“Vợ ơi, em về rồi. Anh nhớ em chết đi được…”
Tống Duật đợi sẵn bên ngoài phòng khách, vừa thấy Từ Khánh Dung bước vào đã vội chạy đến ôm lấy cô. Thân ảnh cao lớn cúi thấp đầu, vùi mặt, cọ mũi vào sâu gáy cổ người con gái đó.
Mãi một lúc sau hắn mới chịu buông cô ra. Đôi mắt chớp chớp nhìn cô, nói:
“Anh đói. Chúng ta mau đi ăn cơm thôi!”
Từ Khánh Dung ngạc nhiên quay sang nhìn dì Trần. Bà ấy hiểu ý, liền lắc đầu biểu thị Tống Duật vẫn chưa dùng bữa.
“Dì đã ăn rồi, Duật cứ nằng nặc đòi chờ cháu về ăn cùng. Dì cũng thật hết cách với nó.”
Lúc nãy, Từ Khánh Dung đã gọi điện thoại về, nhắn mình sẽ ăn trưa bên ngoài. Cô không nghĩ rằng Tống Duật cứ nhất định chờ cô về.
Dù bụng đã no căng, nhưng Từ Khánh Dung vẫn kéo Tống Duật vào bàn ăn. Nếu như hắn biết cô đã dùng bữa bên ngoài, chắc chắn sẽ không chịu ăn uống tử tế nữa.
“Vợ, ăn món sườn kho đi. Dì Trần nấu thức ăn rất ngon…”
Một tuần nay, Từ Khánh Dung và dì Trần rất tích cực kể lại những chuyện cũ cho Tống Duật, hi vọng hắn có thể sớm khôi phục trí nhớ. Tuy hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì nhưng ngoài Từ Khánh Dung, Tống Duật đã chịu nói chuyện với Phương Thái Khang, Lưu Vũ và dì Trần.
Từ Khánh Dung gắp mực xào cho Tống Duật. Bởi vì là món khoái khẩu nên hắn ăn rất ngon miệng.
Cô cũng ráng ăn thêm một ít, chủ yếu để hắn ngồi ăn vui vẻ. Đến lúc đứng lên, thật sự đã no đến mức không thở nổi nữa.
Chiều chiều, Từ Khánh Dung dành thời gian cùng Tống Duật vẽ tranh. Biết đâu trong quá trình vẽ, ký ức của hắn sẽ được đánh thức trở lại.
“Tống Duật, sau này em sẽ không thể ở cạnh anh thường xuyên được. Vậy nên nếu sau này buổi trưa em không về nhà, anh phải ăn cơm cùng dì Trần nhé!” Từ Khánh Dung mềm mỏng nói.
Tống Duật cầm bút sáp màu trên tay, vừa tô xong đám cỏ xanh trong bức vẽ thì ngước mắt lên nhìn cô.
“Vợ… em định bỏ rơi anh sao?” Giọng nói hắn run run, rất tội nghiệp.
Từ Khánh Dung nén cơn thở dài, giải thích:
“Không phải! Chỉ là em phải ra ngoài đi làm, kiếm thật nhiều tiền thì mới mua đồ ăn ngon cho chúng ta được.”
“Anh đi theo em có được không? Anh giúp vợ làm việc.” Tống Duật kéo tay cô để năn nỉ.
Nếu như hắn có thể tự mình gánh vác trọng trách ở Tống thị thì cần cô để làm gì chứ. Từ Khánh Dung lựa lời nói:
“Anh đang bị bệnh, phải ở nhà tĩnh dưỡng mới nhanh chóng hết bệnh được. Tống Duật ngoan, anh sẽ nghe lời em có đúng không?”
Tống Duật gật gật, lời của vợ nói chính là mệnh lệnh.
Từ Khánh Dung mỉm cười, cẩn thận ngắm nghía bức vẽ của Tống Duật.
Là một bức tranh phong cảnh yên bình. Ở đó, có một cặp đôi đang nằm trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời.
Nét vẽ tuy không thể so với trình độ lúc trước của hắn, nhưng Từ Khánh Dung lại cảm thấy bức tranh rất có hồn. Dường như thể hiện được bản chất con người bên trong của Tống Duật, khát khao và những điều hắn ấp ủ.
“Đây là anh, còn đây là em. Vợ à, vợ thấy anh vẽ có đẹp không?”
“Rất đẹp!” Từ Khánh Dung vừa khen, vừa cẩn thận dùng khăn sạch lau đi vết chì dính trên má Tống Duật.
Thoáng cái một ngày lại sắp trôi qua. Buổi tối Từ Khánh Dung cũng không nhàn rỗi gì. Cô phải dành thời gian nghiên cứu cho dự án của Tống thị. May mắn tài liệu mà Tống Duật thu thập rất đầy đủ, bước đi vạch ra chi tiết, còn chu đáo chuẩn bị cả phương án dự phòng.
Ngồi trong phòng đọc sách hơn hai tiếng đồng hồ, Từ Khánh Dung mới trở lại phòng ngủ.
Tống Duật ngồi trên giường, trên tay đang cầm thứ gì đó. Cô bước đến gần, mới phát hiện hắn đang xem tờ giấy siêu âm thai nhi thật chăm chú.
“An Nhiên, Uy Dũng… Vợ, tên của ai vậy? Nghe hay thật!”
Đối diện với sự ngây ngô của hắn, khóe môi Từ Khánh Dung hơi nhếch lên, rõ ràng muốn nặn ra một nụ cười nhưng khóe mắt đã rưng rưng nước. Cô quay đi chỗ khác, vội vàng lấy tay lau mặt. Giọng lạc hẳn đi, chìa tay ra trước mặt hắn:
“Đưa nó cho em.”
Tống Duật cảm nhận được cô không vui, có thể là vì hắn động vào đồ của cô mà chưa xin phép.
“Vợ… anh xin lỗi. Tại… tại anh thấy nó ở trên bàn, nên mới mở ra xem thử.”
Từ Khánh Dung im lặng không đáp. Cô đem tờ giấy siêu âm cất gọn vào trong ngăn kéo bàn. Tâm trạng bỗng trở nên nặng nề khó tả. Cô ôm gối, định đi sang phòng khác ngủ.
“Vợ, vợ đi đâu vậy? Anh biết lỗi rồi, em đừng bỏ anh một mình.” Tống Duật cuống quýt ôm lấy cô.
“Em hơi mệt, muốn ngủ một mình. Tống Duật ngoan, anh lớn rồi, có thể tự ngủ một mình mà đúng không?”
Tống Duật lắc đầu nguây nguẩy.
“Anh… anh sợ ma!”
Từ Khánh Dung: “…”
Cô day trán, vốn đang rất sầu não, nhưng nghe xong câu nói này của Tống Duật cũng phải cạn lời.
“Ma rất đáng sợ. Vợ ơi, anh không muốn ngủ một mình!”
“Ma không đáng sợ chút nào.” Từ Khánh thở dài, sau cùng bỏ gối trở lại giường.
Lòng người mới là thứ đáng sợ…
“Ngủ đi. Em sẽ không đi nữa.” Cô tắt đèn, nằm xuống, Tống Duật thấy vậy mới nằm xuống bên cạnh Từ Khánh Dung. Tay choàng qua ôm lấy eo cô như thể sợ cô sẽ đi mất.
“Vợ ơi, ngủ ngon!”
Giọng hắn nhỏ lại, chừng mấy phút sau đã chìm vào giấc ngủ.
Tống Duật đợi sẵn bên ngoài phòng khách, vừa thấy Từ Khánh Dung bước vào đã vội chạy đến ôm lấy cô. Thân ảnh cao lớn cúi thấp đầu, vùi mặt, cọ mũi vào sâu gáy cổ người con gái đó.
Mãi một lúc sau hắn mới chịu buông cô ra. Đôi mắt chớp chớp nhìn cô, nói:
“Anh đói. Chúng ta mau đi ăn cơm thôi!”
Từ Khánh Dung ngạc nhiên quay sang nhìn dì Trần. Bà ấy hiểu ý, liền lắc đầu biểu thị Tống Duật vẫn chưa dùng bữa.
“Dì đã ăn rồi, Duật cứ nằng nặc đòi chờ cháu về ăn cùng. Dì cũng thật hết cách với nó.”
Lúc nãy, Từ Khánh Dung đã gọi điện thoại về, nhắn mình sẽ ăn trưa bên ngoài. Cô không nghĩ rằng Tống Duật cứ nhất định chờ cô về.
Dù bụng đã no căng, nhưng Từ Khánh Dung vẫn kéo Tống Duật vào bàn ăn. Nếu như hắn biết cô đã dùng bữa bên ngoài, chắc chắn sẽ không chịu ăn uống tử tế nữa.
“Vợ, ăn món sườn kho đi. Dì Trần nấu thức ăn rất ngon…”
Một tuần nay, Từ Khánh Dung và dì Trần rất tích cực kể lại những chuyện cũ cho Tống Duật, hi vọng hắn có thể sớm khôi phục trí nhớ. Tuy hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì nhưng ngoài Từ Khánh Dung, Tống Duật đã chịu nói chuyện với Phương Thái Khang, Lưu Vũ và dì Trần.
Từ Khánh Dung gắp mực xào cho Tống Duật. Bởi vì là món khoái khẩu nên hắn ăn rất ngon miệng.
Cô cũng ráng ăn thêm một ít, chủ yếu để hắn ngồi ăn vui vẻ. Đến lúc đứng lên, thật sự đã no đến mức không thở nổi nữa.
Chiều chiều, Từ Khánh Dung dành thời gian cùng Tống Duật vẽ tranh. Biết đâu trong quá trình vẽ, ký ức của hắn sẽ được đánh thức trở lại.
“Tống Duật, sau này em sẽ không thể ở cạnh anh thường xuyên được. Vậy nên nếu sau này buổi trưa em không về nhà, anh phải ăn cơm cùng dì Trần nhé!” Từ Khánh Dung mềm mỏng nói.
Tống Duật cầm bút sáp màu trên tay, vừa tô xong đám cỏ xanh trong bức vẽ thì ngước mắt lên nhìn cô.
“Vợ… em định bỏ rơi anh sao?” Giọng nói hắn run run, rất tội nghiệp.
Từ Khánh Dung nén cơn thở dài, giải thích:
“Không phải! Chỉ là em phải ra ngoài đi làm, kiếm thật nhiều tiền thì mới mua đồ ăn ngon cho chúng ta được.”
“Anh đi theo em có được không? Anh giúp vợ làm việc.” Tống Duật kéo tay cô để năn nỉ.
Nếu như hắn có thể tự mình gánh vác trọng trách ở Tống thị thì cần cô để làm gì chứ. Từ Khánh Dung lựa lời nói:
“Anh đang bị bệnh, phải ở nhà tĩnh dưỡng mới nhanh chóng hết bệnh được. Tống Duật ngoan, anh sẽ nghe lời em có đúng không?”
Tống Duật gật gật, lời của vợ nói chính là mệnh lệnh.
Từ Khánh Dung mỉm cười, cẩn thận ngắm nghía bức vẽ của Tống Duật.
Là một bức tranh phong cảnh yên bình. Ở đó, có một cặp đôi đang nằm trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời.
Nét vẽ tuy không thể so với trình độ lúc trước của hắn, nhưng Từ Khánh Dung lại cảm thấy bức tranh rất có hồn. Dường như thể hiện được bản chất con người bên trong của Tống Duật, khát khao và những điều hắn ấp ủ.
“Đây là anh, còn đây là em. Vợ à, vợ thấy anh vẽ có đẹp không?”
“Rất đẹp!” Từ Khánh Dung vừa khen, vừa cẩn thận dùng khăn sạch lau đi vết chì dính trên má Tống Duật.
Thoáng cái một ngày lại sắp trôi qua. Buổi tối Từ Khánh Dung cũng không nhàn rỗi gì. Cô phải dành thời gian nghiên cứu cho dự án của Tống thị. May mắn tài liệu mà Tống Duật thu thập rất đầy đủ, bước đi vạch ra chi tiết, còn chu đáo chuẩn bị cả phương án dự phòng.
Ngồi trong phòng đọc sách hơn hai tiếng đồng hồ, Từ Khánh Dung mới trở lại phòng ngủ.
Tống Duật ngồi trên giường, trên tay đang cầm thứ gì đó. Cô bước đến gần, mới phát hiện hắn đang xem tờ giấy siêu âm thai nhi thật chăm chú.
“An Nhiên, Uy Dũng… Vợ, tên của ai vậy? Nghe hay thật!”
Đối diện với sự ngây ngô của hắn, khóe môi Từ Khánh Dung hơi nhếch lên, rõ ràng muốn nặn ra một nụ cười nhưng khóe mắt đã rưng rưng nước. Cô quay đi chỗ khác, vội vàng lấy tay lau mặt. Giọng lạc hẳn đi, chìa tay ra trước mặt hắn:
“Đưa nó cho em.”
Tống Duật cảm nhận được cô không vui, có thể là vì hắn động vào đồ của cô mà chưa xin phép.
“Vợ… anh xin lỗi. Tại… tại anh thấy nó ở trên bàn, nên mới mở ra xem thử.”
Từ Khánh Dung im lặng không đáp. Cô đem tờ giấy siêu âm cất gọn vào trong ngăn kéo bàn. Tâm trạng bỗng trở nên nặng nề khó tả. Cô ôm gối, định đi sang phòng khác ngủ.
“Vợ, vợ đi đâu vậy? Anh biết lỗi rồi, em đừng bỏ anh một mình.” Tống Duật cuống quýt ôm lấy cô.
“Em hơi mệt, muốn ngủ một mình. Tống Duật ngoan, anh lớn rồi, có thể tự ngủ một mình mà đúng không?”
Tống Duật lắc đầu nguây nguẩy.
“Anh… anh sợ ma!”
Từ Khánh Dung: “…”
Cô day trán, vốn đang rất sầu não, nhưng nghe xong câu nói này của Tống Duật cũng phải cạn lời.
“Ma rất đáng sợ. Vợ ơi, anh không muốn ngủ một mình!”
“Ma không đáng sợ chút nào.” Từ Khánh thở dài, sau cùng bỏ gối trở lại giường.
Lòng người mới là thứ đáng sợ…
“Ngủ đi. Em sẽ không đi nữa.” Cô tắt đèn, nằm xuống, Tống Duật thấy vậy mới nằm xuống bên cạnh Từ Khánh Dung. Tay choàng qua ôm lấy eo cô như thể sợ cô sẽ đi mất.
“Vợ ơi, ngủ ngon!”
Giọng hắn nhỏ lại, chừng mấy phút sau đã chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương