“Ở đây chỉ có hai người.”

Ý thiếu tá rõ ràng, không lẽ hắn lại rảnh rỗi nói chuyện với không khí à? Có khi nào hắn đang thầm cười cậu không? Lục nguyên soái cảm thấy hôm nay hẳn là một ngày bất ổn.

Lục Vĩnh Hi muốn hỏi vì sao lại đổi xưng hô như vậy, nhưng trực giác mách bảo với cậu rằng chỉ hỏi thôi người trước mặt sẽ thẳng thắn nói ra tất cả mà chẳng sợ điều gì, dù cho đó là lời rất khó nói đi chăng nữa.

Cho nên cậu chọn cách làm lơ đi chút thay đổi này, nhỏ giọng hỏi về tình hình hiện tại của căn cứ: “Trong vài ngày tới nếu nhiệt độ cứ mãi thế này thì phải làm sao ạ?”

Cố Viễn Quân nhìn trời đáp: “Có thể là căn cứ sẽ cử người ra bên ngoài tìm kiếm thêm lương thực.” Hắn rút khẩu súng bên hông ra nói tiếp, “Khả năng vũ khí cũng sẽ hư hại rất nhiều”

“Vậy không phải phía quân đội những người không có dị năng sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn trong quá trình làm nhiệm vụ ư? Theo tôi nghĩ, chúng ta cần có biện pháp khác dành cho phía quân đội.”

Cố thiếu tá đưa tay đến trước mặt cậu, bình tĩnh nói: “Đưa súng cho tôi.”

Lục Vĩnh Hi vô thức làm theo lời hắn dù cậu chẳng biết người nọ đột nhiên mượn súng của mình để làm gì. Ngay sau đó, Cố Viễn Quân liền biểu diễn một màn ảo thuật đặc sắc cho cậu, cây súng ngắn tầm thường với lớp vỏ bên ngoài màu bạc đã từ từ theo dị năng được hắn truyền vào mà chuyển sang lớp vỏ ánh vàng rực rỡ, quan trọng hơn cậu cảm nhận rõ sự thay đổi từ nó.

Thấy đôi mắt xanh như ngọc tựa hồ lộ ra vẻ hiếu kì, Cố Viễn Quân mới nói

nhanh giải thích: “Đây là một cách sử dụng khác cho dị năng của tôi, như em nói quân đội cần biện pháp và tôi chính là biện pháp.”

Lục Vĩnh Hi nghe vậy thì hơi cau lại đôi mày xinh đẹp, nhỏ giọng nói: “Nhưng dị năng của ngài cũng có giới hạn.”

“Tôi biết.” Hắn nghiêng người nhìn cậu, đôi mắt kia ẩn chứa bao điều, bảo: “Sẽ chừa lại cho em một ít.”

Lục nguyên soái thẳng thắng xưa giờ lần đầu bị người đổi trọng tâm trơn tru thế này nhất thời không biết phải làm sao, cậu hơi bối rối dù vậy vẫn theo phản xạ nguy hiểm muốn hắn thu lại lời này.

“Không có, ý tôi không phải như ngài nghĩ”

“Ừm, tôi cũng chỉ nghĩ theo ý của tôi thôi” Hắn nhìn đôi mắt lần đầu tiên hiện lên quá nhiều sự lúng túng, kéo nhẹ khóe môi: “Không cần đổi điểm cống hiến để lấy ống tiêm ấy, phần dị năng còn lại và cả máu của tôi nữa, đủ dùng”

Đến đây cậu hoàn toàn hiểu rõ lời hắn muốn nói rồi.

Sao một ngày trước còn lạnh lùng thế kia chỉ qua một hôm mà ngài ấy lại như biến thành con người khác vậy? Cậu nhớ rõ bản thân chưa từng trêu chọc hắn cơ mà.

Cố Viễn Quân không nhìn ra phụ tá Lục đang nghĩ gì. Hắn kéo lại cổ áo quân phục cho cậu, nhẹ quay người rời đi giải quyết công việc trong căn cứ nhưng vẫn không quên nghiêm túc để lại vài lời căn dặn trước khi đi.

“Hôm nay cho em nghỉ một ngày, vào thay bộ đồ ấm áp hơn đi.” Teen

Thiếu tá cứ thế rời đi, chỉ để lại một lời quan tâm và bóng lưng cô độc của mình, gió lạnh theo nhịp hít thở của hắn phả ra một làn khói dài tựa như người

đang phê pha vài ba điếu thuốc. Cậu đứng đó dõi theo bóng lưng dần khuất xa của thiếu tá, trong lòng thầm nghĩ.

Một người như ngài ấy có bao giờ quay đầu không nhỉ.

Cậu không biết nữa, chỉ là hiếu kì một chút mà thôi.

Lục Vĩnh Hi quay lưng, đi vào thay một bộ đồ khác được căn cứ phát cách đây không lâu. Sau khi xong cậu sẽ đến giải quyết Lục Thanh, tinh thần lực của cậu hiện tại đã là cấp A rồi. Cậu không muốn chờ, không muốn người gián tiếp giết hại Lục Ngạn có thể sống ung dung, tự tại thêm bất kì ngày nào nữa.

Khi nguyên soái đang nhe nanh múa vuốt chuẩn bị đi xử lí người, cậu không hề biết Cổ Viễn Quân đã từng quay đầu, đôi mắt màu nâu hạt dẻ dưới tiết trời giá lạnh chất chứa biết bao dịu dàng chỉ dành cho mỗi mình cậu trai tóc trắng ấy.

Lần đầu tiên, Cố Viễn Quân biết chỉ cần rời xa một người ít lâu cũng có thể khiến bản thân muốn quay đầu đến vậy.

Đây là cảm xúc quyến luyến của riêng hắn.

Còn em ấy, vẫn còn vô tư lắm.

Lục Vĩnh Hi vỗ nhẹ thanh kiếm bên hông hỏi: "Chỉ số tinh thần lực và pheromone của ta đã ổn định hơn rồi đúng không?"

"Vâng."

Cậu hít sâu một hơi rồi rời bước khỏi khu chỉ huy. Lục Thanh từ khi nhận được ám chỉ nội tâm của Lục Vĩnh Hi tâm thần đã sớm bất ổn không yên. Sau đó trong vài ngày liền Lục Thanh luôn mắc phải nhiều sai lầm khác nhau trong quá trình làm nhiệm vụ cùng đội.

Mỗi ngày cũng không còn để tâm hoàn toàn vào việc lấy lòng, quyến rũ Tề Hạo nữa, rất nhanh đã khiến hắn cảm thấy nhàm chán không muốn để tâm đến một người như cậu ta. Gã tìm một người khác thỏa mãn ham muốn tình dục của mình mà chẳng màng đoái hoài đến tâm trạng của Lục Thanh, cho đến khi cậu ta nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề mới nhanh chóng chấn chỉnh lại bản thân, đến tìm Tề Hạo ôn lại chuyện cũ.

Lục Vĩnh Hi hình như không may mắn cho lắm, cứ lần nào cậu muốn tìm đến Lục Thanh là đều vào đúng lúc cậu ta đang làm tình. Trong khi đám người đội 6 đang bận rộn xếp lại vật tư dự trữ bên ngoài của bọn họ vào kho tránh hỏng hóc do thời tiết thay đổi lớn thì hai kẻ này lại mây mưa trong khu vực ghế lái của xe vận chuyển...

001 vừa "ơ" một tiếng cậu đã biết nó muốn nói gì, Lục nguyên soái truyền ý nghĩ của mình qua cho nó.

" Ta biết rồi, chẳng nhìn gì cả"

Cậu như bạn nhỏ đảm bảo với phụ huynh của mình: "Đảm bảo không nhìn gì"

Lục Vĩnh Hi dùng suy nghĩ khống chế hành động và nhận thức của hai người bên trong xe, khoảng mấy chục giây sau đó Lục Thanh trong bộ dáng quần áo xộc xệch xuất hiện trước mặt cậu.

Đôi mắt cậu ta mơ hồ chẳng còn tí ý thức nào, trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định.

Lục Vĩnh Hi búng tay một cái giải bỏ khống chế tinh thần trên người cậu ta. Cậu tránh tầm nhìn của mọi người dựa người vào đầu xe vận chuyển nhìn Lục Thanh đang co ro vì cái lạnh nhỏ giọng cười: "Lục Thanh, cậu nghĩ sao nếu hôm nay là ngày giỗ của cậu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện