Thủ tục hoàn tất, Từ Khánh Dung chính thức trở thành người giám hộ hợp pháp cho Tống Duật. Lâm Tố Hương tức nhưng không thể làm gì được, biết trước có ngày này, bà ta đã sớm khuyên Tống An Nam ép Tống Duật ly hôn với Từ Khánh Dung rồi.
Nghe nói Tống Duật đang tiếp nhận một dự án quan trọng ở Tống thị, giờ đây hắn thành ra như vậy, không thể giải quyết mọi chuyện. Cố Bắc Thành đề cập vấn đề này với Từ Khánh Dung, muốn cô chen chân vào Tống thị, theo sát dự án.
“Sao thế được? Chưa nói đến chuyện em không đủ năng lực, các vị cổ đông trong công ty cũng chưa chắc đồng ý để em tham gia vào.”
“Quan trọng là ở em! Khánh Dung, em cũng biết Lâm Tố Hương không phải là kiểu người đơn giản, sợ rằng trước khi Tống Duật kịp hồi phục, bà ta sẽ gây ra một mớ hỗn độn ở Tống thị.”
Hiện tại, người giám hộ hợp pháp cho Tống An Nam là Lâm Tố Hương. Ai có thể đảm bảo bà ta không lợi dụng quyền hạn của mình để làm ra chuyện xấu?
“Em yên tâm. Về phía các vị cổ đông, đương nhiên anh có cách giúp em thuyết phục họ.” Cố Bắc Thành từ tốn dùng lời lẽ để thuyết phục.
Từ Khánh Dung hiểu ý anh, nhưng với năng lực hạn hẹp của cô, chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn, đùng một cái tham gia vào dự án quan trọng, có phải tự làm khó mình rồi không?
“Em cần thời gian suy nghĩ thêm. Dù sao…”
“Vậy em cứ suy nghĩ đi. Khánh Dung, đây vừa là trách nhiệm khi em trở thành người giám hộ cho Tống Duật, vừa là cơ hội cho em. Tự tin mà nắm lấy.”
“Vâng, cảm ơn anh, Bắc Thành.”
“Lại nói mấy câu khách sáo nữa rồi. Giữa anh, em và Tống Duật xa lạ lắm để nói những lời này sao?” Cố Bắc Thành có chút không hài lòng.
Sau hơn hai tuần, Tống Duật đã được xuất viện. Tống An Nam vẫn nằm trong phòng bệnh vip, lúc nào cũng có bác sĩ và y tá túc trực chăm sóc, với hy vọng ông sẽ sớm có chuyển biến tích cực.
Từ Khánh Dung chuẩn bị đi đóng tiền viện phí cho Tống Duật. Thấy vậy, hắn vội lục tung hành lý của mình ra tìm thứ gì đó. Dì Trần ngồi bên cạnh nhìn hắn đầy khó hiểu, bà hỏi:
“Duật, cháu đang tìm cái gì vậy?”
“Ở đâu, ở đâu rồi nhỉ?” Hắn lẩm bẩm trong miệng.
Một lát sau, cuối cùng Tống Duật đã tìm thấy. Hắn giơ cao vật trong tay, reo lên:
“Vợ ơi, cho em này!”
“Trong này có tiền, em mau cầm lấy đi.”
Là ví da của Tống Duật. Từ Khánh Dung và dì Trần nhìn bộ dạng ngây ngô này của hắn, không nhịn được mà bật cười.
“Tiền này của anh, sao anh không giữ đi?” Cô nổi hứng hỏi hắn một câu.
Tống Duật liền nói:
“Tiền của anh cũng là của vợ. Em cầm lấy mua thật nhiều thức ăn ngon nấu cho anh ăn nha.”
Tống Duật cứ mở miệng liền gọi Từ Khánh Dung một tiếng vợ. Dì Trần tự nhiên cảm thấy ấm lòng, hy vọng trong khoảng thời gian này, tình cảm hai người sẽ hâm nóng trở lại.
Thanh toán xong viện phí, Lưu Vũ lái xe đưa ba người về biệt thự. Trước đó, cậu đã đến căn hộ mà Từ Khánh Dung thuê, giúp cô chở hành lý về.
Thời gian này cô sẽ ở lại biệt thự chăm sóc cho Tống Duật. Chờ khi hắn bình phục mới tính tiếp chuyện ly hôn còn đang dang dở.
Vừa về đến biệt thự, Đình Thiên đã đến tìm Từ Khánh Dung. Cậu thể hiện rõ quan điểm của mình, muốn hỗ trợ cô ở Tống thị.
Tính cách khảng khái của Đình Thiên, Từ Khánh Dung có thể hiểu một phần. Tuy rằng không quá thân thiết với người em trai này của Tống Duật nhưng cô biết mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng tốt, cũng chưa từng vì Lâm Tố Hương mà nảy sinh mâu thuẫn.
Lần này, Đình Thiên chủ động đến đây tìm cô là vì đã nói chuyện với Phương Thái Khang từ trước. Xem ra anh cùng Cố Bắc Thành đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, quyết tâm thuyết phục Từ Khánh Dung gia nhập vào Tống thị.
“Chị dâu, anh trai em giờ đã như vậy. Hi vọng chị không vì chuyện cũ mà bỏ rơi anh ấy.”
“Cậu thấy tôi giống sẽ bỏ rơi Tống Duật sao?” Từ Khánh Dung cười nhàn nhạt, hiểu được Đình Thiên đang nhắc đến chuyện gì.
“Em không có ý đó, chỉ là không giỏi ăn nói, nếu có lỡ lời chị cũng đừng để bụng.” Đình Thiên gãi đầu chữa ngượng.
Chờ sau khi cậu ấy về, Từ Khánh Dung mới mở hành lý ra sắp xếp. Cô cởi áo khoác, vô tình làm rơi chiếc ví da của Tống Duật xuống đất, để lộ ra một góc giấy kẹp bên trong ví.
Từ Khánh Dung mở ra xem, sống lưng lạnh toát, cứng đờ. Đây là kết quả siêu âm thai nhi của cô. Từ Khánh Dung nhớ lần đầu đi khám thai cùng Tống Duật đã đưa thứ này cho hắn. Lúc đó, hắn cầm trên tay, trầm ngâm không nói gì. Vậy mà vẫn giữ lại đến tận bây giờ.
Mặt sau của tờ giấy siêu âm còn có một dòng chữ nắn nót, là bút tích của Tống Duật. Vỏn vẹn tám chữ “Con gái An Nhiên, con trai Uy Dũng.”
Nước mắt Từ Khánh Dung không ngừng rơi xuống. Rõ ràng Tống Duật rất trân trọng đứa con của hai người, còn đặt sẵn tên cho con. Vậy tại sao đêm hôm đó hắn lại nhẫn tâm để cô một mình chứ?
Tuy không thể nói chắc được điều gì, nhưng nếu lúc đó Tống Duật ở bên cạnh hai mẹ con cô, dù cho chuyện đáng tiếc vẫn xảy ra thì vết thương trong lòng cô đã chẳng sâu đến như vậy.
“Tống Duật, anh nói em phải làm sao đây…”
Nghe nói Tống Duật đang tiếp nhận một dự án quan trọng ở Tống thị, giờ đây hắn thành ra như vậy, không thể giải quyết mọi chuyện. Cố Bắc Thành đề cập vấn đề này với Từ Khánh Dung, muốn cô chen chân vào Tống thị, theo sát dự án.
“Sao thế được? Chưa nói đến chuyện em không đủ năng lực, các vị cổ đông trong công ty cũng chưa chắc đồng ý để em tham gia vào.”
“Quan trọng là ở em! Khánh Dung, em cũng biết Lâm Tố Hương không phải là kiểu người đơn giản, sợ rằng trước khi Tống Duật kịp hồi phục, bà ta sẽ gây ra một mớ hỗn độn ở Tống thị.”
Hiện tại, người giám hộ hợp pháp cho Tống An Nam là Lâm Tố Hương. Ai có thể đảm bảo bà ta không lợi dụng quyền hạn của mình để làm ra chuyện xấu?
“Em yên tâm. Về phía các vị cổ đông, đương nhiên anh có cách giúp em thuyết phục họ.” Cố Bắc Thành từ tốn dùng lời lẽ để thuyết phục.
Từ Khánh Dung hiểu ý anh, nhưng với năng lực hạn hẹp của cô, chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn, đùng một cái tham gia vào dự án quan trọng, có phải tự làm khó mình rồi không?
“Em cần thời gian suy nghĩ thêm. Dù sao…”
“Vậy em cứ suy nghĩ đi. Khánh Dung, đây vừa là trách nhiệm khi em trở thành người giám hộ cho Tống Duật, vừa là cơ hội cho em. Tự tin mà nắm lấy.”
“Vâng, cảm ơn anh, Bắc Thành.”
“Lại nói mấy câu khách sáo nữa rồi. Giữa anh, em và Tống Duật xa lạ lắm để nói những lời này sao?” Cố Bắc Thành có chút không hài lòng.
Sau hơn hai tuần, Tống Duật đã được xuất viện. Tống An Nam vẫn nằm trong phòng bệnh vip, lúc nào cũng có bác sĩ và y tá túc trực chăm sóc, với hy vọng ông sẽ sớm có chuyển biến tích cực.
Từ Khánh Dung chuẩn bị đi đóng tiền viện phí cho Tống Duật. Thấy vậy, hắn vội lục tung hành lý của mình ra tìm thứ gì đó. Dì Trần ngồi bên cạnh nhìn hắn đầy khó hiểu, bà hỏi:
“Duật, cháu đang tìm cái gì vậy?”
“Ở đâu, ở đâu rồi nhỉ?” Hắn lẩm bẩm trong miệng.
Một lát sau, cuối cùng Tống Duật đã tìm thấy. Hắn giơ cao vật trong tay, reo lên:
“Vợ ơi, cho em này!”
“Trong này có tiền, em mau cầm lấy đi.”
Là ví da của Tống Duật. Từ Khánh Dung và dì Trần nhìn bộ dạng ngây ngô này của hắn, không nhịn được mà bật cười.
“Tiền này của anh, sao anh không giữ đi?” Cô nổi hứng hỏi hắn một câu.
Tống Duật liền nói:
“Tiền của anh cũng là của vợ. Em cầm lấy mua thật nhiều thức ăn ngon nấu cho anh ăn nha.”
Tống Duật cứ mở miệng liền gọi Từ Khánh Dung một tiếng vợ. Dì Trần tự nhiên cảm thấy ấm lòng, hy vọng trong khoảng thời gian này, tình cảm hai người sẽ hâm nóng trở lại.
Thanh toán xong viện phí, Lưu Vũ lái xe đưa ba người về biệt thự. Trước đó, cậu đã đến căn hộ mà Từ Khánh Dung thuê, giúp cô chở hành lý về.
Thời gian này cô sẽ ở lại biệt thự chăm sóc cho Tống Duật. Chờ khi hắn bình phục mới tính tiếp chuyện ly hôn còn đang dang dở.
Vừa về đến biệt thự, Đình Thiên đã đến tìm Từ Khánh Dung. Cậu thể hiện rõ quan điểm của mình, muốn hỗ trợ cô ở Tống thị.
Tính cách khảng khái của Đình Thiên, Từ Khánh Dung có thể hiểu một phần. Tuy rằng không quá thân thiết với người em trai này của Tống Duật nhưng cô biết mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng tốt, cũng chưa từng vì Lâm Tố Hương mà nảy sinh mâu thuẫn.
Lần này, Đình Thiên chủ động đến đây tìm cô là vì đã nói chuyện với Phương Thái Khang từ trước. Xem ra anh cùng Cố Bắc Thành đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, quyết tâm thuyết phục Từ Khánh Dung gia nhập vào Tống thị.
“Chị dâu, anh trai em giờ đã như vậy. Hi vọng chị không vì chuyện cũ mà bỏ rơi anh ấy.”
“Cậu thấy tôi giống sẽ bỏ rơi Tống Duật sao?” Từ Khánh Dung cười nhàn nhạt, hiểu được Đình Thiên đang nhắc đến chuyện gì.
“Em không có ý đó, chỉ là không giỏi ăn nói, nếu có lỡ lời chị cũng đừng để bụng.” Đình Thiên gãi đầu chữa ngượng.
Chờ sau khi cậu ấy về, Từ Khánh Dung mới mở hành lý ra sắp xếp. Cô cởi áo khoác, vô tình làm rơi chiếc ví da của Tống Duật xuống đất, để lộ ra một góc giấy kẹp bên trong ví.
Từ Khánh Dung mở ra xem, sống lưng lạnh toát, cứng đờ. Đây là kết quả siêu âm thai nhi của cô. Từ Khánh Dung nhớ lần đầu đi khám thai cùng Tống Duật đã đưa thứ này cho hắn. Lúc đó, hắn cầm trên tay, trầm ngâm không nói gì. Vậy mà vẫn giữ lại đến tận bây giờ.
Mặt sau của tờ giấy siêu âm còn có một dòng chữ nắn nót, là bút tích của Tống Duật. Vỏn vẹn tám chữ “Con gái An Nhiên, con trai Uy Dũng.”
Nước mắt Từ Khánh Dung không ngừng rơi xuống. Rõ ràng Tống Duật rất trân trọng đứa con của hai người, còn đặt sẵn tên cho con. Vậy tại sao đêm hôm đó hắn lại nhẫn tâm để cô một mình chứ?
Tuy không thể nói chắc được điều gì, nhưng nếu lúc đó Tống Duật ở bên cạnh hai mẹ con cô, dù cho chuyện đáng tiếc vẫn xảy ra thì vết thương trong lòng cô đã chẳng sâu đến như vậy.
“Tống Duật, anh nói em phải làm sao đây…”
Danh sách chương