Lục Vĩnh Hi nhìn cánh cổng căn cứ thành phố A bất giác nghĩ tới lời người nọ nói trước đó.

“Chú ý an toàn, sau khi trở về đến gặp tôi.”

Cậu không biết bản thân làm sao để tìm hắn, cũng không nghĩ thiếu tá trăm công ngàn việc sẽ nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như mình. Lục Vĩnh Hi theo chân đồng đội trở về nơi ở của cậu thì bị một giọng nói có phần quen thuộc gọi lại.

Hình như cậu từng nghe qua một lần rồi… là cấp dưới của Cố Viễn Quân.

Quả nhiên Diệp An chạy vội đến chỗ cậu, vừa thở gấp vừa nói: “Thiếu tá tìm cậu, đi cùng tôi đến chỗ ngài ấy nhé!”

Lục Vĩnh Hi nhẹ thở dài một hơi trong lòng, cậu nhìn những người vừa kề vai sát cánh với mình đang đi ở phía trước, những người đồng đội dễ thương mà cậu vừa mới quen, có hơi không nỡ gật nhẹ đầu, im lặng rời đi cùng Diệp An.

Trần Miên Đông quay đầu lại đã bỏ lỡ hình bóng của cậu trai tóc trắng, anh ngỡ rằng cậu đã trở về phòng từ trước nhưng lại không hề biết có người công khai cướp người từ đội anh sang chỗ hắn rồi.

Diệp An đưa hai chiếc thẻ thân phận vào khe quét để bọn họ đồng loạt được thông qua, Lục Vĩnh Hi thấy được tên mình trên một trong hai tấm thẻ đó, lạnh nhạt hỏi: “Sao ở đây lại có một cái thẻ thân phận khác của tôi?” Cậu giơ chiếc thẻ của bản thân đã được cấp cách đây không lâu lên, “Thẻ của tôi ở đây cơ mà.”

Diệp An bị hỏi cũng chẳng biết giải thích sao cho hợp lí, anh chỉ có thể nói: “Là thiếu tá yêu cầu, cậu có gì không hiểu một lát có thể hỏi ngài ấy nha. Tôi đi trước đây.”

Không biết cánh cửa trước mặt đã mở từ lúc nào, Diệp An vội vàng nói tạm biệt với cậu rồi quay đầu rời đi như một cơn gió thoáng qua.

“Vào đi.”

Lục Vĩnh Hi vừa nhìn vào cửa đã đối diện với người ngồi ngay bàn làm việc, hắn không xử lý văn kiện, cũng chẳng nhìn đi đâu cả, đôi mắt nâu nhạt chỉ nhìn mỗi mình cậu.

Lục nguyên soái vào ngay vấn đề chính: “Ngài gọi tôi đến là muốn hỏi?”

Cố Viễn Quân hướng mắt đến chiếc bàn tiếp khách trong phòng ý tứ vô cùng rõ ràng.

Lục Vĩnh Hi không ý kiến về việc này, cậu chậm rãi đi vào đến bàn tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống. Cố Viễn Quân cũng đi đến ngồi vào dãy ghế đối diện cậu ngay sau đó.

“Đừng lo lắng.” Hắn nói tiếp: “Tôi chỉ muốn mời cậu về làm phụ tá cho tôi.”

Lục Vĩnh Hi tưởng mình nghe nhầm, nhưng cậu biết thính giác của bản thân chưa bao giờ tệ đến mức đối phương ngồi gần vậy lại không nghe rõ được lời hắn nói.

Cố Viễn Quân thật sự nói muốn mời cậu làm phụ tá cho hắn.

Cậu thắc mắc hỏi: “Tại sao? Ngài không hoài nghi những điểm kì lạ trên người tôi?”

Cố thiếu tá nhàn nhạt đáp: “Cậu là ai cũng được, tôi không để tâm.”

Lục Vĩnh Hi tự động hiểu lời ngài thiếu tá nói là đang coi cậu là một kẻ không đáng để mắt tới, không sợ cậu có khả năng gây nguy hại đến căn cứ nên mới không để tâm.

Cố Viễn Quân vừa nhìn đã biết cậu chàng trước mặt hắn nghĩ gì, hắn không giải thích thêm mặc cho cậu nghĩ sao về mình cũng được. Hắn lặp lại lời chào mời ban đầu, ngữ điệu không mấy phập phồng tựa như lần đầu họ mở lời nói chuyện với nhau, lời nói vẫn như lúc đó rõ ràng là có ý tốt thế mà giọng điệu lại như đang trên bàn đàm phán.

“Tôi chỉ muốn mời cậu về làm phụ tá cho tôi.”

Lục Vĩnh Hi nghiền ngẫm trong giây lát bèn trả lời: “Được, nhưng tôi cần chút phúc lợi.”

Cố Viễn Quân gật đầu bảo: “Cậu cứ việc nói.”

“Vào mỗi cuối tháng xin cho tôi chút dị năng của ngài.”

“Được.”

“Có thể nắm tay truyền dị năng không?”

“Được.”

“Vậy ôm thì sao?”

“Cũng được.”

Lục Vĩnh Hi đột nhiên hoài nghi mục đích thật sự của vị thiếu tá trước mặt, một người như hắn lại dễ đồng ý nhiều điều kiện như vậy sao? Cậu biết người này có thể vì muốn giữ cậu bên người để theo dõi nhưng cũng không nhất thiết đồng ý nhiều yêu cầu như vậy mà. Thật ra cậu chỉ muốn hấp thụ được nhiều dị năng của người này vào kì phát tình một chút thôi, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng xoa dịu được nó… không ngờ Cố Viễn Quân lại nhẹ nhàng đồng ý hết thảy yêu cầu của cậu.

Thấy Lục Vĩnh Hi đột nhiên không nói gì nữa, hắn đứng dậy đi thẳng đến bàn làm việc nói: “Thẻ thân phận cậu thấy ban nãy là ý của tôi, sau khi ra khỏi phòng thì ghé phòng 12 cách đây ba phòng ở đó, chỗ ở mới của cậu.”

Lục Vĩnh Hi đứng dậy cũng làm đúng lễ tiết chào hắn mới quay người rời đi, trước khi ra khỏi cửa, bước chân cậu hơi dừng lại, ngập ngừng đôi chút mới mở lời nói ra một tiếng: “Cảm ơn ngài.”

Cậu và hắn đều biết ý nghĩa của ba chữ này. Lục Vĩnh Hi cảm ơn hắn vì đã không vạch trần thân phận giả cậu đã bịa ra ban đầu, cũng không đuổi cậu rời khỏi căn cứ hay mạnh mẽ hỏi về bất cứ điểm bất thường nào trên người cậu.

Thậm chí hắn còn đồng ý cung cấp dị năng chữa trị của mình mỗi tháng cho cậu.

Cậu đột nhiên nghĩ đến một cụm từ từng nghe cấp dưới ở thế giới trước bàn luận.

Ngoài lạnh trong nóng… có lẽ người nọ là một người như vậy đấy.

Tác giả có lời muốn nói.

Người ta chiều em mà em lại nghĩ người ta có ý đồ xấu, thiếu tá buồn trong lòng nhiều chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện