Lục Vĩnh Hi cảm thấy cuộc sống hiện tại của cậu có thể được hình dung bằng hai chữ hạnh phúc. Dù có nhiều lúc vẫn mệt mỏi vì hai chữ công việc nhưng bây giờ cậu không còn một mình nữa rồi.
Sau ngày hôm đó, không biết sao nguyên soái lại né mặt thiếu tá suốt vài hôm. Cố Viễn Quân thừa biết nên cũng không tìm đến chọc cậu xấu hổ làm gì, hắn còn phải ra ngoài dẫn đội đi tìm vài thiết bị điện tử về cho phòng thí nghiệm nghiên cứu. (3)
Lục Vĩnh Hi buồn chán xử lí xong đống báo cáo còn tồn đọng trên bàn làm việc, mới ra ngoài đi đến chỗ đội bảy tìm anh cậu hỏi vài chuyện về dị năng của bọn họ.
Cậu ngước nhìn bầu trời, nơi ánh nắng nhàn nhạt của một buổi chiều tà chiếu rọi khắp căn cứ. Những tia nắng yếu ớt len lỏi qua từng đám mây xám nhạt, tạo thành một bức tranh dịu dàng và yên bình. Trời hôm nay không phải một màu xanh thuần túy mà cậu thích, nhưng có vẻ cũng không tệ cho lắm.
Trên đường đi, cậu nhìn thấy những cảnh tượng bình dị mà ngày thường cậu và thiếu tá hiếm khi nán lại nhìn ngắm. Dù tình hình bên ngoài vẫn là một mối nguy đầy ẩn số, chưa ai rõ ràng ngày bọn chúng sẽ quay lại. Thế nhưng bên trong căn cứ, mọi người vẫn không ngừng cố gắng xây dựng lại cuộc sống. Đội ngũ nông nghiệp đang tất bật gieo trồng, những người dân bận rộn làm những công việc được căn cứ phân công nhằm đổi thành điểm cống hiến sử dụng, các dị năng giả đang tập luyện dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các huấn luyện viên. Cảnh tượng nhộn nhịp này làm cậu cảm thấy có phần tự hào.
Đây cũng có một phần công sức của cậu và người ấy đó.
Bầu không khí trong căn cứ tràn ngập sự đoàn kết và hy vọng giữa bối cảnh tăm tối, âm u của mạt thế.
Vậy mà, lại xuất hiện một giọng nói đột nhiên cắt ngang tất cả sự yên bình mà cậu đang cố gắng tận hưởng.
“Lục Vĩnh Hi, cậu còn nhớ tôi không?”
“Lục Ngạn???” Hai chân Lục Vĩnh Hi như bị người đột nhiên giữ chặt, cậu không nghĩ bản thân lại gặp ảo giác khi đầu óc bản thân đang trong tình trạng tỉnh táo thế này....vậy chỉ có thể là giọng của cậu ấy. (D
Giọng nói có chút quen thuộc lại tiếp tục vang lên trong đầu cậu: “Lâu như vậy, tôi tưởng cậu đã sớm quên giọng nói của tôi rồi chứ!” cậu ta cười hì hì tiếp tục nói: “Tôi đến hỏi cậu một chút.”
“Khoan đã.” Lục Vĩnh Hi cắt ngang lời cậu ta, đúng trọng tâm hỏi: “Không phải cậu dùng linh hồn của cậu đổi tôi đến đây sao? Thế sao cậu còn có thể nói chuyện với tôi?”
Cậu cảm thấy Lục Ngạn có cái gì đó rất khác lạ, từ ngữ điệu, đến cách nói chuyện của cậu ta đều khiến Lục Vĩnh Hi cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên Lục Ngạn đến chẳng mang theo chút ý tốt nào, giọng nói trong đầu đột nhiên khàn khàn đến yêu dị, dụ dỗ cậu đồng ý đề nghị của cậu ta: “Thế giới này sắp đi hết cốt truyện giản đơn ban đầu rồi, cậu có thể chọn quay về thế giới cũ của cậu. Không lẽ..” Cậu ta kéo dài âm cuối, “Cậu không có chút ham muốn báo thù nào với bọn người ở đó à?” (4)
“Không” Lục Vĩnh Hi dứt khoác trả lời, cậu xua xua tay nói: “Không biết cậu muốn gì, nhưng rời đi được rồi đấy. Thù cậu tôi đã giúp cậu báo, giao dịch của chúng ta hoàn thành rồi.”
“Cậu không thấy cắn rứt lương tâm khi cướp đoạt cuộc sống của tôi sao?”
“Có ư? Tôi còn nhớ rõ chỗ chôn xương cậu đó, đi xem lại cũng được.” Lục Vĩnh Hi không chút lay động đáp lời, cậu dường như hiểu được mục đích của kẻ này rồi.
Lục Ngạn cười lớn, để lại một lời không câu không rõ ý nghĩa rồi cũng rời đi khỏi tâm trí cậu. Dường như chưa từng xuất hiện, tất cả chỉ là ảo giác của chính cậu.
“Phải trả chút giá cho hai chữ “hạnh phúc” này chứ nhỉ?”
Hiện tại, có lẽ cậu không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó, nhưng chỉ một chút nữa thôi Lục Vĩnh Hi sẽ hiểu rõ ngọn ngành mọi việc.
Bộ đàm căn cứ giờ đây đã kết nối được với các kênh vô tuyến ở khoảng cách rất xa, sau khi lộ ra 001 cho thiếu tá, cậu cũng cho phép nó vừa công khai, vừa âm thầm giúp căn cứ mà chủ nhân nó đang ở ngày một tốt hơn.
“Vĩnh Hi, em sơ tán mọi người gấp, tập trung chia nhau ra phòng thủ tốt tại cổng thành...tôi sẽ về sớm nhất có thể.”
[...rè...rè]
Tiếng rè rè của bộ đàm không ngừng vang lên sau đó, những âm thanh lạ lùng lọt vào tai cậu như tiếng cắn xé, tiếng gào thét xa xăm nào đó. Lục Vĩnh Hi đứng sững một lúc, lòng bỗng dưng rối bời. Cậu lập tức hiểu tình hình đang trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, thế nhưng cơn sóng cảm xúc đè nặng trong lòng khiến cậu khó thở, không cách nào di chuyển nổi bước chân của chính mình.
Trái tim Lục Vĩnh Hi như ngừng đập, cậu cẩn thận chỉnh tại tần số, cùng kênh liên lạc, kết nối lại một lần nữa... cuối cùng cũng có âm thanh rõ ràng từ đầu bên kia.
“Thiếu tá.... sau lưng ngài.”
Là giọng nói của một người xa lạ mà cậu chẳng hề quen, nhưng trong bộ đàm sau đó lại vang lên một tiếng kêu đau đớn của Cố Viễn Quân, cậu nghe rõ được tiếng kêu la thảm thiết của rất nhiều người, át cả thanh âm quen thuộc của người ấy.
Qua một chiếc bộ đàm không có chút sinh khí nào, thế mà Lục Vĩnh Hi lại có thể cảm nhận được tất cả sự thống khổ, đau đớn, máu tanh từ nó.
Cậu chết lặng theo từng âm thanh phát ra từ bộ đàm, chỉ có thể cố gắng làm việc theo bản năng liên hệ cho đội trưởng của các đội tập trung lại, chú ý phòng thủ ở khu vực tường thành.
Cậu biết cái giá mà Lục Ngạn nói là gì rồi... ( 1 )
Nếu ngay từ đầu cậu không bị cuốn theo ảo tưởng hạnh phúc, không quá chủ quan nghĩ rằng mình có thể duy trì được tất cả, có lẽ mọi chuyện đã khác. Phải chi cậu nói một câu đồng ý với Lục Ngạn, mọi chuyện có thể đã thay đổi, và giờ đây cậu không phải đứng ở giữa những tiếng la hét, hỗn loạn này.
“Xin lỗi... xin lỗi ngài, em hối hận rồi... thật sự hối hận rồi, thiếu tá à... Lời xin lỗi bật ra từ đôi môi đang không ngừng run rẩy, cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ sợ hãi vì một quyết định như thế này. Cậu đã sai từ khi chọn lựa một cách quá giản đơn, quá ích kỷ. Chút hạnh phúc mà cậu tưởng chừng đã có được, hóa ra chỉ là một ảo tưởng mà cậu không đủ khả năng để giữ chặt.
Sự tỉnh táo của Lục Vĩnh Hi bắt đầu nhạt dần khi âm thanh của bộ đàm tắt lịm. Cảm giác trống rỗng xâm chiếm toàn bộ tâm trí, cậu bỗng nhiên nhận ra mọi thứ đang rời xa tầm tay mình, nhanh đến mức cậu chẳng kịp giữ lại thứ gì.
“Thiên hà này to lớn biết bao, người bảo ta tìm một ngôi sao nhỏ bé với chút ánh sáng le lói còn sót lại... ta biết đi đâu mà tìm?” Lục Vĩnh Hi nhìn về phía bầu trời mờ mịt, nỗi tuyệt vọng trong lòng ngày càng dâng cao.
Cậu nhớ lại ngày hôm ấy, hắn đã nói, hắn là ngôi sao mờ được cậu tìm thấy trong thiên hà vô biên, giờ cậu phải làm gì để tìm lại được hắn đây.
Hắn ở đâu rồi? Trong cái vũ trụ mênh mông này, cậu biết tìm Cố Viễn Quân nơi nào? “Chỉ cần quay lại trước lúc đó, trả giá thế nào cậu cũng chịu...”
“Lục Vĩnh Hi, tôi đã bảo em phải chú ý an toàn cơ mà, mất cảnh giác rồi đấy”
Là giọng nói của hắn.
Sau ngày hôm đó, không biết sao nguyên soái lại né mặt thiếu tá suốt vài hôm. Cố Viễn Quân thừa biết nên cũng không tìm đến chọc cậu xấu hổ làm gì, hắn còn phải ra ngoài dẫn đội đi tìm vài thiết bị điện tử về cho phòng thí nghiệm nghiên cứu. (3)
Lục Vĩnh Hi buồn chán xử lí xong đống báo cáo còn tồn đọng trên bàn làm việc, mới ra ngoài đi đến chỗ đội bảy tìm anh cậu hỏi vài chuyện về dị năng của bọn họ.
Cậu ngước nhìn bầu trời, nơi ánh nắng nhàn nhạt của một buổi chiều tà chiếu rọi khắp căn cứ. Những tia nắng yếu ớt len lỏi qua từng đám mây xám nhạt, tạo thành một bức tranh dịu dàng và yên bình. Trời hôm nay không phải một màu xanh thuần túy mà cậu thích, nhưng có vẻ cũng không tệ cho lắm.
Trên đường đi, cậu nhìn thấy những cảnh tượng bình dị mà ngày thường cậu và thiếu tá hiếm khi nán lại nhìn ngắm. Dù tình hình bên ngoài vẫn là một mối nguy đầy ẩn số, chưa ai rõ ràng ngày bọn chúng sẽ quay lại. Thế nhưng bên trong căn cứ, mọi người vẫn không ngừng cố gắng xây dựng lại cuộc sống. Đội ngũ nông nghiệp đang tất bật gieo trồng, những người dân bận rộn làm những công việc được căn cứ phân công nhằm đổi thành điểm cống hiến sử dụng, các dị năng giả đang tập luyện dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các huấn luyện viên. Cảnh tượng nhộn nhịp này làm cậu cảm thấy có phần tự hào.
Đây cũng có một phần công sức của cậu và người ấy đó.
Bầu không khí trong căn cứ tràn ngập sự đoàn kết và hy vọng giữa bối cảnh tăm tối, âm u của mạt thế.
Vậy mà, lại xuất hiện một giọng nói đột nhiên cắt ngang tất cả sự yên bình mà cậu đang cố gắng tận hưởng.
“Lục Vĩnh Hi, cậu còn nhớ tôi không?”
“Lục Ngạn???” Hai chân Lục Vĩnh Hi như bị người đột nhiên giữ chặt, cậu không nghĩ bản thân lại gặp ảo giác khi đầu óc bản thân đang trong tình trạng tỉnh táo thế này....vậy chỉ có thể là giọng của cậu ấy. (D
Giọng nói có chút quen thuộc lại tiếp tục vang lên trong đầu cậu: “Lâu như vậy, tôi tưởng cậu đã sớm quên giọng nói của tôi rồi chứ!” cậu ta cười hì hì tiếp tục nói: “Tôi đến hỏi cậu một chút.”
“Khoan đã.” Lục Vĩnh Hi cắt ngang lời cậu ta, đúng trọng tâm hỏi: “Không phải cậu dùng linh hồn của cậu đổi tôi đến đây sao? Thế sao cậu còn có thể nói chuyện với tôi?”
Cậu cảm thấy Lục Ngạn có cái gì đó rất khác lạ, từ ngữ điệu, đến cách nói chuyện của cậu ta đều khiến Lục Vĩnh Hi cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên Lục Ngạn đến chẳng mang theo chút ý tốt nào, giọng nói trong đầu đột nhiên khàn khàn đến yêu dị, dụ dỗ cậu đồng ý đề nghị của cậu ta: “Thế giới này sắp đi hết cốt truyện giản đơn ban đầu rồi, cậu có thể chọn quay về thế giới cũ của cậu. Không lẽ..” Cậu ta kéo dài âm cuối, “Cậu không có chút ham muốn báo thù nào với bọn người ở đó à?” (4)
“Không” Lục Vĩnh Hi dứt khoác trả lời, cậu xua xua tay nói: “Không biết cậu muốn gì, nhưng rời đi được rồi đấy. Thù cậu tôi đã giúp cậu báo, giao dịch của chúng ta hoàn thành rồi.”
“Cậu không thấy cắn rứt lương tâm khi cướp đoạt cuộc sống của tôi sao?”
“Có ư? Tôi còn nhớ rõ chỗ chôn xương cậu đó, đi xem lại cũng được.” Lục Vĩnh Hi không chút lay động đáp lời, cậu dường như hiểu được mục đích của kẻ này rồi.
Lục Ngạn cười lớn, để lại một lời không câu không rõ ý nghĩa rồi cũng rời đi khỏi tâm trí cậu. Dường như chưa từng xuất hiện, tất cả chỉ là ảo giác của chính cậu.
“Phải trả chút giá cho hai chữ “hạnh phúc” này chứ nhỉ?”
Hiện tại, có lẽ cậu không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó, nhưng chỉ một chút nữa thôi Lục Vĩnh Hi sẽ hiểu rõ ngọn ngành mọi việc.
Bộ đàm căn cứ giờ đây đã kết nối được với các kênh vô tuyến ở khoảng cách rất xa, sau khi lộ ra 001 cho thiếu tá, cậu cũng cho phép nó vừa công khai, vừa âm thầm giúp căn cứ mà chủ nhân nó đang ở ngày một tốt hơn.
“Vĩnh Hi, em sơ tán mọi người gấp, tập trung chia nhau ra phòng thủ tốt tại cổng thành...tôi sẽ về sớm nhất có thể.”
[...rè...rè]
Tiếng rè rè của bộ đàm không ngừng vang lên sau đó, những âm thanh lạ lùng lọt vào tai cậu như tiếng cắn xé, tiếng gào thét xa xăm nào đó. Lục Vĩnh Hi đứng sững một lúc, lòng bỗng dưng rối bời. Cậu lập tức hiểu tình hình đang trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, thế nhưng cơn sóng cảm xúc đè nặng trong lòng khiến cậu khó thở, không cách nào di chuyển nổi bước chân của chính mình.
Trái tim Lục Vĩnh Hi như ngừng đập, cậu cẩn thận chỉnh tại tần số, cùng kênh liên lạc, kết nối lại một lần nữa... cuối cùng cũng có âm thanh rõ ràng từ đầu bên kia.
“Thiếu tá.... sau lưng ngài.”
Là giọng nói của một người xa lạ mà cậu chẳng hề quen, nhưng trong bộ đàm sau đó lại vang lên một tiếng kêu đau đớn của Cố Viễn Quân, cậu nghe rõ được tiếng kêu la thảm thiết của rất nhiều người, át cả thanh âm quen thuộc của người ấy.
Qua một chiếc bộ đàm không có chút sinh khí nào, thế mà Lục Vĩnh Hi lại có thể cảm nhận được tất cả sự thống khổ, đau đớn, máu tanh từ nó.
Cậu chết lặng theo từng âm thanh phát ra từ bộ đàm, chỉ có thể cố gắng làm việc theo bản năng liên hệ cho đội trưởng của các đội tập trung lại, chú ý phòng thủ ở khu vực tường thành.
Cậu biết cái giá mà Lục Ngạn nói là gì rồi... ( 1 )
Nếu ngay từ đầu cậu không bị cuốn theo ảo tưởng hạnh phúc, không quá chủ quan nghĩ rằng mình có thể duy trì được tất cả, có lẽ mọi chuyện đã khác. Phải chi cậu nói một câu đồng ý với Lục Ngạn, mọi chuyện có thể đã thay đổi, và giờ đây cậu không phải đứng ở giữa những tiếng la hét, hỗn loạn này.
“Xin lỗi... xin lỗi ngài, em hối hận rồi... thật sự hối hận rồi, thiếu tá à... Lời xin lỗi bật ra từ đôi môi đang không ngừng run rẩy, cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ sợ hãi vì một quyết định như thế này. Cậu đã sai từ khi chọn lựa một cách quá giản đơn, quá ích kỷ. Chút hạnh phúc mà cậu tưởng chừng đã có được, hóa ra chỉ là một ảo tưởng mà cậu không đủ khả năng để giữ chặt.
Sự tỉnh táo của Lục Vĩnh Hi bắt đầu nhạt dần khi âm thanh của bộ đàm tắt lịm. Cảm giác trống rỗng xâm chiếm toàn bộ tâm trí, cậu bỗng nhiên nhận ra mọi thứ đang rời xa tầm tay mình, nhanh đến mức cậu chẳng kịp giữ lại thứ gì.
“Thiên hà này to lớn biết bao, người bảo ta tìm một ngôi sao nhỏ bé với chút ánh sáng le lói còn sót lại... ta biết đi đâu mà tìm?” Lục Vĩnh Hi nhìn về phía bầu trời mờ mịt, nỗi tuyệt vọng trong lòng ngày càng dâng cao.
Cậu nhớ lại ngày hôm ấy, hắn đã nói, hắn là ngôi sao mờ được cậu tìm thấy trong thiên hà vô biên, giờ cậu phải làm gì để tìm lại được hắn đây.
Hắn ở đâu rồi? Trong cái vũ trụ mênh mông này, cậu biết tìm Cố Viễn Quân nơi nào? “Chỉ cần quay lại trước lúc đó, trả giá thế nào cậu cũng chịu...”
“Lục Vĩnh Hi, tôi đã bảo em phải chú ý an toàn cơ mà, mất cảnh giác rồi đấy”
Là giọng nói của hắn.
Danh sách chương