“Chiếc kẹp tóc này sao?” Từ Khánh Dung cầm lấy vật nhỏ trên tay Tống Duật, khựng lại mấy giây suy nghĩ.
Đó là món đồ mẹ ruột để lại cho Từ Khánh Dung trước khi bỏ cô trước cổng nhà họ Từ, vì vậy, cô rất trân trọng nó.
Từ Khánh An từng có lần muốn có chiếc kẹp tóc đó, nhưng bị Từ Khánh Dung từ chối. Sau đó cô ta tự ý lấy đi, Từ Khánh Dung phát hiện, dứt khoát đòi lại cho bằng được.
Quả nhiên bị Đàm Lê Giai mắng cho một trận. Bà ta nói Từ Khánh Dung ích kỷ, một chiếc kẹp tóc nhỏ nhoi cũng tranh giành với chị gái mình.
Nhưng cũng may có Từ Thái Sâm bênh vực, Từ Khánh Dung mới không chịu ấm ức.
“Là kỷ vật của mẹ tôi. Bà ấy để trong số hành lý nhỏ nhoi trước khi ném tôi cho nhà họ Từ. Không phải đồ của Từ Khánh An.” Cô lên tiếng khẳng định.
Từng chữ mà Từ Khánh Dung thốt ra như đang múa máy trong đầu Tống Duật. Cơ thể hắn cứng đờ, cánh tay giơ ra giữa không trung cũng không chịu rút về, cứ thế không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, sức sống như bị ai rút cạn, tinh thần trở nên sa sút.
“Có phải… Khánh An cũng có một chiếc kẹp tóc y hệt?” Tống Duật cố chấp hỏi lại, còn cố nhấn mạnh hai chữ cuối, vì hắn từng thấy Từ Khánh An dùng chiếc kẹp tóc này rồi.
Hít sâu vào một hơi, hắn tiếp tục giải thích:
“Là khoảng thời gian học trung học, có lần tôi đã thấy Từ Khánh An cài nó trên đầu. Chiếc kẹp tóc hình nơ xanh đã mất đi viên ngọc trai đính trên đó, giống hệt cái này.”
Lời nói ra là như vậy, nhưng trong tâm thức của Tống Duật thì chắc chắn là chiếc kẹp tóc này. Tuyệt đối không phải vật giống vật.
“Chiếc kẹp tóc này là của tôi.” Từ Khánh Dung nhắc lại: “Là Từ Khánh An tự ý lấy kẹp nó lên đầu đi khoe với mọi người, tôi nói như vậy anh có tin không?”
“Nó đã mất đi viên ngọc trai đính trên đó, lại còn giống y hệt? Tư duy của anh có vấn đề sao?” Từ Khánh Dung nghĩ lại câu nói trước của Tống Duật, thật không thể hiểu nổi hắn.
Cô mường tượng lại khi đó, Tống Duật còn khen Từ Khánh An cài chiếc kẹp tóc đó rất xinh. Chỉ là không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ.
Đúng là những thứ liên quan đến người trong lòng đều khiến người ta khó quên. Chẳng bù cho Từ Khánh Dung, đến sinh nhật của cô hay lễ kỷ niệm ngày cưới của hai người, Tống Duật còn chẳng bao giờ để tâm đến.
Chỉ là bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa. Cái danh vợ hờ sắp được gỡ ra rồi, nghĩ đến, Từ Khánh Dung bỗng nhiên thấy nhẹ cả người.
“Của em… là của em đúng không? Vậy còn hôm đó ở phòng dụng cụ mỹ thuật…” Tống Duật lẩm nhẩm trong miệng như người điên mất trí. Hai tay ôm lấy đầu, vần vò mái tóc rối.
Hắn im lặng, bỏ lửng câu nói, lắc đầu không dám tin những gì mình đang suy nghĩ trong đầu.
“Cho tôi mượn nó đi.”
Giật phắt chiếc kẹp tóc trên tay Từ Khánh Dung, Tống Duật xúc động lên tiếng:
“Tôi về đây. Khánh Dung, em khóa cửa cẩn thận. Tuyệt đối không được để người lạ vào trong nhà, có biết không?”
Hắn kéo cô ra ngoài, loay hoay tìm ổ khóa. Từ Khánh Dung ngơ ngác trước hành động của Tống Duật, liên tục hỏi lại:
“Sao đột nhiên lại muốn về? Tống Duật, anh sao thế? Không phải anh nói tối nay sẽ ngủ lại đây sao?”
“Khóa cửa đi, đừng hỏi nhiều. Có chuyện gì sau hẵng nói.” Tống Duật hối thúc Từ Khánh Dung. Hắn lo lắng cho sự an toàn của cô.
Nhưng hiện tại, hắn phải đi xác nhận một điều.
Ngay lập tức.
Tống Duật đi rồi, Từ Khánh Dung mới nhớ ra tay của hắn đang bị thương. Lòng cô bồn chồn không yên, chẳng hiểu vì sao hắn lại gấp gáp đến mất hồn mất vía như vậy. Lẽ nào là có liên quan đến chiếc kẹp tóc của cô?
Bên ngoài đường lớn, Tống Duật lái xe một mạch đến Từ gia, Trên đường, hắn liên tục gọi điện thoại cho Từ Khánh An nhưng cô ta không nghe máy. Đến khi xe dừng trước cổng, bên trong đã tối om không một ánh đèn.
Nhìn cũng biết cả gia đình nhà họ đã đi ngủ. Tống Duật xuống xe, dưới ánh đèn đường hiu hắt muốn điên cuồng nhấn chuông gọi Từ Khánh An ra đối chất. Nhưng rồi nghĩ lại, rốt cuộc hắn lại lấy điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn, gửi vào số máy của cô ta.
Lặng lẽ ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng, bàn tay bị thương kê lên vô lăng, Tống Duật gục đầu xuống một cách bất lực. Hắn hoang mang cực độ, sợ rằng bản thân đã lầm tưởng trong suốt thời gian qua.
Rốt cuộc cô gái năm ấy, người đã bên cạnh hắn trong phòng dụng cụ mỹ thuật, là Từ Khánh An hay Từ Khánh Dung?
Đáng lẽ khi nãy Tống Duật đã có thể hỏi trực tiếp Từ Khánh Dung, nhưng rồi hắn sợ, sợ không thể đối diện với sự thật. Hoặc cũng có thể sợ sai lầm của mình phơi bày trước mặt người con gái đó, nên lời chưa kịp nói ra đã nuốt ngược vào.
Bao năm qua hắn vì vết hằn trong quá khứ mà sinh chấp niệm với Từ Khánh An. Nếu như tất cả chỉ là lầm tưởng, vậy Tống Duật biết phải làm sao đây?
Đó là món đồ mẹ ruột để lại cho Từ Khánh Dung trước khi bỏ cô trước cổng nhà họ Từ, vì vậy, cô rất trân trọng nó.
Từ Khánh An từng có lần muốn có chiếc kẹp tóc đó, nhưng bị Từ Khánh Dung từ chối. Sau đó cô ta tự ý lấy đi, Từ Khánh Dung phát hiện, dứt khoát đòi lại cho bằng được.
Quả nhiên bị Đàm Lê Giai mắng cho một trận. Bà ta nói Từ Khánh Dung ích kỷ, một chiếc kẹp tóc nhỏ nhoi cũng tranh giành với chị gái mình.
Nhưng cũng may có Từ Thái Sâm bênh vực, Từ Khánh Dung mới không chịu ấm ức.
“Là kỷ vật của mẹ tôi. Bà ấy để trong số hành lý nhỏ nhoi trước khi ném tôi cho nhà họ Từ. Không phải đồ của Từ Khánh An.” Cô lên tiếng khẳng định.
Từng chữ mà Từ Khánh Dung thốt ra như đang múa máy trong đầu Tống Duật. Cơ thể hắn cứng đờ, cánh tay giơ ra giữa không trung cũng không chịu rút về, cứ thế không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, sức sống như bị ai rút cạn, tinh thần trở nên sa sút.
“Có phải… Khánh An cũng có một chiếc kẹp tóc y hệt?” Tống Duật cố chấp hỏi lại, còn cố nhấn mạnh hai chữ cuối, vì hắn từng thấy Từ Khánh An dùng chiếc kẹp tóc này rồi.
Hít sâu vào một hơi, hắn tiếp tục giải thích:
“Là khoảng thời gian học trung học, có lần tôi đã thấy Từ Khánh An cài nó trên đầu. Chiếc kẹp tóc hình nơ xanh đã mất đi viên ngọc trai đính trên đó, giống hệt cái này.”
Lời nói ra là như vậy, nhưng trong tâm thức của Tống Duật thì chắc chắn là chiếc kẹp tóc này. Tuyệt đối không phải vật giống vật.
“Chiếc kẹp tóc này là của tôi.” Từ Khánh Dung nhắc lại: “Là Từ Khánh An tự ý lấy kẹp nó lên đầu đi khoe với mọi người, tôi nói như vậy anh có tin không?”
“Nó đã mất đi viên ngọc trai đính trên đó, lại còn giống y hệt? Tư duy của anh có vấn đề sao?” Từ Khánh Dung nghĩ lại câu nói trước của Tống Duật, thật không thể hiểu nổi hắn.
Cô mường tượng lại khi đó, Tống Duật còn khen Từ Khánh An cài chiếc kẹp tóc đó rất xinh. Chỉ là không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ.
Đúng là những thứ liên quan đến người trong lòng đều khiến người ta khó quên. Chẳng bù cho Từ Khánh Dung, đến sinh nhật của cô hay lễ kỷ niệm ngày cưới của hai người, Tống Duật còn chẳng bao giờ để tâm đến.
Chỉ là bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa. Cái danh vợ hờ sắp được gỡ ra rồi, nghĩ đến, Từ Khánh Dung bỗng nhiên thấy nhẹ cả người.
“Của em… là của em đúng không? Vậy còn hôm đó ở phòng dụng cụ mỹ thuật…” Tống Duật lẩm nhẩm trong miệng như người điên mất trí. Hai tay ôm lấy đầu, vần vò mái tóc rối.
Hắn im lặng, bỏ lửng câu nói, lắc đầu không dám tin những gì mình đang suy nghĩ trong đầu.
“Cho tôi mượn nó đi.”
Giật phắt chiếc kẹp tóc trên tay Từ Khánh Dung, Tống Duật xúc động lên tiếng:
“Tôi về đây. Khánh Dung, em khóa cửa cẩn thận. Tuyệt đối không được để người lạ vào trong nhà, có biết không?”
Hắn kéo cô ra ngoài, loay hoay tìm ổ khóa. Từ Khánh Dung ngơ ngác trước hành động của Tống Duật, liên tục hỏi lại:
“Sao đột nhiên lại muốn về? Tống Duật, anh sao thế? Không phải anh nói tối nay sẽ ngủ lại đây sao?”
“Khóa cửa đi, đừng hỏi nhiều. Có chuyện gì sau hẵng nói.” Tống Duật hối thúc Từ Khánh Dung. Hắn lo lắng cho sự an toàn của cô.
Nhưng hiện tại, hắn phải đi xác nhận một điều.
Ngay lập tức.
Tống Duật đi rồi, Từ Khánh Dung mới nhớ ra tay của hắn đang bị thương. Lòng cô bồn chồn không yên, chẳng hiểu vì sao hắn lại gấp gáp đến mất hồn mất vía như vậy. Lẽ nào là có liên quan đến chiếc kẹp tóc của cô?
Bên ngoài đường lớn, Tống Duật lái xe một mạch đến Từ gia, Trên đường, hắn liên tục gọi điện thoại cho Từ Khánh An nhưng cô ta không nghe máy. Đến khi xe dừng trước cổng, bên trong đã tối om không một ánh đèn.
Nhìn cũng biết cả gia đình nhà họ đã đi ngủ. Tống Duật xuống xe, dưới ánh đèn đường hiu hắt muốn điên cuồng nhấn chuông gọi Từ Khánh An ra đối chất. Nhưng rồi nghĩ lại, rốt cuộc hắn lại lấy điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn, gửi vào số máy của cô ta.
Lặng lẽ ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng, bàn tay bị thương kê lên vô lăng, Tống Duật gục đầu xuống một cách bất lực. Hắn hoang mang cực độ, sợ rằng bản thân đã lầm tưởng trong suốt thời gian qua.
Rốt cuộc cô gái năm ấy, người đã bên cạnh hắn trong phòng dụng cụ mỹ thuật, là Từ Khánh An hay Từ Khánh Dung?
Đáng lẽ khi nãy Tống Duật đã có thể hỏi trực tiếp Từ Khánh Dung, nhưng rồi hắn sợ, sợ không thể đối diện với sự thật. Hoặc cũng có thể sợ sai lầm của mình phơi bày trước mặt người con gái đó, nên lời chưa kịp nói ra đã nuốt ngược vào.
Bao năm qua hắn vì vết hằn trong quá khứ mà sinh chấp niệm với Từ Khánh An. Nếu như tất cả chỉ là lầm tưởng, vậy Tống Duật biết phải làm sao đây?
Danh sách chương