trương Thắng hiểu ra: - Không, anh sao coi em như thế được, chỉ là không muốn em đi, lại không biết lý do gì giữ em lại.
Tần Nhược Nam giọng nhũn xuống: - Tôi là nhân viên cảnh vụ, tôi..
- Nhưng hôm nay em không chấp hành công vụ, đúng không?
Tần Nhược Nam không biết mình làm sao rồi, giận dỗi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Danh sách chương