“Từ Khánh An, rốt cuộc cô muốn tiếp tục nói dối đến bao giờ nữa hả?” Tống Duật gắt lớn, tức tối đứng phắt dậy khỏi ghế. Hắn không ngờ, người con gái kia có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
“Anh… anh đang nói gì vậy?” Từ Khánh An làm ra vẻ ấm ức, sợ hãi đứng dậy lùi về sau một chút.
Tống Duật tin tưởng Từ Khánh Dung, từ bộ đồng phục cũ đến chiếc kẹp tóc đều ở chỗ của cô. Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
“Rõ ràng là món đồ mẹ ruột của Khánh Dung để lại, sao cô lại nói là của mình?” Tống Duật lên tiếng chất vấn.
“Em…” Bị vạch trần, Từ Khánh An lúng túng cúi đầu, hai tay múa máy muốn giải thích nhưng nhất thời chưa biết nói thế nào.
Nhìn biểu hiện này, Tống Duật không còn nghi ngờ gì nữa. Trong hắn bây giờ là sự thất vọng tràn trề. Hóa ra suốt bao năm qua là hắn lầm tưởng, là hắn tự tổn thương người con gái mà hắn nghĩ bản thân phải trân trọng suốt đời.
“Người con gái ở bên cạnh tôi trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm đó, là Khánh Dung, đúng chứ?” Giọng hắn lạc hẳn đi, tay run run chỉ về phía căn phòng phía đối diện.
Từ Khánh An chớp nhẹ mi mắt. Vở kịch này diễn đến đây cũng được rồi, dù sao, người cô ta thích không phải Tống Duật. Dù sao, hiện tại có cố gắng giải thích thế nào, hắn cũng không tin tưởng cô ta nữa.
“Phải. Là Từ Khánh Dung.” Cô ta ngước mặt nhìn Tống Duật, trên môi treo một nụ cười thỏa mãn.
Tống Duật kích động nắm lấy bả vai Từ Khánh An, bàn tay bị thương cũng không màng tới, dùng sức bóp chặt: “Vậy tại sao suốt thời gian qua cô lại lừa dối tôi? Khốn khiếp, tại sao cô phải làm như vậy hả?”
Chính miệng Từ Khánh An thừa nhận, giống như một nhát dao chí mạng đâm mạnh vào trái tim Tống Duật khiến nó vụn vỡ. Chấp niệm của hắn suốt bao năm qua, hóa ra chỉ là một mớ sai lầm. Người trước mặt lại chẳng phải người trong lòng.
“Tôi không lừa dối anh, là tự anh lầm tưởng, nhận tôi là Từ Khánh Dung. Tống Duật, tôi cũng chưa bao giờ mở miệng thừa nhận bản thân đã ở cùng anh trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm đó, bây giờ anh muốn trách móc cái gì?” Từ Khánh An hất văng tay hắn ra, nghiến răng đáp lại.
Đúng vậy! Từ Khánh An chưa từng lên tiếng thừa nhận, nhưng từng hành động của cô ta lại thể hiện điều đó. Tống Duật mới phát hiện, hóa ra người con gái này không hề tốt đẹp như hắn nghĩ.
Có cãi nhau cũng vô ích, Tống Duật bỏ mặc Từ Khánh An ở đó, một mình lái xe trở về. Hắn đến Tống thị, bởi vì chiều nay vẫn còn có cuộc họp quan trọng cần sự có mặt của hắn.
“Tổng giám đốc, cà phê của anh đây. Về cuộc họp chiều nay, chúng ta…”
“Để tài liệu lên bàn rồi ra ngoài đi.” Hắn phẩy tay, muốn đuổi Lưu Vũ.
Cậu đơ người ra mất mấy giây, nhìn bộ dạng chán chường này của Tống Duật, còn hơn mấy hôm hắn phải đưa ra quyết định ly hôn với Từ Khánh Dung nữa. Dù không biết hắn gặp chuyện gì, Lưu Vũ vẫn quyết định lên tiếng hỏi thăm:
“Tống tổng, nếu như anh thấy không được khỏe thì nghỉ ngơi đi, cuộc họp chiều nay…”
“Ra ngoài. Từ khi nào cậu trở nên không biết phép tắc vậy hả?” Tống Duật đem tệp tài liệu đập mạnh xuống bàn, vô cớ nổi giận với thư ký Lưu.
Bây giờ có cho cậu thêm mười cái mạng cũng không dám ở lại nữa. Lưu Vũ cúi đầu chào hắn, thoáng cái đã rời khỏi phòng làm việc của Tống Duật.
Căn phòng tĩnh mịch đến nặng nề, Tống Duật mơ hồ nhìn bức tường xám xịt trước mặt, nhìn chán lại ngửa cổ ra đằng sau, thở hắt một hơi bất lực.
Hắn nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nhưng không có dũng khí gọi cho Từ Khánh Dung. Kết hôn với cô là ông trời cho hắn cơ hội sửa sai, nhưng rồi, hắn đã làm cái quái gì thế này?
Hiện thực nghiệt ngã, sai lại càng sai…
Mang theo niềm day dứt trong lòng, Tống Duật không thể tập trung vào việc gì. Cũng may trong cuộc họp quan trọng có Lưu Vũ đứng bên cạnh hỗ trợ nên hắn mới không mắc sai lầm.
So với việc phải ly hôn với Từ Khánh Dung thì việc Tống Duật phát hiện ra sự thật còn tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần.
Một lần nữa, hắn tìm đến Phương Thái Khang.
“Này, có biết bác sĩ bận rộn lắm không hử? Dạo gần đây Cố Bắc Thành khá rảnh rỗi, không có dự án làm ăn mới, sao không gọi cậu ta ra tâm sự?” Phương Thái Khang nói đùa một câu. Cũng không hiểu vì sao dạo gần đây Tống Duật không nhắc đến Cố Bắc Thành, người khác không biết, còn tưởng tình bạn rạn nứt rồi.
“Không có tâm trạng đùa giỡn.” Tống Duật nhíu mày, nhích người sang một bên để Phương Thái Khang ngồi xuống.
Bình thường không thấy hắn nhạt nhẽo như vậy. Nếu nhắc đến Cố Bắc Thành mà không hài lòng, Tống Duật chẳng phải sẽ mắng cho anh mấy câu sao?
“Có chuyện gì vậy? Hay là… vì chuyện ly hôn với Khánh Dung?” Phương Thái Khang trở nên nghiêm túc hơn, gương mặt dưới cặp kính càng trở nên nghiêm nghị.
“Không phải.” Tống Duật nuốt khan, bàn tay quấn băng đã bẩn đi vài chỗ gõ nhẹ xuống bàn, âm thanh thấp dần: “Mà là tôi phát hiện, người con gái đó là Khánh Dung…”
“Anh… anh đang nói gì vậy?” Từ Khánh An làm ra vẻ ấm ức, sợ hãi đứng dậy lùi về sau một chút.
Tống Duật tin tưởng Từ Khánh Dung, từ bộ đồng phục cũ đến chiếc kẹp tóc đều ở chỗ của cô. Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
“Rõ ràng là món đồ mẹ ruột của Khánh Dung để lại, sao cô lại nói là của mình?” Tống Duật lên tiếng chất vấn.
“Em…” Bị vạch trần, Từ Khánh An lúng túng cúi đầu, hai tay múa máy muốn giải thích nhưng nhất thời chưa biết nói thế nào.
Nhìn biểu hiện này, Tống Duật không còn nghi ngờ gì nữa. Trong hắn bây giờ là sự thất vọng tràn trề. Hóa ra suốt bao năm qua là hắn lầm tưởng, là hắn tự tổn thương người con gái mà hắn nghĩ bản thân phải trân trọng suốt đời.
“Người con gái ở bên cạnh tôi trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm đó, là Khánh Dung, đúng chứ?” Giọng hắn lạc hẳn đi, tay run run chỉ về phía căn phòng phía đối diện.
Từ Khánh An chớp nhẹ mi mắt. Vở kịch này diễn đến đây cũng được rồi, dù sao, người cô ta thích không phải Tống Duật. Dù sao, hiện tại có cố gắng giải thích thế nào, hắn cũng không tin tưởng cô ta nữa.
“Phải. Là Từ Khánh Dung.” Cô ta ngước mặt nhìn Tống Duật, trên môi treo một nụ cười thỏa mãn.
Tống Duật kích động nắm lấy bả vai Từ Khánh An, bàn tay bị thương cũng không màng tới, dùng sức bóp chặt: “Vậy tại sao suốt thời gian qua cô lại lừa dối tôi? Khốn khiếp, tại sao cô phải làm như vậy hả?”
Chính miệng Từ Khánh An thừa nhận, giống như một nhát dao chí mạng đâm mạnh vào trái tim Tống Duật khiến nó vụn vỡ. Chấp niệm của hắn suốt bao năm qua, hóa ra chỉ là một mớ sai lầm. Người trước mặt lại chẳng phải người trong lòng.
“Tôi không lừa dối anh, là tự anh lầm tưởng, nhận tôi là Từ Khánh Dung. Tống Duật, tôi cũng chưa bao giờ mở miệng thừa nhận bản thân đã ở cùng anh trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm đó, bây giờ anh muốn trách móc cái gì?” Từ Khánh An hất văng tay hắn ra, nghiến răng đáp lại.
Đúng vậy! Từ Khánh An chưa từng lên tiếng thừa nhận, nhưng từng hành động của cô ta lại thể hiện điều đó. Tống Duật mới phát hiện, hóa ra người con gái này không hề tốt đẹp như hắn nghĩ.
Có cãi nhau cũng vô ích, Tống Duật bỏ mặc Từ Khánh An ở đó, một mình lái xe trở về. Hắn đến Tống thị, bởi vì chiều nay vẫn còn có cuộc họp quan trọng cần sự có mặt của hắn.
“Tổng giám đốc, cà phê của anh đây. Về cuộc họp chiều nay, chúng ta…”
“Để tài liệu lên bàn rồi ra ngoài đi.” Hắn phẩy tay, muốn đuổi Lưu Vũ.
Cậu đơ người ra mất mấy giây, nhìn bộ dạng chán chường này của Tống Duật, còn hơn mấy hôm hắn phải đưa ra quyết định ly hôn với Từ Khánh Dung nữa. Dù không biết hắn gặp chuyện gì, Lưu Vũ vẫn quyết định lên tiếng hỏi thăm:
“Tống tổng, nếu như anh thấy không được khỏe thì nghỉ ngơi đi, cuộc họp chiều nay…”
“Ra ngoài. Từ khi nào cậu trở nên không biết phép tắc vậy hả?” Tống Duật đem tệp tài liệu đập mạnh xuống bàn, vô cớ nổi giận với thư ký Lưu.
Bây giờ có cho cậu thêm mười cái mạng cũng không dám ở lại nữa. Lưu Vũ cúi đầu chào hắn, thoáng cái đã rời khỏi phòng làm việc của Tống Duật.
Căn phòng tĩnh mịch đến nặng nề, Tống Duật mơ hồ nhìn bức tường xám xịt trước mặt, nhìn chán lại ngửa cổ ra đằng sau, thở hắt một hơi bất lực.
Hắn nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nhưng không có dũng khí gọi cho Từ Khánh Dung. Kết hôn với cô là ông trời cho hắn cơ hội sửa sai, nhưng rồi, hắn đã làm cái quái gì thế này?
Hiện thực nghiệt ngã, sai lại càng sai…
Mang theo niềm day dứt trong lòng, Tống Duật không thể tập trung vào việc gì. Cũng may trong cuộc họp quan trọng có Lưu Vũ đứng bên cạnh hỗ trợ nên hắn mới không mắc sai lầm.
So với việc phải ly hôn với Từ Khánh Dung thì việc Tống Duật phát hiện ra sự thật còn tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần.
Một lần nữa, hắn tìm đến Phương Thái Khang.
“Này, có biết bác sĩ bận rộn lắm không hử? Dạo gần đây Cố Bắc Thành khá rảnh rỗi, không có dự án làm ăn mới, sao không gọi cậu ta ra tâm sự?” Phương Thái Khang nói đùa một câu. Cũng không hiểu vì sao dạo gần đây Tống Duật không nhắc đến Cố Bắc Thành, người khác không biết, còn tưởng tình bạn rạn nứt rồi.
“Không có tâm trạng đùa giỡn.” Tống Duật nhíu mày, nhích người sang một bên để Phương Thái Khang ngồi xuống.
Bình thường không thấy hắn nhạt nhẽo như vậy. Nếu nhắc đến Cố Bắc Thành mà không hài lòng, Tống Duật chẳng phải sẽ mắng cho anh mấy câu sao?
“Có chuyện gì vậy? Hay là… vì chuyện ly hôn với Khánh Dung?” Phương Thái Khang trở nên nghiêm túc hơn, gương mặt dưới cặp kính càng trở nên nghiêm nghị.
“Không phải.” Tống Duật nuốt khan, bàn tay quấn băng đã bẩn đi vài chỗ gõ nhẹ xuống bàn, âm thanh thấp dần: “Mà là tôi phát hiện, người con gái đó là Khánh Dung…”
Danh sách chương