Từ Khánh Dung mất một tuần để suy nghĩ, cuối cùng quyết định thuận theo ý muốn của Tống Duật. Cô nhận lấy căn biệt thự để hắn chịu ký vào đơn ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân giữa hai người.

Lời đã nói ra không thể rút lại, Tống Duật chỉ có thể miễn cưỡng làm theo thỏa thuận.

Chiều tàn, Từ Khánh Dung đi làm về, sẵn tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một ít rau củ đủ nấu cho bữa tối. Ba hôm trước Từ Thái Sâm gọi cô về nhà, đem rất nhiều thịt cá đưa cho cô, vẫn còn đang chất đầy trong tủ lạnh.

Dù sống một mình nhưng Từ Khánh Dung không bạc đãi bản thân mình. Cô ý thức được tầm quan trọng của sức khỏe, nghe lời khuyên của Phương Thái Khang luôn ăn uống điều độ, tránh để bản thân lao lực mà ngã bệnh.

Từ Khánh Dung về phòng ngủ, vô tình chú ý đến thùng giấy đặt dưới bàn trang điểm, liền kéo ra xem.

Bên trong đều là mấy món đồ linh tinh của Từ Khánh Dung từ nhỏ đến lớn, hôm trước trở về Từ Gia nhìn thấy liền tiện tay lấy đi. Thứ làm cô chú ý là quyển album ảnh từ hồi trung học, đã rất lâu rồi cô chưa xem đến nó.

Ảnh chụp cùng bạn học, những khoảnh khắc ngây ngô, thuần khiết của tuổi học trò dần hiện ra trong tâm trí Từ Khánh Dung. Nhớ lại khoảng thời gian vô lo vô nghĩ đó, vui vẻ biết bao…

Ở trang cuối cùng của quyển album còn có một tấm ảnh thời niên thiếu của Tống Duật, là cô chính tay chụp được trong một buổi ngoại khóa do câu lạc bộ vẽ tổ chức.

Miết nhẹ lên gương mặt tràn đầy sức sống kia, khóe môi Từ Khánh Dung bất giác cong lên. Thanh xuân của cô toàn là hình bóng của Tống Duật, dù chỉ là yêu thầm, dù không thể với tới, nhưng Từ Khánh Dung chưa hề hối hận.

Cái cô hối hận là dấn thân vào cuộc hôn nhân không tình yêu kia. Đáng lẽ, Từ Khánh Dung không nên thổ lộ tình cảm của mình với hắn.

Đang chìm đắm suy nghĩ trong những bức ảnh, Từ Khánh Dung chợt nghe tiếng chuông cửa.

Giờ này tìm đến, có lẽ là Tống Duật. Lần trước hắn đã nói sẽ nhanh chóng đem đơn ly hôn đến cho cô. Sau đó, Từ Khánh Dung thích làm gì thì làm.

Nghe thật giống như giận hờn của những đứa trẻ con, nhưng cô chẳng mấy quan tâm. Hắn chịu ký vào đơn ly hôn là tốt lắm rồi!

Từ Khánh Dung mở cửa, ai ngờ không phải Tống Duật mà là một người đàn ông lạ mặt.

“Xin hỏi, anh là…” Cô thu hẹp độ rộng cửa lại, có chút đề phòng.

Người kia nhìn Từ Khánh Dung một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt không mấy đứng đắn, đem lưỡi liếm nhẹ môi cất lời:

“Cô à, tôi là hàng xóm sống bên cạnh. Căn hộ của tôi mất nước rồi, cô có thể cho tôi tắm nhờ không?”

Từ Khánh Dung tỏ ra e ngại, dè chừng nắm chặt tay nắm cửa. Cô sống một mình, sao có thể để một người đàn ông vốn không hề quen biết đi vào trong nhà? Hơn nữa, gã kia còn nói là hàng xóm của Từ Khánh Dung, nhưng cô nhớ không nhầm thì căn hộ bên cạnh chỉ có một người phụ nữ sống.

“Xin lỗi, nhưng tôi không quen biết anh. Bây giờ tối rồi, tôi không tiện cho anh vào trong nhà.” Từ Khánh Dung vừa nói vừa định đóng cửa lại.

Gã kia vô sĩ dùng chân chặn cửa, tận lực nài nỉ:

“Tôi là chồng của Tịnh Yến, sống ngay căn hộ bên cạnh. Cô biết vợ tôi mà đúng không? Bởi vì tôi thường xuyên đi làm về khuya nên chúng ta mới ít cô cơ hội chạm mặt. Hàng xóm mà, giúp đỡ nhau một chút. Cô cho dùng tạm phòng tắm nhé?”

“Anh à, không được đâu…”

Từ Khánh Dung đẩy mạnh cửa, nhưng sức lực không thể bì lại người đàn ông kia. Gã ta sẩn sỗ xông tới, chẳng mấy chốc cảnh cửa đã mở toang ra, tự tiện bước vào trong nhà.

“Này anh, có tin tôi gọi cho bảo vệ khu vực này không?”

Cô mất đà lùi về sau, suýt chút còn ngã ngửa ra sàn. Người đàn ông kia bắt đầu lộ ra bản chất đểu cáng, bước lại gần cô, chẳng mấy chốc đã ép Từ Khánh Dung đến ghế sofa, mất thăng bằng mà ngồi phịch xuống.

“Mới xin tắm rửa chút thôi cô em đã không cho rồi. Anh đây còn định nướng nhờ củ khoai mà?”

Ăn nói thô thiển, bộ dạng không đứng đắn, chắc chắn đã có mục đích từ trước. Từ Khánh Dung cố gắng bình tĩnh, đanh mặt lại nhìn gã.

“Anh chú trọng lời nói đi, đừng để tôi kiện anh tội vu khống.”

“Kiện?” Gã ta cười phá lên, vô cùng sỗ sàng.

“Chờ đến lúc đó, có khi anh đây đã chén sạch em rồi.”

Từ Khánh Dung bất an trong lòng, tim đập mạnh nhưng vẫn phải kiềm nén lại, dùng lực đẩy tên đàn ông kia ra để bỏ chạy.

“Muốn chạy?”

Gã ta tóm được vai cô, lôi vào trong nhà. Từ Khánh Dung hét lên, nhưng chưa ai kịp nghe thấy đã bàn tay to lớn bịt chặt miệng.

“Ưm… ưm…”

Bốp!

Gã kia vung tay tát vào mặt Từ Khánh Dung. Cú tát nội lực khiến cô chao đảo, ngã sấp xuống sàn. Bên tai, giọng nói kia lại vang lên cảnh cáo:

“Ngoan ngoãn hầu hạ anh đêm nay sẽ được sung sướng. Bằng không, đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện