Trong bữa liên hoan Tết Dương lịch, giáo viên mỹ thuật đã đặt một giá đỡ máy ảnh trong khán phòng. Một số học sinh mời bố mẹ đến trường, nhà thi đấu phút chốc trở nên náo nhiệt hẳn. Hiểu Thanh đeo kính ngồi ghế khán giả, nhìn sân khấu lấp lánh lại có cảm giác không chân thật, đợi khi tiệc liên hoan trôi qua một nửa, cô bèn rời khỏi nhà thi đấu trong tiếng nhạc.

Ngoài trời, không biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, những hạt tuyết rơi xào xạc như những miếng nilon lớn, nhăn nheo.

Tòa nhà giảng dạy cách nhà thi đấu không xa, ngoại trừ văn phòng ở tầng hai và tầng bốn, các cửa sổ khác đều không bật đèn. Hiểu Thanh chuyển hướng đi đến thư viện, giáo viên trông coi thư viện sớm đã tan làm. Trên đường đi, rất nhiều bạn học từ siêu thị trở về, tay cầm túi đựng đồ ăn vặt, vừa nói vừa cười, Hiểu Thanh chợt không biết nên đi đâu, trong lúc đang ngơ ngác, một bóng người quen thuộc đi về phía cô.

Trần Kỳ mặc đồng phục học sinh giống cô, bên trong mặc một chiếc áo hoodie siêu dày. Cậu đội mũ áo lên, nhìn thấy cô thì mỉm cười: “Trời lạnh thế còn đi lang thang bên ngoài, mấy tiết mục không hay sao?”

“Hay.”

“Cậu chê ồn đúng không? Đúng là có bệnh sợ đám đông mà.”

Hiểu Thanh dừng bước, hỏi cậu: “Vậy còn cậu, lang thang ở đây làm gì?”

“Tớ đói bụng, đi mua xúc xích chiên ăn.”

“Xúc xích chiên đâu?”

“Ăn hết rồi.” Trần Kỳ hỏi cô đi đâu, Hiểu Thanh chỉ nói mình tùy tiện đi dạo. Trần Kỳ nói muốn quay lại lấy ô, nhưng cô lại nói hạt tuyết không phải là tuyết, cho dù có là tuyết cũng sẽ không bị ướt.

Trần Kỳ đi ngang qua cô, khi cậu nhìn lại, ánh đèn đường kéo bóng cô dài ra bằng cây kim phút trên chiếc đồng hồ lớn trong tòa nhà tổng hợp.

Cậu nhanh chóng quay người lại, cởi mũ áo ra: “Đi với cậu một lát để tiêu cơm.”

Hiểu Thanh cười.

Trần Kỳ sờ mũi: “Cậu cười gì thế?”

“Cảm ơn cậu.” Hiểu Thanh nhận lòng tốt của cậu: “Bất kể chúng ta gặp nhau ở đâu, cậu cũng đều bắt chuyện với tớ trước, cậu vừa nói lập tức khiến tớ cảm thấy tụi mình giống như là gặp nhau mỗi ngày vậy.”

“Có thể nghe được những lời này từ miệng của cậu thật không dễ dàng gì.” Lông mày Trần Kỳ giãn ra, nhìn hai bàn tay đang đút thật chặt trong túi quần của cô: “Lạnh không?”

“Không lạnh.”

Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có âm thanh những hạt tuyết rơi xuống đất, Trần Kỳ không có gì muốn nói, bèn tìm chuyện để nói: “Cậu cảm thấy âm thanh này giống tiếng gì?”

Hiểu Thanh vội vàng nói: “Giống như tiếng gà dẫm lên vỏ măng, tiếng chiên trứng nhỏ lửa, âm thanh khi dùng chổi tre quét lá rụng, và tiếng những hạt muối nhảy điệu clacket.

“... Sao cậu nghĩ ra được nhiều ví dụ thế?”

“Nghĩ nhiều một chút, lưu lại để sau dùng.” Hiểu Thanh hỏi: “Cậu cảm thấy âm thanh này giống tiếng gì?”

“Giống như tiếng bà nội tớ rửa nồi vậy.”

Hiểu Thanh chăm chú nghe một lúc, cô nhớ đến những sợi tre mỏng cọ vào chiếc nồi lớn bằng sắt trên bếp đất, rõ ràng, trong trẻo, đều đều, chỉ không có liền mạch như bây giờ. Nếu họ cầm ô, âm thanh của hạt tuyết chạm vào ô sẽ càng lớn hơn.

Trần Kỳ cảm thấy hôm nay cô có chút khác thường, có vẻ hiền lành hơn bình thường một chút: “Cậu bị cái gì kích thích à?”

“Có đâu.”

“Vậy chúng ta quay lại thôi. Khúc sau có tiểu phẩm, tớ từng xem qua lúc họ diễn tập, khá hài hước đấy.”

“Ồ, vậy cậu đi xem đi.” Hiểu Thanh không hứng thú.

Trần Kỳ chê lạnh: “Vậy cậu định khi nào quay lại?”

“Thêm một lát nữa.”

“Đừng tự hành hạ bản thân.” Trần Kỳ phát hiện ngay cả khi cô ngồi cùng bàn với học sinh hạng nhất cũng không thể làm cho người ta bớt lo: “Nghĩ đến chuyện vui đi, ngày mai được nghỉ rồi.”

Hiểu Thanh ồ một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước. Trên thực tế, cô không thể nói mình đang bị kích thích gì hay tâm trạng của mình ra sao. Trong kỳ thi tháng này, cô đứng đầu môn Ngữ văn, nhưng tổng điểm vẫn không nằm trong top 200, điều này cho thấy cái gọi là nỗ lực và cái gọi là hy sinh vì đại nghiệp* của cô không có tác dụng gì đáng kể.

*Gốc là 曲线救国: đôi khi phải hy sinh một thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn.

Trần Kỳ im lặng đi cùng cô một lúc, trên đường gặp không ít bạn học. Một đêm vui vẻ và thư thái như vậy mỗi năm chỉ có một lần, nhưng có một số người lại không biết trân trọng.

Cậu nghĩ ra một việc: “Chờ tớ ở đây.”

“?” Hiểu Thanh khó hiểu, nhưng không ngăn được cậu, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.

Trần Kỳ chạy thẳng vào siêu thị, mua hai chai trà sữa còn nóng, lúc xếp hàng thanh toán thì nhìn thấy Trương Dương đứng ở quầy thu ngân, đợi khi cậu thanh toán xong ra ngoài, Trương Dương đã đứng dưới đèn đường nói chuyện với Hiểu Thanh.

Cậu đợi Trương Dương đi rồi mới chậm rãi đi qua: “Cậu với cậu ta nói chuyện gì vậy?”

Hiểu Thanh đứng trên mép xi măng vành đai xanh: “Cậu ấy nói có rất nhiều người xem biểu diễn trên lầu hai nhà thi đấu. Ở đó rất yên tĩnh, có tầm nhìn tốt hơn.”

“Vậy sao cậu không đi?”

“Không phải cậu bảo tớ đợi sao?”

“Xem như cậu thức thời.” Trần Kỳ đưa trà sữa cho cô: “Muốn uống thì uống, không muốn uống thì cầm cho ấm, cậu đừng nói không muốn, mỗi người một chai để tránh lãng phí.”

Hiểu Thanh ngập ngừng nhận lấy: “Cảm ơn.”

Trần Kỳ cố ý: “Nói lại lần nữa, tớ nghe không rõ.”

“Cảm! Ơn!”

Trần Kỳ nhướng mày, vỗ nhẹ hạt tuyết trên đầu rồi cùng cô đi đến nhà thi đấu.

Hiểu Thanh không nói gì, lặng lẽ đi theo cậu.

Trần Kỳ là người tốt, có lẽ cô đã biết từ lâu, trong một đêm lạnh lẽo như thế này, hơi ấm cậu mang đến cho cô còn hơn cả cốc trà sữa trên tay.



Sau Tết Dương lịch là cuối kỳ, đã mấy tháng nay, Hiểu Thanh chưa từng thả lỏng phút nào. Trương Dương phát hiện cô càng ngày càng lầm lì ít nói, cậu ta đã quen không bị cô quấy rầy, đồng thời cũng không còn chủ động nói chuyện với cô nữa. Mỗi ngày, Hiểu Thanh đều học hành, ăn uống và ngủ nghỉ một cách nhàm chán nhưng trọn vẹn, cứ như máy móc mà tiến lên, đáng tiếc là dù đã cố gắng hết sức nhưng ngày công bố điểm số, cô vẫn bị đả kích.

Trương Bình vừa nhận được tin nhắn liền chuyển tiếp cho cô. Khi nhìn rõ những con số trên màn hình, Hiểu Thanh vẫn ngồi thẳng trước bàn học nhưng rõ ràng trong lòng đã sụp đổ.

Một lúc sau, Trương Bình mới mở cửa bước vào: “Sao vậy con gái?”

“Mẹ, mẹ có muốn đi họp phụ huynh không?”

“Đương nhiên rồi.” Trương Bình không hề thất vọng, dựa theo thực lực của Trường Trung học số một, 300 học sinh đứng đầu khối đều có thể đậu tuyến 1, nhưng bà cũng biết Hiểu Thanh luôn muốn mình giỏi hơn: “Cho dù con bao nhiêu điểm, mẹ đều sẽ đi.”

Hiểu Thanh hơi muốn khóc, 200 người kia giống như đang nguyền rủa cô. Trương Bình đến gần, nghiêng người ôm lấy vai cô: “Sau buổi họp phụ huynh, chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc, năm nay chúng ta về nhà bà ngoại ăn Tết, bà ngoại sẽ rất vui nếu gặp con.”

Hiểu Thanh nén nước mắt, dang tay ôm mẹ: “Mẹ, bà ngoại có hỏi điểm của con không?”

“Sẽ không đâu.”

“Vậy…” Cô hỏi nhỏ: “Có phải chỉ có hai mẹ con mình về không?”

“Ừm, bố con không về, chú họ con sắp xếp để ông ấy trực ở nhà máy.”

Hiểu Thanh không biết đây là sự thật hay lời nói dối trắng trợn của mẹ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Nhớ hồi đó, cô liều mạng giành giật để làm hài lòng bố, nhưng bây giờ đến việc làm hài lòng bản thân mình cô cũng không làm được.

Trương Bình dùng sức ôm chặt cô rồi đi ra ngoài nấu ăn. Qua khe hở của cánh cửa, Hiểu Thanh nhìn thấy chiếc ghế sofa ở bên ngoài. Cô không nhớ rõ ông ấy đã về phòng ngủ từ khi nào, cũng không nhớ rõ ông đang làm công việc gì trong nhà máy của chú họ, hay bao lâu nữa thì ông mới kiếm lại được ba trăm ngàn tệ ban đầu.

Dường như cô đã bỏ qua rất nhiều thứ, mà còn là trước khi xác định được chúng có quan trọng với mình không thì cô đã lựa chọn bỏ qua, đây không phải là một thói quen tốt. Giống như cô luôn chối bỏ ông ấy, một ngày nào đó, ông ấy cũng sẽ chối bỏ cô như vậy.

Ngày 27 âm lịch, Hiểu Thanh và Trương Bình lên chuyến tàu đi về hướng Tây Nam. Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp bà ngoại, không thể nói là cô đang lo lắng hay phấn khởi. Cho đến tận đêm khuya, Triệu Bân mới gửi tin nhắn hỏi cô đã ngủ chưa, đi đường có mệt không. Hiểu Thanh rất mệt mỏi, cô nhớ lại lúc còn nhỏ cùng bố về nhà bà ngoại, trong toa tàu đông đúc và ẩm ướt, bố đã ôm cô vào lòng, vừa quạt vừa hát cho cô nghe.

“Bố.” Cô cầm điện thoại gõ chữ, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng vẫn không có hồi âm.

Không trả lời nghĩa là cô đang ngủ, cô nghĩ bố sẽ hiểu.



Trần Kỳ xếp hạng 50 toàn khối trong kỳ thi cuối kỳ, điều này giúp bố mẹ cậu nở mày nở mặt trước họ hàng. So với sự bình tĩnh khi nhận được lời khen của mẹ Trần, sự khiêm tốn của bố Trần có vẻ hơi giả tạo: “Đứa nhỏ này tự mình học hết, tôi cũng không biết sao nó lại thông minh như vậy… Thanh Hoa Bắc Đại ư? Đừng đùa chứ, không đến lượt nó đâu, nó đậu cái 211* hoặc là cái 985* gì gì đó thôi là tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”

*Dự án “211” là đề án phát triển giáo dục được Bộ giáo dục Trung Quốc khởi xướng vào năm 1995. Trong đó, đề án đề xuất danh sách các trường đại học và cao đẳng trọng điểm, có thành tích đào tạo xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau nhằm mục tiêu nâng cao chất lượng đào tạo đại học trong thế kỷ 21. Điều kiện đầu vào các trường 211 rất khắt khe và chất lượng đầu ra rất được coi trọng. Hiện tại, có 117 trường thuộc dự án 211.

*Với sự thành công của dự án 211, “Dự án 985” được đề xuất vào năm 1998, bao gồm các trường đại học xuất sắc nhất được lọc ra trong danh sách dự án 211. Hiện nay danh sách các trường trong dự án 985 bao gồm 39 trường đại học.

Trần Kỳ mang nguyên văn lời nói của bố nói lại cho Lôi Lập Thao nghe, nghe xong cậu ta liền cười lớn: “Bố anh uống rượu à? Vẫn ổn, say rồi mà vẫn khiêm tốn, hiểu rõ vị trí của con trai mình như vậy.”

Trần Kỳ hỏi: “Bố cậu có muốn cậu đỗ Thanh Hoa Bắc Đại không?”

“Đây có phải điều anh muốn là đạt được đâu?” Lôi Lập Thao có ước mơ của riêng mình: “Em từng nói với anh em muốn trở thành phi công.”

"Đúng vậy, cậu cũng nói với anh cậu muốn trở thành họa sĩ, hòa thượng, bác sĩ, còn có ảo thuật gia.”

“...”

“Ước mơ là thứ có thể thay đổi.” Lôi Lập Thao ngượng ngùng cười: “Còn anh, anh muốn làm gì?”

“Không biết.” Trần Kỳ không xác định, nửa năm lớp 10 trôi qua trong chớp mắt, một năm cũng trôi qua trong chớp mắt, liệu sau này sẽ có câu trả lời cho câu hỏi cậu không thể giải đáp ngay bây giờ hay không? Lôi Lập Thao không nghe thấy cậu lên tiếng, cậu ta mở chế độ loa ngoài của điện thoại, vừa lật sách: “Sao anh không nói gì?”

“Anh cậu có thể đã bị Triệu Hiểu Thanh lây nhiễm, biến thành kẻ đa cảm buồn rầu rồi.”

Lôi Lập Thao không chỉ một hai lần nghe thấy cái tên Triệu Hiểu Thanh từ miệng Trần Kỳ: “Nghỉ học bao lâu rồi mà anh vẫn còn nói cô ấy như vậy, nhớ người ta thành thế này thì đúng là hết cứu.”

“Anh cậu nhớ cô ấy? Đùa à.”

“Thích một người vốn là chuyện đùa mà.”

Trần Kỳ không nhận sự chỉ bảo của cậu ta: “Anh hai, cho hỏi anh mấy tuổi rồi?”

“Đừng gọi em là anh hai, hãy gọi em là đại sư.” Từ lâu, Lôi Lập Thao đã biết trong lòng cậu có người: “Anh hùng không hỏi xuất thân, đại sư không hỏi tuổi tác, đã mấy năm rồi, anh Thiên Hạo chưa từng nếm qua vị đắng của tình yêu, anh thì khác, phát dục sớm không phải tội, yêu sớm cho biết mùi mà.”

“Lôi Lập Thao, con đang làm gì đó?”

Một giọng nam nghiêm túc vang lên, cuộc gọi bị cắt đứt ngay lập tức. Trần Kỳ thở dài, gần như tưởng tượng ra được dáng vẻ Lôi Lập Thao khi bị bố bắt gặp nên cố tình giả ngốc.

Mười phút sau, cậu gửi tin nhắn cho Lôi Lập Thao: “Không bật loa ngoài sẽ chết à, có bị đánh không?”

“Mẹ em ở nhà, ai dám đánh em?” Ngay sau đó, Lôi Lập Thao chụp gửi cậu một bàn bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, có dòng chữ tái bút đã hoàn thành 100%, đây là cường độ mà Trần Kỳ không thể chịu đựng được.

“Đừng khoe khoang nữa, anh cậu cút đi bổ túc đây.” Trần Kỳ đặt điện thoại xuống, việc đầu tiên cậu làm khi về phòng chính là cầm bút lên. Tuy không muốn thừa nhận lắm nhưng Lôi Lập Thao nói rất nhiều, làm cũng rất nhiều, hiển nhiên thì đáng tin cậy hơn so với cậu.

Một năm nữa lại bắt đầu, Trần Kỳ nghĩ mình nên tự giác và dũng cảm hơn, thay vì lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo, cũng bị người khác đẩy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện