Từ Khánh Dung nhận được tin tức, vội bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện. Tống Duật, Tống An Nam và cả người tài xế đều bị thương nặng còn đang trong phòng cấp cứu, tình hình cụ thể thế nào, không ai nói trước được.
“Tống Duật… anh ấy sao rồi?”
“Khánh Dung, em bình tĩnh trước đã.” Phương Thái Khang đỡ Từ Khánh Dung ngồi xuống ghế, vô tình chạm vào lòng bàn tay lạnh toát của cô.
Anh vỗ nhẹ bả vai Từ Khánh Dung, nhẹ giọng: “Bình tĩnh, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Ở đó, ngoài hai người họ còn có hai mẹ con Lâm Tố Hương và người nhà của tài xế lái xe cho Tống Duật. Một lúc sau Cố Bắc Thành vào đến, lúc nãy anh cũng mới đi dự tiệc của Tống thị.
“Tống Duật sao rồi? Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu sao?” Anh nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu còn đang sáng đèn, liền hỏi.
Phương Thái Khang gật đầu, ra tín hiệu giữ im lặng với Cố Bắc Thành. Một bên Lâm Tố Hương ngồi khóc thút thít, một bên Từ Khánh Dung phẳng lặng như tờ, mặt tái mét không còn giọt máu.
Y tá liên tục ra vào, mang theo máu dự trự và thiết bị y tế chuyên dụng. Ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, mãi đến nửa đêm ba ca cấp cứu mới hoàn tất, bệnh nhân được đẩy ra ngoài.
“Duật…” Từ Khánh Dung là người đầu tiên có phản ứng. Bước chân vội vã, xiêu vẹo tiến về phía bác sĩ.
“Ba, bọn họ sao rồi?” Phương Thái Khang bình tĩnh hỏi cha của mình.
“Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng không biết khi nào mới tỉnh lại.”
Cả ba người đều được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Gần sáng, cảnh sát đến đưa kết luận ban đầu về hiện trường vụ tai nạn. Là bởi vì chiếc xe ô tô của Tống Duật bị mất thắng, tông mạnh vào dải phân cách bên đường nên mới xảy ra tai nạn.
“Duật… khi nào anh ấy mới tỉnh lại?”
Từ Khánh Dung như người mất hồn, vô thức ngẩng đầu hỏi Phương Thái Khang. Cả đêm cô không ngủ, dù chỉ được nhìn thấy Tống Duật qua tấm kính trong suốt. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô hỏi Phương Thái Khang câu này.
“Khánh Dung, em đi nghỉ ngơi đi. Tạm thời Tống Duật chưa tỉnh lại liền được đâu.”
Tai nạn giao thông nghiêm trọng, vùng đầu của Tống Duật bị va đập mạnh, di chứng thế nào, phải đợi sau khi hắn tỉnh lại mới có thể xác định.
“Nghe lời Thái Khang đi! Em cứ ngồi thế này cũng không phải là cách.” Cố Bắc Thành hết nhìn Tống Duật đang nằm ở bên trong phòng chăm sóc đặc biệt lại nhìn sang Từ Khánh Dung. Anh chỉ sợ hắn còn chưa tỉnh dậy, cô đã gục ngã trước rồi.
Hai ngày trôi qua, người đầu tiên tỉnh lại là tài xế lái xe. Ông ấy là người bị thương nặng nhất, tỉnh dậy là một tín hiệu đáng mừng. Nhưng còn tình hình của Tống Duật và Tống An Nam lại chuyển biến xấu, tổn thương não khả năng gây ra trạng thái sống thực vật.
“Bác sĩ, chồng của tôi… ông ấy có khả năng tỉnh lại không?”
“Chuyện này… chúng tôi cũng không thể nói trước.”
Lâm Tố Hương nghe vậy, ngồi phịch xuống ghế chờ. Đình Thiên liền động viên mẹ:
“Ba và anh Duật sẽ không sao đâu. Mẹ phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe của mình trước đã.”
Bà ta thở dài nhìn con trai, không mấy hài lòng mà đáp lại:
“Ai lo lắng cho nó chứ? Ta chỉ lo cho lão gia, không biết… di chúc, liệu ông ấy có giành hết phần tài sản cho đứa con riêng kia không nữa.”
“Mẹ… lúc nào rồi mẹ còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện đó?” Đình Thiên gắt lên.
Ai mới là con riêng chứ? Nói cho cùng thì cậu không phải con ruột của Tống An Nam. Dù cho ông ấy không để lại chút tài sản nào cho cậu, Đình Thiên cũng không có quyền oán trách.
“Con thôi đi! Đúng là đồ ngốc, mẹ còn không phải đang lo lắng cho tương lai của con sao? Cha con sống chết thế nào không nói trước được. Cả tên Tống Duật kia cũng vậy, tài sản không vào tay nó thì cũng vào tay đứa con gái họ Từ kia. Đúng thật là…”
Đình Thiên day day trán, hóa ra Lâm Tố Hương bần thần suốt mấy ngày qua cũng không phải lo lắng cho chồng, mà bởi vì sợ ông ấy xảy ra chuyện, tài sản sẽ rơi vào tay người khác.
“Mẹ mới đúng là hết thuốc chữa. Rốt cuộc trước đây mẹ đến với ông ấy có chút yêu thương gì không, hay chỉ bởi vì tài sản của ông ấy hả?” Đình Thiên mắng xong quay người bỏ đi. Cậu nghĩ nếu mình còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ bị mẹ của mình làm cho tức chết mất.
Trước khi kết hôn cùng Tống An Nam, Lâm Tố Hương từng có một đời chồng, cũng chính là cha ruột của Đình Thiên. Nhưng ông ta không hề tốt đẹp gì, là một gã vũ phu thứ thiệt.
Tuy lúc đó Đình Thiên còn rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhớ được vài chuyện đau lòng. Sau này về nhà họ Tống, được Tống An Nam yêu thương, Tống Duật cũng không kỳ thị mà xem cậu như anh em ruột, Đình Thiên mới cảm nhận được thứ gọi là tình cảm gia đình.
Đình Thiên đến phòng bệnh của Tống Duật, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng. Cậu biết cô thật sự quan tâm đến Tống Duật, không giống như mẹ của mình, xem tiền bạc là vật ưu tiên hơn tất cả.
Thoáng cái lại một ngày trôi qua, buổi sáng hôm sau, Tống Duật bắt đầu có phản ứng. Hắn tỉnh dậy trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Chỉ là, đầu óc không được bình thường.
“Cậu là ai?”
“Tống Duật, cậu không nhận ra tôi sao? Phương Thái Khang, bạn tốt của cậu.”
Ai kia lắc đầu ngờ nghệch. Bất giác nhìn sang Từ Khánh Dung, khóc òa lên như một đứa trẻ:
“Vợ… tên đó là ai vậy? Chồng… chồng sợ!”
Vợ? Mẹ nó! Tống Duật mất trí nhớ có chọn lọc sao?
“Tống Duật… anh ấy sao rồi?”
“Khánh Dung, em bình tĩnh trước đã.” Phương Thái Khang đỡ Từ Khánh Dung ngồi xuống ghế, vô tình chạm vào lòng bàn tay lạnh toát của cô.
Anh vỗ nhẹ bả vai Từ Khánh Dung, nhẹ giọng: “Bình tĩnh, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Ở đó, ngoài hai người họ còn có hai mẹ con Lâm Tố Hương và người nhà của tài xế lái xe cho Tống Duật. Một lúc sau Cố Bắc Thành vào đến, lúc nãy anh cũng mới đi dự tiệc của Tống thị.
“Tống Duật sao rồi? Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu sao?” Anh nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu còn đang sáng đèn, liền hỏi.
Phương Thái Khang gật đầu, ra tín hiệu giữ im lặng với Cố Bắc Thành. Một bên Lâm Tố Hương ngồi khóc thút thít, một bên Từ Khánh Dung phẳng lặng như tờ, mặt tái mét không còn giọt máu.
Y tá liên tục ra vào, mang theo máu dự trự và thiết bị y tế chuyên dụng. Ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, mãi đến nửa đêm ba ca cấp cứu mới hoàn tất, bệnh nhân được đẩy ra ngoài.
“Duật…” Từ Khánh Dung là người đầu tiên có phản ứng. Bước chân vội vã, xiêu vẹo tiến về phía bác sĩ.
“Ba, bọn họ sao rồi?” Phương Thái Khang bình tĩnh hỏi cha của mình.
“Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng không biết khi nào mới tỉnh lại.”
Cả ba người đều được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Gần sáng, cảnh sát đến đưa kết luận ban đầu về hiện trường vụ tai nạn. Là bởi vì chiếc xe ô tô của Tống Duật bị mất thắng, tông mạnh vào dải phân cách bên đường nên mới xảy ra tai nạn.
“Duật… khi nào anh ấy mới tỉnh lại?”
Từ Khánh Dung như người mất hồn, vô thức ngẩng đầu hỏi Phương Thái Khang. Cả đêm cô không ngủ, dù chỉ được nhìn thấy Tống Duật qua tấm kính trong suốt. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô hỏi Phương Thái Khang câu này.
“Khánh Dung, em đi nghỉ ngơi đi. Tạm thời Tống Duật chưa tỉnh lại liền được đâu.”
Tai nạn giao thông nghiêm trọng, vùng đầu của Tống Duật bị va đập mạnh, di chứng thế nào, phải đợi sau khi hắn tỉnh lại mới có thể xác định.
“Nghe lời Thái Khang đi! Em cứ ngồi thế này cũng không phải là cách.” Cố Bắc Thành hết nhìn Tống Duật đang nằm ở bên trong phòng chăm sóc đặc biệt lại nhìn sang Từ Khánh Dung. Anh chỉ sợ hắn còn chưa tỉnh dậy, cô đã gục ngã trước rồi.
Hai ngày trôi qua, người đầu tiên tỉnh lại là tài xế lái xe. Ông ấy là người bị thương nặng nhất, tỉnh dậy là một tín hiệu đáng mừng. Nhưng còn tình hình của Tống Duật và Tống An Nam lại chuyển biến xấu, tổn thương não khả năng gây ra trạng thái sống thực vật.
“Bác sĩ, chồng của tôi… ông ấy có khả năng tỉnh lại không?”
“Chuyện này… chúng tôi cũng không thể nói trước.”
Lâm Tố Hương nghe vậy, ngồi phịch xuống ghế chờ. Đình Thiên liền động viên mẹ:
“Ba và anh Duật sẽ không sao đâu. Mẹ phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe của mình trước đã.”
Bà ta thở dài nhìn con trai, không mấy hài lòng mà đáp lại:
“Ai lo lắng cho nó chứ? Ta chỉ lo cho lão gia, không biết… di chúc, liệu ông ấy có giành hết phần tài sản cho đứa con riêng kia không nữa.”
“Mẹ… lúc nào rồi mẹ còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện đó?” Đình Thiên gắt lên.
Ai mới là con riêng chứ? Nói cho cùng thì cậu không phải con ruột của Tống An Nam. Dù cho ông ấy không để lại chút tài sản nào cho cậu, Đình Thiên cũng không có quyền oán trách.
“Con thôi đi! Đúng là đồ ngốc, mẹ còn không phải đang lo lắng cho tương lai của con sao? Cha con sống chết thế nào không nói trước được. Cả tên Tống Duật kia cũng vậy, tài sản không vào tay nó thì cũng vào tay đứa con gái họ Từ kia. Đúng thật là…”
Đình Thiên day day trán, hóa ra Lâm Tố Hương bần thần suốt mấy ngày qua cũng không phải lo lắng cho chồng, mà bởi vì sợ ông ấy xảy ra chuyện, tài sản sẽ rơi vào tay người khác.
“Mẹ mới đúng là hết thuốc chữa. Rốt cuộc trước đây mẹ đến với ông ấy có chút yêu thương gì không, hay chỉ bởi vì tài sản của ông ấy hả?” Đình Thiên mắng xong quay người bỏ đi. Cậu nghĩ nếu mình còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ bị mẹ của mình làm cho tức chết mất.
Trước khi kết hôn cùng Tống An Nam, Lâm Tố Hương từng có một đời chồng, cũng chính là cha ruột của Đình Thiên. Nhưng ông ta không hề tốt đẹp gì, là một gã vũ phu thứ thiệt.
Tuy lúc đó Đình Thiên còn rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhớ được vài chuyện đau lòng. Sau này về nhà họ Tống, được Tống An Nam yêu thương, Tống Duật cũng không kỳ thị mà xem cậu như anh em ruột, Đình Thiên mới cảm nhận được thứ gọi là tình cảm gia đình.
Đình Thiên đến phòng bệnh của Tống Duật, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng. Cậu biết cô thật sự quan tâm đến Tống Duật, không giống như mẹ của mình, xem tiền bạc là vật ưu tiên hơn tất cả.
Thoáng cái lại một ngày trôi qua, buổi sáng hôm sau, Tống Duật bắt đầu có phản ứng. Hắn tỉnh dậy trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Chỉ là, đầu óc không được bình thường.
“Cậu là ai?”
“Tống Duật, cậu không nhận ra tôi sao? Phương Thái Khang, bạn tốt của cậu.”
Ai kia lắc đầu ngờ nghệch. Bất giác nhìn sang Từ Khánh Dung, khóc òa lên như một đứa trẻ:
“Vợ… tên đó là ai vậy? Chồng… chồng sợ!”
Vợ? Mẹ nó! Tống Duật mất trí nhớ có chọn lọc sao?
Danh sách chương