Gần đây Cố Bắc Thành vẫn thường xuyên lui tới biệt thự của Tống Duật, chủ yếu để thăm hắn và bàn bạc công việc với Từ Khánh Dung. Anh là một trong những đối tác lớn trong dự án lần này của Tống thị, vốn đầu tư đổ vào không ít, đương nhiên phải dành nhiều thời gian để tâm đến.
Trong phòng làm việc, Tống Duật ngồi bên cạnh Từ Khánh Dung, chủ yếu để trông chừng vợ nhỏ. Hắn cứ cảm thấy Cố Bắc Thành không an toàn, như thể sợ anh sẽ “cướp” mất cô bất cứ lúc nào.
“Hai người có cần ngồi gần nhau như vậy không?” Tống Duật chống hai tay lên cằm, mắt liếc sang cảnh cáo Cố Bắc Thành.
“Chúng tôi đang thảo luận công việc. Cậu muốn tham gia hửm?” Khóe môi Cố Bắc Thành hơi cong lên.
Tống Duật nhìn đống giấy tờ trên bàn với chi chít chữ, bỗng thấy hoa mắt, nhức đầu. Hắn không hiểu gì cả, chỉ biết không được để cái tên kia tiếp xúc gần với vợ hắn.
“Không thích. Nhưng mà… tránh xa vợ của tôi một chút.”
Lưu Vũ ngồi bên cạnh nhìn Tống Duật dè chừng. Mất trí nhớ mà vẫn biết ghen tuông, trần đời chỉ có mình hắn.
Bàn bạc xong công việc, Lưu Vũ còn có việc nên về trước. Thời gian bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe cho Tống Duật, Từ Khánh Dung ra ngoài vườn đi dạo cho khuây khỏa.
Hoa hồng và cẩm chướng nở rộ, cô cắt một ít mang vào trong nhà. Thấy Cố Bắc Thành cũng có vẻ hứng thú với chúng, Từ Khánh Dung gom thành một bó, tặng cho anh như một món quà.
“Bắc Thành, anh ở lại đây ăn trưa luôn đi.” Từ Khánh Dung nghĩ, anh ở một mình, bây giờ trở về cũng chỉ ăn qua loa hoặc bỏ bữa.
Ai ngờ Tống Duật biết được, lại mè nheo với cô:
“Vợ, sao em lại giữ cái tên kia lại?”
“Anh chỉ muốn ăn cơm cùng vợ thôi. Chúng ta đuổi Cố Bắc Thành về được không?”
Từ Khánh Dung bật cười, đưa tay xoa đầu Tống Duật như dỗ dành con nhỏ:
“Anh không được xấu tính như vậy.”
Tống Duật bặm môi ấm ức. Vợ của hắn cứ bênh cái tên kia chầm chập, có phải sắp không cần hắn nữa rồi không?
Dì Năm không có ở nhà, cho nên Cố Bắc Thành xuống bếp phụ Từ Khánh Dung nhặt rau, nấu nướng. Tống Duật cũng không chịu thua, thấy anh làm cái gì cũng bắt chước làm theo cái đấy.
“Sức khỏe của Tống Duật hiện đã ổn định rồi. Còn về trí nhớ, không biết khi nào mới có thể phục hồi.” Từ Khánh Dung nói với Cố Bắc Thành.
Hơn ai hết, Cố Bắc Thành còn mong hắn nhanh chóng nhớ lại hơn cả cô. Nếu như Tống Duật phục hồi, vậy thì Từ Khánh Dung cũng không cần làm người giám hộ cho hắn. Hai người ly hôn, anh cũng có ít nhiều cơ hội.
Không thử sẽ không biết được. Cố Bắc Thành không muốn bản thân cứ phải day dứt mà ân hận cả đời.
Ba mươi phút trôi qua, cơm nước cuối cùng đã được dọn lên bàn. Tống Duật ngồi bên cạnh Từ Khánh Dung, miệng còn nhai thức ăn, tay đã chỉ hết món này đến món khác.
“Vợ ơi, anh muốn ăn cái này.”
“Cả cái này, cái này nữa!”
“Vợ đút cho anh ăn đi, anh muốn vợ đút...”
Cố Bắc Thành hừ nhẹ một tiếng. Tống Duật làm như vậy để phô trương cho anh thấy Từ Khánh Dung quan tâm đến hắn sao? Cái tên này từ khi bị thương ở đầu đến ngốc, lại biết cách giữ vợ như vậy.
Chẳng bù cho cái dáng vẻ thờ ơ, cứng đờ như khúc gỗ khi trước của hắn.
Sau khi ăn xong, Tống Duật còn tranh giành với Cố Bắc Thành để rửa bát chung với Từ Khánh Dung. Cô thật hết cách với hắn, đành để đống bát trong bếp, kéo hai người đàn ông lên nhà.
Cố Bắc Thành ngồi xuống, rót một ly nước ép, vừa định uống liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là cô ruột của anh gọi từ bên Mỹ về.
“Cô nói mẹ đã bay về nước rồi sao?”
Đột ngột như vậy, còn không báo với anh một tiếng.
Cố Bắc Thành thở hắt một hơi, thử dùng điện thoại liên lạc với mẹ của mình. Quả nhiên bà ấy nghe máy, bị anh vạch trần, liền thừa nhận vừa mới xuống đến sân bay.
“Mẹ ở yên đó đi, con sẽ ra sân bay đón.”
Cố Bắc Thành vội vã rời đi, chỉ kịp nói ra sân bay đón mẹ. Từ Khánh Dung chưa từng gặp mẹ của anh, thậm chí rất hiếm khi Cố Bắc Thành nhắc về bà ấy trước mặt bạn bè.
“Mẹ trở về sao không nói với con một tiếng?”
Ở cửa sau của sân bay, Cố Bắc Thành chất hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa, để người phụ nữ trung niên ngồi vào.
Bà ấy đeo kính râm, mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ. Phong cách ăn mặc rất thời thượng, cả người toát ra vẻ cao sang, quý phái.
“Mẹ định tạo bất ngờ cho con nên mới không nói. Bắc Thành, mà sao con lại biết ta trở về?”
“Còn sao nữa, là cô nói cho con biết.” Cố Bắc Thành khởi động xe, lái đi.
“Mẹ về chơi à? Định ở lại đây mấy ngày?” Anh hỏi bà.
Mẹ của Cố Bắc Thành, Mộng Cầm nhìn sang con trai, rồi nói:
“Không phải về chơi. Mẹ định về đây sống với con, con ở đây bao lâu thì mẹ ở bấy lâu.”
“Bắc Thành, căn bản mẹ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho con.”
“Vậy sao?” Giọng của Cố Bắc Thành đột nhiên trùng xuống.
Anh nhớ lại thời thơ ấu của mình, một khoảng thời gian dài không có mẹ ở bên cạnh. Cũng bởi vì thế mà anh có sự đồng điệu với Tống Duật, nên mới kết giao thành bạn tốt.
“Ừ! Để con một mình mẹ không yên tâm. Còn nữa, đã ba mươi tuổi rồi, có phải nên tìm con dâu về cho mẹ rồi không?” Mộng Cầm nói nửa đùa nửa thật, đôi mắt để ý đến bó hoa tươi đặt ngay bên cạnh.
Trong phòng làm việc, Tống Duật ngồi bên cạnh Từ Khánh Dung, chủ yếu để trông chừng vợ nhỏ. Hắn cứ cảm thấy Cố Bắc Thành không an toàn, như thể sợ anh sẽ “cướp” mất cô bất cứ lúc nào.
“Hai người có cần ngồi gần nhau như vậy không?” Tống Duật chống hai tay lên cằm, mắt liếc sang cảnh cáo Cố Bắc Thành.
“Chúng tôi đang thảo luận công việc. Cậu muốn tham gia hửm?” Khóe môi Cố Bắc Thành hơi cong lên.
Tống Duật nhìn đống giấy tờ trên bàn với chi chít chữ, bỗng thấy hoa mắt, nhức đầu. Hắn không hiểu gì cả, chỉ biết không được để cái tên kia tiếp xúc gần với vợ hắn.
“Không thích. Nhưng mà… tránh xa vợ của tôi một chút.”
Lưu Vũ ngồi bên cạnh nhìn Tống Duật dè chừng. Mất trí nhớ mà vẫn biết ghen tuông, trần đời chỉ có mình hắn.
Bàn bạc xong công việc, Lưu Vũ còn có việc nên về trước. Thời gian bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe cho Tống Duật, Từ Khánh Dung ra ngoài vườn đi dạo cho khuây khỏa.
Hoa hồng và cẩm chướng nở rộ, cô cắt một ít mang vào trong nhà. Thấy Cố Bắc Thành cũng có vẻ hứng thú với chúng, Từ Khánh Dung gom thành một bó, tặng cho anh như một món quà.
“Bắc Thành, anh ở lại đây ăn trưa luôn đi.” Từ Khánh Dung nghĩ, anh ở một mình, bây giờ trở về cũng chỉ ăn qua loa hoặc bỏ bữa.
Ai ngờ Tống Duật biết được, lại mè nheo với cô:
“Vợ, sao em lại giữ cái tên kia lại?”
“Anh chỉ muốn ăn cơm cùng vợ thôi. Chúng ta đuổi Cố Bắc Thành về được không?”
Từ Khánh Dung bật cười, đưa tay xoa đầu Tống Duật như dỗ dành con nhỏ:
“Anh không được xấu tính như vậy.”
Tống Duật bặm môi ấm ức. Vợ của hắn cứ bênh cái tên kia chầm chập, có phải sắp không cần hắn nữa rồi không?
Dì Năm không có ở nhà, cho nên Cố Bắc Thành xuống bếp phụ Từ Khánh Dung nhặt rau, nấu nướng. Tống Duật cũng không chịu thua, thấy anh làm cái gì cũng bắt chước làm theo cái đấy.
“Sức khỏe của Tống Duật hiện đã ổn định rồi. Còn về trí nhớ, không biết khi nào mới có thể phục hồi.” Từ Khánh Dung nói với Cố Bắc Thành.
Hơn ai hết, Cố Bắc Thành còn mong hắn nhanh chóng nhớ lại hơn cả cô. Nếu như Tống Duật phục hồi, vậy thì Từ Khánh Dung cũng không cần làm người giám hộ cho hắn. Hai người ly hôn, anh cũng có ít nhiều cơ hội.
Không thử sẽ không biết được. Cố Bắc Thành không muốn bản thân cứ phải day dứt mà ân hận cả đời.
Ba mươi phút trôi qua, cơm nước cuối cùng đã được dọn lên bàn. Tống Duật ngồi bên cạnh Từ Khánh Dung, miệng còn nhai thức ăn, tay đã chỉ hết món này đến món khác.
“Vợ ơi, anh muốn ăn cái này.”
“Cả cái này, cái này nữa!”
“Vợ đút cho anh ăn đi, anh muốn vợ đút...”
Cố Bắc Thành hừ nhẹ một tiếng. Tống Duật làm như vậy để phô trương cho anh thấy Từ Khánh Dung quan tâm đến hắn sao? Cái tên này từ khi bị thương ở đầu đến ngốc, lại biết cách giữ vợ như vậy.
Chẳng bù cho cái dáng vẻ thờ ơ, cứng đờ như khúc gỗ khi trước của hắn.
Sau khi ăn xong, Tống Duật còn tranh giành với Cố Bắc Thành để rửa bát chung với Từ Khánh Dung. Cô thật hết cách với hắn, đành để đống bát trong bếp, kéo hai người đàn ông lên nhà.
Cố Bắc Thành ngồi xuống, rót một ly nước ép, vừa định uống liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là cô ruột của anh gọi từ bên Mỹ về.
“Cô nói mẹ đã bay về nước rồi sao?”
Đột ngột như vậy, còn không báo với anh một tiếng.
Cố Bắc Thành thở hắt một hơi, thử dùng điện thoại liên lạc với mẹ của mình. Quả nhiên bà ấy nghe máy, bị anh vạch trần, liền thừa nhận vừa mới xuống đến sân bay.
“Mẹ ở yên đó đi, con sẽ ra sân bay đón.”
Cố Bắc Thành vội vã rời đi, chỉ kịp nói ra sân bay đón mẹ. Từ Khánh Dung chưa từng gặp mẹ của anh, thậm chí rất hiếm khi Cố Bắc Thành nhắc về bà ấy trước mặt bạn bè.
“Mẹ trở về sao không nói với con một tiếng?”
Ở cửa sau của sân bay, Cố Bắc Thành chất hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa, để người phụ nữ trung niên ngồi vào.
Bà ấy đeo kính râm, mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ. Phong cách ăn mặc rất thời thượng, cả người toát ra vẻ cao sang, quý phái.
“Mẹ định tạo bất ngờ cho con nên mới không nói. Bắc Thành, mà sao con lại biết ta trở về?”
“Còn sao nữa, là cô nói cho con biết.” Cố Bắc Thành khởi động xe, lái đi.
“Mẹ về chơi à? Định ở lại đây mấy ngày?” Anh hỏi bà.
Mẹ của Cố Bắc Thành, Mộng Cầm nhìn sang con trai, rồi nói:
“Không phải về chơi. Mẹ định về đây sống với con, con ở đây bao lâu thì mẹ ở bấy lâu.”
“Bắc Thành, căn bản mẹ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho con.”
“Vậy sao?” Giọng của Cố Bắc Thành đột nhiên trùng xuống.
Anh nhớ lại thời thơ ấu của mình, một khoảng thời gian dài không có mẹ ở bên cạnh. Cũng bởi vì thế mà anh có sự đồng điệu với Tống Duật, nên mới kết giao thành bạn tốt.
“Ừ! Để con một mình mẹ không yên tâm. Còn nữa, đã ba mươi tuổi rồi, có phải nên tìm con dâu về cho mẹ rồi không?” Mộng Cầm nói nửa đùa nửa thật, đôi mắt để ý đến bó hoa tươi đặt ngay bên cạnh.
Danh sách chương