Chương 3425 “Mấy đứa coi trận đấu này là trò đùa sao?

Mấy đứa sai rồi, giấy sinh tử đã được Thiên Cung công nhận! Nếu như không thừa nhận, Giang Hương Thư Các có thể ép buộc chấp hành giao kèo trong giấy sinh tử, Thiên Cung sẽ không nhúng tay vào! Nếu như mấy đứa cố chấp mà đánh, Thượng Thanh Cung sẽ bị Giang Hương Thư Các tiêu diệt” Vẻ mặt của Nhị Tôn Trưởng không hề thay đổi. “Tại sao lại như vậy? Sư phụ, chẳng lẽ Thiên Cung lại vứt bỏ chúng ta sao?” Các đệ tử khóc lóc hỏi.

“Trong này có rất nhiều nguyên nhân, thật ra Thiên Cung cũng rất bất đắc dĩ, làm như vậy chỉ là vì phòng ngừa tranh chấp, tránh thêm đổ máu cùng thương vong” Nhị Tôn Trưởng thấp giọng nói.

Đám đệ tử hoàn toàn tuyệt vọng.

£€ó người ngốc ngay tại chỗ, còn chưa chấp nhận được tất cả mọi thứ. Có người thì là ngồi dưới đất gào khóc. “Không! Không! Sẽ không! Sư phụ, sư phụ sẽ không sao mài!”

Hồng Long hét lên, đột nhiên đứng lên xông ra.

“Tất cả cút hết cho tôi!”

Anh ta gào thét, chạy lại chỗ Giang Mã tấn công. Đôi mắt của Hồng Long đỏ như máu, giống như một con trâu điên, mạnh mẽ đâm tới, cực kỳ hung hăng.

Nhưng mà…

“Âm”

Sau khi đến gần, lại có thêm một âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó họ thấy Hồng Long lại bay ra ngoài một lần nữa, nặng nề rơi xuống ở cửa lớn điện Thanh Cung.

“Bùm!”

Anh ta lăn lộn trên mặt hai vòng, da thịt bê bết máu, đều là máu tươi, đến khi dừng lại, anh ta thở dốc từng cơn, đã không đứng lên nổi.

Tất cả mọi người sững sờ.

€ó điều lúc này mọi người bất ngờ phát hiện, bên cạnh Hồng Long đang ngã trên cánh cửa chẳng biết lúc nào đã có một người đi đến.

“Đệ tử Lâm Dương, xin chào Nhị Tôn Trưởng.. ”

Một tiếng kêu truyền vào trong điện.

Than Lâm vừa vào Thượng Thanh Cung liên nhìn thấy một bóng người bay tới rồi lăn đưới chân mình.

Anh cúi xuống nhìn.

“Sư huynh Hồng Long?” Lâm Dương rất bất ngờ.

Người này anh gặp cũng được mấy lần rồi, anh ta chính là đại sư huynh của Thượng Thanh Cung, cũng rất nổi tiếng †rong Thiên Cưng.

Hồng Long đã đi theo Nhị Tôn Trưởng trong thời gian rất lâu nên thực lực của anh ta cũng không phải hạng xoàng, rất có danh vọng.

Nhưng một học trò ưu tú như thế làm sao lại biến thành bộ đáng như thế này vậy? “Phan…’ Hồng Tong muốn mở miệng nhưng không thể nói được lời nào, bây giờ trong miệng của anh ta toàn máu.

Lâm Dương nhìn anh ta rồi lại đưa mắt quan sát hoàn cảnh trước mắt, anh đã lờ mò đoán ra được một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện