Quốc đô Ngụy quốc.

Trong diễn võ trường.

Học sinh mười nước đều ngơ ngác.

Tất cả tu sĩ vây xem cũng ngơ ngác.

Thập Quốc học phủ dành cho Diệp Bình đánh giá như vậy, theo lý thuyết nếu Diệp Bình tiến vào Thập Quốc học phủ, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành người trên người một cách dễ dàng.

Không ngờ, Diệp Bình lại từ chối gia nhập Thập Quốc học phủ?

Đây... Đây... Đây là ý gì?

Thấy mọi người nhìn mình chăm chú.

Diệp Bình hơi lúng túng, nhưng hắn vẫn phải nói tiếp.

"Lần này tới tham gia thi đấu mười nước, vãn bối không phải là muốn vào Thập Quốc học phủ."

Diệp Bình mở miệng.

Thật ra, nói những lời thế này có hơi làm mất mặt người ta, nên Diệp Bình biết mình nhất định phải giải thích cho rõ.

Nếu không giải thích, sẽ không có ai tin lời hắn.

Nên Diệp Bình phải nói.

Vì hắn không thể gia nhập Thập Quốc học phủ.

Thiên Tâm ảo trận đã mang tới một sự kích thích rất lớn với Diệp Bình.

Thực lực của Cửu Phù Ma Tử, đã giúp Diệp Bình sâu sắc nhận ra mình còn kém cỏi tới mức nào.

Nói tới nói lui, vẫn là thực lực mình chưa đủ.

Kể cả về trận pháp, dù Ma Thần Giáo lợi dụng pháp bảo áp chế trận pháp, nhưng ít ra vẫn có thể bố trí được trận pháp, nếu có thể bố trí được trận pháp, mà mình bố trí không ra, có nghĩa mình còn quá kém.

Nói cách khác, nếu người tiến vào trận pháp là Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần.

Chuyện này sẽ xảy ra sao?

Nên, chuyến đi này Diệp Bình đã có được rất nhiều thu hoạch, hắn đã biết mình chưa đủ, nên hắn cực muốn trở về tông môn.

Hắn muốn dốc lòng tu luyện, ngay cả học phủ Tấn quốc cũng không tới nữa.

An an tâm tâm ở tông môn học tập.

Nhất định phải thật sự học được những điều hữu dụng, tới lúc đó lại xuống núi cũng không muộn.

Nên, Diệp Bình từ chối lời mời của Thập Quốc học phủ.

Nhưng đối với mọi người, chuyện hắn từ chối lại là điều cổ quái.

Vì theo bọn họ, chẳng có lý do gì mà từ chối cả.

Trong diễn võ trường.

Các trưởng lão của Thập Quốc học phủ cũng có chút bối rối.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhìn thấy Diệp Bình mặt đầy hưng phấn gia nhập Thập Quốc học phủ, sao lại thành như thế này?

Quả thực là, rất khác người.

"Diệp Bình, ngươi có chuyện gì cố kỵ à?"

Trưởng lão công bố thành tích đang định công bố tiếp thì dừng lại, ông ta nghĩ, nếu Diệp Bình không chịu gia nhập vào Thập Quốc học phủ.

Thì việc thi thố sau đó hay không có ý nghĩa gì!

Không tham gia những hạng mục tiếp theo, bọn họ cũng không sao cả, quan trọng nhất là Diệp Bình phải gia nhập.

Trưởng lão Thập Quốc học phủ cảm thấy buồn bực.

Quả thực không biết Diệp Bình còn băn khoăn cái gì?

Chẳng lẽ là… coi thường Thập Quốc học phủ?

Không thể nào.

Nếu đã coi thường Thập Quốc học phủ, còn tới tham gia thi đấu mười nước làm gì?

Hay vì chút phần thưởng kia?

Tất cả trưởng lão đều buồn bực.

"Hồi trưởng lão, vãn bối đúng là có chút băn khoăn, nhưng mà nói ra thì không tiện lắm."

Diệp Bình gật đầu, hắn không nói dối nha.

Đúng là có chút băn khoăn.

"Có băn khoăn gì? Ngươi cứ nói đừng ngại, có thể chúng ta sẽ có biện pháp giải quyết."

Đối phương mở miệng.

Có băn khoăn không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là một chuyện tốt, bởi vì chỉ cần giải quyết được là được.

"Cái này. . ."

Diệp Bình có chút im lặng.

Hắn không muốn nói lắm.

"Diệp Bình, ngươi cứ nói đừng ngại, đừng cảm thấy có gì không ổn, có gì mà ta chưa từng trải qua đâu, nói đi."

Có trưởng lão nào đó lên tiếng, giọng khá là vồn vã.

Bọn họ đều coi trọng Diệp Bình, thậm chí trước đó còn vung tay tranh đoạt Diệp Bình với nhau.

Nên nếu Diệp Bình không gia nhập Thập Quốc học phủ, bọn họ mới không thể chấp nhận được.

"Nếu đã vậy, vậy vãn bối cũng không che giấu nữa."

"Thiên Tâm ảo trận lần này đã khiến vãn bối nhận ra mình còn thiếu sót, nên vãn bối muốn trở về tông môn dốc lòng tu luyện, để bảo đảm tương lai nếu thật sự gặp phải chuyện này, ít nhất cũng có sức đánh một trận."

Diệp Bình mở miệng, ý tứ hết sức đơn giản rõ ràng.

Tất cả trưởng lão thở phào.

Thì ra là cái này.

Sau đó, thi nhau lên tiếng.

"Diệp Bình, điểm này thì ngươi nghĩ sai rồi."

"Diệp Bình, suy nghĩ của ngươi rất tốt, ở trong Thiên Tâm ảo trận, nhận ra mình chưa đủ, nghĩ đến chuyện mình phải tu luyện cho thật tốt đầu tiên, suy nghĩ này khá vô cùng, có điều ngươi không biết, đứng sau lưng Thập Quốc học phủ chính là Đại Hạ học cung."

"Ở Thập Quốc học phủ, tâm pháp bí tịch nhiều không đếm xuể, cũng có rất nhiều cường giả kèm cặp cho ngươi, tông môn của ngươi có lẻ là tông môn lánh đời, nhưng dù có mạnh, cũng có thể mạnh hơn mấy ngàn trưởng lão của cả mười nước hay sao?"

Trưởng lão Thập Quốc học phủ vô cùng tự tin nói.

Nhiều tu sĩ bên dưới gật đầu.

Vì ông ta nói đúng.

Các trưởng lão cười vui vẻ, họ còn tưởng Diệp Bình băn khoăn là cái gì khác.

Nhưng bây giờ xem ra, là bọn họ đã hơi lo lắng quá.

Bọn họ rất tự tin.

Nhưng họ có vốn liếng để tự tin.

Tông môn không thể đấu lại một nước được.

Một tông môn cho dù rất mạnh mẽ, cho dù có nhiều người là cao nhân tuyệt thế, vậy thì sao? Bằng được một Thập Quốc học phủ không?

Đương nhiên là không.

Nên, nhất định Diệp Bình sẽ lựa chọn gia nhập Thập Quốc học phủ.

Nhưng mà Diệp Bình lại nói.

"Trưởng lão, vãn bối hiểu ý của ngài, nhưng vãn bối vẫn không muốn gia nhập Thập Quốc học phủ."

Diệp Bình đáp.

Nói không gia nhập, là không gia nhập.

Không phải Diệp Bình cứng đầu, mà là hắn muốn quay về tông môn, nghe các sư huynh dạy dỗ hơn thôi.

Chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.

Thập Quốc học phủ đương nhiên là tốt, nhưng sao sánh bằng Thanh Vân Đạo Tông.

"Diệp Bình, ngươi vẫn còn chưa hiểu được ý chúng ta?"

"Thập Quốc học phủ, là nơi tập trung thiên kiêu mười nước, ngươi muốn học cái gì, ở đó cũng có."

"Đúng vậy, Diệp Bình, ngươi làm sao vậy?"

Tất cả trưởng lão đều lên tiếng khuyên bảo, thậm chí cả trưởng lão của các học phủ khác, cũng không nhịn được mà khuyên.

"Diệp sư huynh, huynh có thể coi thường Thập Quốc học phủ, nhưng huynh không thể coi thường Đại Hạ học cung."

Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long cũng chạy qua.

Hắn cứ tưởng ý Diệp Bình là muốn bái nhập Thập Quốc học phủ, không ngờ Diệp Bình lại từ chối.

Nghe thấy mọi người khuyên.

Diệp Bình thở dài.

Nói với trưởng lão Thập Quốc học phủ.

"Trưởng lão, không phải vãn bối cuồng vọng, chỉ là thứ mà vãn bối muốn học, chưa chắc Thập Quốc học phủ đã dạy được."

Diệp Bình hơi cúi đầu xuống, hắn không muốn đắc tội người ta, nhưng hắn thật sự là không muốn gia nhập Thập Quốc học phủ mà, hắn cũng không muốn không nói rõ điều này.

Vì như vậy sẽ càng thêm ngại, thà là cứ nói thẳng ra, ít nhất sẽ không làm dây dưa lằng nhằng.

"Cuồng vọng!"

"Đúng là cuồng vọng."

"Diệp Bình, ngươi đừng có kiêu ngạo quá đáng."

"Sao qua miệng ngươi, Thập Quốc học phủ lại trở nên kém cỏi như vậy!"

Lời nói của Diệp Bình khiến mọi người tức giận.

Các trưởng lão quát lên, mắng Diệp Bình quá đáng.

Nhiều tu sĩ cũng cảm thấy Diệp Bình có hơi lớn lối.

Thập Quốc học phủ, là học phủ hàng đầu dưới Đại Hạ học cung.

Tập trung thiên kiêu mười nước, trưởng lão mười nước, thậm chí có một số trưởng lão trong đó không hề thua kém trưởng lão của Đại Hạ học cung.

Thế mà vào mắt Diệp Bình, lại chẳng đáng giá một xu.

"Im lặng."

Một trưởng lão quát lên, giọng rất bình tĩnh, trong nháy mắt khiến hiện trường ồn ào yên tĩnh lại.

Ai nấy im bặt, không dám bất kính với ông ta.

Người này là trưởng lão đời thứ nhất của Thập Quốc học phủ, thân phận cao quý, là quan chủ khảo của thi đấu mười nước lần này.

Thiên Thần trưởng lão.

Ông bước tới một bước, nhìn tu sĩ mười nước, bình thản nói.

"Từ khi nào, Thập Quốc học phủ ta lại không dung được người ta?"

"Chỉ là một vãn bối, nói ra lời lẽ hơi quá chút, mà các ngươi om sòm lên như vậy?"

"Có còn chút nào giống một trưởng lão có tu dưỡng hay không? Có còn chút khí phái nào của một cao nhân đắc đạo hay không? Mấy trăm năm tu dưỡng, tu tới mất tiêu rồi à?"

Ngữ khí của Thiên Thần trưởng lão vô cùng sắc bén.

Ông không hề mắng Diệp Bình một câu, cũng không trách móc Diệp Bình một tiếng, ngược lại còn quay qua trách các trưởng lão, om sòm như thế còn ra thể thống gì?

Quả nhiên bị Thiên Thần trưởng lão nói cho một câu, tất cả trưởng lão đều trầm mặc.

Thực ra bọn họ đều là người rất trầm tĩnh ổn trọng, chỉ vì một là Diệp Bình thốt lời quá cuồng ngôn, hai là vì họ không nhịn được.

Họ là trưởng lão của Thập Quốc học phủ, có người coi thường Thập Quốc học phủ, sao họ có thể mặc kệ được?

"Diệp Bình."

Thiên Thần trưởng lão nhìn Diệp Bình, chậm rãi nói.

"Ngươi muốn học đạo pháp thần thông gì? Để ta xem thử Thập Quốc học phủ ta có hay không, nếu thật sự không có, sẽ không bắt buộc ngươi nữa."

Thiên Thần trưởng lão cười nhạt nhìn Diệp Bình.

"Vãn bối muốn học kiếm thuật."

Diệp Bình trả lời.

"Kiếm thuật? Cường giả kiếm đạo hàng đầu mười nước, Mộ Dung Thiên Hải đang đảm nhiệm làm đường chủ Ngự Kiếm Đường của học phủ chúng ta, không biết để ông ấy dạy ngươi có được không?"

Thiên Thần trưởng lão hỏi.

"Kiếm thuật của Mộ Dung tiền bối, có thể dùng một ngọn cỏ chém hết mặt trời, mặt trăng vào ngôi sao không?"

Diệp Bình hỏi Thiên Thần trưởng lão.

Câu hỏi của hắn lại đưa tới sóng to gió lớn.

Cỏ cây chém trăng sao?

Hình như hơi quá đáng!

Ngay cả là Thiên Thần trưởng lão, cũng sững ra.

Mộ Dung Thiên Hải là cường giả kiếm đạo hàng đầu mười nước, một kiếm có thể san bằng một trăm ngàn núi lớn, nhưng bảo dùng ngọn cỏ chém trăng sao, đương nhiên là không thể.

Cả Đại Hạ học cung cũng chẳng mấy ai làm chuyện như vậy được!

Ông lắc đầu nói thẳng.

"Không thể."

Diệp Bình hỏi tiếp.

"Trận pháp chi đạo, có không?"

Diệp Bình hỏi.

"Có, đại sư trận pháp đứng đầu cũng đang ở trong Thập Quốc học phủ."

Thiên Thần trưởng lão trả lời.

"Vậy, có biết cách lấy thiên địa làm trận, lấy nhật nguyệt làm khí, bày bố cả thiên hạ chúng sanh không?"

Diệp Bình hỏi tiếp, nét mặt hết sức bình tĩnh.

Thiên Thần trưởng lão: "..."

Không có.

Ông lắc đầu.

Lấy thiên địa làm trận, lấy nhật nguyệt làm khí, bày bố cả thiên hạ chúng sanh, loại trận pháp này, từ cổ chí kim chưa thấy ai làm được cả.

Thập Quốc học phủ không có.

E là cả Đại Hạ học cung cũng không có.

"Vậy có thuật luyện đan chứ?"

Diệp Bình hỏi tiếp.

"Có."

Thiên Thần trưởng lão gật đầu.

Diệp Bình hỏi.

"Nếu biết cách lấy thiên địa làm lò luyện, vậy thì không cần hỏi nữa."

Thiên Thần trưởng lão không biết làm sao, những điều Diệp Bình hỏi, toàn là những thứ không hề tồn tại, trừ phi là có tiên nhân ở trên đời, nếu không ai mà làm được?

E là ông mà hỏi câu này, e là Diệp Bình sẽ trả lời như vậy.

"Vậy có thể luyện ra không độc đan không?"

Diệp Bình không nói tới cách dùng thiên địa làm lò luyện nữa, mà hỏi thẳng đối phương có luyện ra được không độc đan không.

Thiên Thần trưởng lão lại sững ra.

Lần này đúng là Diệp Bình không đưa ra yêu cầu quá đáng nào nữa, nhưng thứ đồ như không độc đan, nếu Thập Quốc học phủ mà luyện ra được, thì đã sớm tăng cấp lên ngang hàng với Đại Hạ học cung rồi.

"Không luyện được."

Thiên Thần trưởng lão cười khổ, lại lắc đầu.

Diệp Bình không hỏi gì nữa, chỉ chắp tay một cái.

Ý này rất rõ ràng.

Nếu ta hỏi cái gì cũng không có, vậy thì không thể trách ta.

"Thiên Thần trưởng lão, những…"

Có trưởng lão không nhịn được mở miệng, cảm thấy những yêu cầu Diệp Bình nói ra, quá hà khắc.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Thiên Thần trưởng lão đã lên tiếng, cắt ngang lời ông ta.

"Được rồi, người có chí riêng, Thập Quốc học phủ xưa nay không bao giờ cưỡng ép người khác phải vào, nếu vô duyên, thì thôi vậy."

"Nhưng mà, Diệp Bình, Thập Quốc học phủ sẽ luôn mở rộng cửa với ngươi. Nếu một ngày nào đó ngươi có ý muốn vào Thập Quốc học phủ, chúng ta vẫn hoan nghênh ngươi."

Thiên Thần trưởng lão nói, ông biết Diệp Bình đã quyết tâm không gia nhập Thập Quốc học phủ.

Nên ông không tiếp tục lôi kéo nữa, song ông vẫn sẽ giữ lại một cánh cửa cho Diệp Bình, chỉ cần Diệp Bình muốn, lúc nào cũng có thể vào Thập Quốc học phủ.

Câu này của ông, làm các tu sĩ vô cùng hâm mộ.

Bọn họ khắc khổ vùng vẫy, cố gắng tu hành, chính là để bái nhập Thập Quốc học phủ.

Thế mà Diệp Bình có thể tiến vào Thập Quốc học phủ, lại thẳng thừng từ chối, thậm chí đến cuối cùng, Thập Quốc học phủ để lôi kéo Diệp Bình, còn đồng ý phá vỡ quy tắc, vĩnh viễn để một cánh cửa cho hắn.

Cái vinh dự này, thật sự là chí cao vô thượng.

Nghe Thiên Thần trưởng lão nói vậy, Diệp Bình vô thức cảm thấy xấu hổ, hắn xá Thiên Thần trưởng lão một xá thật sâu.

"Đa tạ trưởng lão yêu thích, vãn bối có hơi lỗ mãng, mong trưởng lão thứ lỗi."

Diệp Bình khiêm nhường nói.

Đúng là ban nãy hắn có hơi xung động, nên mới nói ra những lời nói kia, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, nhận ra mình có hơi không đúng, nên khiêm tốn nhận lỗi với người ta.

"Không sao, Thập Quốc học phủ ta rộng rãi, không nhỏ nhen như vậy đâu."

Thiên Thần trưởng lão cười nhạt lắc đầu.

Nhưng mà.

Diệp Bình đã nói tiếp.

"Trưởng lão, vãn bối vẫn còn có một chuyện không rõ, mong được trưởng lão giải đáp."

Diệp Bình hỏi.

"Ngươi nói."

Thiên Thần trưởng lão hơi tò mò, không chỉ ông, mọi người đều thấy tò mò, Diệp Bình còn có gì chưa hiểu nhỉ.

"Trưởng lão, ta được chọn trước thời hạn, cũng được công nhận là đứng đầu thi đấu mười nước lần này trước thời hạn quy định, vậy ta có thể nhận phần thưởng kia không?"

Diệp Bình dè dặt hỏi.

Chuyện hắn lo lắng nhất bây giờ chính là chuyện này.

Vì mình đã từ chối bái nhập vào Thập Quốc học phủ rồi, vậy có khi nào phần thưởng kia cũng bị ảnh hưởng, trở nên ít đi không?

Thậm chí có thể không phát cho mình luôn?

Nếu vậy, chẳng phải mình đã đi một chuyến vô ích à?

Diệp Bình hỏi xong.

Đám tu sĩ ngây ngẩn.

Là chuyện này thôi á?

Việc làm ngươi suy nghĩ là cái này?

Phần thưởng cho người đứng đầu thi đấu mười nước nhiều lắm hả? Chỉ có một triệu linh thạch thôi!

Đại ca, ngươi đừng bảo là, ngươi tới tham gia thi đấu mười nước, là vì cái giải thưởng này nha?

Có cần quá đáng tới như vậy không?

Đám tu sĩ thật sự là không biết phải nói gì.

Thế này quá là ngoại hạng.

Trong số bọn họ, có một số thiên kiêu, để được tham gia thi đấu mười nước, đã tiêu vượt quá con số một triệu linh thạch, chính là để có thể tiến vào Thập Quốc học phủ.

Kết quả Diệp Bình không những có thể tiến vào Thập Quốc học phủ, còn lấy được thân phận hạng nhất để tiến vào Thập Quốc học phủ.

Thế mà, hắn chẳng những từ chối gia nhập Thập Quốc học phủ, còn để ý tới cái gọi là... phần thưởng thi đấu?

Đám tu sĩ muốn ói máu.

Không chỉ đám tu sĩ, các Đại trưởng lão cũng không biết nói gì.

Thiên Thần trưởng lão hồi thần, nhìn Diệp Bình, không biết nên cười hay là khóc.

"Trưởng lão, cho một nửa cũng được."

Diệp Bình lại bổ sung một câu.

Hắn làm mất mặt Thập Quốc học phủ ngay trước mặt bao người, đây là lỗi của hắn, thôi thì… bớt lấy một nửa cũng được.

"Ngươi yên tâm, theo quy củ, phần thưởng không phải ít, nhưng mà ngươi phải tiếp tục tham gia xong những khảo hạch còn lại. Dù ngươi không gia nhập Thập Quốc học phủ ta, thì vẫn sẽ được nhận thưởng."

Thiên Thần trưởng lão cười khổ.

Chút phần thưởng này, Thập Quốc học phủ đương nhiên chẳng thèm tham ô, càng chẳng thèm trừ bớt. Ông thật sự không hiểu nổi trong đầu Diệp Bình nghĩ cái gì.

"Đa tạ trưởng lão."

Diệp Bình thở phào nhẹ nhõm.

Thôi thì mấy cái khảo hạch còn lại, thuận tiện tham gia cho vui, dù sao cũng giúp mình lịch luyện một phen.

"Được rồi, khảo hạch ảo cảnh thi đấu mười nước kết thúc, danh sách những người lọt vào còn lại, sẽ được dán lên ở trong Quốc đô Ngụy quốc, các ngươi tự đi mà xem, giờ giải tán."

Thiên Thần trưởng lão phất tay, không muốn nói gì thêm, thậm chí cũng không muốn đọc danh sách thứ hạng nữa.

Lỡ lại có thiên kiêu nào đó ngu ngốc, noi gương Diệp Bình, từ chối Thập Quốc học phủ ngay trước mặt mọi người, vậy chẳng phải sẽ lúng túng hay sao?

Thế là, mọi người tản đi.

Nhưng, rất nhiều thiên kiêu lại xúm tới bao quanh Diệp Bình.

"Diệp huynh, tại hạ Tạ Duẩn, là tu sĩ Khánh quốc, có thể nể mặt cùng nhau uống chén rượu hay không?"

"Diệp sư huynh, ta đã cho người chuẩn bị xong tiệc rượu, bày thịnh yến, không biết Diệp sư huynh có thể nể mặt hay không?"

"Diệp sư huynh, Diệp sư huynh, ta đã liên lạc xong với các tiên tử, họ rất muốn cùng dự thịnh yến với ngươi, không biết Diệp sư huynh có thể cho chút mặt mũi hay không?"

Bao nhiêu là thiên kiêu tụ lại, chủ động mời Diệp Bình tham gia thịnh yến.

Lúc này, Diệp Bình đã trở thành ngôi sao sáng nhất trong cuộc thi đấu mười nước lần này.

Tám thành tu sĩ đều muốn lấy lòng Diệp Bình, muốn kết giao với hắn.

Một số ít tu sĩ, thì nhìn Diệp Bình với vẻ ganh tị và đầy hâm mộ.

Để đáp lại sự mời mọc nhiệt tình của mọi người, Diệp Bình đề nghị bày một bữa tiệc, mọi người cùng tham gia, uống rượu nói chuyện với nhau.

Cùng lúc này.

Trong bí cảnh.

Đám người Tô Trường Ngự đi vào một sơn động.

Ở trong sơn động này.

Có bảy cái đài đá.

Trên mỗi đài đá đều có khắc chữ cổ.

Kiếm, đan, trận, lục, bảo, thiên, vận.

Bảy chữ to.

Ở giữa các đài đá là một cái giếng cổ, trên miệng giếng có viết ba chữ.

[Kim Sinh Tĩnh] (Giếng kiếp này)

Bọn họ đã trải qua rất nhiều cay đắng, nhờ vào thuật bói toán của Thái Hoa đạo nhân, gắng gượng đi được tới cửa thứ năm.

Tới được chỗ này, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì phía trước không còn đường đi nữa.

Có nghĩa, đây là cửa ải cuối cùng.

"Giếng kiếp này? Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ gì? Còn có thứ như này nữa?"

Đi vào bên trong bí cảnh.

Đại Húc cau mày, nhìn cái giếng ở giữa bảy cái đài đá, sắc mặt có chút khó coi.

"Giếng kiếp này? Thứ gì vậy?"

Trần Linh Nhu cau mày, muốn đi qua nhìn một cái, nhưng bị Đại Húc kéo lại, hắn nói.

"Tiền bối, không đi qua được. Giếng kiếp này, là di vật thượng cổ, có thể nhìn thấy một phần tương lai trong kiếp này của mình."

Đại Húc nghiêm túc nói.

"Nhìn thấy được tương lai? Vậy ta nhất định phải nhìn một cái."

Hứa Lạc Trần nghe vậy, vội đi qua nhìn vào giếng.

Đại Húc còn chưa kịp cản, Hứa Lạc Trần đã tới miệng giếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện