“Hi vọng mọi người chiếu cố thêm một người là tôi nhé!”

Căn cứ thành phố A chia làm 3 khu vực: khu vực sâu nhất là khu vực lãnh đạo cấp cao của căn cứ, khu vực được bao bọc ở giữa là nơi ở của dân thường, khu vực ngoài cùng là nơi quân đội và các tiểu đội riêng lẻ đóng quân. Đảm bảo đủ lớp bảo vệ mạnh mẽ bên ngoài cho toàn bộ người trong căn cứ.

Cậu và các thành viên khác của đội 7 xác nhận thông tin lần nữa tại cổng ra vào khu nhà của đội. Lục Vĩnh Hi đưa mắt quan sát kĩ nơi này một chút, cậu nhỏ giọng hỏi Trần Miên Đông về vị trí của các đội còn lại trong căn cứ.

“À, cậu hỏi làm gì thế? Thường thì chúng ta cũng không cần tiếp xúc nhiều với các đội khác đâu, chỉ những nhiệm vụ đặc biệt các đội mới đụng mặt hay hợp tác với nhau mà thôi.”

“Tôi chỉ hỏi cho biết, không quan trọng.”

Trần Miên Đông nghe vậy cũng chỉ nghĩ cậu là tò mò, anh chỉ về dãy biệt thự ngoài rìa gần cổng căn cứ nói: “Đó là nơi ở của đội 6, một trong những tổ đội đông thành viên và mạnh nhất căn cứ này, chỉ sau bốn đội do thiếu tá Cố dẫn dắt, mặt ngoài ai cũng sẽ nghĩ tất cả đều một lòng lo cho sự việc trước mắt nhưng thật ra lực lượng chủ chốt trong quân đội ở đây sớm đã chia ra nhiều nhánh từ lâu rồi, bọn họ là một trong số đó.”

Lục Vĩnh Hi nhìn về hướng tay anh, đúng lúc một thiếu niên với vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, khuôn mặt có mấy phần thanh tú vừa bước ra từ một chiếc xe bọc thép của đội 6.

Lục Thanh, em trai của Lục Ngạn.

Người mà cậu cần giết càng sớm càng tốt.

Tìm thấy cậu ta rồi.

Thấy cậu thất thần nhìn về hướng mình chỉ, Trần Miên Đông rầm rì hỏi: “Cậu có thấy cái cậu chàng đẹp đẹp đấy không?”

Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt “ừm” một tiếng khiến đại úy Trần cảm thấy bản thân như bị giội một gáo nước lạnh, đột nhiên anh không muốn kể tiếp cho lắm.

Nguyên soái Lục nghe thanh âm ồn ào bên tai biến mất nhỏ giọng hỏi tiếp: “Anh không kể nữa à?”

“...”

Trần Miên Đông nhận mệnh thở dài: “Cậu ấy là người đầu tiên có dị năng trong căn cứ này đấy, chính là dị năng không gian mà chúng ta thường thấy trong mấy quyển tiểu thuyết mạng đó.”

“Xem ra cậu ta tự bê đá đập chân mình từ sớm rồi.” Lục Vĩnh Hi nói một câu không rõ đầu đuôi khiến vẻ mặt người bên cạnh cậu ngơ cả ra.

“Tại sao?”

Nguyên soái Lục cảm thấy thế giới này cũng thật lạ, một người như Trần Miên Đông nếu ở thời đại tinh tế có lẽ đã không lên được quân hàm đại úy rồi. Dù sao cậu cảm thấy anh ta thích hợp với cuộc sống tự do không chút vướng bận nào hơn là đời sống kỉ luật của một quân nhân.

Nghĩ như thế nhưng cậu lại không thấy chán ghét người này xíu nào.

Vì tính cách anh có đôi phần giống cơ giáp của cậu chăng? Trần Miên Đông không biết Lục Vĩnh Hi đang nghĩ gì, anh không nghe được cậu trả lời liền ủ rũ cụp đuôi như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi trông có vài phần đáng thương.

Phụ tá Lê thấy đại úy nhà mình và cậu bạn xinh đẹp đứng mãi ở ngoài cổng mới lớn tiếng gọi: “Xác nhận xong rồi vào thôi đội trưởng ơi!”

Cậu quay đầu đi vào cổng trước, Trần Miên Đông thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo sau. Cánh cổng bên ngoài khu nhà đóng lại, ánh mắt một người cũng vừa quét đến nhìn thẳng vào cậu thiếu niên chạc tuổi mình.

“Ban nãy cậu ta là đang soi xét mình sao?” Lục Thanh không đặc biệt giỏi gì, thậm chí cậu ta còn được xem là một kẻ có phần vô dụng trong xã hội, thế nhưng sau khi sống lại cậu ta lại vô cùng nhạy cảm với cái nhìn ác ý từ người khác, như mấy giây trước vậy. Nếu cảm giác của cậu ta không sai thì đúng là vị thiếu niên tóc trắng đó.

“Lục Thanh, đội trưởng gọi em kìa.”

“Vâng ạ!”

Bản thân cậu ta phải để ý một chút mới được.

--------------------\=------------------

“Cậu ở phòng này tạm nhé! Sau khi báo cáo nộp lên trên được duyệt tôi sẽ sắp xếp phòng khác gần khu vực tập luyện hơn cho cậu.” Trần Miên Đông chụp cho Lục Vĩnh Hi qua loa một tấm ảnh rồi ngồi loay hoay viết báo cáo đem đi nộp.

“Cảm ơn, thật ra tôi ở đâu cũng được cả.” Lục Vĩnh Hi không mấy quan tâm đến việc căn phòng trước mặt còn nhỏ hơn cả phòng làm việc trước đây của cậu, có chỗ kê gối nằm đã là tốt lắm rồi, anh ta không cần phải gấp gáp như vậy.

Trần Miên Đông quét thẻ thân phận tại khu 3, sau đó được kiểm tra kĩ càng mới đi vào bên trong, anh chỉnh lại dáng vẻ của bản thân, nghiêm túc đứng trước của phòng làm việc của Cố Viễn Quân gõ nhẹ lên cửa hai lần.

“Vào đi.”

Trần Miên Đông cẩn thận mở cửa đi vào đến trước bàn làm việc của hắn chào quy củ một tiếng: “Chào thiếu tá.”

“Đưa báo cáo cho tôi.”

Trần Miên Đông lập tức nghe lời đưa báo cáo qua ngay, dù sao bọn họ đến gặp riêng hắn hầu như chỉ vì mỗi việc này mà thôi.

Cố Viễn Quân nhìn chàng trai có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên ở trong ảnh, trong đôi mắt nâu lạnh lùng ẩn chứa một chút nhu hòa, hắn chậm rãi đọc toàn bộ thông tin bài báo cáo chỉ có vài dòng ít ỏi về thiếu niên đặt bút phê duyệt.

“Chỉ có bao nhiêu?” Giọng điệu Cố Viễn Quân hết sức hờ hững: “Lần sau muốn cho bất kì ai gia nhập đội phải chắc chắn về thân phận của họ.”

“Vâng, tôi đã biết.”

Khi Trần Miên Đông định rời đi, Cố thiếu tá lại nói: “Sau này đội bọn cậu sẽ thuộc quyền quản lý của tôi.” Vẻ mặt hắn vẫn vẹn nguyên vẻ lạnh lùng hờ hững, ánh mắt bình tĩnh thể hiện hắn đang cực kì nghiêm túc nói ra quyết định này.

Trần Miên Đông lại bị thông tin này làm cho chấn động nghệch cả mặt ra, anh giựt mình nhớ ra bản thân đang đứng trước mặt ai thì ngay lập tức thẳng lưng cúi đầu hô: “Đã rõ.”

Cố thiếu tá nghiêm mặt tiếp tục làm việc cho đến khi Đại úy Trần đã hoàn toàn rời đi hắn mới nhỏ giọng tự nói với chính mình: "Thì ra đây là tên cậu... Lục Vĩnh Hi."

Tác giả có lời muốn nói.

Trần Miên Đông: “Sao chuyện may mắn thế này lại rơi trên người mình nhỉ?”

Cố Viễn Quân chỉ muốn tạo thêm nhiều cơ hội gặp ai đó: “.…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện