" Em gái di động thích mềm không thích cứng, quả nhiên là thế." Trương Thắng cầm chai rượu vang Pháp, rót vào hai chiếc ly, đưa cho cô một cái.

- Cheers!

Hai chiếc ly chạm vào nhau, phát ra âm thanh êm tai.

- Cho anh theo đuổi em được không? Lần này Trương Thắng hỏi nghiêm túc, cũng là có tính toán, cô gái này tâm địa không cần bàn cãi, ngoại lạnh trong ấm, từ dung mạo tới nghề cảnh sát, đảm bảo cha mẹ y hài lòng, y đã qua tuổi yêu đương đơn thuần rồi, gặp một cô gái tốt, tất nhiên nghĩ tới chuyện nghiêm túc lâu dài:

Tần Nhược Nam quẫn bách đặt ly xuống: - Anh nhất định phải nói chuyện này sao? - Được, vậy anh hỏi câu khác, tên em là gì?

Tần Nhược Nam cầm ly rượu lên uống che khuôn mặt đỏ au: - Anh thật là phiền, suốt ngày tra hỏi tên người ta làm cái gì?

- Chẳng lẽ sau này anh cứ gọi em là cô cảnh sát của anh mãi à?

- Cái gì mà sau này?

- Em hiểu ý anh mà, phải không?

Mấy năm cơ sở làm tri kỷ điện thoại, quen đấu khẩu với nhau, dần dần nói chuyện tự nhiên hơn, rượu cũng uống nhiều hơn, bất tri bất giác ánh mắt trở nên ám muội...

***** *****

Ông chủ Tạ trò chuyện với vài người bạn quay về, không thấy Trương Thắng đâu, liền hỏi phục vụ.

Phục vụ vội đáp: - Anh Trương dẫn cô gái kia vào phòng số 5 rồi ạ. Nói tới đó vì thể hiện mình cơ trí nhanh nhạy còn bổ xung: - Ông chủ yên tâm, anh ấy là khách quan trọng, chúng tôi nhất định phục vụ chu đáo, rượu, hoa quả đều đã mang vào đầy đủ.

- Ừ, tốt … hả? Rươu, có rượu? Ông chủ Tạ nghe tới đó thì tái mặt, vì rượu ở đây có vấn đề, do khách hàng nơi này đa phần là người bị tửu sắc khoét rỗng rồi, hơn nữa nói thật tuy những cô gái ở đây rất xinh đẹp, song với những người thừa tiền của, thì không thiếu thứ này, cho nên trừ những chai rượu khách gửi, còn lại tiêm thêm ít thuốc kích thích.

Loại thuốc kích thích này không quá mạnh, chủ yếu trợ hứng, được cái không màu không vị. Phục vụ ở trong này lại không phải người ngoài kia, nên không biết thân phận cô gái... Ông chủ Tạ toát mồ hôi, chạy tới trước cửa phòng số 5, định xông vào ngăn cản, nhưng không rõ hai người trong kia đã phát triển tới mức độ nào, chẳng may đang trần truồng làm chuyện đó rồi, chẳng phải chọc giận họ sao?

Ông chủ Tạ cười khổ liên hồi, giờ chỉ còn cách vờ không biết gì, đánh chết không nhận, vả lại thứ thuốc kia chỉ có tác dụng trợ hứng, không làm người ta mê loạn, nếu bọ họ có xảy ra chuyện là do chàng có tình thiếp có ý, liên quan gì tới mình?

Từ nay về sau, cô gái đó lòng thấy có lỗi với chồng, không quản chuyện chồng của mình nữa, bạn Trương Thắng dùng một cái nón xanh đổi lấy tấm thân tự do, thoải mái tầm hoan tác lạc, chẳng phải là lãi lớn sao? Trương Thắng thì được nếm thử một trong hai thứ cấm kỵ là "con thầy, vợ bạn", diễm phúc vô biên; còn chỗ của mình thiên hạ thái bình, không còn chuyện nữ cảnh sát tới bắt gian nữa...

" Ái chà, công đức vô lượng, Trương thí chủ lấy thân nuôi hổ, tinh thần này thật vĩ đại." Ông chủ Tạ nghĩ tới đó, chắp tay sau lưng đủng đỉnh bỏ đi.

***** *****

- Anh, anh tới gần tôi thế làm gì?

Tần Nhược Nam hai tay chống ghế sô pha, nhìn Trương Thắng ngày càng áp tới gần, khiến hơi thở cô vừa gấp vừa ngắn, sợ hãi nhưng trong đầu lại hoàn toàn không hề này ra ý định dùng bạo lực khống chế y.

Dưới ánh đèn mê ly, gò má Tần Nhược Nam nhuốm một màu hồng tươi đẹp, đó là biểu hiện động tình, làm cô thêm muôn phần kiều diễm, cô không biết tối nay vì sao sức kiềm chế yếu như vậy, thủ đoạn cả Trương Thắng chẳng hề cao minh hơn những người theo đuổi cô, nhưng khiến tim cô đập loạn nhịp, hơn nữa còn sinh ham muốn mơ hồ, chẳng lẽ mình thầm có tình cảm với y lúc nào không hay, phương diện tình cảm, kinh nghiệm của cô rất ít ỏi.

- Không làm gì, chỉ thấy, cánh môi em rất đẹp.

Tần Nhược Nam lắp bắp: - Anh, anh đừng nói dối, tôi biết anh định làm cái gì, tôi học tâm lý học tội phạm đấy.

Trương Thắng bị biểu hiện thú vị của Tần Nhược Nam làm ngứa ngáy: - Vậy em đoán xem anh định làm gì?

- Dựa vào ánh mắt, tư thế, cùng với lời nói không thành thật kia... Chứng tỏ anh muốn... ưm...

Hai mắt Tần Nhược Nam mở thật to, vì cô vừa nói tới đó thì cổ trầm xuống, hai cánh môi bị người ta lấp kín.

- Ưm.. Ưm... Tần Nhược Nam như vẫn muốn nói gì đó, nhưng còn làm sao nói ra được, hai tay mất hết sức lực ngã xuống ghế sô pha, làm Trương Thắng ngã theo, đè lên người cô, cô muốn nói, nhưng cái lưỡi ma quái cứ nhăm nhe muốn tách hàm răng cô chui vào, cô phải cắn chặt răng phát ra tiếng kháng nghị không rõ ràng, đầu lắc trái lắc phải né tránh.

Trương Thắng lúc này dục vọng chiếm chủ đạo, không suy xét nhiều nữa, hôn chùn chụt, bất kể đó là môi hay má, tay cũng đưa ra bóp ngực cô. Tần Nhược Nam run bắn người, Trương Thắng cảm giác tay chạm vào thứ thật mềm thật đàn, hồi, nơi đó không lớn lắm, nhưng khiến y tham lam vầy vò.

Tần Nhược Nam bị tấn công cả hai đường làm hơi thở gấp rút, bị Trương Thắng thừa cơ đưa lưỡi vào, bắt cái lưỡi nhỏ kia làm tù binh, quấn lấy nó, trơn vô cùng, giống như có miếng đậu hũ tươi ngon trong miệng vậy, càng ăn càng thấy không đủ.

Ngón chân Tần Nhược Nam quắp lại, thi thoảng cô muốn phản kháng, muốn đưa tay lên ngăn cản, nhưng tay bủn rủn không có sức lực, vì khoái cảm kia thực sự khiến người ta ngây ngất, thậm chí cô còn có chút chờ đợi, vì cô cũng biết chuyện nam nữ, không đơn thuần chỉ là ôm ấp vuốt ve bên ngoài, người quằn quại như rắn trên ghế sô pha, miệng thi thoảng phát ra tiếng kêu nho nhỏ vô nghĩa.

Miệng Trương Thắng đã rời đi, nó lướt qua cổ cô, xuống dưới, cách lớp áo, ngậm lấy núm vú cô, nhay nhẹ, bị kích thích dữ dội Tần Nhược Nam mím chặt môi dưới, bầu vú ngây thơ chẳng biết nguy cơ chủ nhân đamg đối mặt, ưỡn cao lên như muốn khoe hết sức sống của mình, từ núm vú bị nam nhân chơi đùa có dòng điện li ti lan đi, ngứa ngáy không thỏa mãn, tên ngốc đó làm sao không cởi áo mình ra trước, rồi cô xấu hổ bởi ý nghĩ của chính bản thân.

Tần Nhược Nam càng lúc càng mất kiểm soát, hai hàm răng trắng vốn cắn chặt buông lỏng ra, tiếng rên rỉ mỗi lúc một rõ, cái cổ rướn lên, lấm tấm mồ hôi, rồi …

Bịch!

Cái ghế sô pha hơi nhỏ so với lượng vận động của bọn họ, thế là trong lúc phấn khích cả hai ngã xuống đất.

- Dừng... Dừng ngay...

Cú ngã làm Tần Nhược Nam rốt cuộc cũng tỉnh lại, thở hổn hển, đồng thời họng súng lạnh ngắt dí vào trán Trương Thắng đang có ý định bước tới tiếp tục hành vi bỉ ổi của y.

Trương Thắng thoáng giật mình, rồi miệng nở nụ cười gian tà, cha y từng làm lính, còn là chỉ đạo viên, trước kia bộ đội tập bắn súng trong núi, thi thoảng dẫn y theo, khả năng bắn súng của y còn cần thảo luận, nhưng y biết chốt an toàn chưa mở, nên không sợ nữa, giọng tủi thân: - Em nỡ bắn anh sao?

- Ai bảo anh anh … như thế với tôi, tôi là cảnh sát. Một tay cô luống cuống cài lại cúc áo không biết bị cởi ra tới ba cái từ khi nào, hai bên ngực áo ướt cả mảng lớn, làm mặt cô đỏ như tấm vải đỏ:

- Vì anh muốn em. Trương Thắng dùng ngữ điệu kiên quyết tuyên bố chủ quyền, cẩn thận quan sát thái độ Tần Nhược Nam: - Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi anh sẽ theo đuổi em, em không nhận được lời theo đuổi của nam nhân khác, không được tốt với nam nhân khác, em là của anh.

- Anh là đồ thần kinh. Tần Nhược Nam thở hổn hển, nhưng không làm sao nổi giận với cái tên mặt dầy không biết thẹn này, ngược lại những lời to gan đó khiến cô yếu đuối mặt nóng ran, phát hiện này làm cô sợ hãi, cảnh giác nhìn y, lùi dần ra cửa:

- Nói cho anh biết tên của em.

- Mơ đi. Tần Nhược Nam bĩu môi:

- Em không nói, sáng mai anh thuê người làm một băng rôn lớn trước đồn cảnh sát, trên đó ghi " cô cảnh sát của anh, anh yêu em!"

- Đồ vô lại, anh dám. Tần Nhược Nam dừng bược, dậm chân tức tối:

- Em không tin thì thử xem.

- Anh, anh... Tần Nhược Nam hận ngứa răng, nhìn ánh mắt kia, tám chín phần là y dám lám thế, sau này cô còn dám nhìn đồng nghiệp nữa thôi, mở cửa, ném lại một câu: - Sợ anh rồi đấy, tôi tên Tần Nhược Nam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện