Phương Thái Khang ngây người, chân mày hơi nhíu lại nhìn về phía Tống Duật.
“Ý của cậu là?”
“Người ở trong phòng dụng cụ mỹ thuật cùng tôi vào bảy năm trước… là Khánh Dung.” Tống Duật cúi đầu, giọng nói nghẹn đi khó tả.
Lần này, đến lượt Phương Thái Khang rơi vào trầm tư. Anh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng hỏi lại hắn:
“Là thật sao?”
Cái gật đầu của Tống Duật đã khẳng định tất cả.
Phải, người đó chính là Từ Khánh Dung. Là suốt bao năm qua hắn đã nhầm lẫn cô với người con gái khác.
Tống Duật chống hai khuỷu tay lên đùi, ngồi gục xuống, từ từ kể lại mọi chuyện với Phương Thái Khang.
Nếu như hắn không vô tình thấy bức ảnh và chiếc kẹp tóc kia ở chỗ của Từ Khánh Dung, thì có lẽ cả đời này hắn cũng không biết được sự thật vào năm đó.
Con người Tống Duật trầm lặng, lại ít giao du kết bạn. Nhìn hắn cao ngạo như vậy, có mấy ai biết trước đây đi học, hắn từng bị bạn bè cùng trường bắt nạt.
Bởi vì không còn mẹ, cho nên hắn trở thành chủ đề bàn tán, trêu chọc của người khác. Dù được Tống An Nam yêu thương, nhưng với tính chất công việc bận rộn, ông không thể dành nhiều thời gian bên hắn được.
Tống Duật vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, hắn chịu đả kích từ người khác nên mới trốn vào phòng dụng cụ mỹ thuật. Hắn nhớ đến mẹ của mình, người phụ nữ hắn chưa từng nhìn thấy mặt. Hắn ước ao có mẹ, để được yêu thương, bảo bọc, để không phải nghe những lời cay đắng, rằng mẹ hắn chết đi chỉ để hắn được sinh ra đời…
Lúc ở một mình trong góc tối, vẻ yếu đuối của một người đàn ông mới bộc lộ rõ nhất. Tống Duật ở đó thật lâu, ngủ thiếp đi rồi mơ thấy ác mộng. Đến khi tỉnh lại, bên ngoài tối om, một trận mưa bắt đầu đổ xuống.
Từ Khánh Dung đã xuất hiện vào lúc đó. Cô bước đến bên cạnh Tống Duật, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tống Duật không biết mình phát sốt từ khi nào, chỉ nhớ gắn gục đầu vào vai người con gái đó, gần như mê sảng. Ký ức còn sót lại là câu nói mà Từ Khánh Dung dùng để an ủi hắn, cùng với tấm bảng tên thêu ba chữ “Từ Khánh An.” Bởi khi hắn ngước lên muốn nhìn rõ mặt cô, giây phút chiếc kẹp tóc lọt vào tầm mắt hắn, Tống Duật đã ngất lịm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Hắn được đưa đến phòng y tế, đến khi tỉnh lại, Từ Khánh Dung đã rời đi từ lúc nào.
Phương Thái Khang đi tìm Tống Duật, nhận được tin liền chạy đến phòng y tế nhưng cũng không kịp nhìn thấy cô. Cho nên, Tống Duật dựa vào những mảnh ghép mơ hồ, mặc định người con gái đó là Từ Khánh An.
Cho nên, hắn mới lầm tưởng, cho rằng bản thân đã rung động trước Từ Khánh An.
Cho nên, hắn mới làm tổn thương Từ Khánh Dung, cho rằng cô dai dẳng đeo bám mình.
Nhưng hóa ra, là hắn nhầm.
“Thái Khang, tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn ly hôn với Khánh Dung. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy. Cậu nói đi, tôi phải làm sao đây…”
Phương Thái Khang nhìn Tống Duật khổ sở, chỉ biết lắc đầu bất lực. Trên đời sao lại có những chuyện ngang trái như thế, lúc bỏ lỡ nhau rồi mới phát hiện đối phương quan trọng với ta biết nhường nào.
“Tống Duật, tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, đôi khi, không phải cứ là ở bên cạnh thì mới có hạnh phúc.”
Lần trước, Tống Duật uống rượu, cứ cho là hắn say nghe không hiểu đi. Nhưng hôm nay, chai rượu đặt trên bàn vẫn còn nguyên ở đó, Tống Duật tuyệt nhiên chưa uống lấy một ngụm. Phương Thái Khang thật sự hy vọng hắn có thể hiểu đạo lý này.
“Tôi hiểu…” Tống Duật cười chua chát. Ý tứ của Phương Thái Khang hắn đều hiểu, chỉ là lần này, bản thân hắn lại cố chấp đến lạ.
Bây giờ, hắn mới hiểu cảm giác, gắng gượng vì một chuyện vốn biết rõ là viễn vông sẽ có cảm giác thế nào.
Chật vật, lo lắng… không biết mọi thứ mình cẩn thận gầy dựng, sẽ sụp đổ vào lúc nào.
“Cho dù cậu biết được sự thật, nhưng những gì đã trải qua đều không thể thay đổi được. Tống Duật, cậu cũng không thể phủ nhận bản thân vì Từ Khánh An mà từng làm tổn thương Khánh Dung, đúng chứ?”
Tống Duật im lặng, chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
“Vấn đề của hai người, tôi đương nhiên không có quyền can thiệp. Nhưng mà với tư cách là một người bạn, tôi khuyên cậu nên lắng nghe ý kiến của Khánh Dung đi.”
“Cứ xem như đó là sự tôn trọng mà cậu dùng để bù đắp cho cô ấy.”
Tống Duật bật cười, nụ cười còn xấu hơn cả những giọt nước mắt. Hắn nghĩ, hai chữ bù đắp kia có phải là cách gọi khác của buông tay không?
“Ừ. Thái Khang à, tôi vẫn cần thêm chút thời gian để thông suốt mọi chuyện…”
“Không ai ép cậu cả. Bản thân cũng đừng tự ép mình.” Phương Thái Khang vỗ nhẹ vai hắn động viên.
Anh liếc nhìn cánh tay quấn băng của Tống Duật, không nhịn được nữa liền hỏi:
“Tay cậu làm sao thế?”
“Không sao, vết thương nhẹ thôi. Không cần để ý.”
Phương Thái Khang chợt cảm thấy, ở điểm này Tống Duật thật giống với Từ Khánh Dung. Một khi đã quan tâm ai đều hết lòng hết dạ vì người đó, còn đối với mình thì cứ qua loa, dễ dãi như vậy.
Biểu hiện của những con người dễ phải chịu thiệt thòi…
Tối nay Tống Duật đến quán bar, một giọt rượu cũng chưa động vào. Hắn rời đi trong tình trạng tỉnh táo, lúc ngồi bên trong xe ô tô như người mất hồn, suy nghĩ rất lâu lại xoay đầu xe, lái thẳng đến căn hộ của Từ Khánh Dung.
“Ý của cậu là?”
“Người ở trong phòng dụng cụ mỹ thuật cùng tôi vào bảy năm trước… là Khánh Dung.” Tống Duật cúi đầu, giọng nói nghẹn đi khó tả.
Lần này, đến lượt Phương Thái Khang rơi vào trầm tư. Anh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng hỏi lại hắn:
“Là thật sao?”
Cái gật đầu của Tống Duật đã khẳng định tất cả.
Phải, người đó chính là Từ Khánh Dung. Là suốt bao năm qua hắn đã nhầm lẫn cô với người con gái khác.
Tống Duật chống hai khuỷu tay lên đùi, ngồi gục xuống, từ từ kể lại mọi chuyện với Phương Thái Khang.
Nếu như hắn không vô tình thấy bức ảnh và chiếc kẹp tóc kia ở chỗ của Từ Khánh Dung, thì có lẽ cả đời này hắn cũng không biết được sự thật vào năm đó.
Con người Tống Duật trầm lặng, lại ít giao du kết bạn. Nhìn hắn cao ngạo như vậy, có mấy ai biết trước đây đi học, hắn từng bị bạn bè cùng trường bắt nạt.
Bởi vì không còn mẹ, cho nên hắn trở thành chủ đề bàn tán, trêu chọc của người khác. Dù được Tống An Nam yêu thương, nhưng với tính chất công việc bận rộn, ông không thể dành nhiều thời gian bên hắn được.
Tống Duật vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, hắn chịu đả kích từ người khác nên mới trốn vào phòng dụng cụ mỹ thuật. Hắn nhớ đến mẹ của mình, người phụ nữ hắn chưa từng nhìn thấy mặt. Hắn ước ao có mẹ, để được yêu thương, bảo bọc, để không phải nghe những lời cay đắng, rằng mẹ hắn chết đi chỉ để hắn được sinh ra đời…
Lúc ở một mình trong góc tối, vẻ yếu đuối của một người đàn ông mới bộc lộ rõ nhất. Tống Duật ở đó thật lâu, ngủ thiếp đi rồi mơ thấy ác mộng. Đến khi tỉnh lại, bên ngoài tối om, một trận mưa bắt đầu đổ xuống.
Từ Khánh Dung đã xuất hiện vào lúc đó. Cô bước đến bên cạnh Tống Duật, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tống Duật không biết mình phát sốt từ khi nào, chỉ nhớ gắn gục đầu vào vai người con gái đó, gần như mê sảng. Ký ức còn sót lại là câu nói mà Từ Khánh Dung dùng để an ủi hắn, cùng với tấm bảng tên thêu ba chữ “Từ Khánh An.” Bởi khi hắn ngước lên muốn nhìn rõ mặt cô, giây phút chiếc kẹp tóc lọt vào tầm mắt hắn, Tống Duật đã ngất lịm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Hắn được đưa đến phòng y tế, đến khi tỉnh lại, Từ Khánh Dung đã rời đi từ lúc nào.
Phương Thái Khang đi tìm Tống Duật, nhận được tin liền chạy đến phòng y tế nhưng cũng không kịp nhìn thấy cô. Cho nên, Tống Duật dựa vào những mảnh ghép mơ hồ, mặc định người con gái đó là Từ Khánh An.
Cho nên, hắn mới lầm tưởng, cho rằng bản thân đã rung động trước Từ Khánh An.
Cho nên, hắn mới làm tổn thương Từ Khánh Dung, cho rằng cô dai dẳng đeo bám mình.
Nhưng hóa ra, là hắn nhầm.
“Thái Khang, tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn ly hôn với Khánh Dung. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy. Cậu nói đi, tôi phải làm sao đây…”
Phương Thái Khang nhìn Tống Duật khổ sở, chỉ biết lắc đầu bất lực. Trên đời sao lại có những chuyện ngang trái như thế, lúc bỏ lỡ nhau rồi mới phát hiện đối phương quan trọng với ta biết nhường nào.
“Tống Duật, tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, đôi khi, không phải cứ là ở bên cạnh thì mới có hạnh phúc.”
Lần trước, Tống Duật uống rượu, cứ cho là hắn say nghe không hiểu đi. Nhưng hôm nay, chai rượu đặt trên bàn vẫn còn nguyên ở đó, Tống Duật tuyệt nhiên chưa uống lấy một ngụm. Phương Thái Khang thật sự hy vọng hắn có thể hiểu đạo lý này.
“Tôi hiểu…” Tống Duật cười chua chát. Ý tứ của Phương Thái Khang hắn đều hiểu, chỉ là lần này, bản thân hắn lại cố chấp đến lạ.
Bây giờ, hắn mới hiểu cảm giác, gắng gượng vì một chuyện vốn biết rõ là viễn vông sẽ có cảm giác thế nào.
Chật vật, lo lắng… không biết mọi thứ mình cẩn thận gầy dựng, sẽ sụp đổ vào lúc nào.
“Cho dù cậu biết được sự thật, nhưng những gì đã trải qua đều không thể thay đổi được. Tống Duật, cậu cũng không thể phủ nhận bản thân vì Từ Khánh An mà từng làm tổn thương Khánh Dung, đúng chứ?”
Tống Duật im lặng, chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
“Vấn đề của hai người, tôi đương nhiên không có quyền can thiệp. Nhưng mà với tư cách là một người bạn, tôi khuyên cậu nên lắng nghe ý kiến của Khánh Dung đi.”
“Cứ xem như đó là sự tôn trọng mà cậu dùng để bù đắp cho cô ấy.”
Tống Duật bật cười, nụ cười còn xấu hơn cả những giọt nước mắt. Hắn nghĩ, hai chữ bù đắp kia có phải là cách gọi khác của buông tay không?
“Ừ. Thái Khang à, tôi vẫn cần thêm chút thời gian để thông suốt mọi chuyện…”
“Không ai ép cậu cả. Bản thân cũng đừng tự ép mình.” Phương Thái Khang vỗ nhẹ vai hắn động viên.
Anh liếc nhìn cánh tay quấn băng của Tống Duật, không nhịn được nữa liền hỏi:
“Tay cậu làm sao thế?”
“Không sao, vết thương nhẹ thôi. Không cần để ý.”
Phương Thái Khang chợt cảm thấy, ở điểm này Tống Duật thật giống với Từ Khánh Dung. Một khi đã quan tâm ai đều hết lòng hết dạ vì người đó, còn đối với mình thì cứ qua loa, dễ dãi như vậy.
Biểu hiện của những con người dễ phải chịu thiệt thòi…
Tối nay Tống Duật đến quán bar, một giọt rượu cũng chưa động vào. Hắn rời đi trong tình trạng tỉnh táo, lúc ngồi bên trong xe ô tô như người mất hồn, suy nghĩ rất lâu lại xoay đầu xe, lái thẳng đến căn hộ của Từ Khánh Dung.
Danh sách chương