Cố Viễn Quân âm thầm tính toán thời gian thích hợp cho cuộc rượt đuổi đã định sẵn sẽ diễn ra trong chốc lát nữa.

“Đi, nhanh lên.” Mệnh lệnh rút lui một lần nữa được đưa ra, giọng nói hắn sắc bén, gấp gáp nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh của một quân nhân. Cả đám người cùng nhau chạy nhanh về phía lối vào, chẳng qua thứ đằng sau không cho bọn họ trốn thoát dễ dàng như vậy.

Hàng trăm cặp mắt đỏ tươi trong góc tối ồ ạt ùa ra, những con chuột biến dị to lớn với những chiếc vuốt và hàm răng sắt nhọn xô đẩy nhau mà đến chỉ vì muốn tranh giành, xâu xé bọn họ.

“Chạy nhanh!” Lục Vĩnh Hi lại hô lớn, không cho phép bất cứ ai lại chần chừ. Sự sống còn của từng thành viên trong đoàn là điều quan trọng nhất bây giờ.

Mùi máu tanh hôi nồng nặc của những con chuột biến dị khiến bọn họ cảm thấy buồn nôn, nhưng dừng lại là điều không thể.

Cố Viễn Quân để mọi người tiếp tục chạy ra bên ngoài, còn hắn thì chạy theo sau cuối vừa tung cầu điện vừa nổ súng vào chính xác thái dương của một vài con đang đến gần. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, những viên đạn nổ tung vào không khí, nhưng bọn chúng không hề dễ dàng bị ngăn cản lại. Bọn nó dừng lại một vài giây rồi lại tiếp tục xông lên, chờ đợi cơ hội phù hợp tiếp theo để tấn công.

Lục Vĩnh Hi vung kiếm vừa rút lui vừa xoay sở tình hình giúp thiếu tá. Dị năng cậu vừa trải qua một hồi dao động lớn cách đây không lâu, 001 lại rơi vào trạng thái ngủ đông vì dùng quá nhiều năng lượng để khi đó sử dụng khẩu pháo kia. Pheromone hiện tại đang vô cùng bất ổn, không cẩn thận sử dụng dị năng thêm vài lần nữa, có lẽ kì phát tình sẽ đến sớm.

Nguyên soái chỉ có thể dùng hết sức quan sát mọi nơi, tránh để đám quái vật kia thành công tấn công được ai đó.

Nhưng dù là một người quan sát mọi thứ kĩ lưỡng như cậu, khi dị năng không thể sử dụng việc bỏ lỡ một góc nào đó cũng là chuyện khó tránh khỏi. Một con chuột biến dị đột ngột lao tới, cắn vào ống quần của một thành viên trong đội. Người đó không kịp phản ứng, đã bị kéo ngã xuống đất. Tiếng kêu thét của anh ta vang lên giữa không gian căng thẳng như một hồi chuông báo tử, và ngay lập tức, những con chuột khác cũng nhanh như chớp nhào tới, không chút chần chừ nuốt lấy từng chút máu thịt trên người chiến sĩ xấu số ấy.

Sự chấp nhất mù quáng cũng như xao động của kì phát tình ngày càng tới gần khiến mắt trái cậu từ màu đỏ nhạt chuyển sang màu đỏ tựa như máu tươi. Bình tĩnh ngày thường bị một thứ năng lượng đen xóa nhòa, cậu giận dữ hét lên. Khi mọi người vừa ra đến cửa, Lục Vĩnh Hi đã không chút do dự kéo mạnh cánh cửa sắt dày nặng lại, cậu vẫn giữ được lí trí, cậu không thể làm thương tổn thiếu tá, không thể làm đồng đội bị thương được.

Cố Viễn Quân vừa thấy bạn nhỏ chạy cạnh hắn thoát khỏi nơi ấy thành công, thế mà cậu lại dùng tốc độ không ai nhìn rõ chạy ngược vào trong, sự bình tĩnh bao năm của hắn trong nháy mắt bị phá vỡ, thiếu tá cũng quay đầu muốn đuổi vào trong lại theo cậu, nghiêm giọng quát: “Trở lại nhanh, em không được mạo hiểm!” (5)

“Lục Vĩnh Hi, em có nghe thấy mệnh lệnh của tôi không? Mở cửa!!!”

Hắn dùng dị năng đánh mạnh vào cánh cửa ấy nhưng chỉ đổi lại chút vết lõm trên cửa. Kho vũ khí luôn được bảo vệ tốt, cửa của nó cũng là loại tốt nhất. Nếu đã được khóa từ bên trong thì dù bên ngoài có nhập đúng mật mã cũng sẽ không cách nào mở ra được.

Đôi con người màu nâu nhạt mãnh liệt co lại, hàng mày hắn cau chặt, lo lắng trong đáy lòng dâng trào như thác lũ, đây chẳng biết là lần thứ mấy hắn mất bình tĩnh vì người nọ như thế này rồi.

“Thưa thiếu tá, có chuyện gì vậy ạ? Chúng ta cần rời đi ngay.”

Cố Viễn Quân cố nhịn không thốt ra những lời nói mất kiểm soát trong lúc này, hắn vẫn dùng dị năng của mình liên tiếp tấn công cùng một vị trí trên cánh cửa ấy, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: “Lên xe, đợi hiệu lệnh của tôi. Chỉ 3 phút, 3 phút mà thôi.” (4)

“Đã rõ.” Tạ Nhất dường như biết rõ chuyện gì đang xảy ra, anh không nán lại cũng chẳng thắc mắc thêm bất cứ điều gì với người đàn ông nọ, anh chỉ im lặng rời đi ổn định tình hình cũng như truyền đặt lại mệnh lệnh của hắn. Cùng mọi người ở trên xe chờ đợi, sẵn sàng rời đi vào bất cứ lúc nào.

Cố Viễn Quân lặp đi lặp lại hành động tấn công đó, mãi qua hai phút sau cánh cửa ấy mới bị phá hủy hoàn toàn. Cảnh tượng bên trong khiến hắn chết lặng, những con chuột biến dị biến mất chẳng còn đâu, chỉ có người thương của hắn thẫn thờ đứng ở đó, cả người cậu đều là máu, chẳng biết là máu của đám sinh vật kia hay là chính cậu.

Lục Vĩnh Hi sau khi mất kiểm soát sử dụng dị năng bóng tối, cậu dường như không còn kiểm soát được hành vi của mình nữa, hút lấy sinh mệnh của tất cả bọn chúng, biến tất cả thành cát bụi, trở thành một phần năng lượng để dị năng của cậu tăng cao đột ngột. Đến khi nhìn lại mọi thứ, Lục Vĩnh Hi mới nhận ra hành động vừa rồi của cậu chẳng khác gì một con quái thú, điên cuồng chiếm lấy sinh mệnh của vật khác nuôi dưỡng sức mạnh của bản thân.

Cậu đờ người ở nơi đó, tự mình lẩm bẩm: “001 à! Máu tươi lại nhuộm đỏ cả người tôi này.”

Thế có khác gì bọn ác quỷ nọ đâu nhỉ? Bọn người trong phòng thí nghiệm bị đế quốc khống chế đó... cậu khác gì bọn chúng cơ chứ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện