“Cảm ơn ngài.” Hiện giờ cậu cũng không muốn rời đi nữa rồi.

Thần trí còn, bản năng vẫn còn, cậu vẫn là con người. Cậu không cần phải vì bất kì ai mà tự mình tìm chết nữa.

Thật ra, cậu không hề muốn chết nhưng... từ khi sinh ra đã như vậy, mọi thứ khắc quá sâu vào linh hồn cậu, cậu không thể chối bỏ trách nhiệm bảo vệ người khác dù đáng lẽ ra cậu chẳng cần làm nó.

“Không cần cảm ơn tôi, em sống tốt là được.”

“Tại sao ngài lại mạo hiểm quay lại mang tôi về thế ạ?” Lục Vĩnh Hi níu góc áo người đang đứng dậy định nhường lại toàn bộ không gian trên giường cho cậu, tò mò hỏi.

Cố Viễn Quân nhẹ nhếch môi, trong mắt hắn cũng vươn chút ý cười hỏi ngược lại: “Em thích đặt câu hỏi lắm à?”

Không đúng sự thật chút nào.

Lục Vĩnh Hi phủ nhận ngay tấp lự: “Không có đâu!” nghĩ tới lời mình, nguyên soái mới hơi chột dạ bổ sung: “Chỉ là nhất thời tò mò quá nhiều thứ... một chút thôi.”

“Ha” Cậu nghe được tiếng cười không cẩn thận bật ra của hắn, người nọ nói: “Sau này cứ tò mò, muốn biết gì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời cho em hết thảy mọi thứ.

Em ấy loạn ngôn rồi.

Thiếu tá chỉ thấy Lục Vĩnh Hi quá mức đáng yêu, đôi mắt hai màu cũng trở nên long lanh, sáng trong hơn ngày thường rất nhiều. Cậu dường như lại sinh động thêm vài phần so với dạo đầu ở cạnh hắn.

Chuyện tốt mà, em ấy thay đổi càng nhiều càng tốt.

Theo một chiều hướng tích cực, đứa nhỏ này dễ dạy lắm.

Lục nguyên soái không biết có người ở trong lòng cảm thấy cậu ngoan, cậu dễ dạy, nhưng cậu biết người trước mặt đang nhìn cậu với ánh mắt kì lạ lắm, nó giống y đúc lúc anh Đông khen nhóc Phương Nhiên giỏi. Nếu đúng như cậu nghĩ chắc là cậu sẽ nổi giận rút súng ra đe dọa sau đó... cậu cũng không biết nữa, giờ cậu không còn là nguyên soái nữa rồi.

Hai vai Lục Vĩnh Hi hơi rũ xuống.

Từ bao giờ cậu như này vậy? Cậu mới đến thế giới này hơn một tháng thôi mà.

Hazz.

Nguyên soái chỉ có thể thở dài ở trong lòng.

Lục Vĩnh Hi cảm thấy công sức bồi dưỡng của vị quốc vương nọ thật nực cười, còn không bằng cậu ở một nơi xa lạ tự thay đổi mình trong vòng một tháng. Hai mươi tám năm cuộc đời ở thế giới cũ dường như chỉ là một hồi ức thoáng qua.

Cổ Viễn Quân đột nhiên đặt tay mình lên tóc cậu xoa nhẹ vài cái, mới bình tĩnh thu tay lại nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, khỏe rồi liền quay lại làm việc.”

Hắn như nhớ ra điều gì đó giọng điệu trở nên lạnh nhạt hơn vài phần: “Gọi cho đại úy Trần đi, anh ta tìm em vài hôm rồi.” Nói xong lời đó hắn cũng đội lại nón trên bàn quay người rời đi, tuy vậy vẫn không quên đóng cửa phòng giúp cậu có không gian an tĩnh nghỉ ngơi.

Lục Vĩnh Hi chậm chạp vươn tay lên tóc, nhớ lại xúc cảm khi thiếu tá chạm vào mà một suy đoán dần dần hiện lên trong đầu cậu.

Đừng bảo là ngài ấy thích cậu nhé? Điều này sao có thể, cậu..mới chỉ đến thế giới này hơn một tháng thôi mà.

Trực giác của Omega luôn rất nhạy bén để phát hiện một người có ý với mình hay không nhưng với thiếu tá cậu không rõ nữa. Hắn có thể thích một người chỉ với thời gian ở chung ngắn ngủi như vậy sao? Đôi lúc hắn lạnh lùng như thế cậu cũng như bao cấp dưới khác, đôi khi lại dịu dàng như thể đang đối xử với người mình yêu.

Cậu chưa từng yêu ai nhưng đã từng thấy cấp dưới của mình yêu nhau. Cậu không xác định được, cậu cũng không muốn có ai thích mình cả. Lỡ cậu lại chết vào một ngày nào đó thì họ phải làm sao?

“Chủ nhân, 001 không cho ngài bi quan như vậy đâu, đoạn thời gian trước khi tôi ngủ đông ngài còn bảo sau này phải đi đến thật nhiều nơi khám phá thế giới này đấy! Không được nuốt lời.” (T)

Nguyên soái lập tức quăng ý nghĩ nọ ra sau đầu, cậu vui vẻ nói: “Ta có bao giờ nuốt lời đâu nào, ngươi ổn là tốt rồi.”

“Ngài làm gì khi tôi ngủ đông thế ạ? Chỉ số pheromone hay tinh thần lực đều tăng cao, đã vậy còn xuất hiện nguồn năng lượng mới nữa. Chủ nhân, ngài nên giải thích đôi lời cho cơ giáp đồng hành của mình tình hình sức khỏe một chút đi ạ!”

Lục Vĩnh Hi im lặng vài giây đoạn nói: “Ta bị nhiễm bệnh rồi nhưng mà không sao hết chưa thành xác sống còn có thêm dị năng lạ nữa.

Cơ giáp 001 cảm thấy hình như bộ não nhân tạo của nó chưa hoạt động bình thường trở lại nên mới thấy chủ nhân của nó tỏ vẻ đáng yêu lấy lòng mình, chắc là ảo giác hoặc do nó nghĩ nhiều thôi.

“Ngài cảm thấy cơ thể có gì khó chịu không?”

Lục Vĩnh Hi lắc lắc đầu, cậu đánh trống lãng nói: “Ta gọi cho anh trai chút, tạm ngưng vấn đề này nhé!”

001 nghe vậy chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng để cho chủ nhân của nó nói chuyện với người khác. Lục Vĩnh Hi thở nhẹ ra một hơi khó lòng phát hiện, đến cơ giáp của cậu cũng thay đổi luôn rồi này. Bạn nhỏ giờ biến thành ông già nghiêm khắc rồi. (1)

Lục Vĩnh Hi liên lạc cho Trần Miên Đông báo một tiếng bình an, anh hỏi thăm cậu đủ điều Lục Vĩnh Hi nhu thuận trả lời từng thứ một. Xác nhận lại nhiều lần là cậu không nhiễm bệnh anh mới yên tâm chịu ngắt liên hệ tiếp tục làm việc của mình.

Nhiệt độ bên ngoài ngày một hạ thấp nên việc mở cổng căn cứ để các đội ra ngoài làm nhiệm vụ bị trì hoãn thêm nhiều ngày, một tháng kế tiếp Lục Vĩnh Hi lần đầu trải nghiệm cảm giác muốn giết một người đến vậy, không phải vì ai khác, chỉ đơn giản là người này làm cậu không thích mà thôi. (1)

“Đội trưởng Triệu, anh đang làm ảnh hưởng đến công việc của tôi đấy!”

Lục Vĩnh Hi cau mày, cậu bị người này làm phiền cả tháng nay rồi. Trời thì lạnh, việc trong căn cứ ngày một nhiều, ai cũng tất bật chạy đôn chạy đáo để làm việc kiếm điểm cống hiến đổi vật tư, quân đội thì phải kiểm soát tốt tình hình ở cổng và các khu tường thành của căn cứ, chỉ riêng tên này ngày nào cũng đến tìm cậu nói đủ lời gạ gẫm, trêu đùa.

Nếu ở thế giới cũ có ai nói như vậy với cậu có lẽ đã bị nguyên soái tiễn cho bay màu rồi nhưng ở thế giới này cậu chỉ là một phụ tá nhỏ bé, mọi thứ đều phải thông qua sự đồng ý của cấp trên. Triệu Tân An là đội trưởng một đội dị năng hệ tấn công mạnh mẽ, số lượng lại đông đảo, đến cha của Cố Viễn Quân còn phải nhường gã mấy phần thì cậu làm sao có thể hành xử bạo lực với gã chứ.

“Lục Vĩnh Hi, em đồng ý làm người yêu tôi đi. Em muốn cái gì cũng được hết, thậm chí nếu có thể lên giường luôn cũng được.” Triệu Tân An vốn là một gã ăn nói suồng sã, thiếu đứng đắn, cứng đầu lại kiêu ngạo, dù bị Lục Vĩnh Hi ghét bỏ ra mặt vẫn luôn đeo bám không buông ngày nào.

Đột nhiên gã nghe được cậu trai bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi chết đi."

“Gì cơ?”

Triệu Tân An nghe không rõ, cũng không chắc một lời như vậy có thể do cậu thốt ra, cho đến khi người đang đi phía trước xoay người lại lạnh lùng đáp lời gã: “Tôi nói muốn hẹn hò thì đi chết đi, hiểu chưa?”

“Ơ? Tôi chết rồi sao làm người yêu em được chứ! Lục Vĩnh Hi em cho tôi thử đi mà, bảo đảm khiến em hài lòng” Gã chạy theo định vớ lấy tay cậu, đã bị bóng người vừa xuất hiện làm cay hết cả mắt.

Cố Viễn Quân, tên chó chết này sao cứ phải xuất hiện vào những lúc như vậy hȧ!??

Mắng chửi trong lòng nhiều chút vậy mà bên ngoài gã lại chẳng thật sự dám lên đấu tay đôi với vị thiếu tá nọ. Dù sao hiện tại quyền làm chủ căn cứ này cũng nằm một nửa trong tay hắn.

Hôm khác lại đi tìm người đẹp sau vậy.

Lục Vĩnh Hi ngơ ngác kéo cái áo ngoài dày nặng của thiếu tá ra khỏi đầu mình, vô thức nói: “Thưa thiếu tá, tôi không lạnh”

“Em lạnh, mặc thêm đi, cùng tôi đến khu gieo trồng.” Giọng điệu hắn lạnh như băng, sải bước dài đi trước cậu cả một đoạn, Lục Vĩnh Hi không hiểu sao hôm nay hắn lại vô lý như vậy, cậu đã bảo không lạnh cơ mà.

Chỉ có Cố Viễn Quân biết, đơn giản vì hắn ghen mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện