Từ Khánh Dung ôm lấy một bên mặt bỏng rát, tay còn lại chống xuống sàn, gượng mình đứng dậy.

Cô căm phẫn nhìn người đàn ông kia, trong đầu rối ren nghĩ cách thoát thân. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị gã lôi đi, đẩy nằm ngã sấp xuống chiếc ghế sofa dài.

Hắn như con hổ đói nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo thun trên người, xông tới lật Từ Khánh Dung nằm ngửa lên. Cô quơ tay loạn xạ chống cự, bất chấp tất cả mà gào lên kêu cứu.

“Cứu… cứu tôi với…”

Gã ta giữ lấy hai tay Từ Khánh Dung, liên tục dùng những cái tát giáng vào đầu cô. Vừa sợ hãi vừa choáng váng, Từ Khánh Dung không nhịn được bật khóc thành tiếng, tay quơ, chân đá loạn vẫn không thoát khỏi vòng vây của tên biến thái kia.

“Cút đi, đừng động vào người tôi! Cút, cút đi…”

“Ngoan cố như vậy, muốn chết sao?”

Từ Khánh Dung càng chống trả, tên kia càng thêm kích thích. Gã ta luồn tay xuống vị trí thắt lưng, thành thạo cởi nó ra. Thời gian ngắn ngủi khi gã đang mân mê chiếc khóa quần, Từ Khánh Dung lấy hết can đảm nâng cao chân đá mạnh về phía trước.

Hự!

“Con khốn này!”

Ánh mắt nháo nhác nhìn quanh, Từ Khánh Dung vô tình nhìn thấy con dao gọt trái cây đặt trên kệ tủ. Cô bước đến chộp lấy con dao, vung loạn xạ về phía tên biến thái.

“Cút, cút đi…”

Gã không sợ, liều lĩnh xông đến chỗ cô. Hành động bất ngờ, chẳng mấy chốc con dao trên tay Từ Khánh Dung bị gã ta hất văng xuống đất.

“Ặc…”

Cô bị dồn vào chân tường, cổ không thở được vì bị người đàn ông kia bóp chặt. Hắn trừng mắt lên nhìn Từ Khánh Dung, cảnh cáo:

“Còn dám phản kháng, có tin tao giết mày luôn không?”

“Cứu, cứu với, làm ơn cứu tôi với…” Từ Khánh Dung không thể hét lên được, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Gả ta buông tay, hai chân Từ Khánh Dung tê cứng, ngã khuỵu. Cô nghe thấy âm thanh kéo khóa quần, cơ thể không ngừng run rẩy. Nhưng chỉ vài giây sau, ngay khi tên biến thái định tóm lấy tay cô làm loạn, bóng dáng một người đàn ông bất ngờ xuống hiện, đẩy gã ra.

“Duật, cứu… cứu em…”

Từ Khánh Dung nhìn thấy hắn, kích động không thôi. Tống Duật vội đến chỗ cô, muốn xem tình hình hiện tại của Từ Khánh Dung, lại vô tình lơ là cảnh giác, bị gã kia đánh mạnh vào đầu.

“Thằng khốn…”

Người đàn ông kia bộc ra gương mặt hung hãn, chăm chăm nhìn tên biến thái. Gã kia giống như lên cơn điên, lao vào đánh nhau với Tống Duật. Hai bên không ai nhún nhường, nắm đấm cứ thế tung ra, giáng mạnh vào người đối thủ.

Bên kia mất đà, lùi về phía sau. Gương mặt Tống Duật đỏ bừng lên, đang định một cược hạ gục đối thủ, không ngờ gả ta lại vớ được con dao dưới sàn, gằn lên một tiếng, vung cao, đâm mạnh vào vai Tống Duật.

Hắn nhanh nhẹn tránh được, gã ta vẫn không bỏ cuộc, sấn sổ về phía trước. Trong một khoảnh khắc, Tống Duật dùng tay bắt lấy con dao. Lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay, máu tươi cứ thế nhiễu xuống sàn.

“Duật…”

Từ Khánh Dung lao đến, bao nhiêu sự sợ hãi bay biến, chỉ muốn sống chết với tên biến thái kia để cứu Tống Duật. Nhưng hắn nhanh nhẹn hơn cô một bước, răng nghiến chặt hất tay người đàn ông kia, tay còn lại đấm mạnh vào mặt gã, một cước đá mạnh vào vùng xương chậu.

Cảm thấy tình hình không ổn, gã ta bỏ chạy thoát thân. Tống Duật đuổi theo nhưng bị Từ Khánh Dung giữ lấy.

“Đừng đi…”

Cô hoảng loạn làm hắn bất an, cuối cùng để tên biến thái kia chạy thoát. Tống Duật không nói không rằng, bước ra ngoài cẩn thận đóng cửa. Lúc quay vào thấy Từ Khánh Dung ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt ướt đẫm.

“Khánh Dung, em không sao chứ?”

Tống Duật ôm lấy thân hình bé nhỏ, nhưng lại khiến cô giật mình co rúm lại. Biết cô còn sợ hãi, hắn liền vỗ nhẹ vào bả vai an ủi. Máu tươi theo đó dính vào vai áo, mùi vị máu tanh xộc lên đến tận mũi.

“Đến bệnh viện đi. Tay của anh chảy máu rồi.”

“Không sao. Vết thương nhỏ thôi, tự xử lý cũng được.”

Hắn sờ nhẹ lên gò má sưng đỏ, lặp lại câu nói cũ:

“Em không sao chứ?”

Từ Khánh Dung lắc đầu, đẩy nhẹ Tống Duật ra để đứng dậy.

Cô nhanh chóng lấy dụng cụ xử lý vết thương cho hắn, sau đó dùng băng quấn lại vết thương.

Bên má Từ Khánh Dung ngày càng sưng lên, đầu tóc cô rối bù. Tống Duật xót xa nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn khi nãy, bất giác vươn tay lau đi khóe mi ướt lệ.

“Tôi lấy đá chườm mặt cho em.”

“Anh ngồi đó đi, để tôi tự làm.”

Cô lần nữa đứng dậy, vào trong bếp lấy túi chườm đá, lăn qua lăn lại. Tống Duật không nhịn được, cướp lấy túi chườm đá trên tay Từ Khánh Dung, giúp cô làm dịu cơn đau trên mặt.

Đợi khi bình tĩnh hơn, Từ Khánh Dung mới kể lại mọi chuyện cho Tống Duật. Hắn nhăn mày, cảm thấy nơi này sống không an toàn.

“Nhanh chóng chuyển về biệt thự đi, tôi sẽ dọn ra chỗ khác.”

“Ly hôn xong tôi sẽ dọn về.” Từ Khánh Dung nuốt khan một ngụm.

Tống Duật siết chặt lòng bàn tay quấn băng, lãnh đạm không nói một lời. Từ Khánh Dung ngước mặt nhìn hắn, hỏi:

“Tối nay anh sang đây làm gì? Có phải mang đơn ly hôn đến cho tôi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện