Nghe Cố Bắc Thành kiên nhẫn giải thích, Từ Khánh Dung đương nhiên hiểu rõ vấn đề. Nhưng mà Tống Duật đã ký vào đơn ly hôn trước khi xảy ra tai nạn, nếu như cô trở thành người giám hộ cho hắn, vậy có tính là gian dối không?
“Bắc Thành, lỡ như người khác phát hiện em và Tống Duật đã…”
“Đơn vẫn còn chưa nộp ra tòa, sao có thể tính là ly hôn được?” Cố Bắc Thành biết Từ Khánh Dung đang lo lắng điều gì. Nhưng trong tình cảnh này, chỉ duy cô mới có thể xoay chuyển được cục diện.
Từ Khánh Dung ngẫm một lúc, cuối cùng đã đồng ý với Cố Bắc Thành. Cô đến thương lượng với Phương Thái Khang về chuyện này, hỏi anh về thủ tục đăng ký làm người giám hộ.
Hai người đàn ông cùng rời khỏi bệnh viện. Phương Thái Khang ngồi chung xe với Cố Bắc Thành, đi nhờ một đoạn đường.
“Cậu thật sự đã khuyên Khánh Dung giành quyền giám hộ sao?” Phương Thái Khang cười cười, nói một câu ngỏ ý thăm dò Cố Bắc Thành.
Nghe qua rất đỗi bình thường, nhưng Cố Bắc Thành lại có thể hiểu được dụng ý trong câu nói của Phương Thái Khang. Anh thích Từ Khánh Dung từ lâu, cái này người nào tinh ý đều có thể nhận ra được, huống chi anh và Phương Thái Khang còn là bạn tốt.
“Có phải cảm thấy tôi ngu ngốc, không biết chớp lấy cơ hội không?”
“Cái này là cậu tự nói đấy nhé?” Phương Thái Khang nhún nhẹ vai, gương mặt lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội.
Cố Bắc Thành quay sang trừng mắt nhìn anh, nhếch môi khinh khỉnh:
“Ông đây không có vô sỉ như vậy!”
Một người đàn ông hoàn hảo như Cố Bắc Thành lại đi phải lợi dụng lúc bạn tốt gặp nạn để đi “cướp” vợ của bạn sao? Cái tên Phương Thái Khang kia lại dám nghĩ về anh như vậy, đúng là chán sống rồi.
“Trêu cậu chút thôi, xem như tôi chưa nói gì vậy.” Phương Thái Khang bật cười.
“Khỉ khô! Vui chỗ nào?” Cố Bắc Thành tụt hứng, vươn tay đến bảng điều khiển, chỉnh sang một bản nhạc sôi động.
Phương Thái Khang muốn để Cố Bắc Thành tập trung lái xe. Không ngờ anh không nói chuyện, Cố Bắc Thành lại kiếm chuyện để nói:
“Cậu thế nào? Ba mươi tuổi rồi, không định yêu đương sao?”
“Đột nhiên lại nói đến vấn đề này? Xùy, cẩu độc thân như cậu lại muốn chĩa mũi vào chuyện của ông đây làm gì?” Bình thường có thể thấy Phương Thái Khang rất nghiêm túc, nhưng cũng có lúc anh sẽ không khách sáo khi nói chuyện với bạn bè.
Cố Bắc Thành tặc lưỡi, ánh mắt vẫn tập trung quan sát đường, không thèm nhìn sang Phương Thái Khang lấy một cái.
“Lo cho cậu thôi. Căng thẳng như vậy, lẽ nào là để ý đến cô gái nào rồi?”
Nhưng mà bị người ta từ chối phũ phàng, cho nên vẫn độc thân đến tận bây giờ. Giống như Cố Bắc Thành không có cách nào quên Từ Khánh Dung được, phải không?
Cố Bắc Thành định nói như vậy, nhưng sợ tên kia nổi đóa, đành giữ lại suy nghĩ đó trong đầu.
“Để ý cái con khỉ nhà cậu. Cảm thấy nghề nghiệp bác sĩ của tôi chưa đủ bận rộn sao? Yêu với chẳng đương, ông đây là không muốn dính vào.”
“Haha, thủ thân như ngọc. Cậu định ế đến già sao?”
“Lắm chuyện. Lo cho tôi, không bằng cậu tự lo cho bản thân mình đi.” Phương Thái Khang mở chai nước suối, uống một hơi đến hết phân nửa. Nói chuyện với Cố Bắc Thành đúng là tốn nước bọt mà.
Anh nhìn xa xăm về đằng trước, bất giác nói bâng quơ một câu:
“Bắc Thành, sao không thử một lần quay đầu nhìn lại, biết đâu… có một người vẫn đang chờ đợi cậu.”
Cố Bắc Thành khẽ nhíu mày, thoáng chốc khựng người, xong lại hỏi:
“Nói cái gì vậy?”
“Hừ! Lại xem như tôi chưa nói gì đi.”
“Đồ thần kinh!” Cố Bắc Thành trực tiếp mắng.
Ở bệnh viện, Tống Duật hễ nằm nghỉ ngơi thì thôi, lúc thức dậy thì việc đầu tiên hắn làm là tìm Từ Khánh Dung. Bây giờ hắn không khác gì cái đuôi nhỏ của cô vậy, bám chặt không rời.
“Tôi phải về nhà đi tắm, đã có thư ký Lưu ở lại đây với anh rồi.”
Từ Khánh Dung lực bất tòng tâm. Từ khi Tống Duật xảy ra tai nạn, cô suốt ngày tục trực trong bệnh viện, công việc ở quán cà phê cũng bỏ sang một bên. Ngân sách của cô đã eo hẹp, thu nhập mỗi tháng chẳng được bao nhiêu, tình hình thế này, không biết còn trụ được đến khi nào nữa.
“Phòng tắm ở bên kia… vợ, em không cần phải về nhà.” Tống Duật chỉ tay về đằng trước.
Một tay hắn vẫn ôm khư khư cái gối trên giường, bộ dạng không khác gì một đứa trẻ con to xác. Hắn nhìn Lưu Vũ, bĩu môi, phồng má nói:
“Em bỏ anh lại đây với tên này, không sợ… không sợ hắn ức hiếp anh sao?”
Khóe mắt Lưu Vũ giật giật mấy cái, không thể tin được đây là vị tổng tài cao lãnh ngày thường của cậu. Lưu Vũ xem xét cử chỉ của Tống Duật, bỗng thấy quan ngại nhân sinh. Cậu tự hỏi có phải một tên ất ơ nào đó đang giả dạng làm hắn để đánh lừa tất cả mọi người không?
“Được rồi. Tôi sẽ tắm ở đây vậy.” Từ Khánh Dung đầu hàng.
Vốn dĩ cô có mang theo quần áo sạch, chỉ là muốn viện cớ để về nhà một lúc. Cứ suốt ngày ở cùng chỗ với Tống Duật, Từ Khánh Dung cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Nghe thấy gì không? Mau ra ngoài đi, vợ tôi phải tắm.” Hắn nhướng mày, hếch cằm đuổi Lưu Vũ ra khỏi phòng bệnh.
Ai kia mặt mày đen kịt. Ánh mắt Tống Duật nhìn Lưu Vũ như đang đề phòng một tên biến thái vậy. Rõ ràng phòng tắm có cửa khóa kín đáo, hắn cũng ở trong này, sao lại muốn đuổi cậu ra ngoài?
Lưu Vũ ấm ức không dám cự lại, chỉ đành nói câu tạm biệt, lủi thủi ra về.
“Ừm… tôi về nhà luôn đây. Tống tổng, anh cố gắng nghỉ ngơi để sớm hồi phục nhé.”
“Bắc Thành, lỡ như người khác phát hiện em và Tống Duật đã…”
“Đơn vẫn còn chưa nộp ra tòa, sao có thể tính là ly hôn được?” Cố Bắc Thành biết Từ Khánh Dung đang lo lắng điều gì. Nhưng trong tình cảnh này, chỉ duy cô mới có thể xoay chuyển được cục diện.
Từ Khánh Dung ngẫm một lúc, cuối cùng đã đồng ý với Cố Bắc Thành. Cô đến thương lượng với Phương Thái Khang về chuyện này, hỏi anh về thủ tục đăng ký làm người giám hộ.
Hai người đàn ông cùng rời khỏi bệnh viện. Phương Thái Khang ngồi chung xe với Cố Bắc Thành, đi nhờ một đoạn đường.
“Cậu thật sự đã khuyên Khánh Dung giành quyền giám hộ sao?” Phương Thái Khang cười cười, nói một câu ngỏ ý thăm dò Cố Bắc Thành.
Nghe qua rất đỗi bình thường, nhưng Cố Bắc Thành lại có thể hiểu được dụng ý trong câu nói của Phương Thái Khang. Anh thích Từ Khánh Dung từ lâu, cái này người nào tinh ý đều có thể nhận ra được, huống chi anh và Phương Thái Khang còn là bạn tốt.
“Có phải cảm thấy tôi ngu ngốc, không biết chớp lấy cơ hội không?”
“Cái này là cậu tự nói đấy nhé?” Phương Thái Khang nhún nhẹ vai, gương mặt lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội.
Cố Bắc Thành quay sang trừng mắt nhìn anh, nhếch môi khinh khỉnh:
“Ông đây không có vô sỉ như vậy!”
Một người đàn ông hoàn hảo như Cố Bắc Thành lại đi phải lợi dụng lúc bạn tốt gặp nạn để đi “cướp” vợ của bạn sao? Cái tên Phương Thái Khang kia lại dám nghĩ về anh như vậy, đúng là chán sống rồi.
“Trêu cậu chút thôi, xem như tôi chưa nói gì vậy.” Phương Thái Khang bật cười.
“Khỉ khô! Vui chỗ nào?” Cố Bắc Thành tụt hứng, vươn tay đến bảng điều khiển, chỉnh sang một bản nhạc sôi động.
Phương Thái Khang muốn để Cố Bắc Thành tập trung lái xe. Không ngờ anh không nói chuyện, Cố Bắc Thành lại kiếm chuyện để nói:
“Cậu thế nào? Ba mươi tuổi rồi, không định yêu đương sao?”
“Đột nhiên lại nói đến vấn đề này? Xùy, cẩu độc thân như cậu lại muốn chĩa mũi vào chuyện của ông đây làm gì?” Bình thường có thể thấy Phương Thái Khang rất nghiêm túc, nhưng cũng có lúc anh sẽ không khách sáo khi nói chuyện với bạn bè.
Cố Bắc Thành tặc lưỡi, ánh mắt vẫn tập trung quan sát đường, không thèm nhìn sang Phương Thái Khang lấy một cái.
“Lo cho cậu thôi. Căng thẳng như vậy, lẽ nào là để ý đến cô gái nào rồi?”
Nhưng mà bị người ta từ chối phũ phàng, cho nên vẫn độc thân đến tận bây giờ. Giống như Cố Bắc Thành không có cách nào quên Từ Khánh Dung được, phải không?
Cố Bắc Thành định nói như vậy, nhưng sợ tên kia nổi đóa, đành giữ lại suy nghĩ đó trong đầu.
“Để ý cái con khỉ nhà cậu. Cảm thấy nghề nghiệp bác sĩ của tôi chưa đủ bận rộn sao? Yêu với chẳng đương, ông đây là không muốn dính vào.”
“Haha, thủ thân như ngọc. Cậu định ế đến già sao?”
“Lắm chuyện. Lo cho tôi, không bằng cậu tự lo cho bản thân mình đi.” Phương Thái Khang mở chai nước suối, uống một hơi đến hết phân nửa. Nói chuyện với Cố Bắc Thành đúng là tốn nước bọt mà.
Anh nhìn xa xăm về đằng trước, bất giác nói bâng quơ một câu:
“Bắc Thành, sao không thử một lần quay đầu nhìn lại, biết đâu… có một người vẫn đang chờ đợi cậu.”
Cố Bắc Thành khẽ nhíu mày, thoáng chốc khựng người, xong lại hỏi:
“Nói cái gì vậy?”
“Hừ! Lại xem như tôi chưa nói gì đi.”
“Đồ thần kinh!” Cố Bắc Thành trực tiếp mắng.
Ở bệnh viện, Tống Duật hễ nằm nghỉ ngơi thì thôi, lúc thức dậy thì việc đầu tiên hắn làm là tìm Từ Khánh Dung. Bây giờ hắn không khác gì cái đuôi nhỏ của cô vậy, bám chặt không rời.
“Tôi phải về nhà đi tắm, đã có thư ký Lưu ở lại đây với anh rồi.”
Từ Khánh Dung lực bất tòng tâm. Từ khi Tống Duật xảy ra tai nạn, cô suốt ngày tục trực trong bệnh viện, công việc ở quán cà phê cũng bỏ sang một bên. Ngân sách của cô đã eo hẹp, thu nhập mỗi tháng chẳng được bao nhiêu, tình hình thế này, không biết còn trụ được đến khi nào nữa.
“Phòng tắm ở bên kia… vợ, em không cần phải về nhà.” Tống Duật chỉ tay về đằng trước.
Một tay hắn vẫn ôm khư khư cái gối trên giường, bộ dạng không khác gì một đứa trẻ con to xác. Hắn nhìn Lưu Vũ, bĩu môi, phồng má nói:
“Em bỏ anh lại đây với tên này, không sợ… không sợ hắn ức hiếp anh sao?”
Khóe mắt Lưu Vũ giật giật mấy cái, không thể tin được đây là vị tổng tài cao lãnh ngày thường của cậu. Lưu Vũ xem xét cử chỉ của Tống Duật, bỗng thấy quan ngại nhân sinh. Cậu tự hỏi có phải một tên ất ơ nào đó đang giả dạng làm hắn để đánh lừa tất cả mọi người không?
“Được rồi. Tôi sẽ tắm ở đây vậy.” Từ Khánh Dung đầu hàng.
Vốn dĩ cô có mang theo quần áo sạch, chỉ là muốn viện cớ để về nhà một lúc. Cứ suốt ngày ở cùng chỗ với Tống Duật, Từ Khánh Dung cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Nghe thấy gì không? Mau ra ngoài đi, vợ tôi phải tắm.” Hắn nhướng mày, hếch cằm đuổi Lưu Vũ ra khỏi phòng bệnh.
Ai kia mặt mày đen kịt. Ánh mắt Tống Duật nhìn Lưu Vũ như đang đề phòng một tên biến thái vậy. Rõ ràng phòng tắm có cửa khóa kín đáo, hắn cũng ở trong này, sao lại muốn đuổi cậu ra ngoài?
Lưu Vũ ấm ức không dám cự lại, chỉ đành nói câu tạm biệt, lủi thủi ra về.
“Ừm… tôi về nhà luôn đây. Tống tổng, anh cố gắng nghỉ ngơi để sớm hồi phục nhé.”
Danh sách chương