“Trong hoàn cảnh này mà em vẫn nhớ đến chuyện đó? Khánh Dung, ngoài ly hôn với tôi thì em còn nghĩ được cái gì khác không?” Tống Duật hít sâu một hơi nặng nề, giọng trầm xuống.
Từ Khánh Dung lắc đầu, không chút dao động nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Người đàn ông kia hằn học thở dài, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, mi tâm nhíu lại, bất mãn mà cất lời: “Không có. Tôi vẫn chưa ký.”
Tờ đơn ly hôn xếp gọn trong túi quần chưa kịp lấy ra, bây giờ hắn lại không muốn đưa cho cô nữa.
Từ Khánh Dung không có phản ứng gì. Dù sao Tống Duật đã đồng ý ký rồi, cô có đợi thêm mấy hôm cũng không thành vấn đề.
“Vậy phiền anh bỏ chút thời gian ra cân nhắc, sớm ký vào đơn ly hôn đi. Sau khi nhận được đơn ly hôn tôi sẽ chuyển về biệt thự sống.”
“Biết rồi. Chuyện này nói đến đây thôi.”
Từ Khánh Dung không nói thêm gì nữa. Nhìn lên đồng hồ thấy đã trễ, Tống Duật bị thương nên không thể lái xe về, cô liền đề nghị:
“Không còn sớm nữa, để tôi gọi taxi cho anh.”
“Xe của anh cứ để lại đi. Ngày mai gọi thư ký Lưu đến lấy.”
Tống Duật dời ánh nhìn lên bàn tay bị thương của mình, bình thản nói:
“Không cần gọi taxi. Tối nay tôi sẽ ngủ lại đây.”
“Không được. Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ, không có chỗ để chứa anh đâu.” Từ Khánh Dung dứt khoát từ chối.
Biết thế nào cũng bị cô đuổi, Tống Duật liền giơ tay của mình lên, gương mặt khẽ nhăn lại, giả vờ đau đớn.
“Tôi vừa cứu em đó. Em đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”
“Một phòng thì ngủ chung đi. Ba năm qua không có vấn đề, thêm một đêm nữa, em thẹn thùng cái gì?” Tống Duật vừa nói vừa nhếch mép cười. Hắn như biến thành người khác. Gương mặt nhăn nhó, đáng thương kia chẳng còn, thay vào đó là bộ dạng của một tên lưu manh chính hiệu.
Từ Khánh Dung gập bẻ cổ tay thư giãn, lười biếng đáp lại: “Vậy tùy anh.”
Cô trở về phòng, lấy một bộ đồ ngủ thay vào. Tống Duật ngồi trên giường chờ cô, vô tình thấy quyển album ảnh chưa kịp đóng lại.
Hình ảnh từ thời niên thiếu của Từ Khánh Dung, hắn chăm chú lật xem từng tấm một. Đa số đều là ảnh cô chụp cùng các bạn học khác, hiếm hoi lắm mới tìm ra một tấm cô chụp một mình.
Tống Duật sững người, đồng tử mở to nhìn chăm chăm vào tấm ảnh.
Gương mặt thuần khiết cùng nụ cười rạng rỡ kia của Từ Khánh Dung. Nhưng mà, trên bộ đồng phục lại thêu bảng tên của Từ Khánh An là thế nào?
Lòng ngực hắn trào lên một cảm giác rất lạ, Tống Duật cau mày, dụi mắt nhìn đi nhìn lại bức ảnh. Hắn không nhìn nhầm, rõ ràng là Từ Khánh Dung mặc đồng phục của Từ Khánh An mà.
“Khánh Dung…” Hắn đặt quyển album lên giường, đi đến gõ cửa phòng tắm.
Từ Khánh Dung thay xong đồ ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy gương mặt hoang mang của Tống Duật.
“Anh có chuyện gì sao?”
Hắn xoay người, bước vội về phía giường, rút tấm ảnh từ trong quyển album ra, hỏi:
“Tại sao em lại mặc đồng phục của Khánh An?”
Bản thân Tống Duật cũng không hiểu vì sao mình phải thắc mắc điều này, đột nhiên hắn cảm thấy rối bời, muốn ra tìm một đáp án nhưng lại không thể hiểu nổi nó là gì.
“Liên quan gì đến anh?” Từ Khánh Dung lảng tránh, tức thì giật lại tấm ảnh trong tay Tống Duật.
Cô kẹp vội vào quyển album, rồi cất vào thùng giấy carton đang để trên bàn trang điểm như muốn giấu giếm điều gì đó.
“Khánh Dung, em trả lời tôi đi?” Tống Duật vẫn không bỏ cuộc, nhất định phải nhận lấy một câu trả lời.
Cô bị hắn ép hỏi có chút tức giận, cau mày nói:
“Anh biết để làm gì? Hơn nữa cũng đừng tự tiện động vào đồ của người khác.”
Từ Khánh Dung nhất quyết không chịu nói. Tống Duật bước đến muốn lấy quyển album ra, cô liền chặn lấy tay hắn. Hai người giằng co khiến thùng carton đổ xuống đất, vật dụng ở bên trong rơi hết ra ngoài.
Chiếc kẹp tóc hình nơ màu xanh dương văng ra một góc xa. Tống Duật phản ứng nhanh nhạy, bước đến nhặt nó lên. Giây phút nhìn kỹ chiếc kẹp tóc nằm gọn trong lòng bàn tay, trái tim đập thình thịch.
Khóe môi hắn run run, mấy giây yên tĩnh, sau cùng lại gắt lên:
“Khánh Dung, tôi hỏi lại lần nữa… tại sao em lại mặc đồng phục của Khánh An, hả?”
Cô nuốt khan một ngụm, hốc mắt cùng hai má đỏ lên, tưởng chừng như sắp khóc.
“Tôi mặc lại đồng phục cũ của chị ấy, thì sao nào?”
Mấy đầu ngón tay vân vê vào nhau, không ngừng run rẩy. Cô không nhịn được khi thấy thái độ cộc cằn kia của Tống Duật, bắt đầu chất vấn ngược lại hắn:
“Thứ chị ta bỏ đi rồi tôi dùng lại cũng không được sao? Hay là anh không thích nhìn thấy đồ của Từ Khánh An trên người kẻ khác?”
Từ Khánh Dung đưa tay quệt mũi, sụt sịt một hơi rồi nói tiếp:
“Tiếc quá, tôi không có sự lựa chọn. Không phải là tôi muốn mặc lại quần áo của Từ Khánh An mà chị ta ép tôi phải làm như vậy.”
“Căn bản Từ Khánh An không muốn nhìn thấy tôi nổi bật hơn chị ta. Căn bản từ trước đến giờ chị ta luôn ích kỷ, hẹp hòi như vậy. Tống Duật, tôi xúc phạm người con gái anh yêu, có phải anh tức giận lắm không?”
Giọng Từ Khánh Dung lạc hẳn đi, vừa chất vấn vừa mỉa mai Tống Duật. Cô nghĩ sự tức giận bốc phát vô cớ của hắn đều vì hắn nghĩ cô cướp đồ của Từ Khánh An nên mới sinh sự.
Tống Duật nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay, lần nữa hỏi người con gái đứng đối diện:
“Còn thứ này, cũng là em lấy của cô ấy sao?”
Từ Khánh Dung lắc đầu, không chút dao động nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Người đàn ông kia hằn học thở dài, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, mi tâm nhíu lại, bất mãn mà cất lời: “Không có. Tôi vẫn chưa ký.”
Tờ đơn ly hôn xếp gọn trong túi quần chưa kịp lấy ra, bây giờ hắn lại không muốn đưa cho cô nữa.
Từ Khánh Dung không có phản ứng gì. Dù sao Tống Duật đã đồng ý ký rồi, cô có đợi thêm mấy hôm cũng không thành vấn đề.
“Vậy phiền anh bỏ chút thời gian ra cân nhắc, sớm ký vào đơn ly hôn đi. Sau khi nhận được đơn ly hôn tôi sẽ chuyển về biệt thự sống.”
“Biết rồi. Chuyện này nói đến đây thôi.”
Từ Khánh Dung không nói thêm gì nữa. Nhìn lên đồng hồ thấy đã trễ, Tống Duật bị thương nên không thể lái xe về, cô liền đề nghị:
“Không còn sớm nữa, để tôi gọi taxi cho anh.”
“Xe của anh cứ để lại đi. Ngày mai gọi thư ký Lưu đến lấy.”
Tống Duật dời ánh nhìn lên bàn tay bị thương của mình, bình thản nói:
“Không cần gọi taxi. Tối nay tôi sẽ ngủ lại đây.”
“Không được. Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ, không có chỗ để chứa anh đâu.” Từ Khánh Dung dứt khoát từ chối.
Biết thế nào cũng bị cô đuổi, Tống Duật liền giơ tay của mình lên, gương mặt khẽ nhăn lại, giả vờ đau đớn.
“Tôi vừa cứu em đó. Em đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”
“Một phòng thì ngủ chung đi. Ba năm qua không có vấn đề, thêm một đêm nữa, em thẹn thùng cái gì?” Tống Duật vừa nói vừa nhếch mép cười. Hắn như biến thành người khác. Gương mặt nhăn nhó, đáng thương kia chẳng còn, thay vào đó là bộ dạng của một tên lưu manh chính hiệu.
Từ Khánh Dung gập bẻ cổ tay thư giãn, lười biếng đáp lại: “Vậy tùy anh.”
Cô trở về phòng, lấy một bộ đồ ngủ thay vào. Tống Duật ngồi trên giường chờ cô, vô tình thấy quyển album ảnh chưa kịp đóng lại.
Hình ảnh từ thời niên thiếu của Từ Khánh Dung, hắn chăm chú lật xem từng tấm một. Đa số đều là ảnh cô chụp cùng các bạn học khác, hiếm hoi lắm mới tìm ra một tấm cô chụp một mình.
Tống Duật sững người, đồng tử mở to nhìn chăm chăm vào tấm ảnh.
Gương mặt thuần khiết cùng nụ cười rạng rỡ kia của Từ Khánh Dung. Nhưng mà, trên bộ đồng phục lại thêu bảng tên của Từ Khánh An là thế nào?
Lòng ngực hắn trào lên một cảm giác rất lạ, Tống Duật cau mày, dụi mắt nhìn đi nhìn lại bức ảnh. Hắn không nhìn nhầm, rõ ràng là Từ Khánh Dung mặc đồng phục của Từ Khánh An mà.
“Khánh Dung…” Hắn đặt quyển album lên giường, đi đến gõ cửa phòng tắm.
Từ Khánh Dung thay xong đồ ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy gương mặt hoang mang của Tống Duật.
“Anh có chuyện gì sao?”
Hắn xoay người, bước vội về phía giường, rút tấm ảnh từ trong quyển album ra, hỏi:
“Tại sao em lại mặc đồng phục của Khánh An?”
Bản thân Tống Duật cũng không hiểu vì sao mình phải thắc mắc điều này, đột nhiên hắn cảm thấy rối bời, muốn ra tìm một đáp án nhưng lại không thể hiểu nổi nó là gì.
“Liên quan gì đến anh?” Từ Khánh Dung lảng tránh, tức thì giật lại tấm ảnh trong tay Tống Duật.
Cô kẹp vội vào quyển album, rồi cất vào thùng giấy carton đang để trên bàn trang điểm như muốn giấu giếm điều gì đó.
“Khánh Dung, em trả lời tôi đi?” Tống Duật vẫn không bỏ cuộc, nhất định phải nhận lấy một câu trả lời.
Cô bị hắn ép hỏi có chút tức giận, cau mày nói:
“Anh biết để làm gì? Hơn nữa cũng đừng tự tiện động vào đồ của người khác.”
Từ Khánh Dung nhất quyết không chịu nói. Tống Duật bước đến muốn lấy quyển album ra, cô liền chặn lấy tay hắn. Hai người giằng co khiến thùng carton đổ xuống đất, vật dụng ở bên trong rơi hết ra ngoài.
Chiếc kẹp tóc hình nơ màu xanh dương văng ra một góc xa. Tống Duật phản ứng nhanh nhạy, bước đến nhặt nó lên. Giây phút nhìn kỹ chiếc kẹp tóc nằm gọn trong lòng bàn tay, trái tim đập thình thịch.
Khóe môi hắn run run, mấy giây yên tĩnh, sau cùng lại gắt lên:
“Khánh Dung, tôi hỏi lại lần nữa… tại sao em lại mặc đồng phục của Khánh An, hả?”
Cô nuốt khan một ngụm, hốc mắt cùng hai má đỏ lên, tưởng chừng như sắp khóc.
“Tôi mặc lại đồng phục cũ của chị ấy, thì sao nào?”
Mấy đầu ngón tay vân vê vào nhau, không ngừng run rẩy. Cô không nhịn được khi thấy thái độ cộc cằn kia của Tống Duật, bắt đầu chất vấn ngược lại hắn:
“Thứ chị ta bỏ đi rồi tôi dùng lại cũng không được sao? Hay là anh không thích nhìn thấy đồ của Từ Khánh An trên người kẻ khác?”
Từ Khánh Dung đưa tay quệt mũi, sụt sịt một hơi rồi nói tiếp:
“Tiếc quá, tôi không có sự lựa chọn. Không phải là tôi muốn mặc lại quần áo của Từ Khánh An mà chị ta ép tôi phải làm như vậy.”
“Căn bản Từ Khánh An không muốn nhìn thấy tôi nổi bật hơn chị ta. Căn bản từ trước đến giờ chị ta luôn ích kỷ, hẹp hòi như vậy. Tống Duật, tôi xúc phạm người con gái anh yêu, có phải anh tức giận lắm không?”
Giọng Từ Khánh Dung lạc hẳn đi, vừa chất vấn vừa mỉa mai Tống Duật. Cô nghĩ sự tức giận bốc phát vô cớ của hắn đều vì hắn nghĩ cô cướp đồ của Từ Khánh An nên mới sinh sự.
Tống Duật nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay, lần nữa hỏi người con gái đứng đối diện:
“Còn thứ này, cũng là em lấy của cô ấy sao?”
Danh sách chương