Dì Trần không yên tâm để Từ Khánh Dung một mình về quê nên đã đi cùng cô. Từ năm giờ sáng, hai người đã chuẩn bị xong hành lý để lên đường.
Gần đến nơi, bà mang địa chỉ mà bác gái của Từ Khánh Dung cung cấp, hỏi thăm người dân ở đó. Từ thành phố về quê mất ba tiếng đồng hồ, cuối cùng họ đã tìm được nhà của người bác kia.
Căn nhà cũ kỹ đến độ tường rào đã mọc đầy rêu xanh. Từ Khánh Dung vừa gõ cửa vừa gọi lớn, chẳng bao lâu sau đã có người ra mở cổng đón hai người đi vào.
“Chị là Từ Khánh Dung?”
“Đúng vậy. Em là Phương Liễu đúng không?”
Cô con dâu của bác gái Từ Khánh Dung qua điện thoại tự xưng là Phương Liễu. Từ Khánh Dung đoán người trước mặt chính là cô gái đó.
Cô ta niềm nở nắm tay Từ Khánh Dung, lại nhìn sang dì Trần hỏi:
“Vậy người này là?”
Từ Khánh Dung còn đang ngập ngừng chưa trả lời. Phương Liễu xem cách ăn mặc giản dị của dì Trần, liền nói:
“À, là vú nuôi đi theo chăm sóc chị có phải không? Anh rể họ Tống đúng thật là chu đáo.”
Anh rể trong lời cô ta để ám chỉ Tống Duật. Từ Khánh Dung khẽ nhíu mày, người này không ngờ còn biết cô kết hôn cùng hắn, nhưng lại không biết hai người đã ly hôn rồi sao?
“À, bà ấy là…”
“Mà anh rể không cùng chị về sao? Cũng đúng, em nghe nói anh rể là tổng giám đốc tập đoàn lớn, nên chắc là bận rộn với công việc lắm đây mà.”
Một câu anh rể, hai câu anh rể, người phụ nữ họ Phương kia hoàn toàn không để Từ Khánh Dung có cơ hội mở miệng. Cũng biết người ở quê thường xuề xòa, nghĩ gì nói đó nên cô và dì Trần mới không để bụng.
“Em sắp xếp chỗ ngủ cho chị. Hai người đi theo em đi.”
Từ Khánh Dung cất hành lý xong thì ra ngoài phòng khách. Từ lúc cô về đến vẫn chưa thấy bác gái mình đâu, bèn hỏi thăm Phương Liễu.
Cô ta bèn kể khổ sự tình với Từ Khánh Dung. Chồng cô ta đi làm ăn xa, thi thoảng mới về nhà, mẹ chồng lại ốm đau, trong nhà đang rất cơ cực.
“Chị về chơi nhưng chẳng có gì tiếp đãi chị. Em thấy xấu hổ quá.” Phương Liễu chấm chấm nước mắt, khẽ nấc lên một tiếng.
Từ Khánh Dung dễ động lòng, liền lấy tiền đưa cho Phương Liễu. Cô ta ban đầu từ chối không nhận, nhưng sau đó vẫn cầm lấy.
Mãi chiều, Từ Khánh Dung mới được gặp bác gái của mình.
Khác với tưởng tượng, người bác này trông già hơn so với tuổi. Có lẽ do cuộc sống kham khổ đã khắc họa lên hình hài của người phụ nữa đó.
Bà ấy là chị gái của cha ruột Từ Khánh Dung, vậy mà bây giờ cô mới biết đến sự hiện diện của bà. Cũng giống như Từ Khánh Dung, người kia là lần đầu được gặp cháu gái.
“Mẹ, chị ấy là Khánh Dung, là con gái của chú Tuấn Minh. Mẹ có nhớ chú Tuấn Minh không?”
“Tuấn Minh?” Nhắc đến tên ông, đôi mắt bà ấy trùng xuống, phảng phất nỗi buồn.
“Bác gái, con là Khánh Dung.” Từ Khánh Dung bước đến tự giới thiệu bản thân.
Thấy người bác kia cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt mình, cô cảm thấy có chút không tự nhiên, trên miệng chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo. Phương Liễu liền đi đến, vuốt vuốt lại mái tóc rối bời của mẹ chồng, rồi nói:
“Để con đưa mẹ đi tắm. Chị Khánh Dung, chị cứ đi dạo xung quanh nhà hít thở chút không khí dưới quê đi.”
Bữa ăn tối đạm bạc với trứng rán cùng đậu hũ rim nước mắm. Từ Khánh Dung đâu phải kiểu người không chịu được kham khổ, nhưng từ khi cô mang thai, khẩu vị không còn được như trước. Ăn được nửa bát cơm, cô đã buông đũa xuống mâm cho xong bữa.
Có lẽ vì lạ chỗ, Từ Khánh Dung không thể chợp mắt được. Cô nằm trong phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rên rỉ kèm theo tiếng khóc bên phòng bác gái. Chật vật rất lâu, Từ Khánh Dung mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
“Nói thật em không thể lo được chi phí chữa bệnh cho mẹ, nhưng mà anh rể có công ty lớn như vậy, một chút tiền chẳng thấm vào đâu. Chị thương thì giúp đỡ bà ấy đi, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.”
“Không phải em thấy sang nên muốn bắt quàng làm họ. Tiền cũng chẳng lấy không của chị. Chồng em đi làm sẽ dành dụm tiền trả lại.”
Sáng hôm sau, Phương Liễu đã tìm Từ Khánh Dung, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Dì Trần cứ cảm thấy cô gái đó chẳng tốt đẹp gì, giống như đang muốn bòn rút tiền của Từ Khánh Dung vậy.
Cô cũng có linh cảm riêng của mình, nhưng vì sót người bác gái đang bệnh nên vẫn đưa tiền cho Phương Liễu.
Vốn là định ở chơi một tuần, song nhìn tình hình trước mắt, có lẽ hết ngày mai cô sẽ quay về thành phố.
Một phần cũng không còn giữ tiền trong người nữa. Từ Khánh Dung lại đang mang thai, sợ rằng nếu xảy ra chuyện gì sẽ xoay sở không kịp.
Phương Liễu nhận được tiền vui mừng ra mặt. Tuy vậy cô ta vẫn cảm thấy số tiền không đủ, còn xúi Từ Khánh Dung liên lạc với Tống Duật xin thêm một ít.
Cô chỉ đành làm ngơ không nói gì. Dì Trần thấy cả ngày hôm qua Từ Khánh Dung không được ăn uống tử tế, nên hôm nay quyết định đi chợ tìm thứ gì ngon ngon để nấu bữa trưa.
Phương Liễu đi cùng bà. Trong nhà chỉ còn Từ Khánh Dung và bác gái.
Cô muốn nói chuyện với bà ấy, liền mạnh dạn gõ cửa vào trong phòng.
“Ai đấy?”
“Bác gái, là cháu… Khánh Dung đây.”
Bác gái nhìn cô, đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại, thần thái giống như không được tỉnh táo. Chẳng hiểu vì sao Từ Khánh Dung cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn đến bên ngồi xuống ghế cạnh giường.
“Bác gái mấy năm nay khỏe không ạ?”
“Khánh Dung. Tên đẹp… tên đẹp lắm. Là con gái của Tuấn Minh, con gái của Tuấn Minh…” Bà ấy không trả lời cô, đôi mắt cứ dáo dác nhìn quanh căn phòng, miệng lẩm bẩm gọi tên đứa em trai đã khuất.
Gần đến nơi, bà mang địa chỉ mà bác gái của Từ Khánh Dung cung cấp, hỏi thăm người dân ở đó. Từ thành phố về quê mất ba tiếng đồng hồ, cuối cùng họ đã tìm được nhà của người bác kia.
Căn nhà cũ kỹ đến độ tường rào đã mọc đầy rêu xanh. Từ Khánh Dung vừa gõ cửa vừa gọi lớn, chẳng bao lâu sau đã có người ra mở cổng đón hai người đi vào.
“Chị là Từ Khánh Dung?”
“Đúng vậy. Em là Phương Liễu đúng không?”
Cô con dâu của bác gái Từ Khánh Dung qua điện thoại tự xưng là Phương Liễu. Từ Khánh Dung đoán người trước mặt chính là cô gái đó.
Cô ta niềm nở nắm tay Từ Khánh Dung, lại nhìn sang dì Trần hỏi:
“Vậy người này là?”
Từ Khánh Dung còn đang ngập ngừng chưa trả lời. Phương Liễu xem cách ăn mặc giản dị của dì Trần, liền nói:
“À, là vú nuôi đi theo chăm sóc chị có phải không? Anh rể họ Tống đúng thật là chu đáo.”
Anh rể trong lời cô ta để ám chỉ Tống Duật. Từ Khánh Dung khẽ nhíu mày, người này không ngờ còn biết cô kết hôn cùng hắn, nhưng lại không biết hai người đã ly hôn rồi sao?
“À, bà ấy là…”
“Mà anh rể không cùng chị về sao? Cũng đúng, em nghe nói anh rể là tổng giám đốc tập đoàn lớn, nên chắc là bận rộn với công việc lắm đây mà.”
Một câu anh rể, hai câu anh rể, người phụ nữ họ Phương kia hoàn toàn không để Từ Khánh Dung có cơ hội mở miệng. Cũng biết người ở quê thường xuề xòa, nghĩ gì nói đó nên cô và dì Trần mới không để bụng.
“Em sắp xếp chỗ ngủ cho chị. Hai người đi theo em đi.”
Từ Khánh Dung cất hành lý xong thì ra ngoài phòng khách. Từ lúc cô về đến vẫn chưa thấy bác gái mình đâu, bèn hỏi thăm Phương Liễu.
Cô ta bèn kể khổ sự tình với Từ Khánh Dung. Chồng cô ta đi làm ăn xa, thi thoảng mới về nhà, mẹ chồng lại ốm đau, trong nhà đang rất cơ cực.
“Chị về chơi nhưng chẳng có gì tiếp đãi chị. Em thấy xấu hổ quá.” Phương Liễu chấm chấm nước mắt, khẽ nấc lên một tiếng.
Từ Khánh Dung dễ động lòng, liền lấy tiền đưa cho Phương Liễu. Cô ta ban đầu từ chối không nhận, nhưng sau đó vẫn cầm lấy.
Mãi chiều, Từ Khánh Dung mới được gặp bác gái của mình.
Khác với tưởng tượng, người bác này trông già hơn so với tuổi. Có lẽ do cuộc sống kham khổ đã khắc họa lên hình hài của người phụ nữa đó.
Bà ấy là chị gái của cha ruột Từ Khánh Dung, vậy mà bây giờ cô mới biết đến sự hiện diện của bà. Cũng giống như Từ Khánh Dung, người kia là lần đầu được gặp cháu gái.
“Mẹ, chị ấy là Khánh Dung, là con gái của chú Tuấn Minh. Mẹ có nhớ chú Tuấn Minh không?”
“Tuấn Minh?” Nhắc đến tên ông, đôi mắt bà ấy trùng xuống, phảng phất nỗi buồn.
“Bác gái, con là Khánh Dung.” Từ Khánh Dung bước đến tự giới thiệu bản thân.
Thấy người bác kia cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt mình, cô cảm thấy có chút không tự nhiên, trên miệng chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo. Phương Liễu liền đi đến, vuốt vuốt lại mái tóc rối bời của mẹ chồng, rồi nói:
“Để con đưa mẹ đi tắm. Chị Khánh Dung, chị cứ đi dạo xung quanh nhà hít thở chút không khí dưới quê đi.”
Bữa ăn tối đạm bạc với trứng rán cùng đậu hũ rim nước mắm. Từ Khánh Dung đâu phải kiểu người không chịu được kham khổ, nhưng từ khi cô mang thai, khẩu vị không còn được như trước. Ăn được nửa bát cơm, cô đã buông đũa xuống mâm cho xong bữa.
Có lẽ vì lạ chỗ, Từ Khánh Dung không thể chợp mắt được. Cô nằm trong phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rên rỉ kèm theo tiếng khóc bên phòng bác gái. Chật vật rất lâu, Từ Khánh Dung mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
“Nói thật em không thể lo được chi phí chữa bệnh cho mẹ, nhưng mà anh rể có công ty lớn như vậy, một chút tiền chẳng thấm vào đâu. Chị thương thì giúp đỡ bà ấy đi, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.”
“Không phải em thấy sang nên muốn bắt quàng làm họ. Tiền cũng chẳng lấy không của chị. Chồng em đi làm sẽ dành dụm tiền trả lại.”
Sáng hôm sau, Phương Liễu đã tìm Từ Khánh Dung, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Dì Trần cứ cảm thấy cô gái đó chẳng tốt đẹp gì, giống như đang muốn bòn rút tiền của Từ Khánh Dung vậy.
Cô cũng có linh cảm riêng của mình, nhưng vì sót người bác gái đang bệnh nên vẫn đưa tiền cho Phương Liễu.
Vốn là định ở chơi một tuần, song nhìn tình hình trước mắt, có lẽ hết ngày mai cô sẽ quay về thành phố.
Một phần cũng không còn giữ tiền trong người nữa. Từ Khánh Dung lại đang mang thai, sợ rằng nếu xảy ra chuyện gì sẽ xoay sở không kịp.
Phương Liễu nhận được tiền vui mừng ra mặt. Tuy vậy cô ta vẫn cảm thấy số tiền không đủ, còn xúi Từ Khánh Dung liên lạc với Tống Duật xin thêm một ít.
Cô chỉ đành làm ngơ không nói gì. Dì Trần thấy cả ngày hôm qua Từ Khánh Dung không được ăn uống tử tế, nên hôm nay quyết định đi chợ tìm thứ gì ngon ngon để nấu bữa trưa.
Phương Liễu đi cùng bà. Trong nhà chỉ còn Từ Khánh Dung và bác gái.
Cô muốn nói chuyện với bà ấy, liền mạnh dạn gõ cửa vào trong phòng.
“Ai đấy?”
“Bác gái, là cháu… Khánh Dung đây.”
Bác gái nhìn cô, đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại, thần thái giống như không được tỉnh táo. Chẳng hiểu vì sao Từ Khánh Dung cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn đến bên ngồi xuống ghế cạnh giường.
“Bác gái mấy năm nay khỏe không ạ?”
“Khánh Dung. Tên đẹp… tên đẹp lắm. Là con gái của Tuấn Minh, con gái của Tuấn Minh…” Bà ấy không trả lời cô, đôi mắt cứ dáo dác nhìn quanh căn phòng, miệng lẩm bẩm gọi tên đứa em trai đã khuất.
Danh sách chương