“Xin chào, tôi là trưởng căn cứ thành phố B, có việc gấp muốn tìm thiếu tá Cổ, xin cậu truyền bộ đàm cho cậu ấy một chút.”
Người ở đầu dây bên kia hoàn toàn không bận tâm vì sao bộ đàm cá nhân của Cố Viễn Quân lại ở trong tay phụ tá của hắn, đủ biết người nọ đã gấp lắm rồi. Người đàn ông đang ngồi cạnh đó hai tay đã bận bóc vỏ ngoài cháy xém của củ khoai lang. Lục Vĩnh Hi không biết món này ăn thế nào nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im một bên đợi người nọ sau khi bóc xong thì đưa nửa phần cho mình. Trong lúc đó thì có cuộc gọi từ địa chỉ liên lạc lạ đến bộ đàm của hắn nên Cố Viễn Quân mới nhờ cậu cầm máy hộ. (2)
“Tôi nghe đây, ngài cứ việc nói đi.” Hắn đưa cho cậu một nửa, Lục Vĩnh Hi cầm bộ đàm cho hắn bằng một tay, tay còn lại là nửa củ khoai còn hơi nóng, cậu nhẹ mỉm cười nói cảm ơn với ngài thiếu tá.
Vị ngon của món ăn mới lạ chưa cảm nhận được bao nhiêu cả hai người đều phải chau mày với những lời người nọ nói.
“Chúng tôi cần được hỗ trợ gấp, căn cứ thành phố B sắp thất thủ rồi, mong cậu có thể cho người chi viện... Tôi, tôi biết cậu là người tốt mà, chắc hẳn cậu vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh tổ quốc giao phó mà đúng không?”
Này là muốn lấy trách nhiệm không liên quan áp đặt lên người thiếu tá sao? Lục Vĩnh Hi nhìn chằm chằm vào hàng mày đang cau chặt của hắn, cậu biết thiếu tá sẽ dễ dàng đồng ý lời người nọ yêu cầu, bởi vì hắn là một người không bao giờ quên trách nhiệm của mình khi mặc trên người bộ quân phục ấy. (2)
Quả nhiên Cố Viễn Quân chỉ hỏi: “Tại sao ngài không liên hệ cho cha tôi?”
Giọng nói bên kia vẫn gấp gáp như thể không chờ thêm được giây phút nào nữa: “Đã, ngài ấy bảo cậu đến.”
Cố Viễn Quân nghe rõ câu trả lời ấy cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, hắn bình tĩnh, lạnh lùng cắt ngang những lời dong dài ông ta chuẩn bị nói, nói đúng trọng tâm: “Tôi nhất định sẽ đến, vậy nên xin hãy báo chính xác mức độ báo động cho tôi, thưa trung tá Tạ.”
“Cấp độ 3.”
Lục Vĩnh Hi nghe rõ hắn dứt khoát trả lời: “Được tôi đã rõ, sẽ đến vào ngày mốt, ngài và mọi người cố gắng cầm cự.”
Không biết sao, cậu lại thấy khó chịu trong lòng mỗi khi ngài thiếu tá thản nhiên đồng ý hết thảy mọi thứ, dù cho đã biết chuyến đi này có thể vô cùng nguy hiểm... cũng như trong quá khứ 001 từng vô số lần khuyên ngăn cậu hãy từ bỏ đế quốc nhưng cậu lại chẳng bận tâm, tiếp tục liều mình chiến đấu vì mọi người. (1)
Cố Viễn Quân nhìn nửa củ khoai đã nguội đi từ bao giờ, hắn bỏ nó xuống chiếc dĩa trống, lau tay mới lấy nón ở trên bàn cẩn thận đội lên lại đầu. Cố thiếu tá nhìn Lục Vĩnh Hi vẫn luôn nhìn mình như thể muốn nói lại thôi thì có chút buồn cười, hắn vươn tay lau đi vụn thức ăn bên môi cậu, ung dung nói: “Ăn hết nhé! Em trông mong nó thế mà, đừng lãng phí lương thực.” (1)
“Thưa thiếu tá, nhiệm vụ..”
Cố Viễn Quân không ngoảnh đầu, Lục Vĩnh Hi chỉ nghe hắn đáp: “14 giờ tập hợp tại cổng căn cứ.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Vị ngon trong miệng chẳng còn lấy bao nhiêu phần, niềm vui nhỏ nhặt bọn họ có được hôm nay nhờ thành quả của khu gieo trồng cũng lẳng lặng biến mất chẳng còn đâu. Lục Vĩnh Hi làm phụ tá cho Cố Viễn Quân nom cũng hơn một tháng, sao cậu có thể không biết báo động cấp độ 3 là như thế nào. Một khi bọn họ chọn dấn thân đi cứu giúp căn cứ khác, chỉ có thể là tình cảnh lành ít dữ nhiều.
Xác sống nơi đó có lẽ đã bao vây toàn bộ tường thành, thậm chí không chỉ mỗi bọn nó mà còn có các loài thú hay thực vật biến dị nữa. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người bỏ mạng.
“Chủ nhân đừng lo, ngài còn có 001 mà.”
Lục Vĩnh Hi khẽ rũ mắt đáp: “Ừm, còn có ngươi.”
Cố Viễn Quân cho người tập hợp tại cổng căn cứ để xuất phát đến chi viện cho căn cứ thành phố B. Bọn họ đi 200 người, còn lại sẽ ở lại căn cứ theo dõi tình hình, đảm bảo nó vẫn luôn vận hành tốt không gặp nguy hiểm gì.
Tạ Nhất sau khi báo cáo số lượng thì nhỏ giọng hỏi thiếu tá nhà mình: “Ông ta có thể mặt dày mở miệng xin ngài giúp sao ạ?”
Cố Viễn Quân liếc anh.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Tạ Nhất, cậu định chạy mấy vòng căn cứ?”
Tạ Nhất nghe vậy ngay lập tức lắc lắc đầu cúi đầu chào hắn rồi nhanh chóng chuồng êm về vị trí đội mình. Anh chỉ tò mò sao cái tên kia lại mở miệng xin thiếu tá thôi mà, ai lại muốn đi chạy bộ trong cái thời tiết 7 độ như bây giờ chứ! Tạ Nhất nhìn thiếu tá rồi lại nhìn đội viên mình khẽ thở dài, rõ ràng ngài ấy có thể nói lời từ chối, dù sao bây giờ cũng là mạt thế lợi ích của bản thân phải quan trọng hơn hết thảy mới đúng. Huống chi cái lão trung tá kia từng ỷ thế hiếp người, đổ oan cho Cố Viễn Quân khiến hắn chịu phạt vài lần trong quân đội khi trước mà.
Cố Viễn Quân vẫn đứng đó, đợi bọn họ báo cáo đủ số lượng thì ra lệnh xuất phát cho đoàn người.
Lục Vĩnh Hi tìm thấy hình bóng cao gầy của Lộc Nhung trong đoàn người đội 7, cậu nhóc đã cao hơn trước một chút, có lẽ dị năng tăng ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể cậu chàng. Đúng như cậu nghĩ ai vào đội 7 rồi cũng sẽ mang chút ý cười trên môi thôi. Bóng ma mất em có thể không xóa nhòa
được trong kí ức của cậu nhóc nhưng cậu tin chắc rằng ở đội 7 Lộc Nhung sẽ tìm lại được cảm giác gia đình kề bên.
Cậu nhóc thấy cậu nhìn mình cũng vui vẻ vẫy vẫy tay chào, nụ cười kia rạng rỡ tựa ánh nắng ban mai, cậu cũng kiềm không đặng mà mỉm cười đáp lại.
Họ sẽ cố gắng vui vẻ vào giây phút còn bình an thế này, dù sao chẳng ai biết được chặng đường sắp tới tất cả còn được chào nhau một tiếng nữa không.
Cậu nhìn người đàn ông vững vàng đứng ở nơi đó, trong lòng thầm nói với cơ giáp của mình.
“Có ngươi, có cả thiếu tá nữa.”
Người đó cho cậu cảm giác, mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy thôi.
Người ở đầu dây bên kia hoàn toàn không bận tâm vì sao bộ đàm cá nhân của Cố Viễn Quân lại ở trong tay phụ tá của hắn, đủ biết người nọ đã gấp lắm rồi. Người đàn ông đang ngồi cạnh đó hai tay đã bận bóc vỏ ngoài cháy xém của củ khoai lang. Lục Vĩnh Hi không biết món này ăn thế nào nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im một bên đợi người nọ sau khi bóc xong thì đưa nửa phần cho mình. Trong lúc đó thì có cuộc gọi từ địa chỉ liên lạc lạ đến bộ đàm của hắn nên Cố Viễn Quân mới nhờ cậu cầm máy hộ. (2)
“Tôi nghe đây, ngài cứ việc nói đi.” Hắn đưa cho cậu một nửa, Lục Vĩnh Hi cầm bộ đàm cho hắn bằng một tay, tay còn lại là nửa củ khoai còn hơi nóng, cậu nhẹ mỉm cười nói cảm ơn với ngài thiếu tá.
Vị ngon của món ăn mới lạ chưa cảm nhận được bao nhiêu cả hai người đều phải chau mày với những lời người nọ nói.
“Chúng tôi cần được hỗ trợ gấp, căn cứ thành phố B sắp thất thủ rồi, mong cậu có thể cho người chi viện... Tôi, tôi biết cậu là người tốt mà, chắc hẳn cậu vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh tổ quốc giao phó mà đúng không?”
Này là muốn lấy trách nhiệm không liên quan áp đặt lên người thiếu tá sao? Lục Vĩnh Hi nhìn chằm chằm vào hàng mày đang cau chặt của hắn, cậu biết thiếu tá sẽ dễ dàng đồng ý lời người nọ yêu cầu, bởi vì hắn là một người không bao giờ quên trách nhiệm của mình khi mặc trên người bộ quân phục ấy. (2)
Quả nhiên Cố Viễn Quân chỉ hỏi: “Tại sao ngài không liên hệ cho cha tôi?”
Giọng nói bên kia vẫn gấp gáp như thể không chờ thêm được giây phút nào nữa: “Đã, ngài ấy bảo cậu đến.”
Cố Viễn Quân nghe rõ câu trả lời ấy cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, hắn bình tĩnh, lạnh lùng cắt ngang những lời dong dài ông ta chuẩn bị nói, nói đúng trọng tâm: “Tôi nhất định sẽ đến, vậy nên xin hãy báo chính xác mức độ báo động cho tôi, thưa trung tá Tạ.”
“Cấp độ 3.”
Lục Vĩnh Hi nghe rõ hắn dứt khoát trả lời: “Được tôi đã rõ, sẽ đến vào ngày mốt, ngài và mọi người cố gắng cầm cự.”
Không biết sao, cậu lại thấy khó chịu trong lòng mỗi khi ngài thiếu tá thản nhiên đồng ý hết thảy mọi thứ, dù cho đã biết chuyến đi này có thể vô cùng nguy hiểm... cũng như trong quá khứ 001 từng vô số lần khuyên ngăn cậu hãy từ bỏ đế quốc nhưng cậu lại chẳng bận tâm, tiếp tục liều mình chiến đấu vì mọi người. (1)
Cố Viễn Quân nhìn nửa củ khoai đã nguội đi từ bao giờ, hắn bỏ nó xuống chiếc dĩa trống, lau tay mới lấy nón ở trên bàn cẩn thận đội lên lại đầu. Cố thiếu tá nhìn Lục Vĩnh Hi vẫn luôn nhìn mình như thể muốn nói lại thôi thì có chút buồn cười, hắn vươn tay lau đi vụn thức ăn bên môi cậu, ung dung nói: “Ăn hết nhé! Em trông mong nó thế mà, đừng lãng phí lương thực.” (1)
“Thưa thiếu tá, nhiệm vụ..”
Cố Viễn Quân không ngoảnh đầu, Lục Vĩnh Hi chỉ nghe hắn đáp: “14 giờ tập hợp tại cổng căn cứ.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Vị ngon trong miệng chẳng còn lấy bao nhiêu phần, niềm vui nhỏ nhặt bọn họ có được hôm nay nhờ thành quả của khu gieo trồng cũng lẳng lặng biến mất chẳng còn đâu. Lục Vĩnh Hi làm phụ tá cho Cố Viễn Quân nom cũng hơn một tháng, sao cậu có thể không biết báo động cấp độ 3 là như thế nào. Một khi bọn họ chọn dấn thân đi cứu giúp căn cứ khác, chỉ có thể là tình cảnh lành ít dữ nhiều.
Xác sống nơi đó có lẽ đã bao vây toàn bộ tường thành, thậm chí không chỉ mỗi bọn nó mà còn có các loài thú hay thực vật biến dị nữa. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người bỏ mạng.
“Chủ nhân đừng lo, ngài còn có 001 mà.”
Lục Vĩnh Hi khẽ rũ mắt đáp: “Ừm, còn có ngươi.”
Cố Viễn Quân cho người tập hợp tại cổng căn cứ để xuất phát đến chi viện cho căn cứ thành phố B. Bọn họ đi 200 người, còn lại sẽ ở lại căn cứ theo dõi tình hình, đảm bảo nó vẫn luôn vận hành tốt không gặp nguy hiểm gì.
Tạ Nhất sau khi báo cáo số lượng thì nhỏ giọng hỏi thiếu tá nhà mình: “Ông ta có thể mặt dày mở miệng xin ngài giúp sao ạ?”
Cố Viễn Quân liếc anh.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Tạ Nhất, cậu định chạy mấy vòng căn cứ?”
Tạ Nhất nghe vậy ngay lập tức lắc lắc đầu cúi đầu chào hắn rồi nhanh chóng chuồng êm về vị trí đội mình. Anh chỉ tò mò sao cái tên kia lại mở miệng xin thiếu tá thôi mà, ai lại muốn đi chạy bộ trong cái thời tiết 7 độ như bây giờ chứ! Tạ Nhất nhìn thiếu tá rồi lại nhìn đội viên mình khẽ thở dài, rõ ràng ngài ấy có thể nói lời từ chối, dù sao bây giờ cũng là mạt thế lợi ích của bản thân phải quan trọng hơn hết thảy mới đúng. Huống chi cái lão trung tá kia từng ỷ thế hiếp người, đổ oan cho Cố Viễn Quân khiến hắn chịu phạt vài lần trong quân đội khi trước mà.
Cố Viễn Quân vẫn đứng đó, đợi bọn họ báo cáo đủ số lượng thì ra lệnh xuất phát cho đoàn người.
Lục Vĩnh Hi tìm thấy hình bóng cao gầy của Lộc Nhung trong đoàn người đội 7, cậu nhóc đã cao hơn trước một chút, có lẽ dị năng tăng ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể cậu chàng. Đúng như cậu nghĩ ai vào đội 7 rồi cũng sẽ mang chút ý cười trên môi thôi. Bóng ma mất em có thể không xóa nhòa
được trong kí ức của cậu nhóc nhưng cậu tin chắc rằng ở đội 7 Lộc Nhung sẽ tìm lại được cảm giác gia đình kề bên.
Cậu nhóc thấy cậu nhìn mình cũng vui vẻ vẫy vẫy tay chào, nụ cười kia rạng rỡ tựa ánh nắng ban mai, cậu cũng kiềm không đặng mà mỉm cười đáp lại.
Họ sẽ cố gắng vui vẻ vào giây phút còn bình an thế này, dù sao chẳng ai biết được chặng đường sắp tới tất cả còn được chào nhau một tiếng nữa không.
Cậu nhìn người đàn ông vững vàng đứng ở nơi đó, trong lòng thầm nói với cơ giáp của mình.
“Có ngươi, có cả thiếu tá nữa.”
Người đó cho cậu cảm giác, mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy thôi.
Danh sách chương