Lớp số 5 đạt giải nhất trong trận bóng rổ dành cho học sinh mới, Trương Dương cũng vì thế mà trở thành người nổi tiếng. Trong mỗi khối đều sẽ có những học sinh đứng ở đỉnh kim tự tháp, ngoài việc đạt thành tích học tập xuất sắc, Trương Dương còn có ngoại hình vượt trội hơn so với những học sinh giỏi kia, nên ở đại hội thể thao diễn ra sau đó, có không ít các chị lớp trên cũng vì ngưỡng mộ cậu ta mà mò đến sân lớp số 5 để góp vui.

“Có ai viết thư tình cho Trương Dương không?” Trên khán đài, Diệp Ngọc Linh hỏi Hiểu Thanh: “Cậu ấy thích dạng con gái như thế nào, hay là cậu ấy đã có bạn gái rồi?”

Hiểu Thanh không trả lời câu hỏi của cô ấy được: “Tớ không biết.”

Diệp Ngọc Linh không biết cô là thật sự không quan tâm hay là giả vờ không quan tâm để tránh rắc rối: “Bạn cùng bàn như cậu không đủ tiêu chuẩn rồi, lẽ nào cậu không nói chuyện với cậu ấy sao? Lớp cậu cũng không có ai ghen tị với cậu à?”

“Nếu ghen tị thì cũng là ghen tị với Trương Dương, tại sao lại ghen tị với tớ?” Hiểu Thanh thắc mắc: “Sao cậu lại để ý cậu ấy thế? Lẽ nào cậu muốn hẹn hò với cậu ấy?”

Thấy không, đây chính là lý do tại sao Triệu Hiểu Thanh lại không được mọi người yêu thích. Diệp Ngọc Linh còn cảm thấy may mắn vì có thể nghe ngóng được tin gì đó từ người “gần quan được ban lộc” như Hiểu Thanh, giờ xem ra là do cô ấy nghĩ nhiều rồi. Suốt ba năm cấp hai, họ cũng không quá thân thiết, làm sao có thể bất ngờ trở thành bạn bè được? Hôm mà họ cùng nhau đến xem trận bóng rổ, cô ấy nghĩ rằng Hiểu Thanh đã thay đổi, nhưng kết quả là cô nàng này chỉ thờ ơ xem một chút rồi khi mất hứng lập tức rời đi. Đúng là tính cách thì khó thay đổi.

Diệp Ngọc Linh bị Hiểu Thanh phát hiện ra ý định của mình nên có hơi tức giận, nhưng cô ấy vẫn hùng hồn nói: “Gì mà tớ muốn chứ, có cô gái nào không muốn hẹn hò với một chàng trai xuất sắc như vậy? Cậu dám nói là cậu không muốn không? Nếu tớ mà có cơ hội tiếp xúc với Trương Dương, tớ chắc chắn sẽ không ngốc nghếch như một tên đầu gỗ, người như cậu ấy dù có ở đâu cũng sẽ nổi bật, tớ không chủ động vẫn có người khác chủ động.”

“Vậy cậu chủ động là được rồi.”

“Tất nhiên tớ sẽ chủ động, tớ còn định theo đuổi cậu ấy đấy.” Diệp Ngọc Linh nói mà không thay đổi sắc mặt, cô ấy đứng dậy đi về phía bên kia, nhanh chóng hội họp với những cô gái lớp số 8 đang chờ.

Hiểu Thanh nhìn bọn họ cùng nhau rời khỏi khán đài, đi về phía sân nhảy cao không xa. Nhảy cao là môn thể thao cần kỹ thuật, Trương Dương đã đăng ký từ rất sớm. Cậu ta nói hồi đại hội thể thao ở cấp hai, cậu ta đã thử qua tất cả các môn, cảm thấy mình khá phù hợp với nhảy cao. Hiểu Thanh nghĩ cậu ta sẽ không làm việc mà mình không chắc chắn, vì vậy “phù hợp” ở đây cũng có nghĩa là “thành thạo”, nếu không có gì bất ngờ, cậu ta sẽ giành được giải, nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục giống như Diệp Ngọc Linh. Cậu ta xứng đáng nhận những điều đó, cùng là điều mà một người bạn cùng bàn như cô không thể có được.

Hiểu Thanh thất vọng khi nhận ra rằng cô vẫn không thể hòa mình vào lớp số 5. Lớp phó thể dục của lớp số 5 sẽ không ép cô đăng ký bất kì môn nào vì đã hết chỗ rồi, mọi người đều muốn thể hiện bản thân thông qua đại hội thể thao; mà lớp trưởng cũng không cần cô viết một đống kịch bản phát thanh, bởi vì trong lớp không thiếu những học sinh có khả năng viết lách và có hứng thú với viết lách. Hiểu Thanh cảm nhận được một nỗi đau đầy bất lực khi mình bị lãng quên trong đám đông mà dường như cô không có khả năng thay đổi tình hình. Giống như chỉ mới lúc nãy, cô làm cho người chủ động tìm đến mình là Diệp Ngọc Linh tức giận, sao cô lại khó hòa đồng như thế này? Cuộc diễu hành của các vận động viên náo nhiệt khắp sân vận động, nhưng Hiểu Thanh cảm thấy mình giống như một nốt nhạc bị lạc khỏi khuông, cũng giống như một từ bị gạch ngang trên vở bài tập.

Vẻ mặt cô chán nản, đưa hai kịch bản phát thanh đã viết xong của mình lên bục, cúi đầu đi về phía cổng sân vận động.



“Cậu có nghe Triệu Hiểu Thanh nói gì chưa? Tớ sắp bị cậu ấy làm tức chết mất!” Diệp Ngọc Linh chạy đến tố cáo với Trần Kỳ: “Tớ còn tự mình đến làm thân với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại xem tớ như một trò đùa, hoàn toàn không để ý đến tình cảm giữa các bạn học.”

Trần Kỳ không biết Hiểu Thanh nói gì với cô ấy, cậu nhăn mày nói: “Vậy cậu cũng để ý đến tình cảm giữa các bạn học mà bớt than phiền về cậu ấy đi.”

“Tớ cứ than phiền đó, làm sao nào?” Diệp Ngọc Linh không thể chịu được khi cậu mù quáng nói đỡ như vậy: “Cậu là đang bảo vệ cậu ấy sao? Cậu quá thiên vị rồi đó!”

Trần Kỳ: “Nếu cậu cứ hùng hổ hăm dọa như thế này thì đừng trách cậu ấy chọc tức cậu.”

“Tớ hùng hổ hăm dọa? Số lần cậu ấy hùng hổ hăm dọa cậu còn nhiều hơn tớ.”

Trần Kỳ không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ấy: "Cậu yên lặng một chút đi.”

“Không được, nếu cậu không nói rõ ràng thì tớ sẽ…” Diệp Ngọc Linh đột nhiên im lặng, bởi vì Trương Dương đang đứng ở gần đó.

Nếu nói điểm số và tính cách của Trần Kỳ đã từng làm cho Diệp Ngọc Linh ngưỡng mộ cậu một thời gian, thì khi Trương Dương xuất hiện, sự ngưỡng mộ của cô ấy tự nhiên dịch chuyển sang cho cậu ta.

“Trương Dương, cố lên!” Cô ấy và các cô gái khác cùng cổ vũ cho cậu ta, vừa phấn khởi vừa lo lắng, vừa thấy đủ đầy vừa tiếc nuối.

Khi lưng của Trương Dương vượt qua xà ngang đã làm dấy lên một làn sóng hoan hô từ xung quanh. Lớp phó thể dục lớp số 8 vẫn còn đang xếp hàng đợi đến lượt mình đối diện với áp lực rất lớn. Cậu ta nhún vai, nhìn về phía Trần Kỳ để tìm kiếm sự an ủi: “Tớ mà nhảy không qua đừng có cười tớ đó.”

Trần Kỳ: “Cậu cứ cố hết sức nhảy đi, cũng có ai xem cậu đâu.”

“...” Lớp phó thể dục đấm cậu một cái.

Trần Kỳ cười kêu đau, cùng quan sát một lúc, đợi cậu ta vào vòng hai cậu mới quay người rời đi. Khi đi qua khán đài của lớp số 5, cậu không thấy người mình muốn gặp, mà khi cậu quay lại tòa nhà giảng dạy, đến trước cửa lớp số 5, bên trong chỉ có hai cô gái đang làm bài tập.

Cậu ngạc nhiên, hỏi họ có nhìn thấy Hiểu Thanh không, lúc nhận được câu trả lời là không, cậu chợt không biết nên đi đâu để tìm cô.

Chắc là cô đi vệ sinh rồi? Mà tại sao cậu nhất định phải đi tìm Hiểu Thanh? Nếu tìm được rồi thì cậu nên nói gì với cô đây?

Trần Kỳ đứng trên hành lang một lúc, nhìn xuống cây tuyết tùng xanh mướt dưới lầu.

Dù lớp số 5 và lớp số 8 cách nhau không xa nhưng cậu cũng không thường xuyên xuống gặp cô như đã hứa.

Đối với loại người như Triệu Hiểu Thanh, bất kỳ ai gần gũi với cô đều có thể gặp phải rắc rối, nhưng nếu không tiếp xúc nhiều với cô thì không có khả năng trở nên thân thiết với cô.



Lớp 12 không thể tham gia đại hội thể thao, vì vậy thư viện vẫn mở cửa. Hiểu Thanh ở góc phòng đọc sách đến năm giờ, đọc xong một cuốn tiểu thuyết.

Sau khi ăn cơm ở căng tin xong, lúc quay trở lại lớp, có rất nhiều người vây xung quanh chỗ cô ngồi. Trương Dương đoạt giải tư trong cuộc thi nhảy cao, lại thêm một tin vui nữa.

Cô bình tĩnh ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt cuốn sách cô đã mượn vào ngăn bàn, lấy tờ đề chưa làm ra.

Cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, mọi người đều quay về chỗ tự học. Tâm trạng của Trương Dương rất vui vẻ, cậu ta hỏi cô: “Cả chiều nay đều không thấy cậu, cậu đi đâu thế?”

“Thư viện.”

“Âm thầm nỗ lực phải không?”

“Không phải, tớ chỉ đọc sách giải trí thôi.”

Trương Dương: “Sách gì thế?”

“Cây tỏi nổi giận.”

Trương Dương hiểu rồi: “Ừm, tớ đã đọc nó từ lâu rồi, vào năm Mạc Ngôn đoạt giải Nobel văn học, tớ đã đọc hết tất cả tác phẩm của ông ấy rồi.”

“... Ồ.”

“Cậu chưa đọc à? Cậu không thích bắt trend lắm đúng không?”

Hiểu Thanh muốn nói rằng trong thị trấn không có hiệu sách nào, hơn nữa, trước khi đến trường Trung học số một, cô rất ít khi đi xe buýt của huyện, nên cô cũng chưa bao giờ đến hiệu sách trong huyện mua một cuốn sách tử tế.

Trương Dương nhìn cô: “Sao cậu không hỏi tớ có còn nhớ nội dung của nó không, với đọc xong tớ có cảm nghĩ gì?”

Hiểu Thanh nghĩ nghĩ, sách là tự mình đọc, có cảm nghĩ gì tự mình biết là được: “Lúc đó chắc cậu mới học tiểu học, gặp những từ lạ đều tra từ điển đúng không?”

“Tớ dùng từ điển, cũng có dùng cả điện thoại và máy tính, bố mẹ tớ đều là giáo viên trường trung học ở thị trấn.” Trương Dương nhận ra sự chú ý của cô không giống như mình tưởng: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”

Hiểu Thanh cũng không giấu diếm: “Hỏi cậu cái này thì không cần phải hỏi cảm nghĩ của cậu nữa, cảm nghĩ là chuyện rất riêng tư.”

“Riêng tư? Việc tớ cảm thấy một cuốn sách có hay hay không cũng là chuyện riêng tư sao?”

Hiểu Thanh không trả lời.

“Cậu vốn không có thói quen chia sẻ với người khác, ngoại trừ đồ ăn.” Trương Dương thừa nhận, sự yên tĩnh của cô có lẽ là một trong những lý do khiến cậu ta luôn muốn ngồi cùng cô, ngoài lúc làm bài, cô không bao giờ chủ động nói chuyện với cậu ta, mà việc được người khác hỏi bài không hề mang lại cho cậu ta cảm giác bị làm phiền, ngược lại làm cậu ta cảm thấy tự hào vì được người khác ngưỡng mộ thực lực của mình: “Đúng rồi, cái bánh mì lần trước cậu cho tớ còn không? Bữa tối tớ vẫn chưa ăn no.”

“Còn, tớ còn nhiều lắm.” Hiểu Thanh lấy ra một cái túi, mở miệng túi để cậu ta tự lấy.

Trương Dương lấy hai cái ra: “Cậu thích ăn ngọt à?”

“Đồ ngọt có thể làm con người ta vui vẻ.”

“Cậu không vui à?”

“Tớ không học được thì sẽ không vui.”

Trương Dương cười, lấy thêm một cái nữa, nên nói thì vẫn nói: “Lần sau mua nhiều chút, vị sô cô la ngon hơn vị sữa.”

“Được.” Hiểu Thanh cười.

Trương Dương nhìn thấy cô cười, cậu ta nghĩ thầm, đúng là càng hiếm càng quý, cô gái này lúc cười vẫn tốt hơn lúc không cười một chút.



Đại hội thể thao kết thúc, sự giám sát từ các giáo viên lại được tái thiết lập, các học sinh cũng từ trạng thái thư giãn vui vẻ trở về với trạng thái học tập căng thẳng và chăm chỉ.

Hiểu Thanh không có khả năng thu vào thả ra thoải mái như Trương Dương, cô chỉ có thể thu vào không thả ra được, nên cô không cần phải thích ứng với sự thay đổi đó. Cô học từng môn một trong 9 môn, làm từng trang bài tập một, chăm chỉ và ổn định hơn so với thời cấp hai, mục tiêu cô đặt ra cho bản thân là từ xếp top 200 toàn khối thành top 20 toàn khối.

Tương ứng với những nỗ lực không ngừng là sự tiêu dùng không ngừng, mà cũng nhờ tiêu dùng mà tinh thần và khẩu vị của Hiểu Thanh ngày càng tốt hơn. Đồ ăn trong nhà ăn của trường Trung học số một rẻ và rất ngon, Hiểu Thanh ngồi trong lớp cả ngày, ngoại trừ tập thể dục giữa giờ, cô không còn vận động nữa, vì thế mà tăng cân lúc nào không hay.

Nhưng ngay khi Hiểu Thanh nghĩ mình vẫn đang đi đúng đường, kỳ thi giữa kỳ lại gây ra một cú sốc nặng nề cho cô. Các môn học khác của cô vẫn tạm ổn, thậm chí môn Toán cũng đạt được 100 điểm, chỉ có Vật lý vẫn là cực kỳ không ổn.

Cô đứng trước bảng kết quả, không có cách nào nhìn vào hạng nhất của Trương Dương, cô tìm thấy thứ hạng 232 của mình rồi lại tìm của Trần Kỳ, cậu xếp thứ 65, lại tiến bộ rồi, Toán được 148 điểm, Vật lý được 96 điểm. Điểm của hai môn này đủ để làm cô bỏ qua những môn khác.

Ở một bên, Diệp Ngọc Linh không bỏ qua cho Hiểu Thanh trong đám đông, lần này cô ấy xếp thứ 130, thắng được Hiểu Thanh một ván.

Cô ấy bước qua, hơi sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Thanh: “Hình như cậu béo lên rồi?”

Hiểu Thanh bị nói như vậy, bóng đen của việc thi không tốt đột nhiên trở nên tối đen hơn. Cô biết Diệp Ngọc Linh sẽ không nói dối, người đẹp thường nhạy cảm hơn với béo gầy.

Hiểu Thanh có chút xấu hổ: “Gần đây tớ ăn uống khá tốt.”

“Ồ.” Diệp Ngọc Linh hiểu ý, cũng không nói gì nữa, Hiểu Thanh quay người đi lên lầu, bất ngờ đụng phải Trần Kỳ.

Cũng như trước đây, Trần Kỳ gọi cô trước.

Hiểu Thanh không phản ứng.

“Cậu đang nghĩ gì thế? Chỉ cúi đầu nhìn đường, không ngẩng đầu nhìn người.”

Hiểu Thanh nhìn thấy Trần Kỳ quen thuộc, lòng tự trọng nhỏ bé được giấu sâu trong lòng bị giải phóng, bao trùm lấy cô.

Trần Kỳ nhận ra vẻ mặt của cô có gì đó không ổn: “Sao vậy?”

Hiểu Thanh khó xử: “Cậu nhìn tớ.”

“Nhìn cậu?”

Hiểu Thanh kéo cậu đến bên cạnh: “Cậu nhìn xem tớ có béo lên không?”

Trần Kỳ cạn lời: “Cậu có béo lên hay không tự mình không cảm nhận được sao?”

“...”

“Được được được, để tớ nhìn.” Trần Kỳ đút hai tay vào túi quần, dựa người lại gần.

Hiểu Thanh tháo kính ra, ở khoảng cách gần đối mắt với cậu, nhịn không được lộ ra ánh mắt thiếu tự tin, một chớp, hai chớp, trái tim Trần Kỳ dường như cũng bị lông mi của cô nhẹ nhàng chạm vào. Sau đó, cậu đứng thẳng lên, nhìn đi nơi khác: “Tớ không nói được.”

“So với trước thì sao?”

“Sao so được, trước đây tớ đâu có nhìn kỹ cậu đâu.”

“Vậy thì cậu ước lượng thử…”

“Sao ước lượng được.” Trần Kỳ sờ sờ mũi, chỉ để lại cho Hiểu Thanh một bóng lưng vội vã: “Đi đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện