Ngày tháng cứ thế qua đi, rất nhanh sau một tháng nhiều người đã chắc chắn nhận định ban đầu của họ là đúng, phụ tá Lục và Cố thiếu tá ở bên nhau, bởi hai người càng có nhiều hành động thân thiết. Không phải là thản nhiên ôm hôn thân mật gì, đôi khi chỉ là những lần công khai nắm tay nhau mà thôi. @

Dù vậy chẳng ai dám bàn tán gì nhiều về hai người, tin tức dị năng đặc biệt mạnh mẽ, một mình có thể chống lại số lượng xác sống biến dị khổng lồ của Lục Vĩnh Hi đã lan ra cả căn cứ, ai cũng khiếp sợ, tôn kính cậu. Để khi nguy hiểm tới bọn họ còn có thể nương nhờ vị này.

Đúng như trong nguyên tác Lục Ngạn đã cho Lục Vĩnh Hi thấy, khoảng thời gian này xác sống và động thực vật biến dị vô cùng an tĩnh, bọn chúng dường như đều quay trở về bóng tối ẩn mình, ngủ một giấc dài trước khi mạnh mẽ trở lại tìm đến nuốt chửng loài người.

Kiến tạo căn cứ trước khi nguy hiểm ập tới là điều Lục Vĩnh Hi và Cổ Viễn Quân vẫn đang cố gắng thực hiện. Bình yên hai năm rưỡi nữa, đủ làm rất nhiều thứ.

Triệu Tân An vừa ra ngoài làm nhiệm vụ ở vùng lân cận trong một tháng vừa về đã phát hiện một tin chấn động, người gã ta thích thế mà không qua bao lâu đã tay trong tay với tên mặt lạnh kia rồi.

Chuyện này là không thể.

Đội trưởng Triệu chẳng biết khoảng thời gian này hai người đã tiến đến bước nào nhưng gã vẫn muốn cướp người về cho bằng được.

Dị năng mạnh để làm gì, tên kia chỉ là một tên dị năng giả hệ chữa trị yếu gà mà thôi...có gì phải sợ chứ! (29)

Triệu Tân An không chút do dự đến tìm Cổ Viễn Quân thách đấu, để người nọ biết điều tránh xa Lục Vĩnh Hi ra nhưng... vì cái gì gã lại bị hắn đánh cho không ngóc đầu dậy được vậy? (1)

Người đang nằm bẹp dưới đất sau trận đấu ngắn ngủi vừa rồi, Triệu Tân An không phục hét lên với người định quay bước rời đi: “Tôi mới là người mạnh nhất, cớ sao em ấy lại chọn ngài mà không phải là tôi?” (D)

Cố Viễn Quân dừng bước, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng băng giá như với bất kì người nào khác ngoài Lục Vĩnh Hi. Hắn nhìn đội trưởng dị năng giả mạnh nhất căn cứ trên đất dường như chẳng để người nọ vào mắt, rồi lại như mang theo chút khinh miệt không dễ nhận thấy. Triệu Tân An với mái tóc xơ xác và vẻ mặt tức tối, biểu lộ rõ gã không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã thua, không chỉ về sức mạnh mà còn cả lòng hiếu thắng từ lâu của gã nữa.

Hắn không hề vội vã đáp lại câu hỏi của Triệu Tân An, ánh mắt lặng lẽ nhìn gã một lúc, như đang cân nhắc từng từ.

“Cậu nói cậu mạnh nhất?” Cố Viễn Quân khẽ nói: “Nhưng cậu có bao giờ tự hỏi, sức mạnh đó là để làm gì?”

Triệu Tân An gắn giọng, vẫn chưa hết tức giận. “Tôi mạnh hơn ngài, vừa rồi chẳng qua là ngài may mắn vì tôi không biết ngài có một dị năng khác thôi! Tôi có thể bảo vệ em ấy tốt hơn. Còn ngài? Một dị năng giả hệ chữa trị? À cả cái hệ lôi mới cấp A kia nữa, sao có thể bảo vệ được người như em ấy?”

Cố Viễn Quân không hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài sự chế giễu của mình, nhưng sâu trong đôi mắt nâu nhạt kia hiện lên rõ ràng suy nghĩ đó. Hắn bước chậm rãi đến gần Triệu Tân An, đôi mắt sắc lạnh như xuyên thấu qua nội tâm của kẻ trước mặt.

“Cậu không hiểu.” Hắn nói không chút dao động: “Bởi vì cậu và tôi đặt em ấy ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau.”

Triệu Tân An vẫn cau chặt mày, không hiểu ý hắn muốn nói là gì.

“Cậu thích em ấy bởi vì vẻ ngoài của em ấy thôi, hoặc phải chăng vì cậu coi em ấy là phần thưởng cho sức mạnh của mình. Đối với cậu, em ấy chỉ là người cần được bảo vệ, một thứ để khẳng định bản thân so với tôi” Thiếu tá tiếp tục nói, vẻ mặt hắn ngày một lạnh hơn như có thể đóng băng người trước mặt bất cứ lúc nào, cấp dưới của hắn còn chưa từng thấy hắn đáng sợ như vậy bao giờ đâu.

“Nhưng đối với tôi, em ấy không phải là thứ để giành giật hay sở hữu. Em ấy là người tôi tôn trọng, người tôi đồng hành.”

Triệu Tân An ngẩng đầu lên, mắt gã tràn đầy sự tức giận và khó chịu vì bị hắn nói trúng tim đen: “Ngài chỉ nói lý thuyết. Thực tế là tôi có thể mạnh hơn ngài!”

Cố Viễn Quân nhếch môi, lần này Triệu Tân An có thể thấy được rõ ràng hẳn đang chế giễu mình: “Cậu mạnh hơn tôi? Có lẽ đúng là thế...tuy vậy cái em ấy cần không phải một người mạnh nhất, cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được.”

Triệu Tân An không thể cãi lại, sự phẫn nộ dâng tràn thế mà gã lại không biết phải nói thêm điều gì. Gã chưa từng nghĩ về Lục Vĩnh Hi theo cách mà Cố Viễn Quân vừa nói. Đối với gã, có được Lục Vĩnh Hi là thể hiện sức mạnh, là chiến thắng. Nhưng giờ đây, sau những lời của Cố Viễn Quân, gã dường như nhận ra một điều gì đó khác biệt, sâu sắc hơn mà bản thân chưa bao giờ nắm bắt.

Gã có thật sự thích Lục Vĩnh Hi không? Hay chỉ thích mỗi khuôn mặt ấy của cậu. Dù đã nhận ra ít nhiều nhưng tên này vẫn cố chấp chứng minh Cố thiếu tá cũng là một người nông cạn như mình.

“Ngài có chắc ngài không thích em ấy vì khuôn mặt không?”

“Không.” Cố Viễn Quân đáp lại ngay không chút chần chừ, giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh, thản nhiên như thế: “Tôi quả thật bị vẻ đẹp của em ấy thu hút nhưng tôi yêu em ấy vì điều khác và hơn hết, em ấy chọn tôi.... không phải ai khác mà là tôi.” (1)

Trong thời gian ít ỏi Lục Vĩnh Hi đến thế giới này cậu đã bị hắn câu đi mất mà chẳng phải là một người nào khác cả.

Mèo nhỏ là của hắn.

Dứt lời, hắn quay lưng rời đi, bỏ lại Triệu Tân An với những suy nghĩ hỗn độn. Mặc dù gã không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng gã bắt đầu cảm thấy rằng Cố Viễn Quân nói đúng.

“Đúng cái gì mà đúng chứ? Mình vậy mà bị tên đó dắt đi như dắt bò vậy aaaa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện