Phương Thái Khang và Cố Bắc Thành ngồi ăn tối trong một quán ăn đối diện cổng bệnh viện. Nói là ăn tối nhưng bây giờ chỉ mới hơn bốn rưỡi chiều.

“Cậu phải trực ca đêm sao? Lúc nào cũng bận rộn, muốn rủ đi uống một ly cũng khó.”

“Bác sĩ mà, đâu thể thảnh thơi như doanh nhân các cậu.”

“Nhìn tôi giống thảnh thơi lắm sao? Cùng lắm thì công việc không áp lực được như cậu.” Cố Bắc Thành cười cười, gắp miếng sườn thả vào bát Phương Thái Khang.

“Còn không phải? Rảnh rỗi đến mức giờ này chạy đến đây ăn cơm cùng tôi.” Phương Thái Khang vẫn chăm chỉ nhai thức ăn trong miệng. Mười lăm phút nữa anh phải quay về phòng trực.

Cố Bắc Thành chạy đến đây tìm Phương Thái Khang cũng không phải là không có lý do. Anh đã bộc bạch tấm chân tình với Từ Khánh Dung, nhưng nghĩ đến chuyện lâu dài vẫn còn cảm thấy mông lung, vô định.

Đem đôi đũa đặt xuống bàn, Cố Bắc Thành trầm ngâm nhìn người đàn ông trước mặt.

“Thái Khang, hôm nay tôi đã nói với Khánh Dung rồi.”

“Nói cái gì?” Phương Thái Khang dường như không để ý, ngữ điệu bình ổn như thường.

“Nói ra tình cảm mà tôi dành cho cô ấy.”

“À…” Ngón tay Phương Thái Khang đặt trên thân đũa bỗng cứng đờ. Đồng tử khẽ chuyển động, cổ họng nghẹn ứ như bị thứ gì đó chặn lại.

“Cậu thấy thế nào?” Cố Bắc Thành hỏi anh.

Phương Thái Khang suy nghĩ một lúc, cầm đũa tiếp tục gắp đồ ăn, nhẹ giọng nói:

“Cũng tốt! Con người nên thành thật với cảm xúc của chính mình.”

Cố Bắc Thành cảm thấy Phương Thái Khang có chút kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra được anh kỳ lạ ở điểm nào. Căn bản, đây không phải những gì Cố Bắc Thành muốn nghe được từ Phương Thái Khang.

“Lần này tôi thật sự quyết tâm theo đuổi cô ấy. Thái Khang, ý nguyện của tôi là muốn chăm sóc cho Khánh Dung cả đời, muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng mà hiện tại Tống Duật và cô ấy còn chưa ly hôn, cậu có nghĩ tôi quá vội vàng rồi không?”

“Không hẳn.” Phương Thái Khang nhìn lên đồng hồ, vẫn còn năm phút để anh nói chuyện.

“Gương vỡ khó lành, huống chi Tống Duật đã làm tổn thương Khánh Dung hết lần này đến lần khác. Tôi không cổ súy ngoại tình, chỉ là, cuộc hôn nhân giữa hai người họ, sớm đã không thể cứu vãn được nữa rồi.”

Anh chững lại, rút ra một tờ khăn giấy từ trong hộp, lau miệng.

“Hơn nữa, tôi biết cậu là người có chừng mực. Hiện tại cũng chỉ là nói cho Khánh Dung biết nỗi lòng, còn trong suy tính, vẫn là chờ đến khi Tống Duật hồi phục đúng không?”

“Thái Khang, có chuyện gì mà cậu không biết không? Tâm tư của người khác, lúc nào cũng có thể nắm rõ như vậy.”

Phương Thái Khang bật cười. Cố Bắc Thành còn không xem nghề nghiệp của anh là gì.

“Cậu sẽ ủng hộ tôi chứ? Dù gì Khánh Dung và Tống Duật…” Cố Bắc Thành không ngại theo đuổi Từ Khánh Dung gian khổ, chỉ sợ đối với hai người kia, không giữ được tình bạn như lúc ban đầu.

Phương Thái Khang nuốt nước bọt, mỗi lời nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng.

“Ai cũng được! Chỉ cần có thể đối tốt với Khánh Dung, cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc thì dù là cậu hay Tống Duật, tôi đều sẽ ủng hộ hết mình.” Anh dứt lời đứng dậy, uống xong ly nước lọc trên bàn, chuẩn bị quay lại vị trí làm việc.

“Hôm nào rảnh rỗi chúng ta nói chuyện tiếp. Bây giờ tôi phải đi đây.”

Cố Bắc Thành cầm tiền Phương Thái Khang đặt trên bàn, đến thanh toán. Lúc lái xe trên đường, anh không ngừng suy nghĩ đến lời mà Phương Thái Khang nói với mình.

Ai cũng được sao?



Thoáng cái đã ba tháng trôi qua, Tống Duật vẫn chưa thể hồi phục trí nhớ. Nhưng tin tốt là Cố An Nam có chuyển biến tích cực, hiện tại đã có phản ứng với thế giới bên ngoài.

Cố Bắc Thành tặng hoa cho Từ Khánh Dung, còn thường xuyên mua bánh su kem mà cô thích ăn nhất. Anh quá đỗi chân thành khiến cô không nỡ từ chối, nhưng nội tâm lại vô cùng bài xích. Về căn bản, cô và Tống Duật vẫn còn trong mối quan hệ vợ chồng.

Nhìn thấy Từ Khánh Dung cắm hoa hồng mà Cố Bắc Thành trưng bày trên bàn, Tống Duật tức giận đem chúng ném vào thùng rác.

“Anh làm gì vậy? Tại sao lại vứt hoa của em?”

Hắn không chịu trả lời, hậm hực trở về phòng. Buổi tối, dù là Từ Khánh Dung hay dì Trần gọi hắn cũng không chịu xuống dùng bữa.

Từ Khánh Dung chỉ đành mang thức ăn lên phòng ngủ, dỗ ngọt đứa trẻ to xác.

“Tống Duật, hôm nay em nấu toàn món anh thích ăn. Anh không định ăn sao?”

“Không muốn.” Hắn thấy cô liền chui vào trong chăn trùm kín mít.

Cô đặt mâm cơm lên bàn, rồi trèo lên giường, cố gắng kéo chăn ra khỏi người Tống Duật.

“Anh làm sao vậy? Đang giận em sao?”

Hắn không có phản ứng gì, mặc cho cô lay lay bả vai. Từ Khánh Dung đoán là vì bó hoa kia, lẽ nào Tống Duật biết Cố Bắc Thành tặng nó cho cô nên mới cảm thấy khó chịu?

“Tống Duật, em vẫn chưa ăn tối. Nếu anh không ăn vậy em cũng sẽ nhịn đói.” Cô thở dài, đưa ra hạ sách cuối cùng.

Vừa nghe thấy, Tống Duật đã lập tức bật dậy, trên mặt là sự lo lắng, ẩn nhẫn như đang phải chịu ấm ức.

“Vợ hết thương anh rồi. Lúc nãy vì anh vứt hoa mà Cố Bắc Thành tặng nên em giận anh, sau này có phải khi anh khỏe lại, em sẽ bỏ rơi anh có phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện