“Tống Duật, anh làm sao vậy?”
Từ Khánh Dung vừa mở cửa, Tống Duật đã nhào đến ôm chặt lấy cô. Bị hắn ôm chật cứng không thở được, cô dùng sức đẩy hắn ra, nhưng chỉ vô tác dụng.
Người đàn ông kia càng ôm càng chặt. Ban đầu Từ Khánh Dung còn tưởng hắn say rượu làm càn, nhưng trên người hắn, tuyệt nhiên không ngửi thấy hơi cồn.
Tống Duật thấp giọng, khẩn thiết cầu xin:
“Chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh sẽ bù đắp cho em. Khánh Dung, xin em cho anh một cơ hội…”
“Anh buông tôi ra trước đã!” Từ Khánh Dung vỗ vào vai hắn.
Cuối cùng Tống Duật cũng buông cô ta. Từ Khánh Dung lùi về sau, hít sâu một hơi để lấy dưỡng khí. Cô mở rộng cửa để hắn đi vào.
“Tống Duật, tôi hạ quyết tâm rồi. Mối quan hệ giữa chúng ta… nên kết thúc thôi.”
Từ Khánh Dung không biết vì sao Tống Duật lại đột nhiên thay đổi ý định, không muốn ly hôn với cô nữa. Nhưng cho dù hắn nói gì, thì chuyện ly hôn cũng là sớm muộn.
Tống Duật nhìn cô không chớp mắt, hơi thở thoát ra đều đều. Hai mắt hắn đỏ lên, dường như sắp khóc nhưng phải nén chặt mọi cảm xúc trong lòng.
“Anh biết rồi. Người con gái năm đó… là em…” Hắn khó khăn mở miệng, day dứt bao lâu mới nói ra được những lời này.
Từ Khánh Dung không hiểu Tống Duật nói cái gì, im lặng nhìn sang hắn. Tống Duật bật cười chua xót, năm đầu ngón tay cuộn tròn lại, đặt ngay ngắn trên đùi.
Giọng hắn nhòe đi, trên gương mặt chỉ toàn sự hối hận.
“Người ôm lấy anh trong phòng mỹ thuật năm đó, là em. Nhưng bấy lâu nay anh cứ tưởng người con gái đó là Từ Khánh An, cho nên mới…”
“Bởi vì lúc đó anh chỉ nhìn thấy tên của Từ Khánh An thêu trên áo đồng phục, hơn nữa chiếc kẹp tóc màu xanh, anh không biết là của em.” Tống Duật cắn môi nói từng lời.
Từ Khánh Dung chớp nhẹ mi mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Trái tim cô hẫng mất một nhịp, giọng nói của Tống Duật vẫn đang truyền đến bên tai, ngập tràn tiếc nuối.
Chẳng trách, hôm qua hắn lại hỏi cô về bộ đồng phục và chiếc kẹp tóc kia kỹ đến vậy.
“Anh nói, bởi vì nghĩ Từ Khánh An là tôi, cho nên mới thích chị ấy sao?” Từ Khánh Dung đảo mắt nhìn đi nơi khác, không biết bản thân nên thấy vui hay buồn.
Có nghĩa là, nếu như ban đầu, Tống Duật biết được cô gái ở bên cạnh hắn là cô, thì hai người đã trở thành một đôi hoàn hảo?
Không cần phải kết hôn miễn cưỡng, hắn cũng sẽ không bỏ rơi Từ Khánh Dung đang mang thai mà tìm đến Từ Khánh An. Con của hai người cũng sẽ bình an ra đời, có phải không?
Chỉ là, tất cả đã quá muộn rồi. Trên đời này làm gì có chỗ cho hai từ nếu như?
“Khánh Dung, lúc trước là anh sai. Là anh ngu ngốc, mù quáng không nhận ra em, không trân trọng tình cảm em dành cho anh. Bây giờ, chúng ta bắt đầu lại có được không?”
Từ Khánh Dung chậm rãi lắc đầu, mặc cho người đàn ông kia vứt bỏ tôn nghiêm của mình, kiên trì cầu xin cô tha thứ. Cuộc sống hôn nhân trước đây với Tống Duật đã quá đắng cay rồi, cô không muốn dấn thân vào vũng bùn trong quá khứ nữa.
Tống Duật có thể nhầm lẫn cô với Từ Khánh An, nhưng sự thật chính là sự thật. Hắn bỏ rơi cô một lần thì cũng có thể bỏ rơi cô thêm lần nữa. Nhận lấy hy vọng mà hắn gieo rắc, Từ Khánh Dung sợ đến một ngày nào đó, cô sẽ không còn cơ hội để quay đầu.
“Dù sao cũng là chuyện trong quá khứ rồi. Tôi không quan tâm anh vì cái gì mà tiếp cận Từ Khánh An. Nhưng mọi thứ đều rất rõ ràng, suốt bảy năm qua, người mà anh quan tâm, lo lắng, người mà anh nhớ nhung trong lòng, là Từ Khánh An chứ không phải tôi.”
“Cho nên Tống Duật à, anh làm ơn ký vào đơn ly hôn đi, để tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới, có được không?” Từ Khánh An miệng thì cười nhưng nước mắt lại cứ chảy ra. Nhìn cô như vậy, Tống Duật thấy rất đau lòng.
Lẽ nào mối quan hệ giữa hai người, thật sự không thể cứu vãn được nữa sao?
“Anh xin lỗi. Em đừng khóc, đừng khóc nữa…”
“Không cần xin lỗi. Chỉ cần anh ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho tôi là được rồi.” Từ Khánh Dung bối rối gạt tay hắn, tự mình lau đi nước mắt trên gương mặt.
Cơ thể người đàn ông kia như thể bị đông cứng, chưa từng cảm thấy lực bất tòng tâm như lúc này. Từ bỏ một người lại cảm thấy đau đến như vậy, còn đau hơn việc tự dùng dao đâm sâu vào da thịt mình.
Sự thật cuối cùng đã sáng tỏ, nhưng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Phương Thái Khang nói đúng, Từ Khánh Dung nói lại càng đúng. Suy cho cùng, chỉ một mình Tống Duật là còn lạc trong mộng tưởng.
Hắn rời khỏi căn hộ của Từ Khánh Dung, trước khi đi còn đứng trước cánh cửa cổng nhìn một lúc lâu. Trên bầu trời yên tĩnh lấp lánh đầy sao, không trung chỉ còn lại tiếng thở dài ảo não của người đàn ông cô độc.
Kết thúc thật rồi. Vốn dĩ, đơn ly hôn hắn đã ký từ trước. Có lẽ mấy ngày nữa thật sự phải đưa đến tay Từ Khánh Dung rồi.
Từ Khánh Dung vừa mở cửa, Tống Duật đã nhào đến ôm chặt lấy cô. Bị hắn ôm chật cứng không thở được, cô dùng sức đẩy hắn ra, nhưng chỉ vô tác dụng.
Người đàn ông kia càng ôm càng chặt. Ban đầu Từ Khánh Dung còn tưởng hắn say rượu làm càn, nhưng trên người hắn, tuyệt nhiên không ngửi thấy hơi cồn.
Tống Duật thấp giọng, khẩn thiết cầu xin:
“Chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh sẽ bù đắp cho em. Khánh Dung, xin em cho anh một cơ hội…”
“Anh buông tôi ra trước đã!” Từ Khánh Dung vỗ vào vai hắn.
Cuối cùng Tống Duật cũng buông cô ta. Từ Khánh Dung lùi về sau, hít sâu một hơi để lấy dưỡng khí. Cô mở rộng cửa để hắn đi vào.
“Tống Duật, tôi hạ quyết tâm rồi. Mối quan hệ giữa chúng ta… nên kết thúc thôi.”
Từ Khánh Dung không biết vì sao Tống Duật lại đột nhiên thay đổi ý định, không muốn ly hôn với cô nữa. Nhưng cho dù hắn nói gì, thì chuyện ly hôn cũng là sớm muộn.
Tống Duật nhìn cô không chớp mắt, hơi thở thoát ra đều đều. Hai mắt hắn đỏ lên, dường như sắp khóc nhưng phải nén chặt mọi cảm xúc trong lòng.
“Anh biết rồi. Người con gái năm đó… là em…” Hắn khó khăn mở miệng, day dứt bao lâu mới nói ra được những lời này.
Từ Khánh Dung không hiểu Tống Duật nói cái gì, im lặng nhìn sang hắn. Tống Duật bật cười chua xót, năm đầu ngón tay cuộn tròn lại, đặt ngay ngắn trên đùi.
Giọng hắn nhòe đi, trên gương mặt chỉ toàn sự hối hận.
“Người ôm lấy anh trong phòng mỹ thuật năm đó, là em. Nhưng bấy lâu nay anh cứ tưởng người con gái đó là Từ Khánh An, cho nên mới…”
“Bởi vì lúc đó anh chỉ nhìn thấy tên của Từ Khánh An thêu trên áo đồng phục, hơn nữa chiếc kẹp tóc màu xanh, anh không biết là của em.” Tống Duật cắn môi nói từng lời.
Từ Khánh Dung chớp nhẹ mi mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Trái tim cô hẫng mất một nhịp, giọng nói của Tống Duật vẫn đang truyền đến bên tai, ngập tràn tiếc nuối.
Chẳng trách, hôm qua hắn lại hỏi cô về bộ đồng phục và chiếc kẹp tóc kia kỹ đến vậy.
“Anh nói, bởi vì nghĩ Từ Khánh An là tôi, cho nên mới thích chị ấy sao?” Từ Khánh Dung đảo mắt nhìn đi nơi khác, không biết bản thân nên thấy vui hay buồn.
Có nghĩa là, nếu như ban đầu, Tống Duật biết được cô gái ở bên cạnh hắn là cô, thì hai người đã trở thành một đôi hoàn hảo?
Không cần phải kết hôn miễn cưỡng, hắn cũng sẽ không bỏ rơi Từ Khánh Dung đang mang thai mà tìm đến Từ Khánh An. Con của hai người cũng sẽ bình an ra đời, có phải không?
Chỉ là, tất cả đã quá muộn rồi. Trên đời này làm gì có chỗ cho hai từ nếu như?
“Khánh Dung, lúc trước là anh sai. Là anh ngu ngốc, mù quáng không nhận ra em, không trân trọng tình cảm em dành cho anh. Bây giờ, chúng ta bắt đầu lại có được không?”
Từ Khánh Dung chậm rãi lắc đầu, mặc cho người đàn ông kia vứt bỏ tôn nghiêm của mình, kiên trì cầu xin cô tha thứ. Cuộc sống hôn nhân trước đây với Tống Duật đã quá đắng cay rồi, cô không muốn dấn thân vào vũng bùn trong quá khứ nữa.
Tống Duật có thể nhầm lẫn cô với Từ Khánh An, nhưng sự thật chính là sự thật. Hắn bỏ rơi cô một lần thì cũng có thể bỏ rơi cô thêm lần nữa. Nhận lấy hy vọng mà hắn gieo rắc, Từ Khánh Dung sợ đến một ngày nào đó, cô sẽ không còn cơ hội để quay đầu.
“Dù sao cũng là chuyện trong quá khứ rồi. Tôi không quan tâm anh vì cái gì mà tiếp cận Từ Khánh An. Nhưng mọi thứ đều rất rõ ràng, suốt bảy năm qua, người mà anh quan tâm, lo lắng, người mà anh nhớ nhung trong lòng, là Từ Khánh An chứ không phải tôi.”
“Cho nên Tống Duật à, anh làm ơn ký vào đơn ly hôn đi, để tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới, có được không?” Từ Khánh An miệng thì cười nhưng nước mắt lại cứ chảy ra. Nhìn cô như vậy, Tống Duật thấy rất đau lòng.
Lẽ nào mối quan hệ giữa hai người, thật sự không thể cứu vãn được nữa sao?
“Anh xin lỗi. Em đừng khóc, đừng khóc nữa…”
“Không cần xin lỗi. Chỉ cần anh ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho tôi là được rồi.” Từ Khánh Dung bối rối gạt tay hắn, tự mình lau đi nước mắt trên gương mặt.
Cơ thể người đàn ông kia như thể bị đông cứng, chưa từng cảm thấy lực bất tòng tâm như lúc này. Từ bỏ một người lại cảm thấy đau đến như vậy, còn đau hơn việc tự dùng dao đâm sâu vào da thịt mình.
Sự thật cuối cùng đã sáng tỏ, nhưng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Phương Thái Khang nói đúng, Từ Khánh Dung nói lại càng đúng. Suy cho cùng, chỉ một mình Tống Duật là còn lạc trong mộng tưởng.
Hắn rời khỏi căn hộ của Từ Khánh Dung, trước khi đi còn đứng trước cánh cửa cổng nhìn một lúc lâu. Trên bầu trời yên tĩnh lấp lánh đầy sao, không trung chỉ còn lại tiếng thở dài ảo não của người đàn ông cô độc.
Kết thúc thật rồi. Vốn dĩ, đơn ly hôn hắn đã ký từ trước. Có lẽ mấy ngày nữa thật sự phải đưa đến tay Từ Khánh Dung rồi.
Danh sách chương