Lục Vĩnh Hi nghe vậy cau mày hỏi lại hắn: “Có không ạ?”

Cố Viễn Quân cười nhẹ, kéo cậu rời đi đáp: “Anh ta chỉ là ghen tị mà thôi.”

Tin tức về vacxin mới nhanh chóng lan ra khắp căn cứ, mang đến sự phấn khởi và hi vọng cho mọi người. Người dân không ngừng ca tụng, biết ơn trưởng căn cứ của họ, tôn ông như tôn một vị thần cứu thế, chỉ vì người công bố tin tức này là ông. (1)

Cố Bắc Mục chẳng nhắc về công lao của bất kì ai khác, vì vậy mọi người chỉ nghĩ đến và biết ơn ông ấy mà thôi.

Trên đường đi tuần tra trở về, Lục Vĩnh Hi vô tình nghe được những lời khen hoa mỹ từ người dân dành cho Cố Bắc Mục. Cậu nhẹ liếc nhìn Cố Viễn Quân, đôi mắt thoáng hiện lên một chút suy tư. Sau một lúc im lặng, cậu cất tiếng với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng như bàn một vấn đề ngày thường với hắn: “Cha ngài... cố tình như vậy, ngài có buồn không?”

Cố Viễn Quân bước chậm lại, hắn nhìn về phía xa nơi ánh mặt trời đang dần tắt, hoàng hôn buông xuống, để lại một vầng sáng mịt mờ trên bầu trời đầy mây. Cố Viễn Quân vẫn rất đạm nhiên trước câu hỏi của cậu, hắn im lặng nắm tay cậu đi tiếp một đoạn mới nói.

“Cha tôi không phải là một người tốt.”

Hắn dừng lại một chút, con ngươi màu nâu nhạt trở nên sâu thẳm như đang hồi tưởng về từng mảng kí ức xưa cũ. Cha hắn và mẹ hắn kết hôn vì hôn ước được định sẵn nhưng trong quá trình tranh quyền trong gia đình cha, ông đã thành công nắm quyền vì thế mà cuộc tình không ai nguyện ý này cũng nhanh chóng kết thúc, chẳng qua vẫn để lại chút kết quả không ai muốn ngó ngàng là hắn đây.

“Ông ấy luôn khắc nghiệt với tôi, từ khi còn nhỏ đã vậy. Giữ tôi lại trên đời này, có lẽ chỉ vì để ông càng hoàn hảo hơn trong mắt người khác mà thôi. Tôi thường được gọi ông ấy bằng cha mỗi khi ông dẫn tôi đi gặp cấp dưới hay đồng đội ông, ngoài ra chúng tôi chẳng khác người lạ là mấy”

Lục Vĩnh Hi im lặng lắng nghe, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay hắn. Cậu biết những lời này không dễ dàng để thốt ra, đặc biệt với một người cứng rắn như thiếu tá, chuyện bày tỏ nỗi lòng với một người càng khó khăn hơn.

“Nhưng” Cổ Viễn Quân tiếp tục nói, giọng hắn trầm hơn như mang theo một loại cảm xúc thường được hắn cẩn thận giấu kín mà hôm nay lại hiếm khi lộ ra cho người hắn yêu: “Ông ấy đã cho tôi thấy ánh mặt trời... nếu hôm ấy ông không quay lại đem tôi rời đi vào ngày bão tuyết ấy, có lẽ tôi đã không nhìn thấy cái gọi là ngày mai rồi.”

Lục Vĩnh Hi chưa từng có cha mẹ kề bên nhưng chính giờ phút này cậu vẫn có thể hiểu, có lẽ vì lí do đó bám trụ mãi trong tim hắn nên Cố Viễn Quân mới không hận người cha nọ. Dù biết một chút về thiếu tá trong nguyên tác nhưng đó cũng chỉ là giai đoạn sau với góc nhìn của nhân vật chính Lục Ngạn ở dòng thế giới đầu tiên mà thôi. Quá khứ của hắn, cậu cũng chẳng thể nào biết rõ được.

Nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt hơn bình thường đôi phần, cậu nhỏ giọng cố gắng hỏi rõ chuyện về ngày hôm ấy, Lục Vĩnh Hi không muốn hắn cứ mãi để ngày không vui đã qua lâu mãi trong lòng không buông.

“Hồi đó, tôi mới 5 tuổi. Ngày hôm ấy là ngày có trận bão tuyết khắc nghiệt nhất trong nhiều năm. Mẹ tôi không chịu nổi tính tình thất thường, nóng lạnh thay đổi quá nhanh của ông nên cứ thế tận dụng cơ hội ông ấy không có ở nhà bỏ lại tôi rời đi. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ quay lại, tôi sẽ ở trong ngôi nhà lạnh lẽo đó cho đến khi chết cóng." Cố Viễn Quân nói chậm rãi như đang cố gắng nhớ lại kí ức phủi bụi đã lâu, không còn nhớ rõ nữa.

Lục Vĩnh Hi cảm thấy trái tim cậu đột nhiên thắt lại, dù rằng quá khứ cậu còn đau đớn hơn thế rất nhiều, nhưng chỉ cần là người cậu để tâm dù hắn bị một vết thương nhỏ trên người cũng đủ để cậu lo lắng không yên, huống hồ....

“Bên ngoài cửa sổ mọi thứ bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, thời tiết lạnh đến mức tôi không còn cảm giác được tay chân mình nữa. Nhưng rồi, trong lúc tôi gần như không còn hi vọng... cha tôi đã xuất hiện. Ông ấy ngồi trên xe quân đội chuyên dụng, đi ngang qua chiếc cửa sổ bị tuyết dày che hết một nửa. Ông cũng tôi từ nhà ra chiếc xe được trang bị thiết bị sưởi ấm tiện nghi, quấn chặt tôi trong lớp áo khoác quân đội của ông, chúng tôi đi suốt đêm để về căn cứ thành phố A nơi ông làm việc.

Hắn nhìn người bên cạnh sớm đã bị vài lời của hắn làm cho đau lòng, níu tay hắn lại không cho hắn đi nữa, thì nhỏ giọng cười một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Lúc ấy, tôi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy ánh nắng mờ nhạt ẩn hiện sau hàng mây, dù nó rất nhạt nhưng trong tiết trời trắng xóa khi ấy... đó là khoảnh khắc đầu tiên trong đời, tôi nghĩ rằng có lẽ mình còn có thể sống tiếp kể cả khi cha và

mẹ

đều không đặt tôi vào mắt." Hắn cười nhạt, như thể chuyện sinh tử ngày đó đã trở thành điều không quan trọng với hắn nữa. (T

Lục Vĩnh Hi cảm thấy lòng ngực mình cũng nghẹn lại. Cậu nhìn Cố Viễn Quân, trong mắt là sự cảm thông sâu sắc. Cố Bắc Mục có thể không phải là một người cha tốt, nhưng hành động trong ngày bão tuyết năm đó có lẽ là khoảnh khắc duy nhất mà Cố Viễn Quân cảm nhận được chút tình cha con từ ông, dù chỉ là một hồi thoáng qua.

Cậu giữ chặt tay không cho người nọ tiếp tục di chuyển, Lục Vĩnh Hi mở rộng vòng tay, cười vô cùng rạng rỡ nói: “Không sao nữa rồi, em cũng chẳng hiểu tình yêu của cha mẹ là như thế nào, nếu ngài không ngại thì dùng cái tình khác bù qua cũng được mà ạ.”

Cố Viễn Quân nhẹ nhếch khóe môi, cũng giang rộng hai tay khảm chặt cậu

vào sâu trong lòng, đáp lời: “Cảm ơn em, ở thiên hà bao la rộng lớn ngoài kia đã tìm thấy ngôi sao sắp biến mất trên bầu trời là tôi.”

Lục Vĩnh Hi trong vòng tay của hắn cũng thầm đáp lại trong lòng.

Cảm ơn ngài, vì đã cho em biết, chính em cũng có thể được người dùng sự ấm áp của mình hòa tan thế này.

Tận hưởng chút bình yên nơi miền đất tăm tối, âm u mang cái tên "Tận thế"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện