Ngài ấy đang đau lòng cho cậu sao? Cậu không thấy đau mà... cũng không hẳn, hình như cậu cũng từng thấy đau. Cảm giác khi đó nhất định là rất đau, cậu đã rất đau, vì sao cậu luôn nghĩ cậu không đau nhỉ? Là vì không ai để ý đến nó đúng không? (2)

Thiếu tá truyền dị năng và cho cậu uống chút máu của mình một lát thì cũng phải rời đi vì công việc, hắn cẩn thận mang lại chiếc găng tay đen bằng da vào tay phải cậu, đắp kín chăn mới ngoảnh đầu đi xử lý việc của mình. (

Trần Miên Đông đã nhiều lần liên lạc qua bộ đàm muốn hỏi tình hình của cậu nhưng chỉ nhận được một chữ “chờ” lạnh lùng từ hắn. Anh nôn nóng đứng ngồi không yên, cả đội 7 đều cảm thấy đội trưởng nhà mình sắp phát điên lên tìm thiếu tá đánh nhau rồi. (1

“Chờ, chờ, chờ, mẹ kiếp.” Đại úy Trần tức giận đến mức quăng luôn bộ đàm sang một bên, khi anh chuẩn bị mắng thiếu tá cả một tràn dài thì Lê Minh đã kịp thời bịt miệng anh lại. (1)

“Đội trưởng anh bình tĩnh chút, không phải chúng ta đã thấy thiếu tá bế Vĩnh Hi về vào hôm nọ rồi sao, chắc cậu ấy chỉ là cạn kiệt dị năng mới muốn nghỉ ngơi vài ngày thôi.”

“Nhưng tôi thậm chí còn không liên lạc được với em ấy.” Anh khó chịu và vò tóc, rõ ràng nếu Lục Vĩnh Hi đã tỉnh cậu có thể đã báo bình an cho anh bằng vài câu nói, đằng này đã ba ngày kể từ sau ngày hôm đó, đôi mắt đỏ tươi cùng vết thương trên vai cậu vẫn là cứ hẳn lên trong đầu anh, day dứt mãi chẳng buông.

Anh mệt mỏi gục đầu xuống bàn làm việc: “Tôi...chỉ là sợ em ấy không ổn”

“Sẽ không sao đâu, đội trưởng anh mà cứ thế này ngộ nhỡ người không biết chuyện còn tưởng anh Lục thật sự gặp chuyện không hay thì phải làm sao.” Phương Nhiên chống cằm, thở dài nói.

Đương lúc mọi người nghĩ đại úy Trần vẫn chưa thôi lo lắng thì anh đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài, nói: “Làm việc, chắc chắn khi em ấy khỏe người đầu tiên Vĩnh Hi tìm sẽ là người anh trai này”

"Phut, hahaha."

Cả đám người đang căng thẳng đột nhiên bật cười thật to. Trần Miên Đông cảm thấy đám người này chắc chắn đang cười nhạo anh, Đại úy Trần da mặt mỏng thẹn quá thành giận liền ra lệnh cho nguyên đám đi làm việc, coi cái lạnh có bịt nổi cái miệng của đám nhóc này không. (1)

Căn cứ vào vài ngày trở lại đây vẫn thực hiện chế độ hạn chế ra bên ngoài, người đến được căn cứ nương nhờ cũng ít hơn so với dạo đầu mạt thế rất nhiều, cái lạnh quá mức khắc nghiệt, họ căn bản không thể cầm cự lâu hơn nếu không tìm đủ nhiên liệu đốt trước khi than, củi trong căn cứ chẳng còn.

Cố Viễn Quân vẫn luôn tính toán một khoảng thời gian thích hợp để có thể tiếp tục ra bên ngoài tìm kiếm thêm vật tư và người sống sót. Chung quy mạt thế sẽ khó lòng kết thúc nếu những quái vật ngoài kia còn tồn tại, con người lại quá khó để tiêu diệt chấm dứt hết thảy bọn chúng. Ngày mai họ muốn quá xa vời, hiện tại loài người chỉ đang cố níu giữ sự sống được ngày nào hay ngày đó mà thôi.

Hắn đã cố gắng hoạch định xong kế hoạch phát triển căn cứ trong một đoạn thời gian. Việc cố gắng trồng nhiều loại hạt giống trong một mảnh đất rộng ở căn cứ do dị năng giả hệ mộc phụ trách đã trở thành nơi tìm kiếm hi vọng của mọi người. Lương thực bọn họ tích trữ rồi sẽ có ngày cạn kiệt, muốn tồn tại lâu hơn trước khi phạm vi an toàn chỉ còn thu hẹp lại quanh quẩn mỗi căn cứ này thì họ phải tự tạo ra được những thứ họ cần dùng đã.

Chỉ là không cách nào làm ra thêm những thứ như bom, đạn. Quân đội bọn họ nắm quyền điều hành chỉ có thể trong một đoạn ngắn nữa. Sau đó, dị năng giả sẽ chiếm ưu thế trong việc này, những người không có dị năng phải nhường lại bước chân của mình cho bọn họ mà thôi.

Cố Viễn Quân hiểu dị năng của hắn sẽ rất nhanh bị người nêu ra đủ loại ý kiến bác bỏ quyền chỉ huy căn cứ nhưng hắn vẫn muốn trong khoảng thời gian bản thân còn áo mũ quân phục chỉnh tề, biến căn cứ này trở nên ổn định nhất có thể.

Cổ Viễn Quân không quen mặc đồ thường cho lắm, hắn chỉ thay một đồ dày hơn mỗi khi phải ra ngoài làm nhiệm vụ, còn khi ở căn cứ hắn vẫn thích mặc quân phục.

Đặt mũ lên bàn, hắn mệt mỏi day day huyệt thái dương đi đến ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay người nọ truyền thêm chút dị năng còn lại hôm nay. Không biết đến bao giờ đôi mắt xanh mềm mại ấy mới chịu tiếp tục nhìn thế giới này, hoặc nói là để cho hắn được nhìn nó một chút cũng được.

“N..nước.”

Âm thanh rất nhỏ phát ra từ người đang nằm trên giường, con ngươi thiếu tá hiện lên chút ánh sáng lập lòe như ánh đèn nhỏ trong những con đường vắng buổi đêm. Hắn nhanh chóng đi đến bàn rót chút nước vào ly đem đến cho

cậu. Lục Vĩnh Hi được hắn đỡ dậy, nước đưa đến bên miệng, cậu chỉ có thể hé môi từ từ uống nó.

“ổn hơn chưa?”

Cơn đau rát trong cổ họng chợt vơi đi, cậu khàn giọng không chắc chắn hỏi: “Tôi vẫn còn là con người ư?”

Hắn nhìn con ngươi đỏ tươi bên mắt trái cậu vẫn dịu giọng “ừm” một tiếng: “Tiến sĩ Phó bảo máu em không có tế bào bị nhiễm bệnh nhưng vài đặc trưng trước đó vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn được”

Lục Vĩnh Hi sờ thấy thanh kiếm cạnh mình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu nhớ đến vấn đề quan trọng nên mới xoay người đối mặt với người nọ hỏi tiếp: “Là ngài quay lại đem tôi về sao?”

Đôi mắt luôn lãnh đạm trước mặt người khác của thiếu tá nay lại nhuốm lên thoáng dịu dàng đáp lời cậu: “Tôi đã bảo em đợi tôi. đoạn hắn nói tiếp, “Em là phụ tá của tôi mà, phải nghe lời tôi chứ”

Trái tim trong lòng ngực nhẹ nảy lên, cậu trông mong nhìn hắn muốn một lời khẳng định: “Thiếu tá, tôi không cần rời đi nữa?” (29

“Ừm, sau này đừng đi lung tung nữa. Tôi bận lắm không tìm em nữa đâu.”

Lục Vĩnh Hi chỉ biết cậu không cần rời đi, cậu có thể ở lại đây, dù chính bản thân cậu xác định có thể bản thân đã dung nhập một nửa gen của xác sống rồi, có lẽ thiếu tá cũng biết vì một nguyên nhân nào đó mà tiến sĩ kiểm tra không ra nhưng ngài ấy vẫn muốn cậu ở lại.

“Cảm ơn ngài.” Hiện giờ cậu cũng không muốn rời đi nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện